Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vũ Trụ Chi Khuyết
Unknown
Chương 108: Gia tộc kỳ lạ
Nghe tiếng gọi, Nhật Lâm và Thu Nguyệt liền quay sang nhìn người vừa lên tiếng. Đây là một cô gái trạc cỡ 18 tuổi có gương mặt cực kỳ xinh đẹp, không hề thua kém Thu Nguyệt trước đây.
Thu Nguyệt nhìn thấy cô gái liền vui vẻ kêu lên:
" Ngọc Nhan, em đi đâu qua đây vậy?"
" Hì, em tìm chị chứ đi đâu. Chào anh!" Ngọc Nhan cười cười, không đợi Thu Nguyệt giới thiệu liền chủ động quay sang Nhật Lâm lễ phép chào.
Thu Nguyệt giật mình:
" Hả, sao em biết chị ở đây? À, đây là bạn chị, Nhật Lâm. Đây là em gái của em và anh Quốc Nguyên, Ngọc Nhan."
" Chào em! Có lẽ là do đám nhang kia!" Nhật Lâm mỉm cười chào Ngọc Nhan, sau đó hắn liền giải đáp nghi vấn của Thu Nguyệt.
Lần này đến phiên Ngọc Nhan giật mình.
" Không hổ là người chị Thu Nguyệt chọn. Nhận ra thật nhanh!" Nàng thầm nghĩ.
Thu Nguyệt lúc này cũng vỡ lẽ:
" À, vậy là do em phát hiện đám nhang trước mộ hả?"
" Dạ! Chiều hôm qua em cũng ghé thăm mộ dì, phát hiện ra chúng nên em đoán chị vừa tới đó. Em nhờ người tìm được hai anh chị tối hôm qua rồi, nhưng sợ làm phiền hai người nên sáng nay em mới tới."
Ngọc Nhan nói một hơi, nàng dừng lại chốc lát rồi hờn dỗi nói tiếp:
" Chị cũng thật là, đã tới đây sao không ghé qua thăm mọi người. Mẹ cứ hỏi chị hoài."
" Hì, hôm bữa anh Nguyên có ghé qua bên đó thăm chị rồi. Với lại chúng ta gặp trong game suốt chứ bộ."
" Hứ, em không biết. Gặp trong game sao bằng gặp trực tiếp được. Chị có người mới, quên luôn em gái xinh đẹp của mình rồi."
Thu Nguyệt nghe nàng nói liền xấu hổ, cố gắng vớt vát:
" Nào có nha. Lần này có bạn đi theo, gặp mặt mọi người hơi ngại…hì."
Quả thật nàng có hơi sợ hãi dẫn Nhật Lâm gặp mặt mọi người. Người khác thì không biết, nhưng Quốc Nguyên đã biết Nhật Lâm là bạn trai của Thùy Linh. Bây giờ mình dẫn ảnh về thì… quá không ổn nha.
Ai ngờ nghe thấy Thu Nguyệt nói thế, Ngọc Nhan liền nghiêm mặt, liếc Nhật Lâm một cái rồi "chất vấn":
" Ngại? Ý chị là ảnh có vấn đề nên chị ngại không dám đưa về?"
"..."
Nhật Lâm này giờ xem chuyện, đột nhiên nghe Ngọc Nhan nói thế liền âm thầm đổ mồ hôi. Con bà nó, nhỏ này có đọc tâm thuật? Chuyện Thu Nguyệt lo lắng hắn cũng hiểu được, nên trước đó cũng chỉ hỏi một lần rồi thôi, không nhắc tới nữa.
Hắn đưa tay lên miệng:
" E hèm! Anh và Thu Nguyệt mới đến hôm qua mà thôi. Chị em cũng tính chờ anh quen thuộc nơi này rồi sau đó mới tới thăm mọi người."
Chuyện đã đến nước này, cô nàng này cũng đã tới tận cửa thì có lẽ Quốc Nguyên cũng biết chuyện này, xem ra hắn và Thu Nguyệt không về không được rồi.
" Hừ! Miệng lưỡi anh cũng nhạy lắm, tướng tá nhìn cũng hào hoa phong nhã. Có phải có nhiều cô gái theo đuổi lắm phải không?"
"..." Nhật Lâm suy nghĩ có nên thủ tiêu con bé này hay không? Quá tà đạo nha!
" Ngọc Nhan!" Thu Nguyệt cau mày gằng giọng. Mặc dù biết là em gái chỉ nói giỡn, nhưng nàng không cho phép người khác nói Nhật Lâm như vậy.
Ngọc Nhan nghe giọng điệu tức giận của Thu Nguyệt liền hoảng sợ, vội vàng cúi đầu lí nhí:
" Em xin lỗi anh!"
Đã rất lâu rồi, nàng mới thấy chị tức giận như vậy.
Nhìn nước mắt đã bắt đầu tụ trên khóe mi của cô bé trước mặt, Nhật Lâm lắc đầu cảm khái. Hắn không phải vì thấy Thu Nguyệt có "uy" mà cảm khái, mà là vì tình cảm khăn khít của chị em nàng.
Mẹ của Quốc Nguyên sinh Ngọc Nhan sau khi Thu Nguyệt ra đời được bốn năm. Theo Thu Nguyệt nói, tình cảm của nàng và hai anh em Quốc Nguyên cũng rất tốt, không hề có chuyện mẹ tôi mẹ anh mà ganh ghét lẫn nhau.
Chẳng qua là vì mẹ mất, ba thì lại vào ngục nênThu Nguyệt không muốn ở lại nơi buồn bả này mà chuyển sang Nam Châu. Lần đó chính Quốc Nguyên đích thân dẫn nàng đi, bố trí nơi ăn chốn ở cho nàng.
Ba người cũng thường xuyên liên lạc qua lại. Thậm chí mẹ của Quốc Nguyên lâu lâu cũng gọi điện hỏi thăm nàng.
Đây có lẽ thật là do ba nàng có bản lĩnh, hoặc cũng là do mẹ nàng biết cách cư xử, chưa từng giành giật sự quan tâm của chồng với người kia.
Trở lại chuyện này, Ngọc Nhan chịu xin lỗi hắn không phải là vì Thu Nguyệt có uy, mà là vì nàng xem trọng tình cảm giữa Thu Nguyệt và nàng, không muốn vì chuyện này mà mất đi.
Nếu không vì vậy, thử hỏi xem ai có thể khiến cho thiên chi kiêu nữ như nàng cúi đầu chứ. Đừng quên, nàng cũng là người thừa kế của đại tập đoàn, em gái ruột của gia chủ tương lai của đại gia tộc này.
Nhật Lâm bước lên nắm tay Thu Nguyệt, mỉm cười nói:
" Được rồi, nếu em đã đến, vậy mình đi thăm Quốc Nguyên và dì trước đi. Chuyện đi chơi để sau cũng được."
Thấy Thu Nguyệt đã dịu mặt, Ngọc Nhan cảm kích nhìn Nhật Lâm, sau đó trở lại phong thái tự nhiên bắt đầu dẫn hai người ra xe. Nàng đến đây không chỉ một mình, bên ngoài đã có người đợi sẵn.
…...
Một giờ sau, hai người Nhật Lâm có mặt tại tư dinh của Lý gia. Tương tự như Diệp gia, nơi đây cũng là một tòa siêu biệt thự to lớn tọa lạc trên một ngọn đồi. Nhưng khác với khung cảnh trắng xóa ở bên kia, nơi đây lại là một vùng hoa cỏ đầy màu sắc, hương thơm bay ngào ngạt.
Vừa bước vào trong, hai người bọn hắn đã được đón tiếp nồng hậu của Quốc Nguyên, mẹ anh ta và một… cơ số người khác.
Nhận ra Nhật Lâm, Quốc Nguyên cố che dấu cảm giác kinh dị, bước lên trước chào hỏi:
" Chào Nhật Lâm, chào Thu Nguyệt, hoan nghênh em trở về."
Thu Nguyệt xấu hổ:
" Con chào dì! Con chào cô! Chào anh hai! Chào…"
" Ha ha, chào con. Thu Nguyệt càng ngày càng xinh nha."
" Chào anh chị… chào bé Nguyệt… chào…."
"..."
Nhật Lâm lại âm thầm đổ mồ hôi. Bó tay, đây chẳng khác nào là tụ hội nha, tụ hội của một gia tộc. Cô dì chú bác, anh họ em họ v.v… đều không ít. Hắn tấm tắc lấy làm kỳ lạ:
" Gia tộc này, quả thật không hề đơn giản."
Những gia tộc khác, đa phần trưởng bối đều b·ị b·ắt hoặc giam lòng, thậm chí con cháu trên mười tám tuổi ít nhiều cũng dính một chút án sự mà bị giam lỏng theo.
Nhưng ở đây, mặt dù nhân số cũng không nhiều nhưng cũng được hơn mười người. Mà lại Nhật Lâm cũng cảm giác được tình cảm của họ đối với nhau là thật, cũng không hề giả dối qua loa.
Chuyện này thật khó tin!
Kỳ thì kỳ, Nhật Lâm cũng theo Thu Nguyệt chào hỏi tất cả mọi người:
" Con chào dì…! Chào anh Quốc Nguyên! Chào…"
Lúc này, mẹ của Quốc Nguyên cũng lên tiếng. Bà nhìn cỡ khoảng 55 tuổi, gương mặt hiền hòa phúc hậu.
" Hai đứa đi đường mệt không? Thu Nguyệt theo dì vô đây, đã lâu rồi dì với con mới gặp lại, dì muốn ở với con một chút."
" Dì…" Thu Nguyệt rơm rớm nước mắt, không nói một lời liền theo bà đi về một hướng. Trước khi đi liền nhìn Nhật Lâm một cái, ý bảo chuyện này anh tự xừ nhé, em chuồn trước…khục!
"..." Nhật Lâm khóe miệng co giật, bỏ của chạy lấy người nha.
Quốc Nguyên lúc này cũng nói với mọi người:
" Được rồi, mọi người đi làm việc thôi. Tối nay nhớ về đây ăn tối nhé!"
Mọi người gật đầu tản đi. Sau đó, Quốc Nguyên quay qua nhìn Nhật Lâm, ánh mắt hắn đã không còn vẻ thân thiện như lúc đầu mà đang ánh lên một luồng khí thế sắc bén.
" Màn hỏi tội tới rồi!" Nhật Lâm khóc không ra nước mắt.
" Cậu đi với tôi!"
Bỏ lại một câu, Quốc Nguyên cũng không chờ đợi phản ứng của Nhật Lâm liền quay đầu đi thẳng một mạch.
"..."
…...
Nơi Quốc Nguyên dẫn tới là một sàn đấu. Chỗ này khá rộng rãi, vách tường và nền nhà đều được tạo bởi vật liệu hợp kim rắn chắc, s·ú·n·g ngắm cũng đừng nghĩ xuyên thủng.
Hiển nhiên từ lúc biết sự tồn tại của công pháp, Quốc Nguyên đã cho người chuẩn bị nơi này.
Lúc này, hắn bảo Nhật Lâm đi đổi quần áo, dụng ý không nói cũng hiểu.
" Mé, có cần phải vậy không? Ba anh cũng không phải dạng vừa nha, sao lại phân biện đối xử như vậy." Nhật Lâm cảm thấy nhức đầu. Tên này bề ngoài nhìn khá thường thường, không có gì nổi bật, thế mà đi lên liền muốn… bị hắn tẩm uất… khặc, nhầm, là muốn tẩm uất hắn.
Năm phút sau, hai người đứng đối diện nhau. Bằng một giọng mạnh mẽ, Quốc Nguyên mở miệng:
" Đừng tưởng thấy ba tôi "như vậy" mà cho rằng cái nhà này đối với chuyện trăng hoa kia sẽ có cái nhìn thoáng. Hẳn cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, nhà này được như hôm nay, là do tổ tiên ông bà, và cả ba tôi gây dựng nên. Bọn họ có tội, nhưng chưa từng cho phép con cháu gây tội. Dùng một đời, để đổi lấy nhiều đời bình an. Cậu, có dám nói mình hơn bọn họ?"
Nhật Lâm trầm mặc, hắn hiểu ý của Quốc Nguyên. Đây không phải là muốn so sánh về công lao, mà là về tầm nhìn và quyết tâm.
Tội thì bọn họ đã có tội rồi đấy, không có gì phải biện minh hay chối cải. Nhưng dù có tội, họ cũng kiên quyết chỉ cho phép mình bọn họ có tội, tuyệt không cho phép con cháu nhúng chàm.
Để làm được điều này mà vẫn có thể phát triển tới bây giờ, tầm nhìn và quyết tâm của bọn họ quả thật rất rất ghê gớm. Đây, mới chính là bản lĩnh thật sự của vị kia. Cũng là gián tiếp nói cho Nhật Lâm, hắn đã có Thùy Linh, nếu lại muốn ôm Thu Nguyệt, thì phải hơn tất cả những người này.
Đúng vậy, không phải bằng, mà phải hơn!!!