Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 118: Tội đồ

Chương 118: Tội đồ


Thành Bách Quân.

Ứng Kiếp mặt mày âm trầm, hai tay siết chặt.

Khi nãy nghe được thông báo Nhiệm vụ Hệ thống đã bị người hoàn thành, hắn cũng chỉ sững người một chút, sau đó liền kêu mọi người dừng tay ra về. Dù sao đã không làm được, cũng chẳng cần phí sức cày cấp thêm làm gì.

Đối với chuyện này, hắn tuy có chút khó chịu nhưng vẫn bình tĩnh chấp nhận. Ứng Kiếp hắn không phải chưa bao giờ thua, cũng không phải chỉ mỗi Cửu Thiên Phượng từng thắng hắn. Chỉ có điều cô ta là người duy nhất thắng hắn nếu tính tổng tỉ số, mà lại là toàn thắng.

Nhưng, ngay khi nhận được thông báo Vân Tiêu lại kích hoạt Nhiệm vụ Hệ thống Công Hội, mặt hắn đã trở nên thế này một lúc lâu. Cảm giác này, cũng chỉ có người kia từng đem lại cho hắn.

Qua một hồi sau, Ứng Kiếp lạnh lùng lên tiếng:

"Liên hệ người nơi đó, tìm cơ hội trước khi Boss chỉ còn khoảng 35% sinh mệnh, cố gắng g·iết c·hết Vân Tiêu và Thanh Hà."

"Vâng!"

"Đi!" Ứng Kiếp hô một tiếng, sau đó phóng ngựa thẳng tiến về thành.

Những người khác tức tốc chạy theo, gương mặt bọn họ đều cực kỳ âm trầm. Thua hai lần trong một ngày, đây là sự sỉ nhục chưa từng có đối với bọn họ.

Thiên Biến, em trai của Ứng Kiếp dõi theo lưng anh mình, hắn cũng không quá thất vọng.

Cửu Thiên Phượng cũng từng khiến anh hắn như thế, kết quả là, anh hắn càng trở nên mạnh hơn! Nếu không phải nàng m·ất t·ích, hắn tin tưởng trận pk thứ 7, người thắng chính là Ứng Kiếp.

…...

Thành Tuyết Sơn.

Diệp Nhân cười khổ nhìn chị mình đang thong dong thúc ngựa trở về:

"Chị, người ta dẫn trước nhiều như vậy mà chị vẫn còn bình thản được sao?"

Thư Tuyết nghe Diệp Nhân nói thế vẫn không dừng ngựa, chỉ quay lại cười:

"Thế cậu định làm gì bây giờ?"

"Kêu người á·m s·át chị em nàng nha. Không thể để họ thắng thêm được nữa."

"Thì cậu làm rồi còn gì?"

"Aiiiii, chị đừng đưa cái mặt xem như không liên quan tới mình được không? Chị không thể góp ý một chút sao? S cấp phương án á·m s·át chẳng hạn… ai ui…"

Thư Tuyết nhìn em nàng giả vờ ôm đầu khóc lóc, lắc đầu cười nói:

"Bên đó cũng không phải ăn chay. Làm thì cứ làm, làm đại có khi còn có chút hiệu quả, chứ tính toán liền thất bại."

"Mình có thể liên hệ những nhà khác nha! Cùng lúc xông lên cũng được mà."

"Cái đó không cần lo. Các Công Hội bên thành Sát Lang nhất định sẽ làm."

Diệp Nhân nghe nói thế mắt liền sáng lên:

"Ha ha, vậy không phải họ c·hết chắc…ai ui…"

"Chuyện ngoài tầm tay, hưng phấn cái nỗi gì? Trở về nghỉ ngơi chờ tin tức đi."

"Ok!"

Thư Tuyết trong lòng thở dài. Cũng không phải nàng không muốn lên kế hoạch á·m s·át, nhưng hệ thống không cho nha.

"Mọi người phải nghe chỉ huy của quan quân". Câu nói này đã cắt hết 99% những khả năng rồi.

Nghĩ cũng đúng thôi, người ta có công phát hiện và kích hoạt nhiệm vụ, không cho một chút bảo vệ thì thật không nói nổi.

Cho nên lần này cũng không cần phí sức, chơi hên xui vậy!

…...

Thành Tương Quy.

Bích Ngọc vừa đi vừa nghe thư ký báo cáo. Bên này mọi người cũng đưa ra một số kế hoạch ứng đối.

"Ừm, chỉ có thể thử một chút. Kệ đi, sau đó cũng không cần quan tâm nữa."

"Vâng!"

Ra lệnh xong, nàng nhìn vào Bảng Xếp Hạng Đẳng Cấp, mở miệng thì thào:

"Tại sao Tử Băng không tham gia nhiệm vụ nhỉ? Là không hứng thú, hay là…"

Đúng vậy, Băng chính là Tử Băng, tổ trưởng Đặc tổ điều tra. Còn Ông Trùm, dựa theo thông tin nàng có được, chính là ba của Thùy Linh.

Ông Trùm trước đó cũng đã đăng ký nhận Nhiệm vụ Hệ thống. Vậy mà Tử Băng với đẳng cấp cao hơn lại chưa hề nghe thấy nàng nhận nhiệm vụ.

Điều này thật khó hiểu!

Mặc dù không công bố phần thưởng, nhưng với tư cách là Nhiệm vụ Hệ thống đầu tiên, phần thưởng chắc chắn sẽ không kém.

Trang bị Tử Kim là mức thấp nhất, thậm chí nếu cao hơn nàng cũng không có gì bất ngờ. Việc này đối với bất cứ ai cũng đều có sức hấp dẫn cực mạnh.

"Àiiii, thời gian không còn nhiều. Không lẽ thật phải tìm nàng hợp tác?"

Nghĩ tới tình cảnh sắp tới của mình, Bích Ngọc liền nhớ "hiệp ước" kia.

Thực tế cho đến nay, mọi người đều không ai quan tâm tới, bởi vì họ biết đây chỉ là để đối phó tình huống xuất hiện bất ngờ của Tử Băng mà thôi.

Cũng không phải họ không có một chút tin tưởng đối với nàng, dù sao chính vị kia đã để nàng ra mặt. Mà bên này, cũng có một số cực ít thuộc tầng cao nhất lại tin tưởng hoàn toàn vào vị kia.

Thế cho nên chọn hợp tác với Tử Băng cũng là một phương cách không tệ, thậm chí có lẽ còn rất tốt.

"Thôi chờ thêm một thời gian nhìn tình hình rồi tính. Haiz, sớm không tới, muộn không tới, lại tới đúng thời điểm này, khiến mình quá bị động!"

…...

Tại một thành thị nào đó.

Một người đàn ông nhìn cô gái trước mặt, lắc đầu cười:

"Lo chuyện bao đồng thật. Nếu biết anh ta mạnh như vậy, ba cũng không cần kêu con nhường."

Lời này, chính là đáp án cho nghi hoặc của Bích Ngọc. Hiển hiên cô gái trước mặt vì này chính là Tử Băng. Nàng lúc này nghe Nghị Trưởng, cũng là ba của nàng nói như thế liền xem thường liếc qua:

"Con đã nói anh ta không đơn giản mà."

"Há, không đơn giản như thế nào?"

"Thời buổi nay còn có thể tam thê tứ th·iếp mà không bị chặt làm đôi, sao có thể đơn giản được. Nhất là khi thê th·iếp của hắn đều là những cô gái kia."

"Khặc khặc, chú ý hình tượng, chú ý hình tượng!"

"Hừ!"

Nghị trưởng lắc đầu cười khổ. Con gái hắn từ nhỏ tính tình đã như vậy. Mặc dù không thật là tảng băng, nhưng cũng rất "lạnh lẽo".

Tử Băng đột nhiên nở nụ cười, nụ cười diệt quốc này, cũng chỉ có một số ít người hiếm hoi mới được chứng kiến:

"Giao dịch hoàn thành! Ba không được cản con nữa."

"Aiiii, con lừa ba. Rõ ràng vốn con cũng không có khả năng đạt được."

"Vậy cũng chưa chắc! Thôi không nói nữa, con đi chuẩn bị đây."

Nghị Trưởng thấy nàng thật muốn đi bèn thu lại thần tình, nghiêm túc nói:

"Con thật đã quyết định? Nơi đó quá nguy hiểm, ngay cả ba cũng không dám vào quá sâu."

Nghe được lời này, ánh mắt của Tử Băng bỗng trở nên nhu hòa, nàng nhìn ông khẽ nói:

"Con không muốn ngồi chờ!"

Hai người đối mắt nhìn nhau. Qua một lúc sau, Nghị Trưởng thở dài:

"Vậy thôi! Con nhớ cẩn thận."

"...Cám ơn ba!"

Tử Băng vừa chuẩn bị đăng xuất, bỗng nàng do dự một chút rồi hỏi:

"Anh ta là ai?"

Nghị Trưởng trầm mặc không nói. Hắn biết người Tử Băng muốn nhắc tới, nhưng hắn không thể trả lời, vì cũng không biết trả lời như thế nào.

"Người kia" cũng chỉ nói hắn cần chờ đợi, nên hắn chỉ có thể chờ đợi.

Chuyện giúp Nhật Lâm cũng chỉ là hành động riêng tư nhất thời, bởi vì hắn cho rằng Nhật Lâm còn chưa đủ mạnh để vượt qua được con gái hắn. Ai ngờ…

Nhìn hình bóng Tử Băng dần biến mất, Nghị Trưởng đưa tay lên… rồi lại thả xuống. Bóng của ông cũng dần mờ ảo.

"Aiiii, tội đồ…!"

…...

Thành Nguyệt Luân. Một âm thanh bất mãn vang lên:

"Thật quá đáng! Top 10 cũng không vô được!"

"Hi… anh rể thật lợi hại nha, đứng đầu luôn… ai…"

"Cái gì mà anh rễ anh cỏ, nói chuyện nghiêm túc chút coi."

Ba âm thanh này chính là ba người Quốc Nguyên, Ngọc Nhan và Thu Nguyệt.

Ngay khi nghe xong thông báo đầu tiên, ba người liền quyết định về thành. Sau đó là đại hội tán dóc nổ ra, ngay cả đối với thông báo thứ hai họ cũng chẳng cảm thấy phiền lòng.

Hết cách, em rể quá mạnh, từ ngoài vào trong đều mạnh, Quốc Nguyên giờ chỉ muốn làm cá ướp muối, nằm thắng mà thôi.

Đùa giỡn một lát, Quốc Nguyên thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn Thu Nguyệt:

"Nhật Lâm thật muốn đăng đỉnh?"

Thu Nguyệt cũng không né tránh:

"Dạ!"

"Vậy… những chuyện kia…"

"Em không biết…" Thu Nguyệt lắc đầu, nàng không thể thay Nhật Lâm quyết định được. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo trên cao, nàng khẽ nói:

"Em chỉ có thể khẳng định, anh ấy không phải người hiếu sát."

"... Vậy được rồi!"

…...

Thành Sát Lang.

Nhật Lâm lúc này đang xoắn xuýt, lúc thì đưa tay lên, lúc thì hạ xuống, do dự không quyết.

Hả, chuyện gì ư? Chính là chuyện mấy cô gái của hắn.

Sau khi nghe được thông báo hệ thống chat mở ra, Nhật Lâm bèn gửi kết bạn đến Thùy Linh và Thu Nguyệt. Sau đó, hắn định là tạo một cái group chung, tính add các nàng vào, nhưng… lại sợ.

Mặc dù các nàng đã chấp nhận, những không có nghĩa là có thể vui vẻ ở chung nha. Chơi ngu là phải trả giá, hắn cũng thật sợ bị chặt.

Do dự một hồi lâu, Nhật Lâm cắn răng, nhắm mắt click thành lập. Kệ cha nó, vì sự nghiệp con em chúng ta, hắn không vào địa ngục ai vào…khặc khặc.

[ Ngươi tạo nhóm Lâm Môn thành công ]

[ Tinh Linh đã vào nhóm ]

[ Minh Nguyệt đã vào nhóm ]

[ Vân Tiêu đã vào nhóm ]

[ Thanh Hà đã vào nhóm ]

Nghe thấy bốn âm thanh vang lên, Nhật Lâm thở phào một hơi. Hắn mở group chat, do dự một chút rồi nhắn:

[ Lâm Chi Linh: Hế lô… ]

[...]

"..."

Không ai lên tiếng, một sự im lặng đáng sợ vang lên. Nhật Lâm đổ mồ hôi.

[ Lâm Chi Linh: E hèmmmm! ]

[...]

"..."

Vẫn không có ai. Nhật Lâm "tức giận".

[ Lâm Chi Linh: Có ai không! Không trả lời đá ra hết bây giờ!" ]

[ Ngươi bị Tinh Linh đá ra khỏi nhóm ]

"..."

Nhật Lâm mặt đen. Lúc nãy vì để thể hiện sự "công bằng" hắn đã cho tất cả mọi người đều có quyền a·d·m·i·n. Thế là…

Hắn chán nản, đành nằm thẳng xuống đất chờ…Boss đến! Nào biết trong group, sau khi hắn đi thì là một bầu trời hoàn toàn khác.

[ Thanh Hà: Ai da, Thùy Linh, cô đá ảnh đi như vậy có ổn không nha? ]

[ Vân Tiêu: Thế nào, đau lòng? ]

[ Minh Nguyệt: Hì, thấy cũng tội, thôi cũng kệ. ]

[ Thanh Hà: Này này, đều tu Địa Kinh hết rồi, giả vờ lạnh lùng với ai nha. ]

[ Tinh Linh: He he, ai bảo người nào đó thấy trăng quên sao, đáng đời! ]

[ Minh Nguyệt: … ]

[ Thanh Hà: Thu Nguyệt, cảm giác đó thế nào nha. Cho xin ít kinh nghiệm. ]

[ Minh Nguyệt: Hic…tôi có thể rời nhóm không? ]

[ Vân Tiêu: Không có cửa! Khai mau lênnnn! ]

Quả nhiên không chỉ là đàn ông, phụ nữ khi "high" lên thì chuyện gì cũng dám nói.

Mấy cô gái sau một hồi "làm quen" thì cũng thoải mái hơn. Câu chuyện lại chuyển sang người nào đó.

[ Tinh Linh: Giờ sao? Add ảnh vô lại hả? ]

[ Vân Tiêu: Có ảnh khó nói chuyện thoải mái nha. ]

[ Thanh Hà: Nhưng mà không cho vô, ảnh giận sao? ]

[ Thu Nguyệt: Hay cứ add đi, mình tạo một nhóm khác. ]

[ All: Có lý! ]

Thế là đang nằm hóng gió, Nhật Lâm lại nghe tiếng hệ thống vang lên:

[ Tinh Linh mời bạn vào nhóm Lâm Môn ]

"..."

Chương 118: Tội đồ