Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vũ Trụ Chi Khuyết
Unknown
Chương 36: Thay đổi và bao dung, tâm cảnh của tứ Kinh
7h sáng.
Nhật Lâm từ trong game thoát ra. Bên kia 0h vào game, tương đương với bên đây 6h.
" Ầy, thật thoải mái. Không hổ là khách sạn 5 sao."
Vệ sinh rửa mặt xong, Nhật Lâm ra khỏi phòng đi ăn sáng.
…...
Sảnh buffet.
" Chào anh!" Hai tiếng nói vang lên.
" Ý, hai cô cũng dậy sớm vậy?"
Hai tiếng kêu không ai khác chính là chị em Thanh Hà. Tối qua sau khi chở hắn tới nơi này, hai nàng cũng đã rất mệt mỏi nên vào thuê một phòng ngủ luôn. Lúc đó, thấy Nhật Lâm kinh ngạc dòm qua, khuôn mặt hai chị em lại đỏ bừng.
Thanh Vân mỉm cười nói:
" Chúng tôi quen rồi. Chơi game xong cũng tỉnh luôn."
" À, vậy kiếm chỗ ngồi chung đi."
…...
1 giờ sau.
Nhìn Nhật Lâm tiến vào cửa sân bay, Thanh Vân và Thanh Hà vẫy tay chào từ biệt, sau đó ra xe trở về.
Trên đường xe cộ đông đúc, âm thanh inh ỏi. Nhưng trong xe trái lại rất yên ắng.
Qua một lúc, Thanh Vân lên tiếng:
" Em định chấp nhận hắn? Em thích hắn?"
Thanh Hà im lặng, có vẻ đang đắn đo điều gì.
Thanh Vân cũng không nhìn nàng, trong lòng đầy rối ren.
Sở dĩ nàng hỏi như vậy, là vì câu nói trên xe hôm qua của Thanh Hà.
Nàng tuy đã tốt nghiệp mới được 5 năm nay, nhưng kinh nghiệm đi làm đã có 9 năm. Từ lúc lên đại học nàng đã tham gia vào công việc của tập đoàn. Đoán ý trong lời đối với nàng cũng không quá khó khăn.
Tạm khoan nói đến Nhật Lâm có phải là đối thủ hay không? Nếu hắn thật vì thích Thanh Hà mà làm vậy, em nàng có thể có bao nhiêu lựa chọn lúc này?
Từ chối? Là có thể từ chối. Nhưng ít nhất không thể là hiện tại. Nhật Lâm vừa mới giúp các nàng một đại ân, hiện tại ngay mặt từ chối không phải là tính cách các nàng có thể làm được. Nếu dây dưa kéo dài một thời gian còn có thể. Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, tin rằng Nhật Lâm cũng không thật sự vì vậy mà tức giận.
Lợi dụng? Càng không thể được. Nếu các nàng có tính cách này, đã không thể ở đây, mà là ở trong ngôi biệt thự kia. Liên minh có thể nhẹ tay với các tập đoàn nhỏ lẻ khác, nhưng với ngũ đại tập đoàn thì không!!!
G·i·ế·t gà dọa khỉ. Người của ngũ đại tập đoàn mà hiện tại còn có thể hoạt động, một là loại không muốn làm xấu, hai là chưa kịp làm xấu. Chỉ có mẹ các nàng là ngoại lệ.
Vậy chỉ còn… hi sinh.
Thanh Hà nếu không hỏi thì vẫn còn đường xoay sở, nhưng nếu đã nói ra câu hỏi kia, hiển nhiên nàng đã dự định nếu Nhật Lâm thổ lộ, nàng liền chấp nhận. Không có con đường nào khác.
Thanh Hà hoặc là thích hắn, hoặc là chấp nhận hi sinh. Nàng không muốn nhận không đại ân này, áp lực từ tập đoàn cộng với tính cách thiện lương của nàng khiến nàng đã không gánh nổi.
Sau một lúc thật lâu, giọng Thanh Hà vang lên:
" Thích hắn thì không hẳn. Nhưng em chấp nhận cho mình cơ hội đi thích hắn."
" Vì báo ân sao?" Thanh Vân im lặng thở dài, cũng không khuyên nhủ. Bởi vì nàng biết, nàng không có tư cách khuyên nhũ. Nếu đối lại là nàng, hi sinh, cũng là lựa chọn duy nhất.
Quỷ dữ và Nhật Lâm, nên chọn ai nàng rõ ràng.
Thế sự chính là như vậy. Đời người có mấy ai được như ý.
Hai chị em Thanh Vân Thanh Hà có lẽ sau này mới nhận ra: thời điểm tối hôm đó, chính là đúng thời. Thời gian sau này, chỉ còn là đúng người.
…...
8h45 bên này.
Nhật Lâm bước vào nhà. Hai chị em Như Yên lúc này đã ra ngoài.
Lên lầu, rửa ráy, tu luyện.
Hai ngày tới Thùy Linh không thể ra ngoài chơi, nàng nói nàng sắp đột phá. Hắn chỉ có thể ở nhà tu luyện.
Địa Kinh sở dĩ tu chậm, là vì nó dễ tu. Tại sao lại dễ tu?
Cứ tượng tượng ngươi đem một hình ảnh phóng to lên, cắt thành mảnh nhỏ, vậy ngươi có thể nhìn từ chút từng chút một dễ dàng. Sau đó là tập hợp lại. Với đạo lý như vậy, Địa Kinh đem một loại huyền ảo "chia nhỏ" ra để người dễ dàng lĩnh ngộ. Bù lại, bình chướng sẽ rất nhiều. Nên cần phải đột phá.
Còn Huyền Kinh, là dành cho người có ngộ tính cao. Trực tiếp đi lĩnh ngộ nguyên một đầu huyền ảo. Bởi vậy bình cảnh ít, thực lực tăng nhanh.
Nhưng nói Địa Kinh tu chậm, chỉ là chậm so với 3 kinh còn lại. So với các công pháp khác trong vũ trụ, nhanh đâu chỉ… gấp trăm lần. Dù gì cũng là công pháp trực chỉ đại đạo, trực tiếp đi lĩnh ngộ huyền ảo, là cùng một cấp bậc với 3 Kinh kia.
…...
18h.
" Chị, ảnh về rồi!" Vào nhà phát hiện đôi dép của Nhật Lâm, Minh Yên mừng rỡ kêu lên.
" Thật hả?" Như Yên nghe vậy, cũng nhanh chóng chạy lại kiểm tra.
Phát hiện là thật sự, hai nàng bất giác thở phào.
Hôm qua Nhật Lâm đột ngột bỏ đi cả ngày, tối cũng không về. Các nàng rất lo lắng sợ hắn xảy ra chuyện gì, cũng không dám gọi điện thoại. Bây giờ biết hắn đã quay về, trong lòng như trút được gánh nặng.
" Không biết Lâm ăn cơm chưa, để chị lên hỏi hắn."
Như Yên cũng không hoàn toàn an tâm, kiếm cớ lên xem thử.
Cộc cộc.
Một lúc sau.
" A, chào Yên. Mới đi làm về hả?"
Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Nhật Lâm, Như Yên cảm thấy nhẹ nhỏm.
" Ừm, thấy dép Lâm ở dưới nên biết Lâm về rồi. Ăn cơm chưa, lát nữa xuống ăn chung nhe."
" Ok, lát Lâm xuống!"
…...
Ăn uống xong xuôi, Nhật Lâm định bước lên phòng thì có tin nhắn tới.
" Em muốn đi xem phim, anh qua chở em được không?"
" Là Thu Nguyệt." Nhật Lâm hơi do dự.
Mấy bữa nay nàng quả thật làm như lời hứa, cũng không đi quấy rầy cuộc sống của hắn. Nhưng hôm nay sao lại…
Bên kia.
Thu Nguyệt chờ thật lâu không thấy trả lời, buồn bã bỏ xuống điện thoại. Mấy ngày nay nàng đã cố gắng kiềm chế không đi gặp Nhật Lâm. Nàng yêu hắn, nên không muốn làm hắn khó xử. Cái nàng muốn biết, nàng đã biết, nàng đang chờ đợi một thời cơ.
Nhưng nỗi nhớ da diết luôn dằn vặt lấy, cuối cùng, Thu Nguyệt cũng đầu hàng.
[ Nhật Lâm nhắn ]
Vừa định đứng dậy, điện thoại liền báo có tin nhắn của Nhật Lâm.
Thu Nguyệt vội vàng cầm lấy điện thoại, hồi hộp mở ra xem.
" 20 phút nữa anh tới. Em chuẩn bị nhé!"
Từng giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt tuyệt mỹ.
" Dạ!"
…...
Rạp chiếu phim, ghế tình nhân.
Nhẹ nhàng nắm lấy tay người con gái của quá khứ bên cạnh, cảm nhận cơ thể đang run rẫy của nàng, tâm trạng Nhật Lâm hiện tại có muôn ngàn sự bối rối, và…khó hiểu.
Đúng vậy, là khó hiểu.
Nhật Lâm hiện biết mình đang làm chuyện gì, chuyện cặn bả.
Hắn từng nghĩ tuyệt sẽ không làm loại chuyện này, hắn khinh thường làm, nhưng bây giờ…. Càng khó hiểu hơn nữa là, hắn… không hiểu.
Nếu là trước đây, Nhật Lâm biết chắn chắn mình sẽ không làm vậy, chắn chắn!!! Dù cho có phải khiến Thu Nguyệt bị tổn thương, dù cho hắn thật sự yêu nàng. Nhưng hiện giờ, hắn làm.
Hắn… đã thay đổi!!!
Không phải thay lòng, không phải hai lòng, chỉ… thay đổi!!!
…...
Đặt lưng tựa lên thành giường, nhớ lại cảm giác đôi môi khẽ chạm trước khi tạm biệt, Nhật Lâm trầm mặc, nhắm mắt.
" Hệ thống!"
" Có chuyện gì?"
" Ta có phải là cặn bã?"
" Xét theo tiêu chuẩn xã hội hiện nay, ngươi thật là cặn bã."
" … "
Đâm tâm a.
" Nhưng dưới góc nhìn của chúng ta, thì không!!!"
Nhật Lâm cau mày, hắn có chút hiểu ý hệ thống nói, nhưng muốn làm rõ:
"Ý ngươi là sao?"
" Ngươi cảm thấy ngươi là cặn bã?" Hệ thống hỏi ngược lại.
Nhật Lâm do dự:
" Với cái nhìn trước kia thì đúng vậy, nhưng hiện tại… không giống lắm?" Hắn cũng không dám xác định, nhưng quả thật là suy nghĩ này. " Ta cảm giác ta… thay đổi."
" Là tâm cảnh ngươi thay đổi." Hệ thống chỉ rõ.
" Ngươi có thể nói hết chuyện này cho rõ ràng được không?"
" Tâm cảnh càng lên cao, càng thoát khỏi ràng buộc thế gian. Ngươi thích các nàng, nên muốn có cả hai, tự nhiên như vốn nên là vậy, không hề gượng ép. Tựa như ngươi thích xem truyện, lại cũng thích xem phim. Cho nên bây giờ ngươi không hề cảm thấy ngươi là cặn bã. Cặn bã, là thế gian quy định, không phải đạo quy định."
" Thế còn các nàng? Tâm cảnh tăng lên có phải các nàng cũng sẽ chấp nhận chuyện này?" Nhật Lâm trong lòng hy vọng, hỏi.
" Đúng, cũng không đúng?"
" …"
Hệ thống nói tiếp:
" Tâm cảnh các nàng tăng lên, mặc dù có thể thấu hiểu ngươi, nhưng ích kỷ vẫn còn, các nàng sẽ không chấp nhận. Trừ khi ngươi đủ mạnh."
" Đủ mạnh? Đơn giản như vậy?"
" Ngươi nói một miếng bánh to nhưng mỏng, mười người quây lại ăn, nhanh hết hay chậm hết, họ có đủ no?"
" Nhanh, và không đủ no."
" Nhưng nếu banh to, nhưng dày, rất dày, và liên tục dày thêm, thì sao?"
" Ý ngươi là…" Nhật Lâm do dự, hắn hiểu hệ thống muốn nói gì, nhưng có chút khó chấp nhận.
" Ngươi cho rằng tình cảm là thứ gì? Một người thích ngươi, đơn giản là vì ngươi có thứ khiến họ thích. Nếu ngươi không còn có, hoặc họ có thứ đó, họ sẽ còn thích ngươi sao?"
" Nhưng tình yêu…"
" Bất diệt? Ngươi đem cha mẹ họ g·iết, đem họ bán vô nhà chứa, hủy hết toàn bộ hy vọng của họ, rồi hỏi họ xem có còn yêu ngươi, c·hết vì ngươi?"
" … " Hệ thống ngươi quá thẳng ruột a.
" Huyền Kinh chủ biến hóa và phát triển, nên tâm cảnh ở phương diện này sẽ nâng lên nhanh nhất. Địa Kinh chủ tồn tại và bao dung, nên tâm cảnh sẽ theo hướng này phát triển. Ngươi tu Huyền Kinh, tâm cảnh tăng lên sẽ khiến ngươi không bị trói buộc vào một thứ, không phải thay lòng, mà là càng sẽ mở lòng một khi ngươi nghĩ ngươi đủ khả năng. Tương tự, các nàng nếu tu Địa Kinh, sẽ chấp nhận và bao dung lẫn nhau. Chỉ cần miếng bánh đủ dày đủ lớn, các nàng sẽ biết đủ."
" Ngươi tính gài các nàng?" Nhật Lâm bỗng nhiên bật dậy, gầm lên.
Hắn muốn các nàng, nhưng không phải bằng cách này. Dù thật trở thành cặn bã, hắn cũng sẽ không đi lừa đối họ. Đây là ranh giới cuối cùng hắn có thể chịu đựng.
" Gài? Ngươi muốn các nàng. Các nàng chấp nhận chung ngươi. Đây là tâm cảnh tăng lên tự nhiên lên đưa đến, không phải Tứ Kinh ảnh hưởng. Tu luyện bất kỳ công pháp chính thống nào, đều sẽ như vậy. Tứ Kinh, chỉ là tăng trưởng phương hướng khác nhau ở lúc ban đầu thôi. Ngươi nếu không đủ mạnh, để các nàng vượt qua, lúc đó muốn một người cũng không có cửa.
" … "
Qua một lúc, Nhật Lâm bất lực ngồi xuống.
" Thật chỉ cần đủ mạnh?"
" Là tâm cảnh mạnh, cao hơn các nàng. Sinh vật tu đến cuối cùng, là đọ tâm cảnh. Cho nên có sức hút gì có thể ảnh hưởng tình cảm bằng tâm cảnh đây."
" Vậy nếu các nàng vượt qua ta, có phải các nàng sẽ…. theo người khác mạnh hơn?"
" Vậy thì hầu như không. Giống và giới tính khác nhau, phương hướng ham muốn và tính ích kỷ sẽ khác nhau. Tình là một trói buột chỉ có Huyền Kinh là dễ dàng thoát ra. Ngươi để lại lạc ấn trong các nàng càng sâu, nếu họ vượt qua ngươi, hoặc là vẫn theo xu hướng trước giờ tiếp tục, hoặc là tình cảm nhạt phai thế thôi, sẽ không theo kẻ khác."
" Nhưng như ngươi nói, tu đến cuối cùng, hẳn là bằng nhau. Khi đó e rằng…"
" Ngươi nghĩ xa. Một, tâm cảnh ngươi lúc đó còn có thể lo cái này. Hai, ngươi xem thường Tứ Kinh."
" Là sao?"
" Được gọi là Kinh, chính là cách tu luyện cao nhất, nối thẳng đại đạo. Thiên Kinh phải có người thích hợp mới có thể tu. Huyền Kinh ngộ tính phải cực đỉnh. Hoàng Kinh phải có hoàn cảnh thích hợp. Còn Địa Kinh, ai tu cũng được, nhưng căn cơ khác nhau, đừng nói đạt đỉnh, đi được một nữa cũng mừng. Nói tóm lại, Tứ Kinh không phải cứ tu được là sẽ có thể đăng đỉnh."
" …"
Một lúc sau, Nhật Lâm thở phào một hơi thật dài, cảm thấy nhẹ nhỏm.
" Cảm ơn!"
" Không cần, đây là việc của ta."
" Có thể hỏi một chút hai Kinh còn lại không, tu luyện sẽ như thế nào, phản ứng đối với tình cảm sẽ ra sao?"
" Thiên Kinh càng tu càng chuyên tình. Nếu chưa có e rằng sau này sẽ càng khó có, có rồi thì chỉ chuyên nhất. Nói nôm na chính là "cứng đầu". Hoàng Kinh ngược lại, càng tu càng đa tình, không phải dạng ai cũng quào, mà là "phong phú"."
" … " Nhật Lâm âm thầm đổ mồ hôi.
" Con bà nó. Toàn hố hàng không a. Cũng may Thùy Linh của hắn không đụng vào Thiên Kinh Hoàng Kinh. Tứ Kinh? Nói ngươi tứ hố mới đúng a. Cũng không biết là vị nào đại lão tạo ra mấy thứ này, kỳ hoa nha."
" Còn có Kinh khác không?" Đã lỡ hỏi thì hỏi cho trót, Nhật Lâm mặt dày kêu.
" Thời Kinh, Không Kinh, Tâm Kinh, Hỗn Độn Kinh, Hồng Mông Kinh, Âm Dương Kinh v.v…." Hệ thống đọc một hơi dài.
" … "