Vũ Trụ Chi Khuyết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Không tầm thường và tầm thường
Nhìn Nhật Lâm đã đi xa, Thùy Linh đặt một tay lên ấn đường chà chà, nói:
" Đúng vậy, ca từ tuy rằng cũng không có gì quá đặc sắc, nhưng ý cảnh thì…"
" Không thấy tài hoa nên không nói, thật kiêu ngạo nha!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong Không Gian Ảo, sau khi nghe người khác thuật lại bài ca từ, Thư Tuyết cũng rất rung động, đồng thời lại có chút thẹn thùng. Dù sao có người khen mình trước mặt bao người như thế, lại là dùng sở thích của mình để khen, không vui cũng không được nha.
" Dạ!"
Sau đó, Thi Hạo bắt đầu cử động. Hắn phảng phất như một quả bóng xì hơi, lê chân từng bước từng bước ra cửa.
" Ngươi…" Thi Hạo nói không nên lời.
Thùy Linh cũng không giải thích, chỉ là ánh mắt nàng nhìn Nhật Lâm, càng ngày càng sáng, càng ngày càng… ôn nhu.
Lúc này, Thùy Linh bỗng trông thấy một hình ảnh. Do dự một chút, nàng đột nhiên chỉ vào đám rừng cây bên cạnh và nói:
Nhật Lâm cũng không nghi ngờ:
Đúng vậy, bài ca từ này, thay vì chỉ đem mỹ nhân xem như bình hoa, thì ở đây lại nói ra "sức mạnh" đồ thành diệt quốc của họ, nhưng… cũng chỉ là nói về sắc đẹp.
" Tôi có nghe anh Lâm kể về các cô." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bích Ngọc và mọi người cũng cực kỳ rung động. Ngay cả Tử Băng nãy giờ vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh, rốt cuộc cũng bị bài ca từ đả động.
Thùy Linh dở khóc dở cười. Quả thật chỉ là tán gái cấp độ cao hơn mà thôi, làm nàng mừng hụt. Nhưng… đã rất ghê gớm.
" Mọi người nhìn kìa, màn hình trên kia…"
Sau khi chào tạm biệt Diệp Nhân và mọi người, hai người Nhật Lâm chuẩn bị ra xe trở về khách sạn.
Nhật Lâm hừ lạnh, ngắt lời:
Ngay khi Thanh Vân còn đang xoắn xuýt, Thùy Linh đột nhiên lên tiếng:
Nói theo cái nhìn của người thường, chính là… cực kỳ biết cách thao túng nhân tâm!!!
Chuyện Nhật Lâm tán tỉnh và muốn thân thể chị em nàng, không ít lần nàng suy nghĩ có nên nói cho Thùy Linh hay không.
Thi Hạo lúc này gầm lên:
" Tài hoa? Tôi phải thấy mới nói được, không thấy thì biết miêu tả kiểu gì. Mọi người nói sao có thể tính. Còn xem thường nàng? Khi nãy chỉ là thuận miệng chém gió mà thôi. Nhưng anh không phủ nhận sự nội dung của bài ca từ này chứ? Có học lịch sử không?"
Im lặng một lát, nàng thì thào:
Thùy Linh liếc mắt nhìn bọn họ, mỉm cười: (đọc tại Qidian-VP.com)
Rắc!!!
" Cảm ơn anh, tôi rất thích!"
22h. Dạ tiệc kết thúc.
Thi Hạo lảo đảo, nhanh chân chống đỡ lấy, đi thẳng.
Mọi người giật mình, có chút khó hiểu ý nàng nói.
" Anh, anh đi xuống dưới kia dạo một lát nha, em có chuyện muốn nói với mọi người một chút."
" Hi vọng sau này có thể gặp mặt trực tiếp người này!"
Không Gian Ảo, Thư Tuyết mỉm cười buông xuống điện thoại: (đọc tại Qidian-VP.com)
" Dù là nói phối hợp, nhưng bài ca từ này thật… rất thích!"
Nghĩ tới đây, Thanh Vân bất giác rùng mình.
Lẩm bẩm một chút, Thùy Linh quay người lại, giả vờ trở về tìm thứ gì thì đụng phải hai người đang đi tới, chính là Thanh Vân Thanh Hà.
Chương 57: Không tầm thường và tầm thường
" Ok em. Xong việc thì nhắn tin cho anh nhé."
" Trời, bài thơ… ca từ này, đúng là tuyệt phối."
…...
Này còn phải hỏi, một cái là sắc đẹp chỉ để ngắm, một cái là nói rõ sức ảnh hưởng của sắc đẹp. Dù là đều nói về cùng một thứ, nhưng rõ ràng bài của Nhật Lâm càng kích thích hư vinh người khác hơn. Khuynh thành khuynh quốc nha, so với cái gì Tinh Hà hư ảo càng thỏa mãn.
" Nhưng trong thâm tâm, biết đâu ngươi là thật xem thường…" Thi Hạo cố gắng cắn chặt.
" Hừ, ảnh chưa bao giờ vì mình viết một bài, thế mà mới gặp, thậm chí là chưa từng gặp mặt mà đã ca ngợi cô ta như thế."
Một là nàng cũng không muốn cô gái như Thùy Linh rơi vào vòng tay quỷ dữ. Dù nàng là đối thủ trong Chân Thực Ma Huyễn nhưng cùng là phụ nữ, nàng có sự đồng tình với Thùy Linh.
Thanh Vân ánh mắt phức tạp nhìn hắn. Có bản lĩnh, có địa vị, đồng thời lại có tài hoa như thế, vậy mà lại dùng nó đi truy cầu thứ thấp hèn kia.
" Mặc dù anh không quan tâm, nhưng em không muốn người khác nghĩ xấu người yêu em. Dù cho..."
Thùy Linh nhìn Thanh Hà thật sâu, ngay khi cảm thấy nàng bắt đầu lúng túng liền cười cười nói:
Ai biết Nhật Lâm cũng không lúng túng, hắn nhún vai cười đáp lại:
Hai là nàng không muốn cho Nhật Lâm đạt được mục đích. Tên này quá nguy hiểm. Nếu không may hắn thành công, có được sự ủng hộ của cả 2 tập đoàn, e rằng Chân Thực Ma Huyễn chi đỉnh hắn cũng có phần. Nhất là hắn cũng thật rất có bản lĩnh.
Ngoài sảnh, hiện trường yên lặng một lúc lâu.
Việc ngay cả vị tài nữ kia cũng bó tay, nhưng kẻ này lại làm được. Lại thêm chuyện của chị em Tường Vi. Người này…
Thi Hạo tâm vỡ vụn.
" Anh đừng quản tôi nghĩ thế nào. Tôi chỉ hỏi anh, đem bài ca từ này của tôi cùng với tất cả các bài thơ của anh ra cho một cô gái xem, ngươi nói nàng thích cái nào?"
Khi đó, không phải là nàng và em nàng cũng lại bị hắn khống chế? Cũng không chỉ là hai người, với tính cách của hắn, mấy người kia chỉ sợ…
" Thư Tuyết… sau này giao cho anh!"
Ngay lúc Thi Hạo cố gắng vớt vát lần cuối, thì đột nhiên có người la lên:
" Đúng vậy, nhất là đối với tình trạng hiện giờ của Thư Tuyết, quả thật rất khớp." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chị em Thanh Vân dừng lại, có chút lúng túng. Thanh Hà thì là thấy "tình địch" mà lúng túng. Còn Thanh Vân? Là do không biết nên ứng xử thế nào.
" Nhưng ta vẫn thấy có gì đó sai sai."
Thi Hạo á khẩu!
" Cũng khá nhiều nha. Giúp đỡ mỹ nữ, lấy thân báo đáp, giao dịch ma quỷ…"
" Hắn điên rồi!" Người thốt lên là Thanh Vân.
" Thư… Thư Tuyết nàng….!"
" Khốn kh·iếp!!! Ngươi chẳng qua cũng chỉ là nói về sắc đẹp, thế tài hoa của nàng đâu, sao ngươi không nói? Còn cái gì mà có chút phí? Ngươi xem nàng là cái gì?"
Tất cả đồng thời quay lên. Chỉ thấy lúc này, trên màn hình sân khấu xuất hiện 6 chữ:
Sở dĩ đến bây giờ nàng không nói, là vì hắn đã cứu mẹ các nàng. Lấy oán báo ơn, các nàng không làm được.
" Ý, xin lỗi. A, thì ra là hai người."
Diệp Nhân mặt liền đen. Cái gì mà giao cho ngươi. Chị ta có ta lo, các ngươi… biến.
Mọi người âm thầm gật đầu. Người ngoài có lẽ không biết, nhưng ở đây, ai cũng rõ ràng mục đích thật sự của Nhật Lâm. Hắn… thành công!
" Các ngươi không nhận ra hả, loại tôn vinh này so với xem mỹ nhân như là bình hoa càng có chiều sâu, càng… trực tiếp."
Quốc Nguyên lúc này lên tiếng:
" Nếu mọi người dùng ánh mắt kia nhìn anh ấy, đó mới thật sự là tầm thường!!!"
Nhật Lâm không phải kẻ thích làm náo động, nhưng vì người kia… ảnh lại đi làm. Nguyên nhân? Không nói cũng hiểu.
Người thường chỉ nhìn quá trình và hiệu quả, còn nàng… là nhìn nguyên nhân.
Mọi người âm thầm gật đầu. Khinh bạc người ta như thế, mặc dù bài ca hay, nhưng ngươi cũng không hay a.
Hiện trường rơi vào yên lặng. Nhưng chỉ qua một lúc, các loại âm thanh thi nhau bùng nổ.
" Anh ấy đã có Thùy Linh."
Hắn đương nhiên biết trong quá khứ thật có không ít quân vương vì sắc đẹp mà mất thành mất nước. Tên này cũng thừa nhận là chém gió, hắn còn nói được cái gì.
Thanh Hà giật mình hỏi, không mảy may nhận ra sự gấp gáp trong giọng nói:
" Anh… Nhật Lâm nói cái gì?"
" Thùy Linh, bạn trai cô thật không tâm thường a!"
Thùy Linh lúc này vừa vui sướng, lại vừa có chút ghen.
Thùy Linh các nàng dở khóc dở cười.
" Được, ra đi thanh thản!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.