Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 68: Bí cảnh và thứ quý giá nhất

Chương 68: Bí cảnh và thứ quý giá nhất


1 giờ sau.

Nhật Lâm lúc này đang đứng trên một cành cây, mắt rung động nhìn hạp cốc phía dưới.

Hạp cốc này trải dài khoảng 1 km, rộng 300m, khắp nơi đều là ma thú. Đám này gồm đủ các chủng loại từ cấp 11 cho tới cấp 30 mà thị trấn có được.

Ma Ngưu, Ma Linh cẩu, Ma báo, Ma Huyết Xà v.v… đều có trong đó.

" Như vầy sao đi vào? Chỉ sợ vô được vài chục mét là banh xác." Nhật Lâm cau mày, " Không lẽ thật phải chờ 7 ngày sau?"

Hắn đã thử tra xét những con quái vòng ngoài, nhưng cũng không thu hoạch được gì. Ở đây chỉ toàn tôm tép, ngay cả tinh anh cũng không có. Nhưng hắn không dám g·iết, chẳng những kinh nghiệm không có mà sau đó còn phải lo bỏ chạy.

" Đành vậy, giờ còn lại một cái bí tàng chưa khám phá. Đi xem thử thế nào, biết đâu có chuyển cơ."

Bí tàng nhiệm vụ cách đây cũng khá xa, Nhật Lâm phải chạy thêm 15 phút mới đến. Nơi đây là một ngọn núi trọc cao khoảng 2000 m. Sườn dốc khá đứng, xung quanh cây cối thưa thớt.

Đây là khu vực của Ma dương cấp 20.

[ Ma dương ]

Đẳng cấp: 20

Sinh mệnh: 3100

Công kích: 500

Phòng ngự: 150

Kỹ năng: Cách sơn, Xung kích

[ Cách sơn ]: có thể thoát 1 lần kỹ năng khống chế, leo nhảy giữa các mỏm đá. Làm lạnh 10s.

[ Xung kích ]: mỗi một nhịp nhảy, công kích gia tăng 20% tối đa 5 nhịp. Sau khi công kích sẽ khiến địch nhân văng ra 3m.

Miêu tả: dê núi bị ma hóa. Có thế leo trèo và t·ấn c·ông cực mạnh.

Lúc này dù đã tới nơi, Nhật Lâm cũng không lấy gì làm vui vẻ. Biểu lộ lúc này của hắn là muốn… chửi thề.

" Mịa nó! Tại sao lại là trên đó?"

Đúng vậy, dựa theo tọa độ trên bản đồ thì nhiệm vụ bí tàng nằm ở trên… đỉnh núi.

Dốc đá thẳng đứng thế này thì leo kiểu gì, hắn cũng không có kỹ năng leo núi. Mà dù có chỉ sợ cũng không xài được, tận 2000m, quá cao.

" Tra xét!" Nhật Lâm kiểm tra ngọn núi.

[ Núi đá ]

Miêu tả: nơi cư ngụ của đám Ma dương, đã tồn tại hàng ngàn năm.

Ẩn tính: Bảy ngày sau có một sự kiện xảy ra khiến nó sụp đổ, lộ ra cổng vào bí cảnh đang nằm trên đỉnh.

" Cổng vào bí cảnh nằm trên đỉnh? Cũng là bảy ngày? Hẳn là có liên quan đến Tứ Vĩ Ma Linh Hồ." Nhật Lâm phán đoán.

" Như vậy muốn trước hạn hoàn thành nhiệm vụ thì chỉ có leo lên tìm hiểu? Nhưng mà leo cách nào? Không lẽ phải thuần phục đám ma dương này, nhớ nó cõng lên?"

Hắn tiếp tục suy ngẫm:

" Ma dương chưa biết thuần phục được hay không, nhưng cấp độ quá thấp, 2000m cũng chỉ sợ bọn chúng cũng leo không tới. Như vậy chỉ có… bậc hack!"

Nhật Lâm đã nghĩ ra cách, hiện tại hắn có 2 con đường.

Một là nâng cấp Xích Câu lên tới khi nào nó có thể bay, có lẽ phải đạt tới đẳng cấp Thiên Mã. Nhưng như vậy quá tốn Ma tinh các thứ và thời gian. Cấp nhỏ up lên nhanh, nhưng càng lên cao càng tốn thời gian. Con Phượng hoàng kia là một ví dụ, up 1 lần tốn gần cả tháng.

Mặc dù Thiên Mã đẳng cấp không bằng Phượng Hoàng, những muốn up lên hết cũng sẽ rất lâu, không chờ được. Đó là chưa nói tới ma tinh các thứ có đủ không nữa.

Vậy chỉ còn con đường thứ 2, Thuấn Di.

[ Thuấn Di ( Vô cấp) ]: tiêu hao 2000 pháp lực, ngâm xướng 5s, bỏ qua tất cả mặt trái ảnh hưởng, dịch chuyển tức thì tới một địa điểm bất kỳ trong vòng 100m, delay 4 giờ.

Một ngày có 12 giờ chơi, đáng lẽ được 4 lần Thuấn Di với điều kiện không bị lãng phí 1 giây nào. Nhưng thực tế chỉ được 3 lần mà thôi, vì thời gian đăng nhập, ngâm xướng dù cho chỉ mất vài giây thì cũng đã là tốn.

Ngày thứ bảy không tính, chỉ còn 6 ngày, tức là được 18 lần Thuấn Di, tương đương leo được 1800m, còn thiếu 200m.

Vẫn không được?

Không, đừng quên hắn còn Tiểu niết bàn!!!

[ Tiểu niết bàn ]: mỗi ngày sẽ được trùng sinh 1 lần. Sau khi trùng sinh, toàn bộ bất lương trạng thái biến mất, tất cả kỹ năng khôi phục.

Tiểu Niết Bàn tương đương với thêm một lần mỗi ngày. Vậy 6 ngày là 2400m, dư dả. Hắn chỉ cần 5 ngày 2000m là đủ.

Nhưng Tiểu Niết Bàn cần phải c·hết mới kích hoạt được. Vậy làm sao c·hết? Hắn không thể tự công kích chính mình.

Nhờ Ma dương g·iết thì cũng được, nhưng càng lên cao chỉ sợ Ma dương cũng khó tìm. Nhảy xuống t·ự s·át càng không được.

Vậy chỉ còn… t·ự s·át!!! Nhưng không cần phải nhảy, phóng kỹ năng không gian là được. Kỹ năng thuần không gian với Max ma lực sẽ khiến pháp lực khô kiệt, thế là ngỏm, đơn giản.

" Àiiii, vì sự nghiệp cao cả, 5 ngày này đành phải ngủ bờ ngủ bụi rồi. Biết vậy đưa đồ cho Thanh Hà trước." Nhật Lâm lẩm bẩm.

5 ngày này không được gián đoạn, hắn không thể về Thị Trấn được. Cũng may hắn có thể lợi dụng thời gian chờ đợi delay này tu luyện Linh Hồn Minh Tưởng Pháp.

…...

7h30.

Nhật Lâm bước ra khách sạn.

" Chào em. Đón anh sớm vậy?" Người tới đón chính là Thanh Hà. 7h chơi xong, vệ sinh chạy qua đây cũng vừa khoảng 30 phút. Nàng là không có thời gian thở luôn nha.

Hôm nay hắn và nàng hẹn nhau đi chơi. Dù gì cũng đã tới, Nhật Lâm cũng không có gì bận bịu nên tranh thủ mấy ngày đi chơi với Thanh Hà.

" Em sợ anh đói bụng nên qua sớm." Thanh Hà mỉm cười đáp.

Nhật Lâm cảm động đưa tay vuốt nhẹ má nàng, không hiểu sao hắn thật nghiện cái này. Thanh Hà thẹn thùng cúi xuống, nơi đây đông người a. Nhưng nàng… cũng rất thích cảm giác được cưng chiều thế này.

" Ừm, vậy mình đi thôi, kẻo người khác ganh tị bây giờ."

Thanh Hà nghe vậy vội giật mình liếc thử, quả thật đã có vài người đứng trố mắt, chảy nước dãi…khục.

" A…." Nàng đỏ mặt, vội vàng chạy lên xe. Nhật Lâm cười cười, cũng leo lên ghế lái.

" Sáng nay em dẫn anh đi đâu đây?"

Thanh Hà là người ở đây, đương nhiên là để nàng hướng đạo.

" Mình đi lên núi chơi đi, dọc đường có gì ăn đó. Cách đây khoảng 1 giờ 30 phút chạy xe thôi."

" Ok em. Đi thôi!"

…...

Trải qua gần 2h, Nhật Lâm và Thanh Hà đã có mặt trên núi.

Nơi đây sương trắng mịt mờ, hai người ngồi tại dưới một góc cây nhìn ra vực, Thanh Hà tựa đầu vào vai Nhật Lâm:

" Cám ơn anh!"

Nhật Lâm dựa người ra sau, vòng tay ôm lấy bờ eo thon của nàng, lắc đầu bất đắc dĩ nói:

" Đây là lần thứ 3 rồi đó."

" Ừm. Nhưng em vẫn muốn nói. Em biết anh làm vì anh muốn thế, không đòi hỏi gì. Nhưng em cũng không thể xem như nó là chuyện đương nhiên được. Em…" Thanh Hà ngập ngừng, có chút ngại nói tiếp.

" Không biết lấy gì báo đáp?" Nhật Lâm thấy nàng như vậy liền cười bổ sung.

Thanh Hà im lặng, nàng là ý này, nhưng nói ra sợ Nhật Lâm cho là nàng muốn phân rạch ròi, không muốn nợ ơn.

Đột nhiên, Nhật Lâm bỗng đưa tay khẽ nâng cằm nàng lên, nở nụ cười xấu xa:

" Vậy cũng không phải không có, lấy thân báo đáp cũng được nha. Anh nhớ em còn nợ vụ này."

Thanh Hà đỏ mặt, nàng né bàn tay của Nhật Lâm, dúi đầu vào ngực hắn:

" Anh… ăn gian. Lúc đó anh bỏ qua rồi, ráng chịu."

Nhật Lâm mỉm cười không nói. Hắn ôm lấy Thanh Hà, đưa mắt ra ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, hưởng thụ sự tĩnh lặng nơi đây.

Qua một lát hắn mở miệng, âm thanh tràn ngập yêu thương:

" Sau này đừng lại như vậy. Thứ quý giá nhất của em, em đã cho anh rồi. Nó, xứng đáng để anh làm tất cả."

Đúng vậy, tấm chân tình của Thanh Hà, so với cái gì đều đáng giá.

Người con gái này, nguyện ý tin tưởng hắn vô điều kiện. Hắn cũng sẽ vì thế, vĩnh viễn bảo vệ nàng!!!

Chương 68: Bí cảnh và thứ quý giá nhất