Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vũ Trụ Chi Khuyết
Unknown
Chương 87: Lọt vào tầm mắt
Vụ cái tên đã thông, Diệp Nhân nói tiếp:
" Linh Lâm Viên, Lâm Nguyệt Cung, Tinh Nhật Vân Hà. Chị nói mấy cô gái này, có khi nào cùng tên Nhật Lâm kia có một chân, khục!"
Thư Tuyết lườm em mình một cái. Nàng không thích kiểu nói quái gỡ này. Lúc khác nàng mặc kệ, nhưng trong trường hợp này thật là có ý xem thường phụ nữ.
" Em xin lỗi! Ý em là…" Diệp Nhân phân bua.
" Chị biết!" Thư Tuyết cắt lời. Nàng biết đây chỉ là thói quen cửa miệng của mấy tên con trai này, nhưng ai biết thực tế họ nghĩ thế nào.
Không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này,Thư Tuyết bỗng trở nên nghiêm nghị:
" Nhìn sơ qua quả thật chị cũng có ý nghĩ này. Nhưng cái quan trọng không nằm ở chuyện này, mà nằm ở người tên Nhật Lâm kia."
Diệp Nhân thần tình cũng trở nên nghiêm túc.
Đúng vậy, không cần biết họ có quan hệ thế nào, nhưng thật nếu có liên quan thì không hề nghi ngờ, Nhật Lâm cực không đơn giản!!!
Đây đều là những người thừa kế của ba đại tập đoàn! Một mình Nhật Lâm hắn đều có quan hệ không rõ với những người thừa kế này. Quá kinh khủng!!!
Đột nhiên nhớ màn biểu hiện của hắn tại tư dinh, Diệp Nhân cảm thấy hơi lo lắng:
"Có lẽ… chúng ta đã quá tự tin rồi."
"Không phải chúng ta, là em!" Thư Tuyết liếc hắn nói.
Diệp Nhân cho rằng chỉ cần có chị hắn, khả năng cực cao là Chân Thực Ma Huyễn chi đỉnh sẽ rơi vào tay tập đoàn của mình. Quả thật hắn có lý do tin như vậy. Vì sao ư? Ngươi nói xem, hiện tại có tập đoàn nào ở thời điểm này mà có thể thành lập tới 2 công hội không?
Không sai, Tuyệt Thế Khuynh Thành và Khải Hoàn đều là công hội của chị em hắn. Mà có thể đạt được thành tựu này, công lao của Thư Tuyết chiếm tới hơn một nữa. Đệ nhất tài nữ không phải là cái hư danh!
Nhưng bây giờ, Diệp Nhân lại hơi có chút dao động. Chỉ là tên của một người mà thôi thì đã chiếm tới 3 cái công hội rồi. Ai biết âm thầm bên trong còn có cái nào nữa không?
Thư Tuyết nhìn em trai, cau mày:
"Chị đã nói với em, đệ nhất tài nữ hay cái gì đi chăng nữa thì chỉ là một danh hiệu nho nhỏ mà thôi. So với cả Hồng Nhật tinh, cái danh hiệu này có nghĩ lý gì chứ. Không nói Nhật Lâm, riêng một mình công hội Chuyên Nghiệp Vi Vương cũng là một đối thủ không dễ vượt qua rồi. Ngoài ra còn có Tử Băng và những người kia, đừng xem thường họ."
Đúng là Chuyên Nghiệp Vi Vương cũng không đơn giản. Dựa theo tình báo mà nàng biết, đây có lẽ là công hội do những người chơi chuyên nghiệp tạo thành. Mục đích đương nhiên là để cạnh tranh với các đại tập đoàn công ty. Người tên Ứng Kiếp kia… rất nguy hiểm!
Bọn họ đều từng là những kẻ đứng trên đỉnh vinh quang, trở thành sự hâm mộ và sùng bái của những tên "nghiệp dư" sao có thể cam lòng bị những kẻ này đè đầu cưỡi cổ?
"Tử Băng? Cô ta cũng không đơn giản?" Diệp Nhân nghi ngờ hỏi. Hắn biết người chị mình muốn nhờ là vị kia, nhưng ai ngờ tới cô gái này lại xuất hiện.
Thư Tuyết cười khổ:
"Ý định ban đầu của chị là muốn thăm dò dự tính của vị kia, muốn xem ông ta hứng thú với việc này tới mức độ nào, có từng tham gia Chân Thực Ma Huyễn hay không mà thôi? Đương nhiên nhờ ông ta cũng là thật. Ai ngờ…"
Ai ngờ ông ta lại khó chơi như vậy, đem Tử Băng tới cõng nồi, khiến cho mọi người chấp nhận cũng khó, không chấp nhận cũng khó.
Nàng nhún vai:
"Vị kia sẽ không vì tình thân mà giúp người đi cửa sau. Tử Băng từng tuổi ấy mà đã làm tổ trưởng tổ đặc tra, chỉ có thể nói rõ nàng có bản lĩnh này. Không thể xem thường được."
Diệp Nhân nghe xong chỉ biết thở dài. Cũng không phải hắn xem thường người khác, mà là xem cao chị mình. Nàng tuy bề ngoài bảo cái danh hiệu đệ nhất tài nữ không có gì đáng giá, nhưng hắn thừa biết, nếu nói cứng, đệ nhất thì không dám nhận bừa, nhưng nếu nói mềm một chút, đó là thực chí danh quy. Không đùa!!!
"Được rồi, họ không tầm thường thì sao. Chúng ta cũng rất mạnh nha, có gì phải sợ." Diệp Nhân mỉm cười, tự tin bước tiếp.
Thư Tuyết cũng mỉm cười bước theo, nhưng sâu bên trong mắt nàng lại ẩn ẩn có sự lo lắng. Đúng là người khác không tầm thường thì đã sao, nàng tự tin nàng vẫn sẽ là người chiến thắng. Nhưng từ khi người kia xuất hiện, sự tự tin này đã giảm đi rất nhiều.
Khi nãy, nàng bảo chuyện Nhật Lâm có khả năng có quan hệ không minh bạch với các cô gái kia là không quan trọng chỉ là nói dối mà thôi.
Nói đùa, những cô gái đó là ai cơ chứ? Nếu khả năng này thật xảy ra, Nhật Lâm, mới chính là kẻ kinh khủng nhất trong đám này, hơn xa nàng có thể tưởng tượng.
"Ba, ông, mọi người, nếu các người còn ở đây thì tốt biết mấy. Con không cần phải như thế này."
Cố gắng ngăn những giọt nước mắt sắp tích tụ, Thư Tuyết nắm chặt tay đi tiếp.
Nàng, dù sao cũng là phận nữ nhi. Loại áp lực này, cũng không phải mang cái danh đệ nhất tài nữ là có thể dễ dàng gánh nổi.
…...
Tại một khu vực cấp 33 ở Thành Thị nào đó, một cô gái đang vung kiếm.
- 5243!
- 5243!
- 2234!
- 2234!
…
Một loạt các con số tổn thương hiện lên, ma thú ngã như thác đổ.
Tử Băng thu kiếm, nhặt vật phẩm rớt ra rồi sau đó leo lên lưng một con thú tiếp tục tiến tới.
" Lâm? Nhật Lâm? Tiểu Kim, mi nói xem hắn có mấy bạn gái nhỉ?"
"Gàoooo!"
Đối tượng nàng trò chuyện là… một con hổ có răng nanh màu vàng khá dài. Mặc dù dáng vẻ còn chưa thành niên nhưng đã lộ ra uy áp cực mạnh, ma thú thấy nó đều giảm đi một phần lực lượng.
Kim Xí Hổ!!!
Lại một con vương thú xuất hiện!
…...
Thành Bách Quân, trong một gian phòng họp có một nhóm người đang tụ tập. Điều kinh khủng là, một phần không nhỏ trong những người này, có kẻ thì bên người có sủng vật, có kẻ thì trang bị lấp lánh ánh tím….
Tất cả bọn họ… đều là người chơi chuyên nghiệp!!!
"Được rồi, kết thúc! Mọi người nhanh chóng hành động đi, tận khả năng tìm kiếm và mời chào bọn họ. Thời đại này, vẫn sẽ là thời đại của chúng ta, "nghiệp dư" tuyệt đối không thể nhúng chàm!!!"
"Được!"
Mọi người bắt đầu giải tán, chỉ để lại một người trên ghế ngồi. Nơi đây, là tài sản của hắn, Ứng Kiếp.
Bỗng một con rắn lặng lẽ từ trong cổ áo hắn ngoi lên. Nó, có ba cái đầu!
Tam Đầu Xà, hậu duệ của Vương thú Cửu Đầu Xà!!!
Ứng Kiếp đưa tay vuốt ve đầu rắn, miệng nở nụ cười khinh thường:
"Ngũ đại tập đoàn? Nơi đây không dành cho con nít!"
…...
Thành Tương Quy.
Hải Lân đang tức giận la hét.
"Khốn kh·iếp, tại sao lại không chịu gặp mặt. Khốn kh·iếp!"
Khi vừa tới Thành Thị, hắn may mắn phát hiện mình và Bích Ngọc ở cùng một nơi. Vừa rồi, hắn kiếm cớ tính hẹn nàng gặp mặt. Dù gì cũng chỉ là trong game, hẳn không có lý do gì nàng phải cự tuyệt. Dù sao nếu hắn muốn làm gì, trong game là tuyệt đối không thể thành.
Hệ thống trong Chân Thực Ma Huyễn không phải trang trí. Trừ khi thật xác nhận hai bên có quan hệ thân mật, bằng không sẽ luôn có một vòng phòng hộ vô hình xung quanh mỗi người. Nếu ngươi dám có ý đồ, hai chữ thôi, vô tù. Đây là tù thật!!!
Lúc trước Nhật Lâm ôm Thanh Hà ở trên cây, thực tế là có khoảng cách che chắn hết. Nhưng hệ thống cũng rất chuyên nghiệp, nó biết rằng đây là tình huống bất ngờ nên không có "xử lý" Nhật Lâm mà thôi.
Quay trở lại chuyện ở đây, Hải Lân hẹn gặp Bích Ngọc, nhưng nàng lấy lý do từ chối, bảo hắn có gì liên hệ với thư ký của nàng.
Hải Lân cắn chặt răng, ánh mắt điên dại rít lên:
"Là cô vô tình trước, vậy thì đừng trách tôi độc ác, hãy chờ đấy!"
…
Tại một nơi khác trong thành.
Bích Ngọc vừa đi vừa hỏi thư ký bên cạnh:
" Đã điều tra được lai lịch của hắn chưa?"
Người này nghe hỏi thì vội vàng trả lời:
" Dạ chưa, thưa chủ tịch!"
" Trong này đừng gọi chủ tịch." Bích Ngọc ngắt lời.
" Vâng!" Thư ký nghe lời. Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Người này rất khôn khéo. Danh tính Thần Thú này, trước đây mặc dù có một ít người dùng tới nhưng qua điều tra thì có vẻ như không phải hắn. Có lẽ tính danh này hắn mới dùng lần đầu."
"Không có thông tin gì hết?" Bích Ngọc cau mày. Thân là một người ưa thích khống chế mọi việc trong tay, nàng ghét nhất là "không có gì".
Thư ký nhận ra nàng đang khó chịu nhưng cũng không vì thế mà tỏ ra lo lắng. Cô biết tính cách của vị chủ tịch này, chỉ là quá truy cầu "hoàn mỹ" mà thôi. Bản tính nàng không xấu, cũng sẽ không vô duyên vô cớ trách mắng thuộc hạ.
Thư ký do dự nhìn Bích Ngọc một chút rồi nói:
" Cũng có một chút! Thông qua phân tích những đoạn chat với hắn, các chuyên gia có thể xác định người này có lẽ có… ý nghĩ gì đó với cô".
" Há, hắn thích tôi?" Bích Ngọc bật cười, hỏi thẳng.
" … Vâng, mọi người đều cho khả năng này rất cao."
" Họ nói thế nào?"
" Họ nói người này có vẻ đang dùng tình báo để gây thiện cảm và tiếp cận cô. Mặc dù mục đích cuối cùng là gì thì không chắc, nhưng họ cho rằng hắn có lẽ rất si mê cô, muốn gặp mặc trực tiếp."
" Ký tên?" Bích Ngọc lại cười.
Chuyện này quá bình thường, bình thường đến nỗi đây là ý nghĩ đầu tiên nàng đem ra để đùa.
Không như những cô gái kia, Bích Ngọc là thương nữ. Nàng đi khắp nơi, tiếp xúc giao dịch nhiều vô số, cho nên hình ảnh của nàng cũng xuất hiện nhiều nhất trên truyền thông. Cộng thêm nhan sắc tuyệt mỹ của nàng, có nhiều người hâm mộ, xem nàng là thần tượng cũng là chuyện đương nhiên.
Thư ký im lặng. Bích Ngọc dám đùa, nhưng nàng thì không.
" Vậy thì cứ để hắn chờ đi. Giao dịch mua bán mà thôi, thiện cảm cái quái gì chứ. Sao lại có kẻ ngây thơ đến vậy?" Bích Ngọc lạnh lùng chốt.
Đúng là quá ngây thơ. Thương nữ nha, thiếu gì con đường tin tức, không cần phải phụ thuộc vào bất cứ một ai!
Bỏ qua chuyện này, vuốt vuốt chiếc nhẫn màu tím trên tay, đột nhiên Bích Ngọc nghĩ đến người kia.
" Nhật Lâm? Kẻ này không thể xem thường được. Có thời gian kiếm cớ mời hắn qua đây tìm hiểu thử."