Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 99: Dù chỉ là game

Chương 99: Dù chỉ là game


15 phút sau, Nhật Lâm và Thanh Vân đã có mặt tại khu vực Ma Huyết Tri Chu. Hiện trạng nơi này vẫn như khi lúc hắn rời khỏi, có thể thấy tơ nhện có lẽ cần một khoảng thời gian khá dài mới dệt lại được, hoặc có khi phải qua một ngày.

Chỉ vào đám tơ nhện trước mặt, Nhật Lâm quay sang Thanh Vân nói:

" Chính là cái đống này, cô dùng kỹ năng trung cấp đốt nó thử xem!"

" Được!"

Thanh Vân gật đầu, nàng nhắm khoảng cách rồi tiến lại gần đám Kim Huyết Ti, bắt đầu phóng kỹ năng.

Kỹ năng trung cấp của nàng là Vân Hỏa. Đây là một loại kỹ năng quần công với diện tích tổn thương khá rộng, tổng thương tổn cũng khá cao nhưng bù lại là thời gian tổn thương kéo dài tính theo mỗi giây chứ không phải tính một lần như của Nhật Lâm. Kỹ năng này thích hợp với những loại quái có thân hình to lớn và tốc độ tương đối chậm.

Ngay khi Thanh Vân niệm pháp xong, chỉ thấy lúc này, tại một nơi giữa những đám tơ nhện bắt đầu xuất hiện những tia lửa trong một vùng không gian có bán kính khoảng 5m, sau đó những tia lửa này lại bùng phát thành những ngọn lửa lan ra xung quanh thêm 3m nữa. Chúng tạo thành những đám mây lửa bắt đầu thiêu đốt tơ nhện.

Ba giây sau, lửa tắt đi, để lại một khoảng không trống rỗng kèm theo một ít mùi khét bay ra.

Nhìn thấy kết quả, Nhật Lâm mừng rỡ kêu lên:

" Tuyệt! Cứ như vậy thì tiến độ luyện cấp sẽ nhanh hơn rất nhiều, ít nhất là gấp ba."

Thanh Vân đang đứng bên cạnh nghe hắn nói vậy cũng lấy làm vui vẻ. Nàng cảm thấy giúp được Nhật Lâm so với cái gì đều đáng giá.

" Mình đã lún sâu đến vậy sao?" Nhận ra cảm xúc của mình, nàng lắc đầu cười khổ.

Thanh Vân nhìn Nhật Lâm, giả vờ bình tĩnh nói:

" Được, vậy chúng ta cứ theo kế hoạch tiến hành đi."

" Ok!"

Hai người bắt đầu phối hợp, Thanh Vân dùng Vân Hỏa đốt cháy tơ nhện, còn Nhật Lâm thì cũng dùng kỹ năng cao cấp để gia tăng tốc độ mở rộng nhằm tìm quái nhanh hơn.

Mà càng vui mừng chính là sau khi hai người làm như vậy, đám Ma Huyết Tri Chu dường như cũng cảm nhận được sự uy h·iếp rất lớn từ nên cũng bắt đầu xuất hiện với tần suất cao hơn. Chúng liên tiếp kéo nhau hướng về phía hai người Nhật Lâm chạy tới và phát động công kích, nhằm ngăn chặn sự p·há h·oại của kẻ ngoại lai.

Nhìn đám nhện đang lũ lượt kéo tới, Nhật Lâm quay sang Thanh Vân dặn dò:

" Cô cẩn thận nha, bọn này bản thân không phóng khí độc. Độc của chúng hoàn toàn dính trên tơ nhện, nhưng khi bị g·iết thì trong người sẽ bắn ra những tia nước độc rất nhanh. Cô đi chính giữa gần tôi nhé, để 4 phân thân của tôi bọc xung quanh."

" Ừm!" Thanh Vân ngọt ngào mỉm cười, nhưng trong lòng lại âm thầm cảm thấy kinh dị, " Hắn thật là quái vật. Tận bốn cái phân thân, cái nào cũng có lực công kích không thua gì bản thể. Chỉ sợ Thanh Hà cộng thêm Thiên Hồ cũng không đánh lại một cái phân thân chứ đừng nói đến bản thể của người này."

Nghĩ như thế, nàng đồng thời cũng cảm thấy may mắn:

" Cũng may hắn không phải là kẻ xấu, nếu không…a"

Mãi suy nghĩ lung tung, Thanh Vân không chú ý khoảng cách liền đụng vào người Nhật Lâm phía trước. Nàng lúng túng giữ vững thân hình, sau đó chợt nghĩ tới nơi vừa tiếp xúc với lưng của hắn liền bỗng chốc đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu xuống.

Bình thường mỗi người chơi đều có một tầng ngăn cách ẩn hình sát người, cho nên khi v·a c·hạm thì chỉ cảm thấy như đụng một lớp vật liệu khá cứng vậy thôi chứ không cảm nhận được gì. Có điều mặc dù nàng không cảm nhận được, nhưng nàng thấy nha.

Đột nhiên, bên tai vang lên âm thanh của hệ thống:

[ Phát hiện vạ chạm không mong muốn, xin hỏi người chơi có muốn truy xét! ]

" Đừng!" Thanh Vân theo bản năng bật thốt lên, sau đó… lại cúi gầm mặt xuống, mặt nàng lúc này như trái táo chín.

Nhật Lâm lúc này cũng quay lại nhìn. Hắn không hiểu sự "phức tạp" của vụ việc, chỉ mở miệng hỏi thăm:

" Cô không sao chứ?"

" Không… không sao!"

"..."

Nhìn thấy mặt Thanh Vân đỏ lên, Nhật Lâm liền không tin. Bất chợt ánh mắt vô tình lướt qua khu vực hấp dẫn kia, hắn liền hiểu, đồng thời cũng… ngẩn người. Trang phục Thanh Vân mặc hiện nay chính là Thanh Liên Sam mà Nhật Lâm đã từng mua ở hội giao dịch tại Thị Trấn. Vốn là định đưa cho Thanh Hà, nhưng ai ngờ lên Thành Thị lại hội hợp được với Thanh Vân nên mọi người quyết định để cho nàng mặc. Thanh Hà cũng đã rất mạnh, có hay không có cũng chẳng quá ảnh hưởng.

Khác với Thanh Hà hiện vẫn giữ ngoại hình "cũ" từ khi thành lập Công hội thì Thanh Vân đã đổi về ngoại hình thật của mình. Thanh Liên Sam tuy là trang bị Hoàng Kim nhưng chất liệu là loại mềm nhẹ bó sát, mặc vào người càng tôn lên vẻ đẹp diễm lệ của nàng. Từ sau khi Tẩy Kinh Phạt Tủy, nhan sắc và khí chất của nàng đã không hề thua kém bất cứ ai.

Ma xui quỷ khiến thế nào không biết, Nhật Lâm bất giác đưa tay lên, định chạm vào gờ má đỏ ửng của cô gái trước mặt.

" Anh… anh định làm gì vây?" Thanh Vân nhìn thấy cử động của hắn liền giật mình, e thẹn cúi đầu xuống.

" A!"

Nhật Lâm nghe thấy tiếng kêu của Thanh Vân liền bừng tỉnh, hắn vội vàng thu tay lại.

" Khục khục… tôi thấy có con gì bay qua tính bắt mà thôi." Nhắm mắt bịa đại một lý do mà ngay cả hắn cũng cảm thấy không có bao nhiêu độ tin cậy, Nhật Lâm vội vàng xoay người, nhanh chân bước tiếp.

Thanh Vân nhìn theo hắn, bỗng chốc nở một nụ cười thật tươi, chính là loại có thể đồ thành diệt quốc trong truyền thuyết kia. Đáng tiếc Nhật Lâm lại không có diễm phúc nhìn thấy.

Lúng túng qua đi, hai người tiếp tục phối hợp luyện cập. Có điều, hai người vừa rồi đã không hề để ý đến một chuyện. Lúc nãy khi Nhật Lâm đưa tay lên, Thanh Vân đã không hề né… tránh!!!

Bởi vì… đúng người!!!

…...

Thời gian hạnh phúc… khục, nhầm! Thời gian luyện cấp qua mau, bỗng chốc đã sắp đến giờ phải về thành.

Nhật Lâm và Thanh Vân lúc này đã đi vô trong khu vực khá sâu. Quái nơi đây càng ngày càng nhiều.

Thanh Vân đánh một lát bỗng cảm thấy nghi hoặc:

" Chúng ta cẩn thận một chút, bọn này có gì đó quái lạ."

Nhật Lâm g·iết xong một đám quái, lại nhìn về phía trước. Hắn vừa đi vừa đáp:

" Cô cũng phát hiện ra? Bọn chúng là đang dẫn dụ chúng ta về hướng kia. Nơi đó ít nhất là có đầu lĩnh."

Muốn dẫn dụ bọn hắn, tinh anh là không được, chỉ có đầu lĩnh mới có một chút trí thông minh mới làm được việc này.

" Ở đằng kia sao? Vậy chúng ta đi qua chứ?" Thanh Vân hưng phấn nói. Có quái cấp cao, tương đương với có thứ tốt. Nàng cũng không sợ g·iết nó không được, có Nhật Lâm ở đây liền ổn.

" Đi! Cũng còn khoảng hơn ba mươi phút, nhưng nếu là Boss Hoàng Kim thì chỉ sợ phải liều một phen rồi."

Nhật Lâm quyết định đi qua xem thử. Hiện giờ đi chung với Thanh Vân, hắn không thể sử dụng đại chiêu được. Nếu kêu nàng chạy ra 1000m chỉ sợ nàng chống không nổi tới lúc hắn xử lý xong.

Boss Hoàng Kim mặc dù hắn có thể solo, nhưng đó là trong tình huống một chọi một. Nếu xung quanh nó có quá nhiều ma thú thì sẽ rất khó g·iết. G·i·ế·t thì vẫn có khả năng nhưng sẽ phải tốn khá nhiều thời gian dẫn dụ, chỉ sợ không kịp.

Với lại đã sắp 6h, qua thời gian này thì ma thú sẽ mạnh lên gấp đôi, lúc đó hắn cũng bó tay.


Lại thêm 15 phút sau, hai người đi tới một địa đạo ẩn mình sau những mỏm đá. Nhật Lâm triển khai Chân Thực Ma Nhãn.

Căn cứ số lượng linh khí trên mỗi cơ thể, Nhật Lâm đã phán đoán được số lượng và thực lực tổng hợp của chúng. Mặt hắn lúc này khá trầm ngâm:

" Xem ra vận may của chúng ta cũng không quá tốt. Bên dưới cách đây khoảng 200m, chẳng những có 10 còn đầu lĩnh mà còn thêm 2 con Boss Hoàng Kim nữa."

Thanh Vân nghe vậy liền giật mình:

" Hai con? Không phải mỗi loại chỉ có một con thôi sao?"

Tại Tân Thủ Thôn cho đến Thị Trấn, con đứng đầu nhất đều chỉ có một con, cũng gọi là Vương. Vương đây không phải là chỉ cấp bậc Vương, mà chỉ là nói giống loài ở khu vực này, nó là đứng đầu nhất vậy thôi.

" Thông thường thì đúng là như vậy, thật kỳ lạ. Cô ở đây chờ nhé, bên trong chỉ sợ không an toàn, tôi vào trong tranh thủ xử lý chúng rồi chúng ta về."

Trải qua một lát suy tính, Nhật Lâm cắn răng quyết định trực tiếp đi vào xử lý đám này. Nếu mà chờ tới ngày mai, hắn và Thanh Vân lại phải tốn thời gian đi đốt đám tơ nhện kia không nói, bọn này có còn ở đây không cũng là một vấn đề.

Thông qua Chân Thực Ma Nhãn, hắn phát hiện trong đó không có thứ gì tương tự như "tổ" nên hắn đoán đây chỉ là nơi ở tạm thời của bọn chúng mà thôi. Xui xui ngày mai không có thì biết đi đâu tìm.

Thanh Vân nghe thấy hắn nói vậy thì trong lòng cảm thấy buồn bã, nhưng nàng không để lộ ra và nói:

" Vậy… tôi đi ra xa nhé, ở đây sợ cũng không đủ khoảng cách."

Chuyện Nhật Lâm có hack chiêu nàng cũng có nghe, cũng biết được điều kiện sử dụng chúng. Cho nên sau khi nghe Nhật Lâm nói vậy, nàng nghĩ hắn đã quyết định "hi sinh" mình để g·iết được đám quái kia thu lấy lợi ích. Câu nói "chúng ta về" có lẽ chỉ là lời an ủi hoặc tượng trưng cho một hi vọng xa vời mà thôi. Nàng và hắn thừa biết rằng chỉ cần đi ra 100m thôi là đã không còn "hi vọng" gì rồi chứ đừng nói phải đi thêm ít nhất 800m.

" Kỳ thật hắn có lý! Chỉ là game mà thôi, cũng không phải hi sinh thật. Nhưng lợi ích thu được từ g·iết quái thì có thể biến thành lợi thế thật." Mặc dù trong lòng không vui, Thanh Vân vẫn cố gắng biện minh cho hành động này của Nhật Lâm.

Vì thương một người, nên sẽ luôn suy nghĩ tích cực cho người đó. Thanh Vân nàng đã… không thể kháng cự!!!

Ngay khi Thanh Vân quay người chuẩn bị chạy đi thì bỗng nhiên cảm giác bàn tay bị nắm lấy. Giọng Nhật Lâm vang lên:

" Cô chạy đi đâu vậy, ở đây được rồi."

Thanh Vân quay đầu lại, khó hiểu hỏi:

" Ở đây không đủ khoảng cách mà?"

" Khoảng cách gì?" Nhật Lâm nghi hoặc.

" 1000m!"

" A, ý cô nói là đại chiêu hả? Điên à, ra đó cô c·hết chắc!"

"..."

Hiểu ra ý suy nghĩ của Thanh Vân, Nhật Lâm mặt liền đen. Hắn đâu phải loại người bán bạn cầu vinh. Nghĩ lại cũng thấy bó tay, cô gái này hết lần này đến lần khác nghĩ xấu hắn, thật chẳng hiểu mắc nợ nàng cái gì.

Nhật Lâm "nghiêm nghị" nhìn Thanh Vân nói:

" Tôi là tính để 2 phân thân ở đây bảo vệ cô. Còn 2 cái tôi đem vô trong g·iết sạch đám quái dọc đường, tranh thủ đi tới đám boss kia. Khi gặp chúng tôi sẽ t·ự s·át, dùng đại niết bàn sống lại và triệu hồi phân thân phóng Tứ Tượng Trận. Lúc đó cô cũng chạy vô trong luôn để khỏi bị đám nhện bên ngoài công kích. Đại Niết Bàn khiến ma lực tăng gấp đôi, thêm Tứ Tưởng Trận thì hẳn chỉ cần 1 chiêu là giải quyết xong. Có thêm 10s vô địch thì đám quái còn lại cũng không thành vấn đề. Hiểu chưa?"

"... Hiểu rồi!"

Thanh Vân ngượng ngùng đáp, trong lòng lại tràn ngập vui sướng, " Hắn không "hi sinh" mình, là mình trách lầm hắn rồi."

Nhật Lâm thấy Thanh Vân đã "giác ngộ" cũng không nói nhiều liền triệu hồi phân thân ra, quay đầu bước vô trong. Vừa đi được vài bước, hắn bỗng nhiên dừng lại, cũng không quay đầu mà nói tiếp:

" Dù chỉ là game, …tôi… anh cũng sẽ không bao giờ làm vậy!"

Nói xong câu này, bóng Nhật Lâm liền biến mất sau địa đạo.

Thanh Vân ngơ ngác nhìn theo, không hề mảy may để ý nước mắt đã bắt đầu rơi xuống.

Chương 99: Dù chỉ là game