Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 102. Mất đi hệ thống rồi!

Chương 102. Mất đi hệ thống rồi!


“Giờ thì… Nên bảo là xa lạ hay quen thuộc đây… Cái trần nhà này ấy.”

Akira thẫn thờ mất một hồi lâu mới tỉnh táo lại được.

Luống cuống rời giường trước khi ánh nắng chiếu vào đủ lâu để làm bỏng rát khuông mặt hắn, Akira nhanh chóng vào phòng tắm để chuẩn bị mọi thứ.

Sắp muộn giờ học rồi!

Dòng nước lạnh buổi sáng cũng giúp hắn tỉnh táo hơn chút nào sau một “ngày” dài trong giấc mơ kia.

Phải, là trong giấc mơ.

Không hiểu sao, Akira vừa trải qua một giấc mơ siêu thực. Nó thực tế đến nỗi hắn đã nghĩ rằng bản thân lại bị [xuyên qua thời không] lần nữa.

Bỏ qua giấc mơ kì lạ ấy…

Akira chậm rãi đi trên con đường đến trường, hôm nay là ngày đầu của học kì 2. Điều đó cũng có nghĩa là hắn đã đến thế giới gần nửa năm rồi.

Mặt trời vẫn đang treo cao, khung cảnh cũng không mấy khác biệt so với lần đầu tiên đến thế giới này.

Thứ khác biệt có lẽ là mùa xuân và mùa thu chăng?

Và khác biệt ở cả… [Hắn mất đi hệ thống rồi!]

“Hệ thống?”

“Alo?”

“Yui – chan?”

“Quản trị viên?”

“Moshi moshi?”

Cho dù Akira kêu gọi thế nào đi nữa thì [Hệ thống] đã gắn liền với hắn ngay trước khi xuyên qua [Thế giới ???] này cũng không xuất hiện.

… Giống như trong giấc mơ kì lạ ấy.

Hoặc nói đúng hơn là từ khi [vào] giấc mơ đó thì [Hệ thống] của hắn đã biến mất không dấu vết.

Mọi người hỏi Akira có hoảng loạn hay không ư?

Hắn… Cực kì hoảng loạn!!!

“Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Akira cắn chặt răng đến nỗi nghe được tiếng nghiến qua nghiến lại giữa hai hàm.

Mặc dù đã chê rằng [Hệ thống] của hắn không hề OP như các mẩu truyện tiểu thuyết mạng khác…

Mặc dù hắn đã không mấy quan tâm đến nó mà chỉ sử dụng [Hệ thống] như một thiết bị quan sát các kĩ năng hắn học được…

Nhưng… [Hệ thống] gần như là tất cả những gì hắn có và mang đến [Thế giới ???] này.

Và nếu không có nó thì những chuyện hắn dự định làm cũng đổ xuống sông xuống bể mất.

Một người bình thường như Akira… Thì có thể làm được cái quái gì để giúp đỡ những người quan trọng với hắn đây!

Cổng trường đã hiện ra trước khi hắn có thể sắp xếp lại suy nghĩ cho bản thân.

Lảo đảo bước đến tủ giày, không hiểu sao hắn lại bất chợt nở nụ cười:

“Thật may là ở đây hắn vẫn nhớ tủ giày của mình là chỗ nào.”

“Nếu có ai đó thay đổi linh hồn vào thể xác của hắn thì hẳn sẽ loay hoay tìm tủ giày như hắn trong giấc mơ đó nhỉ?”

Nghĩ đến đây, Akira lại trở nên trầm mặc vì sự kiện làm mất đi hệ thống đó.

Đến giờ hắn vẫn không lí giải được tại sao lại đột nhiên xảy ra như vậy. Và với kinh nghiệm là người luôn luôn mơ mỗi khi đi ngủ, Akira đảm bảo giấc mơ hôm qua cũng không hề bình thường.

Thẫn thờ rời khỏi tủ giày, tâm trí hắn lúc này càng lúc càng r·ối l·oạn hơn.

Không chỉ là việc liên quan đến giấc mơ và sự đột ngột biến mất của hệ thống.

Thứ Akira càng lo lắng hơn chính là những gì sẽ xảy ra kế tiếp khi mà hắn đã không còn một hệ thống bị hắn chê trách kia để dựa dẫm vào nữa.

Lạc lõng… Hắn lúc này… Thật sự không biết phải làm gì nữa.

[Bốp!] Một tiếng vang trầm đục phát ra.

“Akihito…”

“Hikigaya…”

Hai người vừa phải chịu đau đớn kia nhìn về phía còn lại và ngỡ ngàng hé miệng nói.

… Ngỡ ngàng không phải là do việc đụng nhau.

Thứ mà hai người bọn hắn chú ý ở đây là… Đột nhiên cảm thấy rằng người đối diện kia… Cũng đang giống như mình!

Đúng vậy.

Là lạc lõng, là thất vọng, là sự u tối thối nát phát ra từ tận nơi sâu thẳm nhất.

“Đã lâu không gặp…” Akira chủ động mở lời và bước đi.

Hachiman cũng đồng thời đi vào chung và chỉ đơn giản đáp: “Ừm…”

Hai người bọn hắn không ai nói thêm câu gì nữa mà chỉ chầm chậm bước đi về phía cầu thang.

Cả hai đều biết người kia đang gặp phải trường hợp giống mình nhưng đã chọn cách không hỏi gì cả… Đó hẳn là cách duy nhất để tôn trọng người kia rồi.

Cứ vậy, hai tên con trai im lặng cúi đầu bước lên từng bước cầu thang với lòng nặng trĩu.

“Ara. Lâu rồi không gặp.”

Đột nhiên một giọng nói vang lên làm bừng tỉnh hai con người đang chìm trong những suy nghĩ tiêu cực đó.

Đồng thời ngẩng đầu lên.

Là Yukino. Cô nàng đang đứng phía trên và nhìn xuống cả hai người bọn hắn.

Ánh nắng buổi sáng chiếu qua khung kính làm nó lấp lánh lóa mắt phía sau cô nàng.

Đứng ở phía dưới nhìn lên sẽ thấy rõ đôi chân thon dài của Yukino tuyệt đến nhường nào. Cô nàng còn đi tất cao, tạo ra một [Lĩnh vực tuyệt đối] trắng bóc giữa váy và tất chân.

Cơ mà.

Vẫn là gương mặt ấy, vẫn là mái tóc đen dài mượt mà ấy… Nhưng trong giọng nói của Yukino, hắn cảm nhận được thứ gì đó khác biệt.

“Ờ, lâu không gặp.” Hachiman lên tiếng đáp lại.

Nhưng cái cách quay mặt đi và giọng nói chưa những cảm xúc nặng nề của cậu ta đã cho Akira biết đáp án cho sự kì lạ trong giọng nói của Yukino.

Hai người này…

Mà, hẳn là câu chuyện lúc hè, khi mà chị gái Yukino lái chiếc Limo màu đen đến đón cô nàng đi.

Hắn liếc nhìn Hachiman một mắt rồi gật đầu coi như chào với Yukino.

Vậy là giờ hội u ám, thối nát, thất vọng về bản thân lại thêm một thành viên. Ba người bọn hắn cùng nhau bước chậm từng bậc cầu thang.

“Hikigaya – kun... Nee – san có gặp cậu nhỉ?” Yukino là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng này.

Hachiman vẫn tỏ ra chẳng có gì mà đáp: “Ừ. Tình cờ thôi.”

Mọi thứ lại quay về tĩnh lặng sau câu trả lời ấy của cậu ta. Nhưng những bước chân lại có vẻ càng thêm nặng nề hơn.

Đến nơi… Đây là tầng của những lớp từ 2F đến 2J... Và cả ba đã dừng lại lại đồng thời như thể được hẹn trước.

Akira đứng lùi về phía sau nhường sân khấu lại cho hai con người đang có rất nhiều điều muốn nói nhưng đều giữ sâu tận trong tim kia.

Yukino cắn răng, tay níu chặt lấy chiếc cặp để tăng thêm lòng dũng cảm: “A- …”

“Câu lạc bộ.” Hachiman không biết là vô tình hay cố ý mà đã cắt ngang đi trước khi Yukino kịp nói ra điều gì đó.

Cậu bạn mắt cá c·hết của chúng ta nhắm mắt nói với một thái độ như thể mọi chuyện chẳng có gì xảy ra cả: “CLB hôm nay có hoạt động không?”

Yukino thoáng bất ngờ và quay sang ngập ngừng đáp: “A-Ừm… Tôi cũng tính vậy…”

“Rõ rồi. Gặp lại sau nhé.” Hachiman nhận được câu trả lời thì quay lưng đi về lớp của mình.

Ở đây chỉ còn lại một mình Yukino đứng nhìn bóng lưng rời đi ấy một hồi lâu rồi mới quay lưng bước về lớp.

Và… Hắn thì thẫn thờ nhìn mọi thứ đang diễn ra.

Hachiman bỏ đi về bên trái, Yukino quay bước về bên phải.

[Vậy, Akira thì sao?]

*****

“Akihito – kun… Akihito – kun…?”

Một giọng nói như thể vang lên từ hư vô kéo hắn ra khỏi một không gian đen tối tĩnh mịch.

Ngay khi có ý thức lại nhờ có giọng nói ấy, Akira đã đứng phắt dậy thật nhanh khiến cho chiếc bàn học bị đẩy ra v·a c·hạm với chiếc ghế của bàn trước.

Thở gấp từng hồi, hắn nhận ra bản thân đang trong lớp học chứ không phải là một nơi xa lạ nào khác nữa.

“Katou…?” Cả lớp không còn ai cả, người duy nhất còn lại cũng chính là người đã gọi hắn lúc nãy.

Megumi lúc này hướng ánh mắt lo lắng về phía hắn và chậm nói: “Cậu ổn chứ?”

“Đột nhiên cậu ngủ th·iếp đi ngay giữa giờ học khiến Hasumi – sensei không biết làm phải làm sao luôn đấy.”

Lau đi mồ hôi trên trán, Akira quay sang mỉm cười lắc đầu đáp: “Tớ không sao đâu. Để cậu lo lắng rồi.”

Có vẻ hắn đã ngủ quên ngay trong lớp và thẳng đến kết thúc tiết học cuối vẫn chưa tỉnh.

Là do mỏi mệt…

Nhưng sự mỏi mệt này không đến từ cơ thể, nó đến từ một khía cạnh khác kì lạ hơn… Tựa như: Linh hồn?

Thở dài một hơi, Akira sắp xếp lại bàn ghế bị hắn làm cho lộn xộn và xách cặp rời khỏi lớp.

Hắn quay sang nhìn cô nàng đã yên tĩnh mờ nhạt trở lại sau khi nhận được câu trả lời từ hắn kia.

Katou Megumi.

Cô ấy là người duy nhất ở lại vì lo lắng cho hắn.

Nhưng khi hắn trả lời một cách qua loa thì Megumi không hỏi gì thêm nữa mà chấp nhận chuyện đó như bình thường.

… Thật lòng mà nói, bây giờ Akira không biết phải phản ứng ra sao với mọi thứ nữa…

Đi đến hành lang dẫn đến các dãy nhà khác, hắn dừng chân lại:

“Chiều nay tớ sẽ không đến họp circle. Mọi người hãy tiếp tục làm theo lịch trình nhé, tối tớ sẽ về check.”

Megumi vẫn không tỏ ra gì cả mà chỉ nhẹ nhàng quay sang nhìn vào mắt hắn và gật đầu đáp: “Ừm... Tớ sẽ nói lại với mọi người.”

Vậy là hai người bọn hắn chia ra, Megumi đến phòng nghe nhìn còn hắn thì qua dãy nhà dự bị.

Thực sự đang có thứ gì đó đè nặng trong tim hắn khiến cho bản thân cảm thấy rất mệt mỏi.

Akira tìm đến một nơi có thể yên tĩnh đọc sách cũng như suy nghĩ.

Cơ mà… Hắn đã sai hoàn toàn.

Quên mất tiêu sáng nay hai con người kia cũng đã thể hiện một trạng thái không ổn chút nào.

Lúc này, trong phòng CLB Tình nguyện, nơi mà hắn luôn coi là chỗ để trốn việc đến đọc sách thư giản, đang trong một bầu không khí im ắng khác lạ.

Khi hắn vào phòng chỉ có duy nhất Yui vẫy tay chào còn Yukino và Hachiman đều chỉ nhìn lấy một cái rồi cúi đầu đọc sách tiếp.

Akira cũng không đủ sức để có thể nói điều đó giúp đỡ cho cô bạn Yui đang khó xử kia mà cũng im lặng về ghế và bắt đầu đọc sách.

Không còn những ngọn gió mang theo mùi hương của thiên nhiên thổi vào căn phòng này nữa, bởi vì cửa sổ đã được đóng lại.

Có chăng, thứ duy nhất còn ủng hộ là ánh nắng chiều đang dần dần đỏ thẫm lại một màu u tối.

Yui thẫn thờ nhìn ba người còn lại đều cắm mặt vào sách và chẳng nói gì đó…

Cô nàng, là một người n·hạy c·ảm hơn mọi người vẫn nghĩ.

Yui có thể đọc hiểu được bầu không khí để cô nàng có thể khiến bản thân hòa hợp hơn vào mọi người.

Nhưng hôm nay, cái bầu không khí này… cô bạn Yui của chúng ta hiểu.

Nhưng cô nàng chẳng thể làm gì để can thiệp vào nó nữa cả.

Gió thổi mạnh va đập vào khung cửa sổ khiến nó vang lên từng hồi tiếng động. Nó không quá ồn ào nhưng đủ phiền nhiễu.

Cơ mà chẳng ai đi quan tâm nó cả, chỉ có một mình cô bạn Yui không biết làm gì ngoài bấm điện thoại trong vô hồn kia để ý:

“Gió, hình như mạnh hơn thì phải?”

Yui cố gắng tỏ ra hứng khởi và hướng về phía Yukino bắt chuyện.

Nhưng… Đáp lại cô nàng là sự im lặng đến ngạt thở của Yukino.

Không chịu thất bại, Yui quay sang hai tên con trai để mong ngóng một câu chuyện có thể phá vỡ bầu không khí này.

Đáng tiếc. Người cô ấy mong chờ là Hachiman đã chỉ đáp: “Ờ.”

Sau đó, cậu bạn mắt cá c·hết tiếp tục chống cằm, hai mắt đắm chìm vào quyển sách trên tay.

“Cũng phải.” Yukino lúc này mới lên tiếng.

Nhưng câu trả lời cho có lệ ấy chỉ phát ra để coi như đáp lại một cách lễ phép mà thôi.


Và nó trở lại lần nữa, cái bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ ấy!

Nụ cười trên môi Yui đông cứng lại, ánh mắt cũng mất đi ánh sáng vốn có của một [Mặt trời]…

Yui từ bỏ.

“Hà…” Tiếng thở dài cuối cùng của Yui là dấu chấm hết cho nỗ lực trong vô vọng của cô ấy.

Ba người còn lại đều nghe rõ tiếng thở dài nặng nề ấy, nhưng không ai có ý định làm gì nữa cả.


Mọi chuyện cứ thế kết thúc thật sao?

Akira, người nãy giờ vẫn đang đọc sách nhưng lại chẳng thể đắm chìm vào nó như mọi khi kia, tự hỏi với chính bản thân mình.

Đối chiếu chuyện này với cuộc sống của chính hắn…

Đột nhiên, Akira lấy điện thoại ra và bấm gì đó.

[Tinh!] là tiếng thông báo từ điện thoại của Hachiman vang lên.

Cậu ta khó hiểu và dời ánh mắt khỏi quyển sách rồi lục tìm điện thoại.

Là một tin nhắn được gửi đến… Và sau khi đọc nó thì Hachiman ngay lập tức quay sang nhìn người đang ngồi bên cạnh.

Phải, là hắn đã gửi nó.

[Giải cứu thế giới nào, Akihito Akira]

Chương 102. Mất đi hệ thống rồi!