Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 107. Lại là giấc mơ kì lạ
Ngay bây giờ, tại ngôi nhà trong [giấc mơ] thì Mitsuha đứng đối diện với cô gái đột ngột xuất hiện trước mắt kia.
Tình huống này thì chỉ có lời giải thích duy nhất thôi mà phải không?
Mitsuha… À không đúng, là thân phận Akihito Akira trong giấc mơ của cô đã có vợ!!!
Khi mà cô chìm đắm trong suy nghĩ lạc trôi của mình thì [Người vợ] của cô nghiêng đầu trưng ra một gương mặt vô tri đầy vẻ thắc mắc cực dễ thương và nói:
“Cậu nói gì vậy? Vợ gì cơ?”
Vậy là không phải rồi!
Mitsuha thở phào một hơi… Suýt chút nữa thì cô đã phải tiến thêm một bước trong cuộc sống là lập gia đình.
Mặc dù là trong mơ.
“À… Không có gì đâu… Ha ha.” Mitsuha gãi má và giả vờ như không có chuyện gì cả.
Nhưng đột nhiên, ngay lúc này cô cảm nhận được một cái nhìn chăm chú như thể đào sâu vào tận linh hồn.
Là ánh mắt của cô gái trước mặt!
Cô ấy hướng một ánh nhìn tưởng như thản nhiên nhưng lại thâm sâu kì lạ vào thẳng Mitsuha.
Lạnh cả sống lưng… Cô cảm thấy làn da của bản thân như bị đưa vào cơ chế phòng vệ và nổi dựng lên cả lên.
Mitsuha luống cuống lảng đi ánh mắt đó và bình tĩnh đi lên cầu thang: “À, chúng ta ăn tối luôn nhé. Mình chưa cần tắm đâu.”
Không hiểu là có phải lúc nãy đều do cô tưởng tượng hay không. Ngay sau khi Mitsuha vừa di chuyển thì cái ánh mắt đâm thẳng vào linh hồn kia hoàn toàn biến mất.
Cô gái xinh xắn trong chiếc tạp dề lần này nở một nụ cười dịu nhẹ đáp lại cô: “Ừm~”
Đóng sầm lại cửa phòng, Mitsuha dựa vào nó và thở dài một hơi.
Hôm nay đúng là một ngày dài đối với cô. Mặc dù là trong mơ nhưng mọi thứ lại chân thực đến lạ kì.
Từ sự vật đến con người. Tất cả mọi thứ như thể đây là hiện thực chứ không phải trong mơ vậy.
“Mà… Làm sao có chuyện ấy được.”
Mitsuha tự nhủ với bản thân và cất cặp sách và bắt đầu thay đi bộ đồng phục nam trên người.
Ngay khi cô vừa thay xong áo quần thì cánh cửa cũng đột ngột mở ra.
Bước vào trong chính là cô gái lúc nãy ở dưới nhà.
Cô ấy tên là Katou Megumi nếu như phần ghi chú trong điện thoại không sai.
Mitsuha nhanh chóng hóa thân vào vai [Akihito Akira] ngay lập tức và hỗ trợ nhận lấy khay đồ ăn từ tay của Megumi.
Cô ấy tỏ ra bình thường và thản nhiên nhận sự giúp đỡ của Mitsuha. Cả hai bắt đầu ngồi xuống bàn trà được đặt cách chiếc giường không xa.
Bữa tối diễn ra trong im lặng.
Mitsuha thì không dám nói gì nhiều, còn Megumi thì lại điềm nhiên nhai nuốt một cách chậm rãi.
Sau khi kết thúc bữa ăn, cả hai lại cùng đem đồ ăn xuống bếp và rửa nó.
Tiếp tục là một bầu không khí lặng im bao trùm cả hai. Mặc dù Mitsuha muốn mở miệng bắt chuyện, nhưng không hiểu sao mỗi lần nhìn vào gương mặt thản nhiên ấy của Megumi thì cô lại chẳng thể nói nên lời.
[Tách!] tiếng giọt nước cuối cùng nhỏ xuống sau khi khóa vòi, cũng là lúc cả hai quay lại phòng ngủ.
… Thật luôn à?
Mitsuha lúc này mới nhận ra… Tại sao không phải là [Vợ chồng] cũng chẳng là [Người yêu] nhưng cả hai lại có thể thoải mái ăn tối cùng nhau, rửa bắt cùng nhau như vậy?
Thậm chí bây giờ, tối rồi… Cô gái có tên là Megumi kia lại như chuyện thường ngày bước vào phòng ngủ của một tên con trai như vậy?
Mặc dù hiện tại là Mitsuha… Một đứa con gái chính hiệu!
“Chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?” Megumi nhấp một ngụm trà rồi quay sang hỏi Mitsuha đang tự vấn nhân sinh kia.
Nghe tiếng nói của Megumi thì cô giật mình quay sang, gương mặt Mitsuha thoáng đỏ bừng lên và hoảng hốt nói: “Bắt… Bắt đầu gì cơ!?”
Cô gái đã khiến Mitsuha phải nghi ngờ nhân sinh kia bắt đầu lại ánh mắt sâu thẳm.
Megumi nhìn chăm chú vào cô và nói chậm từng chữ trong khi không hề thay đổi nét mặt một chút nào cả:
“Chẳng phải Akihito – kun đã hẹn hôm nay đến giúp cậu đưa ý kiến cho phần hoạt họa của game sao?”
Hoạt họa?
Game?
…???
Đầu Mitsuha bắt đầu quá tải.
Từ Hội học sinh đến công việc tác giả tiểu thuyết lẫn họa sĩ manga… Giờ còn thêm cả hoạt họa gì đó cho game nữa.
Cái thân phận [Akihito Akira] trong mơ của cô… Chẳng phải quá không thực tế rồi sao!!!
Nhận thấy Mitsuha đơ người ra không nói gì cả thì Megumi thu hồi lại ánh mắt. Nếu ai đó có thể đọc hiểu ánh mắt ấy lúc này thì sẽ biết được Megumi n·hạy c·ảm đến mức nào!
Cơ mà… Đâu ai biết được ngoài [Thần linh] cơ chứ.
Với giọng nhẹ nhàng khác hẳn, Megumi gọi lại Mitsuha đang mất hồn mất vía kia: “Hôm nay cậu hẳn cũng mệt sau buổi họp với Machida – san rồi. Thôi thì để hôm khác nhé.”
Mitsuha gật đầu theo bản năng rồi sau đó mới chợt nhận ra là bản thân vừa khiến [Akihito Akira] lỡ hẹn với một cô gái.
Cô tính nói gì đó nhưng thấy Megumi đã bắt đầu đứng dậy thu dọn đồ đạc thì không thể mở miệng được nữa.
Đột nhiên, Mitsuha đứng lên chặn lại Megumi.
Trước ánh mắt khó hiểu đó của cô ấy, Mitsuha chỉ vào chiếc áo khoác màu hồng nhạt cánh đào: “Nó có vết rách kìa.”
Megumi ngạc nhiên cúi xuống nhìn.
Là ở phần hông cách túi áo không xa. Có một vết rách kéo dài tầm 5-6 cm mà Megumi không hề để ý đến.
“A… Bị khi nào vậy nhỉ? Lúc chiều đi xe buýt chăng…?”
“Tiếc quá đi…”
Megumi nhìn chiếc áo khoác với vẻ đượm buồn, lần này thì rốt cuộc Mitsuha cũng cảm nhận được cảm xúc rõ rệt từ cô gái này rồi.
Cô mỉm cười và nói: “Cậu cởi nó ra đi. Mình sẽ xử lý nó!”
Megumi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn. Vài giây sau, cô ấy gật gù và cởi áo khoác ra đưa cho Mitsuha.
Cô nhận lấy chiếc áo khoác thì mới nhận ra thiếu thứ gì và bắt đầu nhìn quanh căn phòng và lẩm bẩm: “Quên mất là đang trong giấc mơ… Phòng con trai thì có kim chỉ không nhỉ?”
Mitsuha chỉ là buột miệng nói nhỏ… Nhưng Megumi dường như đã sững người lại một nhịp. Chỉ một giây thôi, ngay sau đó Megumi lại về vẻ mặt thản nhiên và đi về phía tủ áo quần.
Cô ấy quen thuộc mở tủ ra và cúi xuống mở hộc tủ phía dưới lấy ra một hộp trông khá cũ: “Nếu cậu muốn khâu lại nó thì có hộp kim chỉ đấy.”
“Tuyệt!” Mitsuha không nghĩ gì cả mà vui mừng đi đến nhận lấy nó.
Sau đó, cô ngồi xuống và bắt đầu thuần thục so chỉ vào kim rồi dùng đôi tay có phần thô ráp kia thêu lại áo khoác.
Phải, là thêu.
Từng bông hoa anh đào màu hồng nhạt như màu của áo khoác bắt đầu dần thành hình và che đi vết rách dài ấy.
Và bỗng nhiên vết rách tưởng chừng phá hỏng chiếc áo khoác giờ đây lại thành những bông hoa tô điểm đẹp mắt.
“Này coi như cảm ơn bữa tối!” Mitsuha chỉ mất một chút thời gian thì đã xử lý nhanh gọn lẹ vết rách đó và đưa lại áo khoác cho Megumi.
Cô ấy nhận lấy nó và cười nhẹ nhàng: “Cậu khéo tay thật đấy. Đẹp hơn lúc trước luôn này.”
Mitsuha cười tươi đón nhận lời khen ấy:
“Không cần khách sáo đâu.”
“Cậu đã rất buồn khi thấy nó bị rách còn gì. May là có thể sửa lại được đôi chút.”
“Hẳn là nó quan trọng với cậu lắm.”
Mitsuha vừa nói vừa vui sướng bẽn lẽn gãi đầu tóc ngắn cũn khác lạ trên đầu.
Nhưng cô không biết rằng chính những lời ấy của mình đã khiến đôi mắt của Megumi lại càng mất dần màu sắc hơn.
Hít sâu một hơi, Megumi khẽ mỉm cười đáp:
“Nó rất quan trọng… Bởi vì đây là áo khoác tớ mặc trong lần chúng ta gặp gỡ ở con dốc mà…”
Nói đến đây, Megumi ngước nhìn về phía người [con trai] trước mặt và chầm chậm nói từng chữ: “Chẳng lẽ cậu không nhớ… Akihito Akira – kun?”
Ngay khi ánh mắt ấy hướng thẳng đến, toàn bộ cơ thể của Mitsuha lại vang lên tiếng báo động lần nữa.
Cô cảm giác như toàn bộ làn da của bản thân đang dựng đứng hết cả lên và một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng của mình.
Mitsuha hoảng loạn xua tay loạn xạ:
“Không, tớ nhớ chứ! Sao lại quên được!”
“Do tớ đang mệt quá thôi.”
“Đúng vậy… Cuộc họp lúc chiều khiến tớ đau não ấy mà…”
“Giờ tớ phải nghỉ ngơi luôn đây.”
Vừa nói, cô vừa giả vờ đưa tay lên gõ trán tỏ vẻ đang rất đau đầu, sau đó lại còn cố ý lảo đảo bước chân và ngồi sụp xuống bên giường.
Lúc này, cái ánh mắt khiến Mitsuha lạnh toát kia mới chấm dứt.
Megumi với khoác chiếc áo vừa được nâng cấp bằng tay nghề thượng thừa của Mitsuha đã thu thập lại đồ đạc và ra về: “Vậy cậu nghỉ ngơi tốt nhé, tớ về đây.”
Một gương mặt bình tĩnh không hề lộ ra bất cứ cảm xúc nào, Megumi cứ vậy thản nhiên rời khỏi ngôi nhà trong [giấc mơ] của Mitsuha.
Vậy là cuối cùng thì bây giờ chỉ còn mỗi cô trong [ngôi nhà của mình].
Mitsuha thẫn thờ nhìn bóng hình ấy qua cửa sổ rồi quét mắt sang căn phòng vừa nãy còn có cô gái tên Megumi kia.
“Mình có bị lộ chưa nhỉ?”
Đắn đo suy nghĩ một lúc… Và Mitsuha quyết định:
“Kệ đi~ Giấc mơ thôi mà!”
Quăng người lên chiếc giường bản thân đã tỉnh dậy ban sáng, Mitsuha vùi sâu vào sự mềm mại của chiếc nệm.
Tận hưởng một lúc thì cô lấy điện thoại ra và ghi chú lại ngày hôm nay của bản thân.
Khi cô kiểm tra điện thoại để tìm thông tin thì thấy rằng [Akihito Akira] này luôn ghi chép về cuộc sống mỗi ngày.
Mặc dù có rất nhiều kí tự cô chẳng hiểu rõ lắm nó nghĩa là gì.
Bấm điện thoại ghi chú xong thì đột nhiên cơn buồn ngủ ập đến.
Mitsuha ngáp dài một hơi và tính đi ngủ ngay. Nhưng bất chợt, cô nhớ lại dòng chữ to tướng trong quyển vở: Cậu là ai?
Một suy nghĩ kì lạ bỗng hiện ra trong đầu của cô:
“Chẳng lẽ [Akihito Akira] cũng bị hoán đổi ngược lại sang thân thể của mình?”
Sao lại thế được~
Mitsuha mặc dù chẳng tin vào cái tưởng tượng kì lạ đó nhưng cô vẫn đi đến bàn học và lấy ra một chiếc bút.
[Mitsuha]
Viết thẳng lên cánh tay xong thì cô ngáp lần nữa.
Lần này thực sự nhịn hết nổi, Mitsuha ngả thẳng ra giường.
“Thật là một giấc mơ kì lạ”
*****
Xin chào mọi người, là Akihito Akira đây.
Chẳng hiểu sao hắn lại phải tự giới thiệu một cách ngu ngốc như thế này nữa…
Có lẽ là để những người đang xem quyển truyện kì lạ nào đó trên không gian mạng có thể phân biệt được người dẫn truyện lần này là hắn…
Chứ không phải con nhỏ ngáo ngơ nào đó!
Bỏ qua cái sự ảo tưởng cuộc đời bản thân là một quyển sách, Akira cố gắng thức dậy khỏi giấc ngủ say này.
Sáng sớm hôm nay hắn vẫn phải tiếp tục đi ăn hành mà… Nhớ lại những đau đớn ấy, hắn chợt rợn cả người.
Luống cuống thoát khỏi “vùng tăm tối”. Hắn phải nhanh chóng chuẩn bị kĩ hơn trước khi bắt đầu ăn hành mới được.
…
“Cái… Lại nữa hả???”
Đúng vậy, lại nữa đấy hả???
Lại là cái trần nhà [xa lạ mà quen thuộc] hiện ra trước mắt hắn.
Ngồi chồm dậy, Akira đón nhận những tia nắng đang chen qua lớp giấy mỏng ở ô cửa lùa chiếu lên gương mặt.
Hắn… Một lần nữa… Lại đi vào cái giấc mơ kì lạ này!
Căn phòng cũ kĩ tràn ngập phong cách của con gái xuất hiện trước mặt Akira khiến hắn thực sự chẳng biết nên bình luận ra sao luôn.
Nhưng lần này hắn không hoảng loạn như trước, ít nhất thì cũng đã trải qua một lần rồi…
Không hoảng loạn cái b**p!
Akira lại lần nữa cảm nhận được sức nặng kì lạ đang truyền đến từ vùng ngực.
Cái cảm giác nó mang lại thực sự quá khác biệt đối với một tên con trai như hắn. Và vì đã từng cảm nhận nó một lần rồi nên… Hắn cảm thấy tò mò muốn thử lần nữa xem sao.
Ừng ực… Nuốt nước bọt để làm dịu đi cổ họng bắt đầu khô khốc.
Akira đưa tay lên…
À, hắn đang kiểm tra xem có thật là đang mơ không ấy mà, với cả cái cảm giác kì lạ này lỡ đâu là bị bệnh gì thì sao.
Mọi người đừng hiểu lầm nhé!
…
“Chị thích nó đến vậy à?”
Một giọng trẻ con đanh đá vang lên cắt ngang sự nắn bóp ngang ngang dọc dọc của Akira.
Hắn vẫn còn chìm đắm trong xúc cảm kì lạ nên thẫn thờ đáp: “Thì… Nó đúng là rất mềm mại…”
Nói xong thì Akira mới nhận ra cái kịch bản này và ngay lập tức quay sang nhìn.
Đúng như dự đoán, cô “em gái” đã đứng ở cửa từ bao giờ và đang nhìn hắn với ánh mắt như nhìn sinh vật kì lạ.
“Gớm quá đi!”
“Xuống ăn cơm!”
“Dậy mau lên!”
Sau màn gắt gỏng là tiếp [Rầm!] của cánh cửa lùa y đúc lần trước. Nếu không phải là chiếc váy ngủ trên người khác đi thì có khi hắn lại tưởng bản thân trong một vòng lặp luôn rồi.
Vươn vai, duỗi người.
Akira đứng dậy đi đến trước chiếc gương đang phản chiếu toàn bộ cơ thể kia.
Vẫn là gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này… Thật lòng mà nói thì hắn vẫn chưa thể quen thuộc việc linh hồn mình đang trong thân thể của một đứa con gái nổi.
Chọt chọt đôi má mềm mọng, sờ lấy mái tóc dài mượt mà…
Để hắn nói cho mọi người có cơ hội đọc được những dòng chữ trong truyện này nhé:
[Cơ thể con gái thực sự rất tuyệt!]
“Thụp!” Tiếng chiếc váy ngủ rơi xuống sàn càng chứng minh hơn câu nói ấy của Akira. Thân hình tuyệt mĩ của con gái đang hiện ra rõ mồn một ngay trước mắt hắn.
Mắt theo bản năng mà quét kĩ từ trên xuống dưới khiến Akira bất lực vỗ trán gắng che đi gương mặt đỏ ửng khi nhìn thấy [thứ ấy] lộ rõ nét trắng trẻo căng tròn... và cả chấm hồng ấy nữa…
Giấc mơ kì lạ này… Khi nào mới kết thúc đây?