Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 109. “Thần linh” đang cố ý nhắm vào hắn hay gì?
Đã là một tuần sau khi Akira và cô nàng có tên [Mitsuha] kia chấp nhận cái giả thuyết rằng cả hai đang bị hoán đổi cho nhau!
Việc hoán đổi không hề cố định, một tuần khoảng hai đến ba lần mà không có dấu hiệu báo trước.
Xảy ra lúc ngủ, nguyên nhân chưa rõ.
Mỗi khi thức dậy trở lại thì kí ức về các sự kiện trong thời gian hoán đổi lập tức bị phai nhạt dần.
Cứ như thể chỉ là choàng tỉnh sau một giấc Lucid Dream vậy.
Nhưng có một điều chắc chắn… Là hai người thực sự đang hoán đổi cho nhau!
Phản ứng của mọi người xung quanh là minh chứng cực kì rõ rệt!!!
Cũng bởi vì thế nên Akira đang ngồi hí hoáy viết vào ghi chú trong điện thoại của chính mình, nhưng giờ nó đang dần trở thành vật sở hữu của cùng lúc hai người:
[Điều cấm dành cho Mitsuha! – Ver 5.0
Tiêu hoang cũng được nhưng ăn ít thôi!
Không được muộn học, muộn giờ đến các buổi họp.
Cấm nói tiếng địa phương.
Cậu có lén tắm không đấy… Tớ ngửi thấy mùi dầu gội đầu!
Quan trọng: Đừng cố làm thân với mấy cô gái đó!!!!]
Akira đặt máy điện thoại xuống và thở hắt ra một hơi.
Thêm tuần này tức là đã 2 tuần từ sự kiện hoán đổi đầy kì lạ ấy bắt đầu, nó cũng đánh giấu 2 tuần hắn mất đi hệ thống.
Cuộc sống mà Akira vẫn đang tận hưởng đột nhiên bị đảo lộn hết cả lên.
“Thôi tớ về đây. Cũng khuya rồi.”
Hắn chào tạm biệt cậu bạn thân Tomoya và đứng dậy duỗi người một cách mệt mỏi.
Từ khi biết rằng có khả năng cô nàng Mitsuha sẽ hoán đổi qua thì Akira đang dần dần chuyển qua hoạt động circle game ở phòng Tomoya nhiều hơn.
Đối phó với Megumi cũng đủ mệt rồi, nếu tên bạn thuở nhỏ quá thân thuộc này phát hiện ra thì sẽ rắc rối lắm cho coi.
Tomoya thấy hắn chuẩn bị về thì cũng duỗi người rời khỏi bàn máy tính sau khi thấy đồng hồ đã điểm 0:32, qua ngày luôn rồi:
“Đã muộn thế này rồi à. Tớ cũng phải đi tắm cái đã.”
Cả hai xuống cầu thang, Akira thì đi về phía cửa trong khi Tomoya vào phòng tắm.
Nhưng khi hắn đang chuẩn bị mặc giày thì một tiếng [Kyaa!!!!] vang lên thất thanh!
… Không ngờ Tomoya cũng có thể phát ra âm thanh cao v·út như vậy đấy.
Mà khoan, chuyện đó không quan trọng!
Akira quay phắt lại tính chạy vào xem cậu bạn của mình có chuyện gì không thì…
Một thân hình trắng bóc xuất hiện ngay trước mắt hắn!
“Akira đấy à, lâu rồi mới gặp!”
Người đó đang không mảnh vải che thân… trên.
Đúng vậy, cả cơ thể trắng nõn mượt mà từng đường cong rõ ràng kia chỉ đang mặc mỗi một chiếc quần lót màu trắng viền xanh…
Nhưng nó mỏng đến nỗi giọt nước lăn dài trên làn da kia khiến cho chiếc pantsu dần trở nên trong suốt lộ ra da thịt mềm mại tuyệt vời!!!
“Kyaaa!!!!”
Akira cũng thét lên trong hoảng loạn!
Nhanh chóng che mắt và quay mặt đi: “Michiru! Mặc áo quần vào!”
Đúng vậy, cô gái sở hữu một thân hình tuyệt vời với vòng 1 thậm chí còn lớn hơn Megumi kia tên là Michiru.
Thanh mai trúc mã (x)… Nhầm, là Em họ a.k.a Bạn thuở nhỏ của Tomoya.
Cô cũng ngang tuổi với Akira nên khi cô thường xuyên đến chơi với Tomoya thì cũng kéo luôn hắn vào chơi cùng.
Trong khi hắn đỏ bừng mặt và tiếng hét hoảng loạn của Tomoya vẫn chưa dừng lại thì Michiru lại chỉ thản nhiên đi đến tủ lạnh và lấy sữa ra uống rồi cười:
“Hai người thật là. Dễ xấu hổ hơn cả con gái nữa~”
*****
Nếu [Thế giới] này thực sự có [Thần linh] thì hắn cảm thấy những vị thần ấy dạo gần đây đang nhằm vào hắn hơi nhiều thì phải.
[Lách cách… Lách cách] Tiếng bàn phím vang lên không ngừng cũng chẳng giúp Akira thoát khỏi cái suy nghĩ bi quan ấy chút nào.
Giờ hắn đang phải cố gắng cày cuốc gõ phím để viết script cho game trong phòng nghe nhìn.
Mọi người hỏi tại sao một tên là lập trình viên ở thế giới trước giờ lại đi than trong khi chỉ là viết script đơn giản ư?
Tại vì cái đứa tên [Mitsuha] đó đấy!
Deadline dày đặc thì không nói, cô ta không biết viết script cũng coi như thôi đi… Nhưng Mitsuha còn làm rối rắm đủ thứ chuyện trong cuộc sống thành ra mỗi lần về lại cơ thể thì Akira phải đi xử lý đủ thứ chuyện.
Mà… Còn cả việc mất đi hệ thống nữa…
Hắn vẫn đang chịu cảnh ăn no hành khi không có hệ thống kĩ năng để dựa vào. Mặc dù cơ thể vẫn còn nhớ những trong khi vận hành Akira vẫn vấp phải nhiều sai lầm.
... Dẫn đến việc cứ sau mỗi sáng sớm thì hắn đều sẽ có cho mình thêm một vết sẹo đáng sợ…
“Trông cậu buồn ngủ lắm đấy, Akihito – kun.”
Một giọng nói vang lên kéo hắn khỏi trang thái thẫn thờ ngáp ngắn ngáp dài kia.
Quên mất là hiện tại đang hoạt động circle, Megumi ngồi sát ngay bên cạnh nhìn hắn viết script nãy giờ.
Akira xoa mái tóc r·ối l·oạn của bản thân đáp: “Ừ… Cũng hơi hơi…”
Phải, vì cuộc sống bị r·ối l·oạn nên hắn cứ phải làm bù vào phần thời gian mà Mitsuha hoán đổi.
Kết quả là công việc bù đầu và Akira thì mệt nhọc cực độ!
Megumi nhích cơ thể lại gần hơn và ngoái sang nhìn hắn với vẻ lo lắng: “Hêh… Cậu ổn không đó?”
Mặc dù nghe được câu hỏi của Megumi những Akira không còn sức để đáp nữa rồi. Đôi tay vẫn gõ phím nhưng hai mắt lại nặng trĩu dần dần khép lại.
Rồi đột nhiên một cảm giác mềm mại ấm áp truyền đến từ bàn tay ngay lập tức đánh thức hắn!
“Đừng ép bản thân quá, Hentai – kun.”
Cái biệt danh ấy vang lên thì mọi người cũng hiểu đây là ai rồi chứ nhỉ.
“Ơ?” Akira thốt lên ngạc nhiên và quay sang nhìn.
Utaha – senpai với hai bàn tay đang nắm lấy bàn tay hắn nhẹ nhàng nói: “Nhiệt huyết làm game của em chị hiểu rồi. Nhưng nếu bản thân em có chuyện gì thì mất cả chì lẫn chài đó.”
Lúc này hắn mới hoàn toàn tỉnh táo lại và quay ngang quay dọc tìm kiếm Megumi thì thấy cô nàng đã ngồi ở hàng ghế cuối từ bao giờ.
Cô senpai bên cạnh không chịu dừng lại ở việc nắm tay mà còn áp sát lại gần hơn. Cọ đôi chân căng mịn ấy vào chân hắn và hướng thẳng đôi mắt màu ruby đẹp đẽ ấy đến.
“Pha hoán đổi chỗ ngồi trong tích tắc này là gì vậy hả!?” Akira la toáng lên và trốn né xa khỏi gương mặt xinh đẹp càng lúc càng gần như muốn hôn luôn ấy.
Chẳng thèm để tâm mấy lời đó, Utaha – senpai dựa hẳn cả cơ thể vào người hắn.
Mềm mại cực độ… Utaha đang ép phần ngực vào thẳng người Akira khiến hắn cảm nhận được sự căng mềm và đàn hồi tuyệt đối ấy dù cách mấy lớp áo!
“Đưa máy đây, phần việc hôm nay để chị làm cho.”
Vừa nói, cô nàng còn nâng bàn tay Akira lên gần má và nắm chặt trong lòng bàn tay ấm áp của mình như thể đang dỗ dành.
…
Dạo gần đây dù ít xuất hiện những cô nàng senpai này càng lúc càng bạo rồi!
Akira thoáng đỏ mặt trước hành động thân mật này nhưng giây sau đã bình tĩnh trở lại.
Hắn nhẹ nhàng rút tay ra xoa đầu Utaha.
Cảm nhận sự mượt mà của mái tóc dài ấy cùng những xúc cảm thoải mái giúp hắn tỉnh táo hơn: “Chị đã làm chậm tiến độ Light Novel để viết kịch bản game rồi mà.”
Akira thu tay lại và tiếp tục gõ phím: “Em không thể làm phiền chị nữa. Lỡ mà phá hỏng sự nghiệp của chị… Thì em có dùng cả đời của mình cho chị cũng không bù đắp nổi.”
Đúng vậy, hắn đã kéo mọi người vào circle và làm ảnh hưởng ít nhiều. Nên giờ hắn nhất định phải hoàn thành tất cả những gì bản thân cần phải làm.
Cơ mà cô nàng senpai bên cạnh thì chỉ chú ý vào một điểm duy nhất trong câu nói của Akira.
Utaha đỏ bừng cả khuôn mặt, miêng không giấu sự sung sướng mà cong cong lên hỏi gấp rút:
“Akira… Akira – kun!”
“Em nói lại câu vừa rồi đi!”
“Em sẽ dành cả đời cho chị gì cơ!”
Cô nàng cuống cuồng lấy ra điện thoại và đứng bật dậy nhìn về phía Megumi:
“Ka… Katou – san! Cái này ghi âm kiểu gì thế?”
Đáp lại Utaha là cái chớp chớp mắt đầy nghi hoặc của Megumi...
Cũng may, một khắc chế khác cuối cùng cũng hiện hình để ngăn cảnh lại cô senpai đang bị tình yêu làm mờ lí trí kia.
Eriri đè lại bờ vai cuống cuồng của Utaha và nói: “Đừng có mà chim chuột trong circle, Kasumigaoka Utaha!”
*****
Sau một hồi r·ối l·oạn thì cuối cùng màn đầu tiên cho game cũng đã được Akira hoàn thiện.
Cả năm người tập trung lại và cho chạy thử xem thành quả tạm thời như thế nào.
Bảo là tạm thời vì tất cả mọi thứ đều chỉ được dựng lên một cách thô sơ để kiểm tra kịch bản cũng như hình minh họa mà thôi.
“Khúc này lấy biểu cảm như vậy có ổn không?” Eriri chỉ vào phân cảnh trên màn hình và hỏi.
Tomoya thì cho ý kiến khác: “Nhưng đây là cảnh nhân vật chính đi đến chỗ nữ chính khác mà.”
Utaha – senpai thì khoanh tay nghiêm túc nhìn chăm chú: “Dưới góc nhìn người viết kịch bản thì có lẽ vậy?”
“Nên chọn hơi buồn hay cười nhẹ nhàng hoặc là biểu cảm nào khác nhỉ?” Chính Đạo diễn là Akira đây cũng băn khoăn không biết nên làm thế nào.
Hừm… Cả bốn người đều chìm vào trầm ngâm suy nghĩ.
Đúng là một khi bắt đầu cho vào game thì ngay cả những người sáng tạo ra nó là biên kịch hay họa sĩ cũng phải nhìn nhận lại lần nữa những gì mà họ đã làm ra.
Bởi vì trong một quá trình xuyên suốt cốt truyện game, mỗi một biểu cảm hay lời kịch đều sẽ cho ra một cảm nhận hoàn toàn khác biệt.
Trong khi bốn người còn lại im lặng tự hỏi thì Megumi đột nhiên lên tiếng:
“Đây là viết script cho game mà Akihito – kun nói ấy hả?”
Hắn ngoái lui nhìn cô nàng đang ngồi tụt hẳn phía sau để dành chỗ cho những người còn lại tú tụm nhìn vào màn hình phía trước kia.
Hình như Megumi dạo này khá quan tâm đến công việc Akira đang cày cuốc mệt nhọc thì phải.
“Đúng rồi. Nó là một dạng lập trình đơn giản để chạy game ấy mà.”
Hắn giải thích cho cô nàng và chỉ vào hai quyển sách dày cộm như từ điển trên bàn.
Thời này đúng là toàn viết script cho game là chủ yếu. Akira cũng tự đi mua sách về để học cách viết. Cũng may là nó đủ đơn giản và chính hắn cũng có nền tảng sẵn nên có thể làm game ngay.
Megumi đi đến cầm lên quyển sách trên bàn và cảm thán: “Đơn giản mà phải học bằng cuốn sách dày như thế này à?”
Nói xong thì cô nàng đột nhiên lại cầm quyển sách dạy lập trình cơ bản ấy ngồi sang một bên và bắt đầu đọc.
Cuối cùng thì cả đám tạm thời để theo ý kiến của Đạo diễn là hắn và coi như là phần đầu tiên của game đã hoàn thành.
Năm người ngồi lại ở bàn và bắt đầu màn ăn mừng nho nhỏ chỉ với những món ăn vặt mà Tomoya mua.
Eriri gặm xong snack thì liếm liếm đầu ngón tay rồi quay sang Tomoya ngồi bên cạnh nói: “Mà giờ chỉ còn thiếu âm nhạc thôi nhỉ?”
Tomoya với chiếc bánh gạo trong miệng cứng lại: “Đúng vậy, vấn đề lớn lúc này đây…”
“Ồ, còn cả âm nhạc luôn à? Tuyệt ghê…” Megumi với giọng nói không chút cảm xúc của mình vang lên.
Mà đúng là cái thời mọi người có thể thỏa mãn với mấy tiếng “bíp bíp” đã qua lâu lắm rồi.
Âm nhạc trong game giờ cũng quan trọng không kém phần kịch bản và hình minh họa.
Akira nhìn về phía Tomoya bắt đầu mệt mỏi trầm ngâm tìm cách kia thì cũng thở dài mệt thay cho cậu bạn thân.
Làm game đúng là chẳng dễ dàng chút nào.
[Tinhhh!!!]
Đột nhiên tiếng thông báo tin nhắn điện thoại của Akira vang lên.
Hắn thắc mắc mở ra xem thì thấy tin nhắn ấy đến từ một người hắn không ngờ đến.
[Michiru: Hai người chưa về à? Sao nhắn cho Tomo không thấy trả lời vậy?]
Mở tin nhắn thứ hai thì là:
[Michiru: Em đã về nhà rồi đấy. Mình gọi pizza ăn tối nhé?]
…???
Gì đây?
Sau khi nhìn kĩ lại nội dung tin nhắn thì Akira mới nhớ ra tối hôm qua hắn và Tomoya gặp phải một rắc rối mệt mỏi.
Trong khi hắn không biết phải trả lời sao với cô em họ bằng tuổi của Tomoya này thì cảm thấy một ánh mắt đang hướng về phía mình.
Một dòng điện lạnh lẽo chạy dọc sống lưng làm Akira giật thót và ngước lên nhìn…
Là Megumi với gương mặt xinh đẹp đang nghiêng đầu nhìn hắn… Hoặc nói đúng hơn là điện thoại trong tay hắn.
“A… Xin lỗi. Tự dưng nó lọt vào tầm mắt của mình thôi…”
…
Akira đơ hình trước câu nói không cảm xúc nhưng đã đủ thể hiện toàn bộ sự thật kia của cô nàng nữ chính mờ nhạt đến mức hắn quên luôn việc cô đang ngồi ngay bên cạnh!!!
“À, cơ mà cậu cứ yên tâm.” Megumi quay mặt đi và nói như thể không có chuyện gì xảy ra cả:
“Mình sẽ không kể cho người khác đâu.”
“Tin nhắn từ ai và nội dung của nó…”
“Vậy là vi phạm quy tắc ứng xử mà.”
Chốt lại… Ý cậu là cậu đã thấy hết rồi còn gì, Katou Megumi!
Akira đang muốn giải thích thì đột nhiên một bóng hình đã xuất hiện ngay sau lưng hắn.
Bàn tay mềm mại vừa lúc trước còn ôm ấp hắn thì bây giờ lạnh tanh chộp lấy điện thoại.
Utaha – senpai thẳng thừng cầm lấy nó và xem: “Cái gì thế?”
… Chỉ sau 3 giây…
Akira cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm đi cả chục độ!
Utaha – senpai với ánh mắt mất dần màu sắc, lườm thẳng vào người hắn như những con dao.
“Hentai – kun!?”
Trước màn hóa Yandere đó của cô nàng, Akira giơ tay đầu hàng ngay lập tức!
[Thấy chưa, rõ ràng là “Thần linh” đang cố ý nhằm vào hắn mà!!!]