Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Unknown

Chương 111. Lần đầu là với Akira à...?

Chương 111. Lần đầu là với Akira à...?


Trong hành lang đang nhuốm dần màu đỏ thẫm của trường học, một giọng nói lạnh tanh đứt quãng thì thào vang lên.

“Nhanh… Tới… Đây…”

Mitsuha run lên từng hồi trước những âm thanh đang truyền đến đó.

Cô sợ hãi đến nỗi không nhấc nổi đôi chân của mình để chạy đi mà chỉ biết đơ hình nhìn thẳng về góc tối khuất sau hành lang đó.

Mặc dù là Miko của một ngôi đền có thể nói là lâu đời nhất Nhật Bản.

Nhưng… Cô cũng sợ ma đấy nhé!!!!!

Chưa kịp cho Mitsuha phản ứng lại, có vẻ vì chờ đáp lại quá lâu nên [Thứ ấy] bắt đầu chuyển động.

Theo từng tiếng động ma sát của mặt sàn… Đột nhiên một cánh tay trắng toát như những con ma thực sự giơ ra ngay trước mắt Mitsuha.

“Waaaaa!!!!!!! Cứu với Akira!!!!”

Ngay khi cánh tay đáng sợ ấy ló ra thì Mitsuha đã sợ hãi đến mức tái xanh hết cả khuôn mặt và la toáng cái tên của cậu con trai ấy trong vô thức.

Nhưng mà ngay sau cánh tay kinh dị giống trong phim ma ấy là một gương mặt trắng bạch không kém… nhưng lại quen thuộc hiện ra.

Người đó trừng to đôi mắt xinh đẹp của mình và lẩm bẩm: “Giúp tớ… Akihito… kun?”

Là một cô gái.

Cô ấy vẫn dùng cái giọng thì thào như thể sắp tắt ngủm của mình hướng về phía Mitsuha mà nói. Cơ mà không hiểu sao gọi lên cái tên Akihito thì cô nàng lại tỏ ra đầy thắc mắc.

Bên này, Mitsuha sau khi nhìn thấy gương mặt ló ra đó thì nhận ra ngay [con ma] ấy là ai.

Người này cô rất quen thuộc, bởi vì cùng là một trong những người sẽ đày đọa Mitsuha trong Hội học sinh.

“Là Shikiya – san à. Làm tớ sợ muốn kh·iếp!”

Mitsuha đè lại lồng ngực đang đập rộn ràng vì hoảng loạn kia và thở phào một hơi.

Bình tĩnh lại, cô chạy chậm đến bên cạnh cô gái đang lê lết dưới sàn trông như sắp ngất xỉu đến nơi kia.

“Cậu có ổn không… Cần tớ đỡ đến phòng y tế không?” Mitsuha ngồi thụp xuống bên cạnh cô nàng zombie và ân cần hỏi.

Lúc này thì cô cũng nhớ ra là có một ghi chú của tên khốn Akira nhắc về chuyện cần giúp đỡ cô nàng [Zombie.Gal] này khi cô ấy kiệt sức.

Cơ mà… Mitsuha nhìn lại cô nàng với chiếc áo đồng phục bị tháo nút phía trên để lộ ra phần xương quai xanh cùng làn da trắng nõn phía trrên ngực kia…

[Tên khốn đó dính dáng với toàn những cô gái xinh đẹp vậy!!!!!]

Trong khi Mitsuha đỏ mặt quay sang hướng khác để tránh việc nhìn vào chỗ n·hạy c·ảm thì Shikiya lại nghẹo đầu đánh giá “cậu con trai” trước mặt.

Những gì mắt thấy thì hoàn toàn đúng là Akihito Akira… Nhưng không hiểu sao, lần này Shikiya lại cảm giác đây: [Không phải là cậu ấy]

Dù cảm giác là vậy nhưng bộ não thông minh của Shikiya lại chẳng thể tìm được điểm nào đó hợp logic để giải thích cho chuyện này.

Cuối cùng là ánh mắt đáng sợ của cô nàng lại càng trở nên vô hồn hơn với muôn vàn suy nghĩ vì sao tuôn ra trong đầu.

“Cậu ổn chứ!?” Mitsuha sau khi dừng lại việc chửi tên con trai kia trong đầu thì quay lại quan tâm cô bạn trước mặt.

Shikiya thu hồi lại suy nghĩ và nhìn về phía Mitsuha, sau đó cô nàng quay sang máy bán nước tự động bên cạnh: “Nước…”

Mitsuha thấy vậy thì hiểu ngay và nhanh chóng đứng dậy đi đến mua nước: “Tớ mua nước giúp cậu nhé.”

Cô cho tiền vào máy và bấm ngay phần nước cam ép ưa thích theo thói quen.

[Lộp bộp] tiếng chai nước rơi xuống khay và Mitsuha cúi xuống lấy. Trong lúc ấy… Cô gái phía sau lưng của cô lại càng khó hiểu hơn với hành động kia của “cậu con trai”.

Mitsuha quay lại cùng chai nước trên tay với một nụ cười vui vẻ. Cô cảm thấy mình lại giúp đỡ được thêm một người bạn mới nữa rồi, lát nữa về phải ghi lại chiến công cho tên kia biết mới được!

Cơ mà đón chào cô là ánh mắt khó hiểu của Shikiya.

Cô nàng nghiêng đầu không nhìn Mitsuha mà nhìn qua chiếc máy bán hàng tự động phía sau và thì thào đứt quãng:

“Nước khoáng… vị đào… Mới đúng…”

“A!?” Mitsuha giật mình thốt lên: “Xin lỗi. Chờ tớ một chút!”

Cô hoảng hốt quay lại chiếc máy bán hàng và gấp gáp bỏ tiền vào lần nữa. Suýt chút nữa là lộ luôn rồi!

Bởi vì mấy cái ghi chú dài ngoằng của tên Akira về thông tin của những người quen nên Mitsuha chỉ đọc lướt qua những ý chính chứ chưa để ý kĩ những chi tiết nhỏ nhặt như thế này.

Cô thấp thỏm lấy chai nước khoáng vị đào về lại chỗ của Shikiya và mỉm cười nói:

“Tớ giúp cậu uống nhé.”

Vừa nói, Mitsuha vừa đưa tay ra chuẩn bị mở nắp chai nước giúp cô nàng zombie đang kiệt quệ sức lực mà ngồi bệt xuống sàn kia.

Giờ thì cô cũng nhớ lại một số điều được ghi lại rồi, trong đó có ghi chú là giúp đỡ Shikiya uống nước mỗi khi cô nàng bị yếu sức.

Trong lòng thầm khó hiểu với cái kiểu giúp đỡ kì lạ này nhưng Mitsuha vẫn không chậm trễ vặn nắp chai nước ra.

Cơ mà.

Ngay lúc nắp chai vặn ra và cô tính nâng đến giúp Shikiya uống thì cánh tay mảnh mai trắng nhợt kia vươn đến.

Shikiya dùng toàn bộ sức lực nắm lấy chai nước khiến cho nó run run từng hồi và có vài giọt nước còn b·ị b·ắn ra:

“Không được… [Cậu] đã nói… Không được để… người con trai nào… không phải [Cậu]… làm việc này…”

Nói xong, Shikiya tự mình nâng lấy chai nước khoáng 1.5 lít ấy lên uống một cách khó khăn.

Bởi vì lực tay của cô nàng thực sự rất yếu nên ngay cả việc đưa chai nước lên miệng đã rất khó khăn rồi.

Nhưng dù vậy Shikiya vẫn tự mình cố gắng uống từng ngụm, từng ngụm nhỏ. Những giọt nước bị tràn ra vì tay cầm không chắc của cô nàng chảy giọt xuống làn da trắng nõn.

Nạp đủ lượng nước cần thiết, Shikiya lảo đảo đứng dậy rời đi. Đôi chân loạng choạng thiếu sức sống bước dần mà không nhờ sự giúp đỡ.

Bỏ mặc phía sau lưng… Là Mitsuha đang thất thần tự hỏi!

*****

Đọc đến đây thôi là Akira cũng dễ dàng tưởng tượng ra gương mặt ngỡ ngàng của Mitsuha lúc đó rồi.

Phải, hắn đang đọc lại ghi chú trong nhật kí sau khi về lại thân thể của mình sáng nay như thường lệ.

Và cũng như thường lệ… Akira lại phải vỗ trán bất lực trước cô nàng phiền phức có tên là Mitsuha kia.

Đã dặn là đừng có tiếp xúc quá gần với mấy cô nàng đó rồi mà!!! Những người đó thực sự n·hạy c·ảm hơn vẻ bề ngoài vô hại đó đấy!

Thở dài một hơi, hắn tiếp tục đọc tiếp những dòng cuối.

Cũng may là sau màn bị bất ngờ với Shikiya thì Mitsuha đã được đi chơi khắp Tokyo thoải thích nên quên béng luôn việc bản thân gần như bị phát hiện.

Nhìn đám icon rực rỡ màu sắc kia, Akira chẳng biết có nên mừng với cái tính cách nhảy thoát kia của cô nàng không nữa.

Được rồi… Hẳn cũng không có chuyện gì to tát lắm, hắn chỉ cần về lại cơ thể và hành động như bình thường thì mọi người lại bỏ qua những chi tiết kì lạ thôi.

Mong vậy…?

Hiện tại thì phải xử lý vấn đề trước mắt này cái đã…

“Michiru… Chẳng phải đã nói là đừng có tùy tiện vào phòng của một tên con trai rồi sao!”

Akira chống hông nhìn về chiếc giường thân yêu của mình.

Bây giờ nó đang bị chiếm lĩnh bởi một cô gái đột ngột xuất hiện và hoàn toàn chẳng coi chủ nhân thực sự của nó ra gì.

Chiếc áo thun croptop cực mỏng, cực ngắn màu tím nhạt khiến cho da thịt trắng nõn lộ ra mồn một.

Chiếc quần jean short ngắn không kém cũng đang giúp tôn lên đôi chân dài trắng bóc của cô nàng.

Cái kiểu ăn mặc này… Hơi quá rồi đấy!

Michiru chẳng thèm quan tâm mấy lời phàn nàn của Akira mà vẫn tiếp tục cắm cúi chơi lấy chiếc guitar của bản thân:

“Thì Tomo bảo sang đây gấp có việc còn gì.”

Nghe cái tên của cậu bạn thân otaku chúa ấy vang lên thì hắn ngay lập tức có linh cảm không lành.

Chưa kịp cho Akira định hình thì cánh cửa sau lưng mở ra.

Và người mở cánh cửa đó ra không hề nhìn chủ nhân của căn phòng là hắn chút nào mà đang hướng ánh nhìn về phía Michiru đang duỗi người thoải mái trên giường.

… Người có thể thoải mái vào phòng của hắn không nhiều lắm. Và một trong những người đó là…

“Hôm nay cậu đến sớm vậy, Katou?” Akira ngỡ ngàng nhìn về phía cô gái đang đứng ở cửa kia.

Katou Megumi, chủ nhân thứ hai (?) của căn nhà, lại chẳng thèm liếc hắn lấy một cái mà lại nghiêng đầu suy nghĩ gì đó về phía cô gái lạ mặt ngồi trên giường kia.

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú ấy, Michiru cũng dừng gảy đàn và hướng mắt về phía cửa.

…

Bầu không khí thoáng chóc trở nên quỷ dị khi mà hai ánh mắt ấy chạm thẳng vào nhau.

Không một ai lên tiếng cả… Hai người con gái ấy.

Megumi thì vẫn giữ nguyên khuôn mặt không bộc lộ bất kì cảm xúc nào kia và chỉ nhìn chăm chú về phía Michiru như thể đang muốn phân tích xem đó là gì.

Phía còn lại thì Michiru lại chẳng tỏ ra kém cạnh trong cuộc đọ mắt này. Cô nàng hướng thẳng ánh nhìn một cách trực diện trong khi đó còn khẽ đẩy sát cây guitar vào người khiến cho phần ngực căng đầy ấy càng cao v·út hơn!

…

Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy?

Ừng ực… Tiếng nuốt nước bọt vang lên…

Akira đứng ngay chính giữa và cảm nhận được toàn bộ sự áp lực từ hai ánh mắt này. Mặc dù hắn muốn nói gì đó để hóa giải tình huống này nhưng không hiểu sao trực giác lại mách bảo rằng:

[Lên tiếng là c·hết!]

Cũng may là ngay trong khoảnh khắc tấm lưng của Akira sắp ướt đẫm mồ hôi lạnh thì giọng nói của Tomoya vang vọng từ phía cửa:

“Katou – san tới rồi à?”

“Vào chỗ đi, Eriri và Utaha – senpai cũng sẽ tới ngay thôi!”

Cậu bạn của chúng ta phấn khởi hò reo và dường như không cảm nhận được bầu không khí đông cứng trong phòng mà chạy thẳng vào trong.

Nhờ có sự “phá đám” đó của Tomoya nên hai ánh mắt áp lực kia đã biến mất ngay tức khắc.

Megumi gật gù chẳng nói gì cả mà đi về phía bàn trà để đặt xuống mấy món đồ mua đến và tiện thể dọn dẹp luôn mớ lộn xộn trên bàn một cách tự nhiên như ở nhà.

“Hêh~” Michiru thì ngân một tiếng dài sau đó liếc xéo về phía Akira như đang ám chỉ điều gì đó.

Hắn biết… Nhưng giả ngu!

Akira làm như không thấy ánh mắt đó và quay sang giơ ngón cái cho Tomoya: [Làm tốt lắm chàng trai!]

*****

Khoan đã. Hắn xin phép rút lại lời khen cho tên bạn thân này.

Vừa lúc nãy Akira còn cảm tạ pha cứu giá của Tomoya bao nhiêu thì giờ lại âm thầm chửi bới cậu ta bấy nhiêu.

Bởi vì ngay lúc này, phía trước mặt hắn là ánh mắt sắc lẻm của Utaha – senpai!

Tình hình bây giờ là hai tên con trai đang ngồi bên phía gần giường, bên đối diện thì là hai cô nàng vừa phóng đến: Eriri và Utaha.

Khác với cô nàng senpai đang ban phát hàn băng qua ánh mắt kia, Eriri lại đang ngơ ngác nhìn về phía giường của Akira.

Hay nói chính xác hơn là cô gái đang thoái mái ngồi trên đó nhìn bọn hắn: Michiru.

Và một lần nữa Tomoya, tên thẳng nam cuồng 2D hơn cả tính mạng đã bỏ qua cái bầu không khí kì lạ này và phấn khởi lên tiếng:

“Tóm lại xin giới thiệu!”

“Bên phải là họa sĩ của circle, Sawamura Spencer Eriri.”

“Bên trái là biên kịch, Kasumigaoka Utaha – senpai.”

Cậu ta hào hứng giới thiệu hai cô nàng vừa đến cho Michiru sau đó quay lại chỉ vào cô nàng và bắt đầu giới thiệu:

“Còn đây là em họ của em, Hyoudo Michiru…”

“Sẽ là người lo phần âm nhạc cho circle chúng ta kể từ bây giờ!”

…

Sự im lặng kéo dài từ cả bốn người còn lại trong phòng, mọi người chỉ bốn mắt nhìn nhau và mặc kệ cái lời giới thiệu ngu ngốc của Tomoya.

Một lúc sau thì người đầu tiên lên tiếng là cô nàng Eriri ngơ ngác kia. Cô nàng tiểu thư kiêu kì này ngượng đỏ mặt quay đi không dám nhìn thẳng vào Michiru nữa mà lẩm bẩm:

“Khoan đã… Sao trước mặt Tomoya…”

“À không, sao trước mặt con trai mà cậu ta ăn mặc bạo thế!”

Theo lời nói của Eriri, mọi người một lần nữa hướng về phía cô gái đang c·hiếm đ·óng chiếc giường kia, tất nhiên là cả Akira.

Thật vậy, bảo là có mặc áo quần thì cũng đúng… Nhưng cái áo croptop mỏng dính và ngắn cũn kia thì che được gì???

Thêm cả chiếc quần jean short ngắn không kém khiến cho đôi chân dài trắng nõn kia hiện ra rõ ràng nữa.

… Đôi mắt Akira không tự chủ được mà lướt dọc theo bắp đùi căng đầy đó thì đột nhiên cảm nhận được hơi lạnh đâm thẳng vào sống lưng!

Giật thót mình quay lại thì ngồi ngay đối diện hắn là gương mặt lạnh băng của Utaha – senpai đang hằm hằm nhìn chằm chằm.

Cô nàng hừ lạnh rồi khoanh tay lại dưới ngực đồng thời khẽ nâng khiến cho vòng nào đó cảm giác như thể dồi dào hơn:

“Dù cho em ấy có đang chơi cho ban nhạc. Nhưng tự dưng bảo em ấy soạn nhạc cho game thì có phải hơi thiển cận quá không?”

Eriri nãy giờ não đang bóc hơi kia nghe vậy xong lại càng r·ối l·oạn hơn. Cô nàng thất thiểu gục đầu xuống người run run nói nhỏ: “Ông muốn cô ấy đến vậy à…?”

Đối mặt với câu hỏi của Utaha – senpai cũng như mấy câu nói khó hiểu của Eriri, Tomoya vẫn giữ nguyên sự phấn khích và chuẩn bị giải thích.

Nhưng ngay khi cậu ta phất tay lên tính mở miệng thì từ phía sau, Michiru đã vươn tay đến kẹp ôm cổ Tomoya kéo về phía sau.

“Đợi đã Tomo, đừng có quyết định thế chứ. Em có bảo là sẽ nhận đâu?”

Vừa nói cô nàng vừa dồn sức kéo thẳng Tomoya về phía giường. Bởi vì bị mất thế nên cậu ta ngã ngửa lui sau và dựa đầu thẳng vào người của Michiru.

Mặc dù bị như thế nhưng cậu bạn cuồng game của chúng ta vẫn quyết tâm quay đầu lại tính thuyết phục cô em họ này.

Nhưng khi vừa quay lại chuẩn bị nói thì Michiru lại lần nữa ghì chặt cổ cậu ta hơn khiến cho cả khuôn mặt Tomoya úp thẳng vào bầu ngực căng đầy đó!

Và người đang ngồi ngay bên cạnh là Akira đây… Thấy rõ quang cảnh khi mà Michiru phải đưa tay lên kẹp cổ Tomoya thì phần áo vừa mỏng vừa ngắn kia bị hất lên lộ rõ làn da phía dưới lớp vải đó.

Đùi ngọc thẳng tắp thon dài, dần lên là phần bụng mềm mại, tinh tế không hề có mỡ thừa… Và cuối cùng là nơi còn được gọi là ước mơ của vô số đàn ông ấy…

Bởi vì từng có kinh nghiệm sống với thân phận là con gái (?) nên Akira ngay lập tức nhận ra:

Cô nàng đó… Không mặc áo ngực!

“Hen…”

“Tai…”

“-kun?”

Từng chữ từng chữ một hằm hằm vang lên từ phía sau khiến hắn ngay lập tức dời mắt khởi thứ căng tròn trắng tinh ấy.

Và khi quay lại nhìn về hướng sát khi đang bốc lên ngùn ngụt ấy thì thứ hắn nhìn thấy là chiếc túi xách đang phóng to dần kia thẳng đến ngay trán.

[Bốp!] Akira ngã ngửa ra sau.

Mạng shut down dành cho Utaha đang thở hồng hộc sau khi vừa dồn toàn bộ sức lực của bản thân để ném đi chiếc túi với tốc độ ánh sáng.

Bên này Eriri thì càng hỗn loạn hơn. Cô nàng tự lẩm bẩm một mình: “Gọi nhau là Tomo luôn kìa… Lại còn thân mật ôm nhau luôn kìa…”

“Vừa là anh em họ… Vừa là bạn từ lúc mới sinh… Giờ còn chung circle nữa…”

Càng nghĩ, Eriri lại càng hoảng sợ nhận ra cái thân phận [Thanh mai trúc mã] mà bản thân bấy lâu nay đang bám víu vào chuẩn bị vuột mất vào tay một người con gái khác.

[Phốc~] Tiễng não bốc hơi thoát ra từ đầu của cô tiểu thư tóc vàng này và Eriri chính thức đơ máy.

Lúc này, cánh cửa phòng mở ra.

Megumi với khay trà bước vào trong và nhìn cái cảnh tượng hỗn loạn trong phòng thì cũng đơ cả người:

“Mọi người đợi lâu ch--…”

“Ủa, có chuyện gì vậy?”

Megumi nghiêng đầu khó hiểu nhưng hiện tại chẳng ai có thể trả lời cô nàng được nữa rồi.

*****

Cũng may là ít nhiều thì Megumi cũng đã quá quen với cái circle luôn hỗn loạn này rồi và chỉ mất vài phút cô nàng đã có thể ổn định lại tất cả mọi người.

Nhưng mà cuộc nói chuyện sau đó cũng chẳng có tiến triển gì mấy.

Eriri mất não nằm dài ra sàn nên Megumi phải vừa đọc sách lập trình dày cộm mượn từ Akira vừa quạt giúp cho bộ não họa sĩ thiên tài kia không bị nướng chin.

Bên này, sau khi bình tĩnh lại thì Utaha – senpai mặc kệ mọi thứ mà chỉ hừ lạnh nhìn chằm chằm vào hắn.

Vậy là cuối cùng chỉ còn màn cầu xin van nài bất thành của Tomoya và cả hội tan rã.

“Katou giận thật rồi sao…?”

Akira nhìn căn phòng ngủ của bản thân rồi quét mắt qua chiếc giường lộn xộn, cuối cùng là bàn trà.

Mọi người đang thắc mắc tại sao hắn lại nói Megumi đang giận phải không?

Bởi vì bây giờ trên bàn đầy là ly nước, gói bánh kẹo ngổn ngang. Đồ đạc khác trong phòng như mấy quyển light novel và đĩa game cũng bị vứt lung tung không được thu dọn.

Những thứ này… Thường sẽ được vợ cả (?) Megumi dọn dẹp mỗi khi ra về.

Thở dài một hơi, Akira tự mình dọn dẹp lại bãi chiến trường. Cũng may là mọi người quyết định về khi trời đã tối chứ nếu ở lại thì không biết nó còn hỗn loạn như thế nào nữa.

Cơ mà về hết chưa nhỉ?

Hắn cố gắng nhớ lại màn tiễn mọi người rời đi lúc nãy… Đếm đi đếm lại hình như chỉ có bốn người rời khỏi thì phải!

“Akira~ Phòng tắm trống rồi nhé.”

“Ok, cảm ơn nhé Michi—” Hắn theo bản năng đáp lại giọng nói đó nhưng đến một nửa thì dừng lại ngay lập tức.

Cuối cùng thì cũng hiểu cái cảm giác thiếu thiếu ấy là gì. Akira bất lực quay lại than thở:

“Đừng có tắm ở nhà con trai khác một cách thản nhiên như…”

Và một lần nữa, Michiru khiến hắn phải dừng lại những gì muốn nói.

Lần này là bởi vì…

“Sơ mi trắng!!!!!” Akira hét lên hoảng hốt và giật mình lùi ra sau đập mạnh vào thành giường.

Michiru lại tỏ ra chẳng thèm quan tâm cái phản ứng kịch liệt kia của hắn mà ngân nga điệu nhạc nào đó rồi đi đến lấy cây guitar.

Sau đó cô nàng thản nhiên đi ngang qua ngay trước mặt hắn rồi leo lên chiếc giường thân yêu sau lưng Akira.

Nhắc lại cho mọi người biết nhé… Sơ mi trắng mà hắn thốt lên, chính là thứ duy nhất mà Michiru đang mặc hiện tại.

Chiếc áo sơ mi mỏng th·iếp lên làn da vẫn còn ẩm ướt đó khiến cho nó bám vào từng đường con mềm mại của cô nàng.

Đôi chân dài căng mịn trắng ngọc ấy bây giờ không có thứ gì che chắn nên càng hiển lộ rõ hơn từng đường nét đẫy đà.

Phía trên thì càng không cần phải nói, những chiếc cúc áo trên cùng bị tháo đi khiến cho hắn thấy rõ vòng 1 to lớn trắng trẻo ấy… Và tất nhiên lại không có áo ngực…

Những giọt nước còn nhỏ giọt chảy dài từ chiếc cổ trắng ngần xuống làm cho lớp vải mỏng của áo sơ mi dần dần trở nên trong suốt…

Cuối cùng là phía dưới lớp áo đó… chiếc pantsu, lớp phòng vệ duy nhất thì đang lấp ló như ẩn như hiện bởi vì Michiru đang ngồi khoanh chân trên giường mà chẳng thèm khép lại gì cả!

Chờ đã… thứ quan trọng hơn là…

Akira nhanh chóng đứng bật dậy và hướng thẳng về phía cô nàng đang chiếm lấy chiếc giường của hắn kia:

“Michiru… Đừng nói đây là sơ mi của…”

“Ừ, của Akira đấy~” Michiru dang hai tay ra ngó trái dòm phải rồi cười cười trả lời hắn ngay tức khắc.

Thấy khuôn mặt há hốc mồm ngơ ngác của hắn, cô nàng tiếp tục cười nói:

“À thì… Em ném hết đồ vào giặt rồi.”

“Tắm xong mới nhớ ra là đang ở bên này không có áo quần.”

“Nên em tiện tay lấy luôn chiếc này mặc tạm.”

... Vậy thì về lại nhà Tomoya mà tắm!!!

Hắn không nói nên lời nữa.

Nhìn chiếc áo hắn mặc mỗi ngày đang dán lên làn da trắng mịn của con gái kia khiến hắn thực sự chẳng biết nói điều gì nữa luôn.

Bên này Michiru thì tiếp tục thích thú với thứ đồ chơi mới mà bản thân đang mặc trên người.

Cô nàng ngó qua ngó lại rồi đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ áo kéo hẳn lên và áp mặt vào…

[Hít hít…] Sống mũi nhỏ nhắn cao cao ấy run run và hít vào như thể đang đánh mùi… Và thực sự là đang ngửi mùi rồi còn gì!!!!

“Làm cái quái gì thế Michiru!” Akira hoảng loạn hét lên thậm chí chẳng để ý bởi vì kéo áo lên ngửi nên phần dưới của Michiru đã lộ ra hoàn toàn.

Tất nhiên là tiếng hét của hắn chẳng ảnh hưởng gì đến cô nàng này rồi.

Michiru thả lại cổ áo xuống rồi ngước mắt nhìn thẳng về phía Akira và chầm chậm nói:

“Ra đây là mùi của con trai sao?”

“Có hơi khác so với những gì em tưởng tượng…”

“Nhưng mà… nó cũng ổn đó chứ~”

Nói xong cô nàng thoáng đỏ mặt và đột nhiên ôm lấy chiếc guitar rồi cắm cúi bắt đầu gảy đàn.

Akira cũng bị gương mặt ửng hồng đó làm cho hoảng hốt và quay phắt đi không dám nhìn về phía Michiru nữa.

Hắn thở hắt ra một hơi làm bình tĩnh lại gợn sóng trong lòng rồi tiếp tục công việc thu dọn lại chiếc bàn để tránh đi sự xấu hổ.

Nhưng mà khi hắn xếp gọn lại toàn bộ ly tách chuẩn bị mang xuống bếp rửa thì tiếng guitar sau lưng càng lúc càng đều nhịp hơn và dần dần hình thành một âm điệu hoàn thiện.

Lúc này Akira mới nhận ra là Michiru thực sự chơi guitar không hề tệ chút nào. Với kinh nghiệm làm nhân viên (?) tạm thời cho Kessoku Band, hắn có thể nói là một người có độ am hiểu nhất định về ban nhạc rồi.

Hắn chậm lại động tác trên tay và bắt đầu tập trung cảm nhận âm thanh sau lưng truyền đến.

Và rồi… Akira thấy một đồi hoa anh đào…

Những cánh hoa bay phấp phới giữa một bầu trời trong xanh nắng đẹp…

Ở đó, có hai người đang đứng cách xa nhìn nhau nhưng toàn bộ tình cảm họ dành cho nhau đều đã được những cánh hoa tuyệt đẹp ấy truyền đến.

[Cái cảm giác mà âm thanh này mang đến…]

Akira thẫn thờ quay lại.

Hắn nhìn cô gái chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng của hắn đang ngồi thoải mái trên giường ngân nga gảy đàn kia.

Hắn bất giác mở miệng:

“Giờ anh hiểu cảm giác của Tomoya rồi…”

“Hửh?” Michiru ngạc nhiên ngước lên nhìn hắn.

Akira lúc này lại điềm nhiên nhìn thẳng về phía cô nàng và nói:

“Quả nhiên, anh cũng [muốn có em]…”

…

Tiếng nhạc dừng.

Mọi thứ đột nhiên im ắng lạ thường.

Có chăng… thì là hơi thở của Michiru đang dần nặng nề hơn.

Cô nàng cúi mặt xuống… Hai má không hiểu sao lại ửng hồng trở lại.

Hít một hơi thật sâu. Michiru chầm chậm đáp:

“Lần đầu là với Akira à...?”

“Ừm... Cũng không phải là em không hứng thú.”

“Nếu là anh... Thì chắc sẽ là một kỉ niệm đẹp.”

[??????]

Chương 111. Lần đầu là với Akira à...?