Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 113. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé bị lấm lem máu

Chương 113. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé bị lấm lem máu


Sáng sớm của một ngày Chủ nhật đẹp trời.

Đúng vậy, để mà nói thì bầu trời hôm nay thực sự rất đẹp. Những đám mây trắng tinh khiết như kẹo bông trôi nổi vô định giữa màn trời xanh ngát đẹp đẽ, ánh nắng chan hòa của sớm mai thì khiến mọi thứ lấp lánh rực rỡ.

Nhưng những điều đó không thể thay đổi được sự hoảng loạn bắt đầu nổi lên trong lòng Akira.

Mặc dù sáng sớm chẳng hề nóng chút nào, thậm chí có thể nói là mát mẻ, nhưng tấm lưng của hắn bắt đầu ướt đẫm mồ hôi rồi.

Mọi người sẽ thắc mắc thậm chí là chửi hắn vì sao một tên con trai lại run sợ nhanh như vậy phải không…?

Thực ra thì lý do cũng đơn giản thôi.

Nếu mọi người biết rằng thế giới đang ở tồn tại những thế lực siêu nhiên có thể làm xảy ra sự cố c·hết người bất cứ lúc nào, trong khi bản thân lại chỉ là một tên [Người thường] chính hiệu thì sẽ như thế nào!?

“Sao lại lúc này chứ! Chẳng phải mấy chuyện này thường chỉ diễn ra vào buổi tối thôi sao?”

Akira cắn răng tự hỏi trong khi đôi mắt không hề dừng lại mà nhìn ngang liếc dọc. Cánh tay của hắn vẫn dang ra che chắn cho người phía sau và sẵn sàng hành động ngay lập tức nếu có gì xảy ra.

“Cậu nói sao cơ?” Người sau lưng nghe hắn lẩm bẩm thì lên tiếng hỏi lại.

Katou Megumi, người con gái bị hắn lôi kéo vào một circle làm game kì lạ, và giờ đây cũng vì hắn mà cuốn vào sự cố còn kì lạ hơn này.

Akira quay lại nhìn cô gái nhỏ bé đang nép sau lưng mình.

Mặc dù gặp chuyện khó hiểu như thế này nhưng Megumi dường như đã bình tĩnh hơn so với lúc nãy.

Cô nàng mặc dù vẫn đang cố gắng nép sát sau lưng hắn nhưng ánh mắt đã thôi hoảng loạn mà chuyển sang cảnh giác nhìn xung quanh.

Hắn thoáng ngạc nhiên trước sự bình tĩnh nhanh chóng như vậy của Megumi. Thật sự thì nếu bây giờ cô nàng có khóc òa lên thì Akira cũng thấy đó là chuyện bình thường luôn đấy!

“Cậu không thấy sợ sao?”

Nghe Akira hỏi vậy, Megumi thu hồi ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh mà quay lại ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn: “Một chút… Một chút thôi. Nhưng cũng may là có Akihito – kun bên cạnh nên tớ đã yên lòng hơn phần nào.”

Một câu nói nhẹ nhàng.

Sự bình tĩnh thoải mái kèm theo lòng tin ấy của Megumi thực sự khiến Akira sững sờ.

Hắn thật ngốc.

Akira hít sâu một hơi rồi thở ra thật mạnh.

Đôi mắt phút trước còn đang hoảng loạn không biết làm gì kia của hắn bỗng chốc thay đổi.

Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Megumi, hắn bắt đầu bước đi một cách mạnh mẽ chắc chắn hơn:

“Trước tiên thì phải tìm cách thoát khỏi đây đã…”

“Rồi tớ sẽ kể rõ cho cậu về chuyện này!”

“Ừm~!” Megumi dường như chẳng hề bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột của Akira. Cô nàng cong đôi môi nhỏ nhắn ấy và gật đầu nhẹ nhàng cười.

Thế là cả hai người bọn hắn bắt đầu di chuyển một cách nhanh chóng nhưng cùng với đó là thận trọng hết mức có thể… Quay ngược lại hướng ban đầu.

Đúng vậy, để mà nghĩ đến việc thoát khỏi khu vực này thì suy nghĩ đầu tiên sẽ là quay ngược lại.

Dù có thế nào đi nữa hắn cũng không dại mà xâm nhập vào trung tâm làm gì đâu!

Từ ngã tư, Akira và Megumi cẩn thận từng bước quay ngược lại hướng quán ăn gia đình chỉ vừa lúc nãy thôi bọn hắn còn đang ngồi thưởng thức món ngon ấy.

Cơ mà…

“Akihito – kun…”

Giọng nói ngập ngừng của Megumi vang lên trong không gian yên tĩnh đến đáng sợ này.

Nhưng hắn lại chẳng thể nào đáp lại được cô nàng mà chỉ biết gật đầu “Ừ” một tiếng đầy nặng nề.

Akira biết Megumi đang nói về thứ gì… Bởi vì bọn hắn đi nãy giờ nhưng cuối cùng thứ xuất hiện cuối con đường không phải là quán ăn gia đinh quen thuộc mà là cái ngã tư ban nãy!

Ngẩn ngơ nhìn con đường phía trước… Ngoái đầu lại nhìn con đường vừa cố gắng thoát ra…

Có vẻ đây thật sự không phải là một sự kiện bình thường nữa rồi.

Megumi cũng bắt đầu nhận ra tình huống hiện tại và bắt đầu trở nên lo lắng hơn. Cô nàng sau khi ngập ngừng hỏi Akira thì đã tiến lại sát người hắn hơn như thể tìm kiếm thứ gì đó che chở.

Hai [con người bình thường] thực sự đang phải đối mặt với vấn đề kì lạ cực kì khó khăn.

Bỗng nhiên, bên Akira nghe thấy tiếng động từ phía trước. Đó là một số tiếng động lúc có lúc không và không phải là một dạng quy luật.

“Có người…”

Và tất nhiên, đây là thứ khiến Akira lo lắng nhất! Bởi vì nếu thực sự có người khác trong tình huống này thì có thể đó chính là nguyên do khiến bọn hắn bị lọt vào khu vực kì lạ không thể thoát ra được này.

Nhưng mà giờ còn cách nào khác đâu chứ…?

Cắn răng, Akira khẽ nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang bắt đầu run lên của Megumi để trấn tĩnh cô nàng.

Hắn quay sang mỉm cười:

“Này Katou…”

“Cậu có biết rằng, trên thế giới này tồn tại cái gọi là [Ma thuật] và [Ma thuật sư] không?”

Câu hỏi của hắn khi Megumi đang gắng trấn tĩnh cũng đơ cả người mà ngớ ra nhìn lại.

Phải, là [Ma thuật sư] cùng [Ma thuật] thứ thần bí mà chẳng người thường nào được biết đến.

*****

“Ý Akihito – kun là… giống mấy thứ trong những quyển sách kì lạ mà cậu hay đọc ấy hả?”

Càng đi vào sâu trung tâm khu vực này hơn thì sự thấp thỏm lo âu lại càng lớn hơn.

Megumi một tay được Akira nắm chặt, tay kia thì nắm lại đè lên ngực như thể đang cố gắng trấn an trái tim đang đập loạn nhịp của bản thân.

Akira lúc này cũng không khá hơn cô nàng là bao. Những giọt mồ hôi bắt đầu lăn dài trong khi ánh mắt phải căng ra hết cỡ để cảnh giác tình hình xung quanh.

Có vẻ tiến về phía trước thì bọn hắn sẽ không bị quay vòng lại điểm ban đầu như lúc nãy mà là đến được những con đường tiếp theo.

Akira đã nghĩ đúng, bọn hắn đang trong một [Kết giới] phòng chống người bên trong chạy ra ngoài…

Điều khó hiểu ở đây là tại sao lại bị lôi vào trong này. Vốn dĩ những kết giới như thế này sẽ hoàn toàn cách biệt với người thường mới đúng.

Và nếu đây thực sự là do [Ma thuật sư] gây ra thì đáng lý chỉ cho phép diễn ra vào buổi tối thôi chứ!

Akira vắt nát óc cũng không thể nghĩ ra được nguyên do của chuyện này. Vốn dĩ với lượng kiến thức hạn hẹp của hắn về thế giới siêu nhiên chỉ giới hạn ở một số nội dung anime thông thường mà thôi.

Hoặc nói đúng hơn thứ duy nhất hắn biết là về [Fate/ Stay Night] thậm chí còn là bản đầu tiên, đó là thứ duy nhất hắn xem.

… Bất lực!

Sau khi đến một ngã tư tiếp theo, hắn dừng một chút để ổn định lại. Tiện thể cũng là để trả lời cho cô nàng dù đang rất hoảng loạn nhưng vẫn điềm tĩnh đi theo hắn kia.

Dựa lưng vào tường rào, Akira thở dài một hơi và nhìn về phía Megumi đáp:

“Không hẳn là giống như trong những quyển sách đó đâu.”

“[Ma thuật] ở thế giới này luôn bị che giấu khỏi người thường một cách rất chặt chẽ. Những mẩu truyện trong sách đa số chỉ là mấy trò tiêu khiển cũng như tưởng tượng mà thôi.”

Megumi cũng học hắn dựa lưng vào tường sau đó gật gù chậm rãi: “Hêh… Nghe thần bí ghê.”

Nếu thực sự thấy thế thì tỏ ra ngạc nhiên hơn nữa đi, Katou Megumi!

Akira thấy cô nàng nhỏ bé bên cạnh mặc dù nghe kể về điều thân bí kì lạ của thế giới mà chẳng hề tỏ ra mấy để tâm kìa thì cũng bất chợt cười.

Megumi vẫn là Megumi…

Nhưng cũng nhờ sự điềm tĩnh của cô ấy mà Akira đã phần não thôi hoảng loạn rồi và tập trung suy nghĩ về cái nơi quỷ quái này.

Cả hai cứ vậy đứng dựa vào tường và ngước nhìn bầu trời xanh thẳm kia mà thẫn thờ… Tay trong tay.

Ước gì hai bàn tay đang nắm nhau này có thể trong một viễn cảnh lãng mạn hơn là việc nắm tay nhau để cẩn thận với những thứ xung quanh.

Akira nhắm mắt lại lắc đầu cười bỏ đi những suy nghĩ lung tung và tập trung hơn cho việc thoát khỏi đây.

Nhưng ngay khi hắn vừa nhắm mắt để tập trung thì bàn tay đang nắm kéo mạnh hắn:

“Akihito – kun! Nhìn kìa!”

Giọng nói của Megumi vang lên gấp gáp đánh thức hắn khỏi dòng suy nghĩ.

Akira ngay lập tức giật mình mở mắt ra. May thay, Megumi gọi hắn không phải là gặp nguy hiểm gì mà là… Chỉ về phía trên những ngôi nhà xa xa bên trái.

Ở đó… Có người.

Là một cô gái.

Mái tóc đen dài mượt mà được buộc thành hai bím tóc tung bay.

Đôi chân đi tất đen dài khiến cho làn da trắng mịn tương phản rõ ràng dưới lớp váy ngắn nhưng nhìn qua cũng thấy nó không hề mềm yếu mà lại cảm giác rắn chắc mạnh mẽ.

Và quan trọng là đôi chân ấy đang ánh lên ánh sáng chảy dọc hình thành những hoa văn kì lạ.

Người ấy chỉ trong thoáng chốc đã bật nhảy nhanh chóng từ mái nhà này sang mái nhà khác và phóng thẳng đến khu vực phía trước, nơi mà hắn phỏng đoán sẽ là trung tâm của cái khu vực kì lạ này.

Chỉ vài giây thôi, bóng hình đó đã hoàn toàn khuất hẳn khỏi tầm nhìn của Akira mất rồi. Và tất nhiên, di chuyển kiểu như vậy hẳn là chẳng giống [Người bình thường] chút nào.

Bàn tay của Megumi giật nhẹ khiến hắn thu hồi lại ánh mắt. Cô nàng nhỏ giọng lên tiếng:

“Đó chẳng phải là…?”

Gật đầu đáp lại câu hỏi ngắt quãng không rõ ràng ấy của Megumi. Akira biết cô ấy đang nói đến ai, vì thực ra đây cũng là một người cực kì nổi tiếng trong trường.

Mặc dù đã có nghi ngờ nhưng hắn không ngờ lại gặp cô nàng ấy ngay tại đây. Mọi chuyện có vẻ sắp mất kiểm soát rồi.

Megumi sau khi nhận được câu trả lời của hắn thì cũng không hỏi nữa mà im lặng quay lại việc dựa tường ngắm mây ban nãy.

Akira thấy hành động thoải mái điềm tĩnh này của cô nàng thì chẳng biết phải nói là vô tri hay mặc kệ sự đời nữa.

Cười khổ, hắn bắt đầu suy nghĩ cho việc hệ trọng hiện tại:

Có nên đuổi theo hay không?

Thực ra nếu đuổi theo, với mối quan hệ từ trước cũng như tính cách của cô nàng đó thì sẽ cứu bọn hắn ra khỏi chỗ này thôi.

Nhưng… Hiện tại Akira vẫn chưa muốn để bản thân bị lộ tiếp xúc với mặt [Thần bí] sớm như vậy…

Hắn hoàn toàn chưa sẵn sàng. Nhất là khi hắn vừa mất đi [Hệ thống] nữa.

Cơ mà ông trời có vẻ không cho hắn chút thời gian suy nghĩ nào cả.

Chỉ một thoáng thất thần mà thôi thì hàng loạt tiếng ồn dồn dập vang lên từ bên phải bọn hắn.

Nó ập nhanh đến nỗi Akira không kịp phản ứng chút nào, như thể đột nhiên nhảy ra vậy!

“Chạy!”

Hắn hét toáng lên và nắm lấy bàn tay của Megumi kéo thẳng qua hướng trung tâm.

Đúng vậy, giờ chỉ còn cách liều mạng chạy đến nhờ giúp đỡ từ người ấy thôi. Bị uy h·iếp từ bên phải, chạy ngược lại thì khả năng sẽ bị [Kết giới] làm cho quay về lại điểm cũ thì cũng không thoát nổi.

Megumi cũng không hề chậm trễ chút nào mà ngay lập tức chạy nhanh theo hướng mà hắn kéo đi.

Bỏ qua tất cả mọi câu hỏi cũng như thắc mắc, cô nàng bây giờ tập trung toàn bộ vào việc chạy thật nhanh và đặt niềm tin hoàn toàn vào Akira.

Nhưng mà… Mọi thứ đã quá muộn…

Thả bàn tay mềm mại của Megumi ra.

Mũi chân phải đè mạnh xuống, cả cơ thể dốc sức xoay ngược lại nhanh chóng, Akira quay 180 độ đối diện với thứ đang vồ đến kia.

Không hề chậm trễ một giây, chỉ vừa xoay lại chân trái liền làm trụ, chân phải nhấc khỏi mặt đất vung chân tung một cú đá ngang ngay tức khắc.

[Rầm!]

Là c·h·ó.

Lông rậm rạp và xù xì màu đen, cơ thể rõ ràng lớn hơn hẳn những giống c·h·ó thường thấy. Răng nanh sắc vừa dài vừa nhọn nhe ra trông cực kì dữ tợn.

Nhìn bọn nó giống c·h·ó sói thường thấy trên phim ảnh, hoặc đó chính xác là những con c·h·ó sói thật sự!

Tất nhiên là Akira đang miêu tả dựa trên ba con c·h·ó sói đang nhe răng múa vuốt, lăm lăm ánh mắt sắc lạnh chực chờ vồ vào kia.

Còn thứ mà hắn đá lúc nãy giờ đang be bét v·ết m·áu nằm rạp dưới chân tường rào rồi.

Cũng may là hắn đang cảnh giác cao độ mới kịp thời quay lại phản công chứ nếu để con c·h·ó kia vồ trúng Megumi thì không biết sẽ như thế nào nữa.

Hít sâu một hơi ổn định lại hơi thở đang hỗ loạn kia, ánh mắt Akira lạnh dần nhìn chăm chú lại dám c·h·ó sói không biết từ đâu xuất hiện này.

Thực lòng mà nói thì hắn đang cảm thấy may mắn vì đây chỉ là vài con c·h·ó sói chứ không phải là thứ gì đó quái dị hơn hoặc thậm chí là các [Ma thuật sư].

Hạ thấp trọng tâm, một tay đưa ra đủ rộng để che chắn cho Megumi đang bình tĩnh đứng sau lưng, Akira chuẩn bị tư thế để có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.

Mặc dù phải bảo vệ thêm Megumi ở phía sau có thể ảnh hưởng đến hắn nhưng chắc chắn Akira sẽ không làm mấy trò ngu ngốc như trong phim ảnh là hét lên bảo: Megumi chạy đi!

Trong tình huống như thế này ai biết liệu có đột ngột xuất hiện thêm thứ gì như ban nãy không mà bảo cô nàng một mình chạy đi thì chỉ có con đường c·hết.

Megumi cũng hiểu rõ điều đó nên mặc kệ sợ hãi mà vẫn ở lại núp sau lưng Akira chứ không hề hoảng hốt chạy loạn chút nào.

Tách…

Giọt mồ hôi lăn từ trán Akira rơi xuống mặt đất.

Lúc này, đám c·h·ó sói đang gầm gừ lăm le nhìn người vừa đá c·hết đồng bọn cũng ngay lập tức hành động.

“Gào!!!!”

Cả ba con cùng lúc phóng thẳng đến phía Akira.

Mặc dù đã chuẩn bị trước nhưng khi thấy bọn nó hành động thì trái tim hắn cũng hẵng lại một nhịp… rồi sau đó nó đập mạnh liên tục như thể đang hoạt động hết công suất.

Cơ mà ngay khi Akira nhớ lại từng lời nói cũng như hình ảnh về những buổi huấn luyện sống lên c·hết xuống ở ngọn núi sau đền Ryuudou để chuẩn bị chiến đấu thì…

Ba con c·h·ó sói đột ngột tách thành ba hướng!

Con bên phải ngang lập tức bẻ sang bên để vòng lui sau, con bên trái thì bỗng nhảy lên tường rào và phóng ngang nhắm thẳng vào đầu Akira.

Con c·h·ó sói còn lại, nó cũng là con to lớn nhất trong bầy thì chẳng sợ hãi chút nào, hoặc có thể nói là điên cuồng nhất, nó [Gào] lên một tiếng mà mở to hàm răng sắc nhọn hung tợn mà vồ thẳng vào trực diện.

Ánh mắt Akira ngay lập tức ngưng tụ lại.

Vốn tưởng bầy c·h·ó sói này sẽ chỉ hành động theo bản năng hoang dã nhưng thực sự không ngờ là bọn chúng còn biết phối hợp như thể đã được huấn luyện kĩ càng!

Không.

Không còn chỗ trống cho mấy thứ vớ vẩn như ngạc nhiên hay suy nghĩ sâu xa về việc bầy c·h·ó soi có được huấn luyện nữa hay không rồi.

Chỉ trong tíc tắc, Akira thay đổi hoàn toàn.

Sự thay đổi ở đây nằm ở chỗ: Hắn [Thở] và [Di chuyển] hoặc nói rộng hơn là [Breathing and Walking techniques].

[Kỹ thuật Thở và Đi bộ] mà hắn đã nhọc công cầu học cũng như đổ biết bao nhiêu là máu cho nó.

Chân trái đưa nhanh ra tiến tới phía trước một cách cấp tốc, cả người khẽ nghiêng xuống đồng thời khép lại tay trái xuống.

Tay phải ngay lập tức theo chuyển động của cơ thể mà vận hành một cách trôi chảy tung một cú đấm ngang thẳng đến mang tai của con c·h·ó sói chính giữa.

Cơn đau khi da thịt v·a c·hạm thẳng vào hộp sọ cứng cáp của con sói nhói lên. Nhưng nó cũng đi kèm với việc nắm đấm của hắn đã trúng vào phá nát đầu của nó.

[Ầm!] Cú đấm hoàn hảo khiến con c·h·ó soi dù có thể hình to lớn cũng b·ị đ·ánh bay đập mạnh xuống nền đất.

Nhưng tất nhiên mọi thứ không hề dừng lại ở đó.

Đôi chân trụ vững để tung một cú đấm ngang đầy uy lực lúc nãy, bây giờ lại linh hoạt xoay chuyển nhanh chóng.

Chân trái vừa giây trước dán chặt dưới nền đất để tạo lực cho cơ thể thì đã rút về từ lúc nào và thay vào đó chân phải bước lên thật nhanh.

Cả cơ thể vừa nãy còn nghiêng người thì giờ duỗi thẳng ra để rút ngắn khoảng cách nhanh nhất có thể.

Chỉ trong chớp mắt, Akira đã phóng thẳng đến con c·h·ó sói trên tường rào.

Ánh mắt lăng lệ, tay trái khép kín lại và tung một cú chặt mạnh xuống thẳng ngay cổ của nó!

[Rầm!] Con c·h·ó sói không kịp phản ứng mà gãy cổ đâm mạnh thẳng xuống đất. Nền đất bị đập nát cũng là lúc cả cơ thể nó vì cỗ bị gãy mà bẻ ngược ra sau.

“Không ổn!”

Đáng tiếc, Akira vẫn chưa học đến nơi đến chốn.

Mặc dù đã nhanh chóng xoay chuyển cơ thể, nhưng nhịp thu hồi chân của hắn lại bị lệch một nhịp khiến cho việc quay lại với con c·h·ó sói thứ ba chạy vòng t·ấn c·ông sau lưng kia không kịp nữa rồi.

“Gào!”

Móng vuốt sắc nhọn của con c·h·ó soi cào thẳng vào bả vai trái của Akira và kéo dài xuống bắp tay.

Làn da xé toạc, máu tươi tóe ra.

Cảm giác cực độ đau đớn ập thẳng đến não!

Nhưng bây giờ không phải lúc hắn cho phép bản thân rên rỉ vì nó.

Đều nhịp hô hấp.

Không nhanh nhưng không chậm chút nào, Akira nương theo lực xoay của cơ thể mà tay phải thuận thế tung ra một cú móc từ dưới lên thẳng vào phần xương sườn gần tim của con c·h·ó sói.

[Răng rắc!] Tiếng xương gãy vang lên ngay tức khắc và hắn có thể cảm nhận được nắm đấm của mình ghim thẳng vào sâu trong lòng ngực của con c·h·ó sói như thế nào.

Con c·h·ó sói bị đấm ra, quăng một vòng trên không trung rồi rớt [Ầm!] xuống đường giật giật lên vài lần trước khi tắt ngủm.

… Thở hắt ra.

Akira thoát khỏi trạng thái kì lạ vừa rồi và quay sang nhìn cô gái nãy giờ đứng chôn chân ngơ ngác quan sát màn chiến đấu chưa thể gọi là đẫm máu kia:

“Nhanh tìm cách ra khỏi đây thôi nhỉ?”

Megumi lúc này lại chưa hề trả lời hắn mà chỉ đứng đó nhìn chăm chú.

Ánh mắt cô nàng liếc qua những con c·h·ó sói hung tợn giờ đang nằm bẹp dí trên nền đất chảy máu… Sau đó là hướng về bả vài bị cào rách đang chảy máu của Akira.

Tất cả… Chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi mà thôi!

Cũng may là chớp mắt vài cái, Megumi hồi thần lại.

Cô nàng chậm rãi đi đến bên cạnh hắn rồi từ túi lấy ra một chiếc khăn tay đưa đến: “Cậu nên cầm máu đấy, Akihito – kun.”

Không một lời thắc mắc, không một lời than trách. Megumi chỉ là nhẹ nhàng đưa chiếc khăn tay cho hắn mà thôi.

Nhưng cũng nhờ thế mà Akira lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Hắn xé đi vạt áo bị cào rách bên tay trái để lộ ra vết cào dữ tợn.

Megumi tự mình dùng chiếc khăn tay lau đi v·ết m·áu loang lổ. Vết rách khá lớn và dài, cũng may là bắt thịt hắn đủ cứng cáp để không bị bay luôn vài lạng thịt.

Nhưng dù vậy, khi Megumi dùng khăn lau Akira cũng không kìm nổi sự đau đớn mà co giật vài cái…

Megumi cũng nhận thấy điều đó và sững lại một nhịp, nhưng rồi cô nàng cũng bình tĩnh tiếp tục lau đi v·ết m·áu thật nhanh. Sau đó lật ngược chiếc khăn lại và quấn chặt v·ết t·hương rồi cuối cùng là dùng mảnh vải vừa xé rách ra đó buộc tạm.

Mặc dù do chiếc khăn tay không thể băng bó hết cả bả vai nên chỉ có thể quấn tạm ở tay nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Cả hai phối hợp với nhau nhanh chóng xử lý mà chẳng hề nói với nhau câu nào cả. Bàn tay Megumi vì cầm lấy chiếc khăn tay lau v·ết m·áu xong lại quấn v·ết t·hương nên cũng bị dính máu nhem ra đỏ thẫm…

Xong hết… Đột nhiên ánh mắt Megumi lại thẫn thờ lần nữa.

Cô nàng nhìn cánh tay được băng bó lộn xộn sau đó thì quay sang nhìn thẳng vào hắn.

Ánh mắt này, Akira hiểu nó có ý gì.

Nhưng hắn chỉ biết lắc đầu đáp: “Trước tiên chúng ta phải thoát khỏi đây đã.”

Megumi chỉ gật dù đáp lại nhưng ánh mắt kia vẫn chẳng thay đổi chút nào.

Thấy vậy thì Akira cũng hiểu là bản thân không còn đường nào để chạy nữa rồi. Nhưng mà vốn dĩ hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị lộ ngay từ đầu rồi, chỉ là không nghĩ nó tới sớm như vậy thôi.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhưng đã bị lấm lem máu của hắn kia, Akira siết chặt rồi kéo Megumi đi.

Hiện tại ưu tiên duy nhất là phải bảo vệ Megumi rời khỏi đây một cách an toàn cái đã, những thứ còn lại để sau hẵng tính.

Liếc qua bốn con c·h·ó sói nằm trên mặt đất kia, hắn nhanh chóng dẫn Megumi đi theo hướng bên trái với ý định vòng quanh vào khu vực trung tầm tìm kiếm người có thể cứu giúp bọn hắn lúc này.

Mặc dù vừa thắng một trận chiến nhưng Akira hiểu rõ. [Hebi – Rắn] mà hắn học được sẽ chẳng giúp đỡ được thêm nếu đối diện với một [Ma thuật sư] thật sự. Đó là chưa kể hắn chưa học được [Hebi – Rắn] đến nơi đến chốn nữa.

Vốn dĩ phong cách chiến đấu [Hebi – Rắn] là phải giữ cho cánh tay của người dùng linh hoạt trong khi đôi chân di chuyển bất ngờ không có hình dạng cụ thể mà vẫn giữ cơ thể vững chắc như một tảng đá.

Nhưng Akira đã không xử lý tốt sau khi hạ con c·h·ó sói thứ hai và đã bị con còn lại gây ra v·ết t·hương. Nếu Souichirou – sensei ở đây thì mấy con c·h·ó sói này sẽ bị xử lý ngay tức khắc mà chẳng tốn một giọt mồ hôi nào cả.

Trong khi suy ngẫm về cuộc chiến lúc nãy, Akira cùng Megumi chuẩn bị băng qua con đường để tiến sâu hơn vào trung tâm nhằm tìm kiếm [Người quen] ban nãy thì…

Từ gốc đường lao ra một người đàn ông với cơ thể to lớn.

Và thứ sáng loáng phản chiếu ánh mắt trời đâm thẳng đến… Vị trí của Megumi sau lưng Akira.

Chỉ trong tích tắc mà thôi… Một người cùng một con dao không hiểu từ đâu xuất hiện!

“Katou!!!!!”

Chương 113. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé bị lấm lem máu