Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 114. Ông lão thần bí
Hắn… Thực sự muốn g·iết c·hết tên khốn ngay trước mắt này!
Dù nói là quan sát mớ lộn xộn trong đó nhưng thực ra ông ta lại đang nhớ lại những gì xảy ra lúc nãy.
“Akihito – kun!”
Ông ta đột nhiên lấy tay che mặt ngửa đầu cười lớn! (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn con dao đang cứa từng lớp da thịt trong cơ thể hắn thì cũng chẳng phải là loại dao thông thường.
Nếu đó là Megumi trong lúc bị bất ngờ không phòng thủ mà b·ị đ·âm phải thì…
Ở đó, Megumi với gương mặt cực kì bình tĩnh mà nhìn thẳng về phía người đàn ông kia. Bàn tay nhỏ bé đã lấm lem máu cũng như bụi đất nắm chặt lấy bàn tay của hắn.
“Chàng trai đó… Nồng nặc mùi của [Thứ Hai] và [Thứ Năm].”
Đôi mắt của hắn lúc này đang cực lực truyền tin tức đến cho bộ não đã luôn bị quá tải từ khi cuốn vào khu vực kì lạ này rằng:
Trong lúc cả hắn và Megumi vẫn còn bàng hoàng với chuyện đang xảy ra thì một giọng nói trầm nặng có vẻ già nua vang lên.
“Hà… Thật là thú vị.” Hai tay chống hông, ông ta thở hắt ra một hơi rồi mới mở miệng cười nói.
Khẽ nhếch mép cười một tiếng.
“Trước tiên phải đi xử lý cái này đã.”
[Phập!] Con dao sắc bén không hề có một chút chần chờ nào găm thẳng vào bả vai phải của Akira.
*****
Hoàn toàn là dựa vào bản năng. Akira xoay người lao nhanh đến chắn ngay trước mặt Megumi.
“Với cả [linh hồn] kì lạ đó nữa nhỉ… Có thể sẽ là gì đây?”
“Uây uây.”
Liếc mắt qua nhìn kĩ Akira đang cực độ phòng vệ.
Akira cảm nhận được lực nắm của con dao được thả ra.
Lấy lại được lý trí, Akira dùng hết toàn bộ công suất não đánh giá người đột ngột xuất hiện kia.
“Katou!!!!”
Chương 114. Ông lão thần bí
Nghĩ đến đây, hắn lại vừa tức giận vừa cẩn trọng nhìn về phía ông lão thần bí kia.
Trên người của hắn lúc này thì được bao bọc bởi chiếc áo choàng rộng thùng thình. Tất nhiên rồi, Akira nhận ra ngay chiếc áo choàng xám đen này của ai và nó khiến hắn bỗng cảnh giác lên.
Akira tất nhiên chỉ dám nhìn xem v·ết t·hương chứ không thể rút con dao ra, vì hắn biết rằng như thế sẽ chỉ khiến v·ết t·hương càng trở nên nghiêm trọng hơn khi mà hắn không có thứ gì để cầm máu.
Cơ mà vừa bước đến vị trí cách hắn 3 mét thì ông ta dừng lại.
Vậy là đám c·h·ó sói t·ấn c·ông hắn lúc nãy cùng chung với đám người đang nằm c·hết la liệt kia. Và bốn con c·h·ó sói mà hắn vất vả đối phó thực ra còn chưa bằng một phần mười số c·h·ó sói ở đây nữa.
Đau…
Đúng… Hắn bây giờ lấy thực lực đâu ra mà đòi g·iết c·hết tên khốn trông có vẻ cực kì thần bí kia chứ.
Akira ngay lập tức nói nhỏ với Megumi một cách bình tĩnh nhất có thể:
Hắn thực sự không kịp làm gì ngoài việc đưa chính cơ thể ra làm tường chắn cho cô gái bị hắn lôi kéo vào những chuyện mà [Người bình thường] không thể nào hiểu nổi.
Cũng may là bản thân hắn kịp tỉnh lại khỏi cái hầm băng lạnh giá ấy. Máu nóng trong người bắt đầu vận chuyển hết công suất đi khắp cơ thể… Để chuẩn bị cho những gì chuẩn bị xảy ra.
Ông ta đưa tay ra gãi lấy chòm râu bạc trắng của mình rồi tự lẩm bẩm theo thói quen:
Cắn răng chịu đừng sự đau đớn truyền đến từ cả tay trái cũng như bả vai phải mà che lấp hoàn toàn Megumi phía sau lưng.
“Hay là ta đưa hai nhóc ra ngoài nhé. Coi như lời xin lỗi vì hành động sai lầm ban nãy có được không?”
Hô hấp của hắn như bị đè né lại không thể thở nổi, ánh nhìn của ông ta như thể xoáy thẳng vào nơi tận cùng nhất trong [Linh hồn] hắn. Chỉ vừa nhìn mà thôi, linh tính của Akira mách bảo hắn rằng:
Cơn đau nhức cũng như mùi tanh của máu đã đánh thức hắn khỏi cái áp lực vô hình đáng sợ kia.
Sau đó cô nàng điềm nhiên mở miệng nói:
Nhưng rồi sự ấm áp bỗng nhiên nắm lấy khiến Akira thoáng nhìn xuống.
Đây không phải là cách biệt giữa người với người nữa rồi. Nó là một thứ gì đó rất khác… Thứ mà hiện tại Akira chẳng thể nào với tới nổi!
Nghe được tiếng cười ẩn giấu kia cùng sự đau nhói của lưỡi dao đang cứa qua cứa lại từng thớ thịt thì Akira bừng tỉnh.
Đây là… Katou Megumi?
Máu… Lần đầu tiên trong đời Megumi lại thấy máu chảy ra nhiều như vậy… Nó lại là máu của cậu ấy, người vì bảo vệ cô mà…
Và rồi… Tiếng cười phá cách của một ông lão vang lên.
Đôi mắt đã lạnh căm của hắn giờ đây lóe lên sự tức giận khôn cùng.
Ngay cả người đàn ông thần bí kia dường như cũng hoàn toàn bất ngờ trước hành động ấy của cô nàng.
Nhưng mà.
Ánh mắt hắn bình tĩnh lại đến đáng sợ và nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt không bỏ sót bất cứ cử động nào.
“Vậy thì xin ngài…”
Dòng máu đỏ tươi ấm nóng theo lưỡi dao nhỏ giọt rơi xuống nền đất… Ngay phía trước mắt Megumi.
“Hãy đưa bọn cháu rời khỏi đây.”
“Ồ~ Chàng trai khá đấy.”
Akira hoảng loạn ngớ người ra… Nhưng cũng may là kịp lúc tỉnh táo lại và cắn chặt miệng nát cả bờ môi.
Vậy là trong khi mồ hôi trên trán Akira vẫn chảy dài ướt đẫm, trong khi khuôn mặt cương nghị nghiêm túc của Megumi vẫn đang nhìn thẳng thắn…
Cô nàng nhẹ nhàng vòng qua đi đến đứng bên cạnh Akira. Với tay nắm lấy bàn tay của hắn, Megumi ngước nhìn về phía người đàn ông to lớn trước mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Akira chậm rãi chỉ vào con dao có hình thù khá kì lạ vẫn đang găm thẳng vào bả vai phải của hắn và nói:
“Nhưng dù là vậy thì nó cũng không phải là [Thứ Hai] và [Thứ Năm] thậm chí có vẻ còn tồn tại rất nhiều điều kì lạ trong đó… Những thứ mà ngay cả ta cũng không biết đến?”
“Thú vị thì thú vị nhưng mà rắc rối cũng không kém.”
Người qua kẻ lại, xe cộ tấp nập.
Chớp chớp đôi mắt mất hồn, cuối cùng thì hắn mới có thể thấy rõ ràng lại cảnh vật xung quanh.
Cô nàng cũng đang nhìn hắn.
Không phải là vì bản thân b·ị t·hương mà là vì hắn có thể cảm nhận được lực đâm mạnh mẽ bản thân phải chịu. Cái đâm đó… Không hề giữ lại lực chút nào!
Máu tươi vung vẩy tuôn ra.
Không… Akira không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Rồi sau đó liếc lại nhìn về phía Megumi vẫn đang bình tĩnh nhìn thẳng vào bản thân.
Khó thở!
“Nếu gặp được thì hãy bảo với cô ta rằng cậu là người quen của Akira và Shirou rồi nhờ cô ta—”
Không hiểu sao bầu không khí thoáng chốc bị đông cứng cả lại sau lời yêu cầu mạnh dạn của Megumi.
[Megumi sẽ c·hết!] (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhanh hơn, nhanh hơn nữa…
Một ông lão với thân hình to lớn vạm vỡ đang khoanh tay đứng trên nóc nhà nhìn về phía khu vực trung tâm.
Cao hơn 1m9 và thân hình to lớn vạm vỡ, mặc một bộ quần áo rách rưới, phủ bên ngoài là lớp áo choàng màu xám đen che kín cả cơ thể lẫn khuôn mặt.
[Cơ mà hình như cô bé kia phát hiện ra “Kết giới” trước khi chàng trai kì lạ đó nhận ra phải không nhỉ?]
Akira theo bàn tay ấm áp ấy ngước lên nhìn người con gái nãy giờ vẫn nắm chặt hắn.
Nó còn đau kinh khủng hơn những lần bị Souichirou – sensei để lại những vết sẹo giữ tợn, hay là vết cào khủng kh·iếp của con c·h·ó sói lúc nãy.
Bỗng nhiên toàn bộ áp lực trên người Akira biến mất sau khi giọng nói trầm nặng già nua kia vang lên.
Người đàn ông trước mặt thoải mái cười cười nhìn về phía hai người bọn hắn sau đó nghiêng người sang chỉ về phía sau lưng nói tiếp:
Chưa để hắn nói hết câu thì đột nhiên Megumi đứng dậy trong sự ngỡ ngàng của hắn.
Bóng hình của ông ta chỉ trong tích tắc liền biến mất khỏi nơi đó, như thể vốn dĩ ngay từ đầu đã không có ở đây vậy.
Bây giờ, Akira mới nhận ra cái mùi máu nồng nặc đang bốc lên nãy giờ không phải của bản thân hắn.
Ngay cái khoảnh khắc sự sắc lạnh của con dao đang đâm đến xuất hiện. Bỗng nhiên Akira có cảm giác như tất cả mọi người hoàn toàn bị dừng lại.
Híp mắt cười~
Akira mỉm cười và bắt đầu dẫn Megumi đi:
“Xin lỗi nhé.”
Ở đó có bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo bị lấm le bùn đất cũng như máu tươi của Megumi đang nắm lấy hắn.
Hắn thấy rõ trong con hẻm phía sau lưng người đàn ông đó đang nằm lê lát từng bộ t·hi t·hể mặc áo choàng đen, máu tươi đỏ thẫm chảy dài ra chứng tỏ những người đó cũng chỉ vừa bị g·iết mà thôi.
Sau khi đã hiểu được tình hình thì điều hắn làm lúc này là…
Giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt trắng bạch không còn một giọt máu của Akira. Toàn bộ máu trong cơ thể hắn như thể cùng lúc dừng lại vậy.
Akira hoảng hốt tính nhào lên ngăn cản vì tưởng người đàn ông đó chuẩn bị làm gì thì đột nhiên… Trời đất quay cuồng!
Ông ta không nói gì nữa cả mà chỉ phất tay lên một cái.
Người đàn ông đó dường như khá thích thú trước hành động của Akira.
Tiếng gọi của Megumi vang lên thì hắn mới lấy lại tinh thần.
Akira đơ người trước hành động của Megumi.
Megumi chỉ đơn giản gật đầu đáp lại sau đó yên tĩnh đứng cạnh hắn… Nhưng bàn tay cô ấy đột nhiên dùng lực nắm chặt hơn như thể thay lời muốn nói.
Thậm chí… Ông ta dường như vừa nhếch mép cười khẩy một tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh sáng như bị vặn vẹo thành một vòng xoáy vô định và hắn bị kéo thẳng vào trung tâm của vòng xoáy đó.
Cúi đầu xuống, ông ta nói như đang cười với hắn:
[Sẽ c·hết!]
Người đàn ông ấy thu hồi lại bàn tay đang vuốt râu kia rồi phất tay.
Akira cảm nhận được cái lưỡi dao sắc bén nó cắt xuyên từng thớ thịt từ ngoài vào trong rồi từ trong đâm thẳng ra phần da phía sau lưng hắn như thế nào.
Sau khi cười cho đã đời thì người đàn ông đó mới chịu nhìn lại về phía bọn hắn.
Một ánh không hề hoảng loạn, ánh nhìn ấy chỉ chứa đầy những cảm xúc được đong đầy như thể sắp trào ra ngoài.
Đối mặt với ánh mắt rực lửa đầy căm tức của hắn, người đàn ông kia lại chẳng hề tỏ ra nao núng chút nào.
Thậm chí người đó còn thoải mái chậm rãi áp sát đến gần bọn hắn mà chẳng thèm quan tâm cái ánh mắt c·hết người của Akira.
“Ngay khi tớ ra hiệu thì hãy chạy thật nhanh theo hướng mà cậu thấy cô nàng kia rõ chưa.”
…
Và câu cuối trước khi biến mất nếu ai có thể nghe được thì sẽ là:
“Khục! Ha ha!!!!”
Giọng cười nói nhẹ nhàng ấm áp mang đến cảm giác cực kì thân thiện gần gũi. Đúng vậy, đó là miêu tả thật lòng về lời giúp đỡ này của người đàn ông kì lạ.
Thở dài nhẹ nhõm.
Thậm chí ông ta còn đeo thêm bịt mặt trùm kín từ mũi xuống cổ chỉ để lộ ra đôi mắt dù có phần nhăn nheo của năm tháng nhưng…
Bên trong kết giới.
Tin nổi sao?
“Làm gì mà cảnh giác ghê vậy chứ.”
Sau khi đâm dao xuyên qua bả vai hắn ra tận sau lưng thì người đàn ông kia như thể bị giật mình nhảy dựng lên và tỏ ra hoảng hốt (giả tạo).
Và không chỉ là t·hi t·hể người, Akira còn thấy hàng loạt xác bọn c·h·ó sói nằm ngổn ngang xen kẽ trong đó.
Lúc này thì Akira mới có thể lấy lại tinh thần mà đánh giá tình huống hiện tại, cố gắng chịu sự đau nhói khi di chuyển với con dao vẫn đang găm thẳng trong người, hắn lê lết đến che chắn phía trước Megumi.
[Đến Fuyuki]
Nhanh hơn nữa…
Tĩnh lặng.
Ông ta cứ vậy thoải mái cười to một lúc lâu mới dừng lại.
Ừng ực…
Cô nàng thẫn thờ ngồi sụp xuống đất sau khi bị bất ngờ bởi sự t·ấn c·ông đột ngột ấy. Và khi ngỡ ngàng tưởng bản thân mình sắp b·ị đ·âm thì Akira đã chắn trước mặt từ bao giờ.
Nhưng ngay lúc này Akira vẫn thấy đôi mắt ánh lên vẻ tri thức áp đảo đó vẫn đang cong cong khóe mắt cười cười khiến cho lớp da nhăn nheo kia càng lộ rõ hơn.
Đôi mắt đó hoàn toàn không phải là một đôi mắt của một người tầm thường!
Suy nghĩ mãi cũng vẫn chưa làm rõ được nên ông ta chỉ đành thở dài bỏ qua. Tiếp tục quan sát là được rồi, kiểu gì mọi chuyện cũng sẽ đi đến kết cục đó mà thôi.
Hắn bây giờ cảm giác trái tim của hắn đã lạnh băng luôn rồi, bởi vì hắn biết nếu thực sự phải chiến đấu… Hắn sẽ c·hết chỉ trong tích tắc mà chẳng thể phản kháng được chút nào cả.
“Ta đã bảo lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi mà. Ta sẽ không làm gì hai nhóc đâu.”
“Katou…?” Hắn há hốc mồm quay sang nhìn người con gái nhỏ bé bên cạnh.
Từng bước chân trầm ổn bước đến là từng nhịp tim của Akira dừng lại.
Katou Megumi.
“Nghe rõ này, Katou…”
Mặc dù cơn đau từ cả cánh tay trái và bả vai phải đang nhói lên từng hồi nhưng có hắn nhất định phải liều mình hết sức… Dù cho có [c·hết] đi chăng nữa!
Trừng to đôi mắt ngỡ ngàng.
Nó dài hơn dao thường và thon gọn như một thanh kiếm với mũi nhọn sắc bén. Đuôi cán còn đỉnh lấy một viên hồng ngọc trông cực kì quý hiếm nữa.
“Ơ kìa. Không phải là đám người kia à!?”
Nhanh hơn tất cả mọi thứ!
Mặc dù hôm nay đã cố ý kéo chàng trai đó vào đây để tìm hiểu kĩ hơn nhưng nhìn thế nào cũng chỉ thấy một lớp sương mờ dày đặc che phủ đi.
“A ha ha!!!!!!!!!”
Nhưng ông ta đột nhiên trở nên nghiêm nghị và khẽ cúi xuống nhìn thẳng lại vào hắn hắn. Ngay khi hai ánh mắt chạm vào nhau, Akira cảm thấy một áp lực mơ hồ nhưng lại nặng như một ngọn núi đè ập đến.
Không biết từ bao giờ, hắn và Megumi đã xuất hiện ở ngay giao lộ rồi.
Ông ta bật cười thành tiếng rồi dang tay nhún vai như thể nãy giờ chỉ là một trò đùa trẻ con vậy.
Ông ta… Cực kì đáng sợ!
Giọng cười ồm ồm trầm nặng phát ra khẳng khái dưới lớp vải bịt mặt càng khiến nó trở nên kì lạ hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nó xé rách từng lớp, từng lớp da thịt và xuyên thẳng ra phía sau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.