Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 115. Thần linh là có thật

Chương 115. Thần linh là có thật


“Thật yếu đuối, Akihito Akira.”

Giọng nói lạnh lùng vô cảm vang lên trong căn phòng nhỏ bé.

Và người có cái tên Akihito Akira lúc này không dám trả lời lại câu hỏi đó mà chỉ thẫn thờ nhìn lấy trần nhà bằng gỗ đã dần phai màu theo năm tháng kia.

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua lớp giấy trên cửa chiếu xuống hiện ra thân hình của cậu ta đang nằm bẹp trên nệm.

Hoặc nói đúng hơn là cơ thể của bệnh nhân với vô số băng gạc quấn quanh gần như phủ kín toàn bộ nửa trên của cơ thể!

Đây là Đền Ryuudou, tại thành phố Fuyuki.

Akira đã trở nên quá quen thuộc với nơi đây không lâu sau khi xuyên đến [Thế giới ???] chẳng tài nào hiểu được này.

Nghiêng đầu qua nhìn, một người đàn ông đang ngồi cạnh nhưng chẳng thèm nhìn lấy bệnh nhân này một chút nào mà chỉ nghiêm nghị đọc sách.

Thân hình trông khá gầy gò so với chiều cao, gương mặt gốc cạnh luôn giữ nguyên một biểu cảm lạnh tanh với tất cả mọi thứ.

[Kuzuki Souichirou – Nam, 25 tuổi]

Phải, đây là người mà Akira phải dập đầu cầu xin một ngày một đêm mới chịu dạy bảo hắn chiến đấu. Bởi vì Akira cho rằng đây là người duy nhất có thể khiến [Người thường] có thể ảnh hưởng đến trận chiến trong tương lai khó khăn sắp tới.

Akira thôi nhìn lấy gương mặt vô cảm đã khiến cho lồng ngực bản thân được tặng thêm vô số vết sẹo kia và lại thẫn thờ nhìn trần nhà:

“Làm cách nào mới có thể mạnh mẽ giống sensei?”

Nghe câu hỏi ấy, người đó dừng lại việc lật trang sách và quay sang nhìn.

Đưa tay đẩy gọng kính, khuôn mặt vô cảm vang lên chất giọng đơn điệu lạnh giá chẳng thay đổi gì cả:

“Không bao giờ đạt được.”

Chỉ vài chữ như thế mà thôi.

Nói xong thì Kuzuki Souichirou lại tiếp tục lật sách đọc mặc kệ Akira nở nụ cười đau khổ.

Biết chứ…

Mặc dù hồi đầu vì có [Hệ thống] hỗ trợ nên đã học được kỹ thuật cũng như phong cách chiến đấu một cách nhanh chóng.

Nhưng khi cày thừa sống thiếu c·hết để khiến kỹ năng lên [Lv 3] thì vẫn chẳng thể bắt kịp được con người trước mắt này.

Quãng thời gian sau khi lên được [Lv 3] thì việc tăng tiến càng chậm hơn. Đó là chưa kể hiện tại Akira chẳng còn [Hệ thống] để dựa vào nữa.

Hoàn toàn không có cách nào bắt kịp được với người thậm chí còn được [Saber] thừa nhận là giỏi nhất trong khía cạnh một [Người thường] đã luyện tập đến mức hoàn hảo cách thở tự nhiên và kiểm soát bước đi mà không hề có một động tác thừa.

Đây là lý do mà Akira đã tìm đến ngay khi biết bản thân lạc vào tuyến Fate đầy rắc rối.

Nhưng…

Thở dài bất lực… Akira giờ chỉ biết nằm im chịu lấy cơn đau đớn truyền đến.

Mới chỉ có bốn con c·h·ó sói mà thôi cũng đã phải nằm bẹp thế này thì không biết trong tương lai sẽ thế nào nữa.

Sự tĩnh lặng quay trở về.

Nhắm mắt lại tĩnh dưỡng trong khi chìm dần trong suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.

Akira bắt đầu nhớ lại toàn bộ diễn biến trong buổi sáng đầy biến cố này thì đột nhiên tiếng lật sách đều đều ấy dừng lại.

“Dù không bắt kịp được ta nhưng không cần thất vọng vì nó làm gì.”

Câu nói bỗng nhiên xuất hiện bất ngờ đến nỗi Akira trừng to đôi mắt ra ngỡ ngàng nhìn sang bên cạnh. Bởi vì cậu biết người đàn ông luôn tỏ ra vô cảm này ít khi mở miệng để khuyên bảo một ai đó.

Bên kia, ánh mắt nghiêm túc của Souichirou - sensei nhìn thẳng đến:

“Ta không biết lý do mà cậu cố gắng đến vậy là gì. Nhưng để một đứa trẻ học sinh phải vất vả đổ máu đến vậy hẳn điều đó phải cực kì quan trọng.”

“Vốn dĩ lúc đầu ta giúp cũng là vì lời yêu cầu thẩn khiết của cậu mà thôi…”

Đúng vậy, Akira vẫn còn nhớ rõ gương mặt lạnh lùng khi cánh cửa của căn phòng này mở ra.

Người đàn ông này dường như chẳng hề mảy may quan tâm đến cảm xúc mà chỉ đơn giản gật đầu đồng ý vì lời yêu cầu giúp đỡ.

Mặc kệ Akira đang chìm trong hồi tưởng kia, giọng nói lạnh tanh kia vẫn tiếp tục:

“Nhưng qua thời gian dài vừa rồi thì cũng thấy được cậu cố gắng đến nhường nào.”

“Mặc dù đối với ta thì nó thật ngu ngốc.”

Không hiểu sao nói đến đây đột nhiên khuôn mặt lạnh tanh ấy lại nổi lên những cảm xúc khác lạ.

“Nhưng nó không hề vô nghĩa.”

“Những gì cậu đã cố gắng vì nó rồi sẽ được đáp lại ở tương lai không xa. Đó là ý nghĩa của máu và nước mắt mà cậu đã đổ xuống.”

Cuối cùng thì cũng đã nói hết những gì cần nói, Kuzuki Souichirou cầm lên lại quyển sách rồi nhìn về phía Akira đã ngủ th·iếp đi từ bao giờ kia.

Tất nhiên là lúc nãy đã nhận ra là cậu ta đã ngủ th·iếp đi rồi nhưng con người luôn tỏ ra lạnh lùng vô cảm này vẫn tiếp tục nói cho hết.

Đơn giản là sau khi thấy được sự nỗ lực kì lạ của một cậu bé học sinh trung học bình thường, Kuzuki Souichirou nhớ lại khoảng thời gian bản thân bị nuôi dạy trở thành một tên sát thủ máu lạnh.

Chỉ mới năm trước thôi, Kuzuki Souichirou này đã rời bỏ tổ chức và đến Fuyuki rồi trở thành một giáo viên dạy học.

Chỉ vì… Tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống.

Phải, tìm ý nghĩa cho cái cuộc sống mà từ trước đến giờ chỉ luôn là [Kẻ g·iết người mục nát] này.

Thời gian đầu, mọi thứ vẫn chẳng khác gì ngoài việc thay đổi từ môi trường là tổ chức sát thủ thành giáo viên ở trường. Tất cả những gì Souichirou làm là hoàn thành những gì cần thiết hoặc được giao mà thôi.

Nếu có gì thay đổi đáng để nói đến thì chính là…

Souichirou cúi đầu nhìn về phía cậu bé chỉ vài tháng trước đột nhiên xuất hiện nhờ hắn giúp đỡ kia.

Hắn biết cậu bé này, nhập học đúng lúc hắn bắt đầu cuộc đời giáo viên.

Cậu ta giỏi giang, cậu ta tốt bụng, cậu ta nổi tiếng, tất cả mọi người trong trường từ học sinh đến giáo viên đều yêu quý cậu ta.

Để mà nói thì Souichirou hoàn toàn khẳng định rằng cuộc đời của hắn và của cậu bé này hoàn toàn là hai con đường trái ngược nhau. Giữa một cô nhi được đào tạo thành sát thủ từ nhỏ với một cậu học sinh tuyệt vời trong một ngôi trường danh giá.

Ấy vậy mà… Đến giờ hắn vẫn nhớ cảnh cậu ta quỳ rạp người trước căn phòng suốt một ngày một đêm.

Thế là... Souichirou đã đồng ý.

Mặc kệ lý do tại sao cậu ta lại biết chuyện hắn là sát thủ, hắn chỉ đơn giản là đáp ứng cái cầu xin yêu cầu giúp đỡ ấy mà thôi, mấy thứ khác chẳng liên quan gì đến hắn cả.

[Và bỗng nhiên… Kuzuki Souichirou lại thấy được ý nghĩa cho cái cuộc sống trống rỗng vô vị này.]

*****

Akira đã không mơ, điều này khá là kì quặc với một người thường xuyên bị những giấc mơ ám ảnh như hắn.

Hôm qua sau khi tận dụng mớ thảo dược của Souichirou – sensei để băng bó nghỉ ngơi tại Đền Ryuudou thì đến chiều hắn đã cùng Megumi về lại nhà.

Và tất nhiên là điều gì đến cũng phải đến… Akira đã phải kể ra “gần” hết toàn bộ bí mất của bản thân cho Megumi.

Mà đa phần cũng chỉ hạn chế trong phạm vi những gì có thể kể được mà thôi. Biết nhiều chẳng có ích gì thêm cả thậm chí nếu biết càng nhiều có khi lại càng nguy hiểm hơn với cô nàng.

Trong suốt quá trình nghe hắn nói về đủ thứ trên trời dưới đất, Megumi chẳng hề tỏ ra phản ứng gì quá mãnh liệt hay thắc mắc về điều gì cả.

Cô nàng nữ chính của chúng ta chỉ đơn giản là nhẹ nhàng bình thản chấp nhận toàn bộ những gì nghe được mà thôi.

Là vì những thứ đó quá tầm hiểu biết so với một [Người bình thường] hay Megumi thực sự chẳng để tâm hoặc là… Một lý do nào đó khác nữa?

Akira cũng chẳng biết nổi.

Chỉ là… Ánh mắt của cô nàng khi đứng ở cổng vẫy tay chào hắn…

Nó rất khó tả!

Được rồi, đến đâu hay đến đó, trước tiên phải xử lý ngày hôm nay đã.

Hôm qua đột nhiên xuất hiện [Kết giới] kì lạ ngay giữa chốn đông người và còn là buổi sáng nữa. Không biết hôm nay có lại thêm những thứ rắc rối khác không đây…

Vừa nghĩ thôi cũng khiến Akira cảm thấy việc sống ở [Thế giới ???] quá khó khăn rồi. Ước gì hắn được xuyên qua thế giới nào đó nó yên bình nhẹ nhàng hơn thì đã tốt biết mấy.

Haizz… Akira cố gắng lê lết cơ thể ngồi gượng dậy để đón chào ngày mới chưa biết điều gì đón chờ phía trước này.

Ủa???

Sao cảm giác… Chẳng hề đau nhức chút nào nhỉ?

Lúc này cơn tỉnh táo mới ập đến và hắn ngay lập tức mở mắt ra. Ánh sáng xuyên thẳng qua lớp giấy trên cánh cửa kéo bằng gỗ phong cách xưa cũ kia khiến Akira phải nheo mắt lại ngay.

Phải rồi nhỉ… Còn cả vấn đề này nữa mà…

“Đây có gọi là [xuyên qua] thế giới yên bình như lúc nãy mình ước không nhỉ?”

Akira cúi đầu nhìn xuống “Đồi núi” chập chùng, trắng ngọc ngà của [bản thân] rồi thở dài lẩm bẩm.

Miyamizu Mitsuha.

Một cô nàng nữ sinh trung học ở làng quê hẻo lánh.

Không hiểu tại sao đột nhiên Akira và cô nàng rắc rối Mitsuha này lại trao đổi cơ thể cho nhau từ đợt đầu tháng 9 vừa rồi.

Và thế là cuộc sống của hắn đã bị đảo lộn hoàn toàn.

Từ việc phải sống trong cơ thể con gái 2 đến 3 lần trên một tuần, đến việc phải xử lý đủ thứ rắc rối khi mà Mitsuha sống trong cơ thể Akira nữa!

Đúng vậy, hắn đã phải nhận bao nhiêu rắc rối vì cô nàng đó.

Nên là… Lấy một chút lợi tức thì cũng không sao đâu nhỉ? Chỉ cần không ghi lại thì Mitsuha cũng đâu có biết được.

Akira vừa gật gù vừa tự biện minh cho hai cái tay đã mất quyền khống chế từ lúc nãy. Cảm giác căng tròn nhưng lại mềm mại cực độ ập đến toàn bộ giây thần kinh lên não.

Làn da trắng nõn, mịn mà và mỗi khi bàn tay dùng lực thì lún sâu vào một cách dễ dàng khiến việc nắn bóp cực kì thoải mái.

Khục, xin lỗi mọi người… Thực sự là rất khó cưỡng lại được cái cảm giác mềm mại đến kì lạ này nổi.

“Onee – chan thực sự rất thích ngực của mình nhỉ?”

Bỗng nhiên một giọng nói lanh lảnh của trẻ con vang lên cắt đứt đi mạch cảm nhận của Akira.

Khựng cứng cả người, hắn thấp thỏm nhìn về phía cửa. Ở đó từ bao giờ đã đứng lấy một bé gái đang một tay chống hông, một tay đỡ lấy trán ra vẻ bất lực.

Không thèm cho Akira kịp biện minh. Yotsuha kéo mạnh cánh cửa khiến đó đóng sập cái [Rầm!]:

“Xuống ăn cơm!”

“Nhanh lên đi!”

*****

“Ểh? Hôm nay phải đan dây?”

Akira trong cơ thể của Mitsuha vừa nãy còn đang ngân nga giai điệu nào đó sau khi đi học về thì giờ ngỡ ngàng đến nỗi chiếc cặp trên tay rớt cái bịch xuống nền nhà mà chẳng phản ứng kịp.

Yotsuha ngoái lại nhìn [Cô chị gái] của mình rồi bất giác thở dài một hơi, cô bé trưng ra cái vẻ mặt giả vờ là người lớn thường thấy và đáp:

“Chẳng phải hôm qua bà đã nói rồi sao?”

“Sao dạo này Onee – chan cứ như bị người khác nhập vào người vậy?”

Đúng rồi đấy, Imouto – chan!!!!

Akira đứng trơ ra đó mà há hốc mồm vì không biết phải trả lời ra sao cả. Mặc dù đây đúng là cơ thể của Mitsuha nhưng linh hồn bên trong lại là hắn thì làm sao có thể làm được mấy thứ đó chứ.

Thời gian qua thì hắn cũng đã hiểu được phần nào công việc làm [Thánh nữ] tại đền Miyamizu của cô nàng rắc rối này.

Mặc dù trông Mitsuha vô tri và phiền phức vậy thôi nhưng trong nhật kí chú thích luôn dành một chỗ riêng để ghi rõ ràng về [Miko].

“Luôn miệng than phiền và muốn từ bỏ [Thiên chức] này nhưng thực ra lại rất quan tâm… Cô ta đúng là rắc rối mà.”

Akira đỡ trán lẩm bẩm than trách.

Cơ mà dù sao đây cũng là công việc được truyền từ đời này sang đời khác suốt hơn một ngàn năm của gia tộc Miyamizu nên hắn cũng không thể qua loa được.

Quyết tâm là vậy đấy.

Nhưng mà thực tế phũ phàng lắm!

“Etou… Sợi chỉ này sang đây… Sợi chỉ kia nằm ở vị trí thứ 7…”

“Etou… Etou… Aaaaa! Bỏ cuộc!”

Akira nhìn lấy mớ dây chỉ bồng bông trước mặt mà thất thiểu gục đầu trong bất lực. Lần đầu tiên trong đời hắn lại chịu thua dễ dàng như thế này.

Mặc dù những chuyện như học chiến đấu, thậm chí là đổ máu đối với hắn cũng chẳng đáng ngại là mấy thì… Chuyện này quá khó rồi đấy!

“Mitsuha! Chú ý vào âm thanh của sợi chỉ ấy.” Giọng của bà nghiêm khắc chỉ giáo vang lên.

Akira hoảng hốt ngước về phía bà thì thứ hắn thấy được là một [Nền âm điệu] kì lạ. Đúng vậy, không phải là hình ảnh về cách thức đan dây mà là một giai điệu.

Trong khi đôi tay bà thoăn thoắt đan từng sợi chỉ nhỏ nhắn lại với nhau thì tiếng ống suốt trao đổi vị trí mà va vào nhau tạo ra những tiếng “cành cạch”.

Akira nhanh chóng nhận ra đây không phải là thứ mà cứ áp dụng công thức là ra mà phải có những điều khác nữa, điều gì đó liên quan đến chính bản thân người đan dây.

Dừng lại mớ rối rắm trên khung vì biết bản thân sẽ chẳng thể đan thứ [Dây kì lạ] này được, Akira bỗng nhiên hỏi:

“Bà ơi. Liệu [Thần linh] có thật hay không ạ? Vị thần mà Đền Miyamizu thờ cúng ấy.”

Nghe hắn hỏi vậy, bàn tay với những nếp nhăn già nua những vẫn giữ độ linh hoạt khéo léo kia dừng lại.

Bà thả xuống ống suốt trên tay rồi cất khung qua một bên sau đó hướng về hai đứa cháu gái mà chậm rãi nói:

“Mitsuha, Yotsuha. Hai đứa phải nhớ lấy điều này:

[Thần linh là có thật.]”

Chỉ là một câu khẳng định mà thôi nhưng lại khiến Akira bỗng nhiên có một cảm giác rất kì lạ. Mặc dù biết đối với một người thuộc đạo Shinto thì [Thần linh] đối với họ.

Trong khi Akira thẫn thờ nhìn lấy đôi mắt sáng lên thần thái kì lạ của bà thì Yotsuha bên cạnh phấn khích nhảy lên hét:

“Thật ạ bà!”

Gật gù đáp lại cô cháu gái, bà chậm rãi thu hồi ánh mắt nghiêm túc đó rồi hướng ánh nhìn ra ngoài hiên cửa.

Từ phòng này nhìn ra là một khung cảnh rộng mở nhìn thẳng về phía mặt hồ rộng lớn: Itomori – Giữ gìn sợi dây.

Thẫn thờ mất một lúc bà mới nói:

“Lần tới ta sẽ đến [Miếu thờ Thần Thể] khi ấy ta sẽ nói kĩ hơn cho hai đứa.”

Bà vừa nói vừa mỉm cười nhẹ nhàng với hai cô cháu gái. Nếp gấp ở khóe mắt cong cong khiến bà trở nên phúc hậu hơn.

Akira âm thầm ghi nhớ lại điều này lại. Mặc dù sau khi thức dậy về lại thân thể cũ thì những kí ức ở đây sẽ trở nên mơ hồ nhưng hắn vẫn đang cố gắng thu thập thông tin để có thể giải mã bí ẩn vì sao hắn lại trao đổi linh hồn với Mitsuha.

Đột nhiên.

Sau khi bà tiếp tục với bộ khung đan dây trên tay thì dường như nhớ ra điều gì đó mà nói tiếp:

“Nhắc mới nhớ.”

“Theo lời đồn thì dường như Đền Miyamizu của chúng ta từ mấy trăm năm trước cũng có liên hệ với những Đền thờ cúng thần linh khác.”

“Nhưng đó là chuyện từ rất xa xưa, trước cả khi vụ h·ỏa h·oạn xảy ra.”

“Nếu như lời truyền miệng không lầm thì mấy trăm năm trước, khi mà Đền Miyamizu còn cường thịnh.”

“Có một gia tộc thường đến tham quan nghi lễ của chúng ta…”

[Gia tộc ấy tên là Asakami]

Chương 115. Thần linh là có thật