Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 116. Cảm giác kì lạ của Mitsuha

Chương 116. Cảm giác kì lạ của Mitsuha


“Hmm… Cái nhạc chuông nhạt nhẽo này là…”

Mitsuha tỉnh tỉnh mơ mơ cố gắng đánh thức bản thân thức dậy khỏi cơn buồn ngủ để tắt đi cái thứ đang phát ra âm thanh phiền phức kia.

Không thể nhầm được, hôm nay cô lại hoán đổi đến thân phận nam sinh ở Tokyo rồi!

Nở một nụ cười đầy thích thú, Mitsuha mở bừng mắt ra nhìn trần nhà kì lạ đã trở nên quen thuộc kia và vươn người dậy đón ánh nắng ban mai bên cửa sổ.

Cơ mà…

“Đau!!!!!!!!!!!!”

Mitsuha không kìm được mà hét toáng lên. Cô hít một hơi lạnh thật sâu để chặn lại cái cảm giác đau đớn tận sâu trong da thịt đang truyền đến.

Nước mắt suýt chút nữa không tự chủ nổi mà rơi xuống luôn rồi. Thực sự là đau kinh dị!

“Tại sao lại còn đau hơn cả mấy lần trước luôn vậy… Tên khốn Akira!!!”

Mitsuha không dám động đậy nữa mà nằm phục xuống lại chiếc giường êm ái rồi chửi đổng cả lên.

Đúng vậy, đây không phải là lần đầu tiên cô phải chịu cái cảnh sáng thức giấc dậy lại bị v·ết t·hương trên người làm đau muốn khóc. Cũng chính vì lý do này mà Mitsuha thường xuyên chửi kim chủ (cho cô tiền đi café) là cái tên đáng ghét.

Nhưng lần này cơn đau truyền đến hoàn toàn khác hẳn những lần b·ị t·hương ở vùng ngực, bụng!

Cố gắng cầm cự đôi mắt rưng rưng không cho nó khóc, Mitsuha thở ra một hơi dài rồi cảm nhận lại cơ thể bản thân lúc này.

Phía trên cánh tay trái cùng bả vai phải…

Không.

Mitsuha thậm chí cảm nhận được v·ết t·hương ở bả vai phải còn xuyên thẳng ra tận phía sau lưng khiến cho việc nằm cũng bị nhói đau liên tục.

Akihito Akira… Cái tên này thật là…

Mitsuha cắn chặt răng rồi thử gắng gượng bản thân nghiêng sang bên trái rồi dùng tay đỡ cả người dậy.

“Hic… Đau quá đi…”

Khóe mắt bắt đầu không nhịn được mà rơi xuống từng giọt nước mắt.

Nhưng mà thực ra… Cô không chỉ khóc cho bản thân vì đang chịu sự đau đớn mà là:

[Đã được băng bó dưỡng thương rồi mà vẫn đau như vậy… Thì tên Akira đó lúc bị còn đau kinh khủng đến mức nào chứ…?]

Mitsuha cắn răng gắng nén cơn đau đi về phía tủ và mở phía trong góc bên trái lấy ra một hộp đựng đồ.

Đây gần như là công việc quen thuộc mỗi khi hoán đổi đến cơ thể tên con trai khốn kh·iếp này.

Mới đầu thì Mitsuha đã hoảng loạn rất nhiều với v·ết t·hương ở trên người, nhưng khi đọc những ghi chú giải thích của Akira thì cô cũng đã hiểu phần nào rồi.

“Để chuẩn bị cho những điều [Thần bí] giống như việc bọn mình [Hoán đổi] sao…?”

Mitsuha nhìn vào v·ết t·hương to lớn ở bả vai phải trong gương mà trầm ngâm suy nghĩ về người chủ nhân thật sự của cơ thể mà cô hoán đổi đến này.

Cậu ta… tại sao phải chịu những thứ như thế này?

*****

Để mà nói thì đúng là Tokyo khác hẳn hoàn toàn với một làng quê hẻo lánh của Mitsuha, nhất là cái ngôi trường hiện đại bậc nhất này nữa.

“Tại sao lại rộng đến vậy cơ chứ!”

Cô bực nhọc lẩm bẩm trong khi hai tay giữ khư khư lấy chồng tập vở cao ngất không cho nó đổ. Tất nhiên là đi kèm với nó chính là sự đau nhức liên hồi từ cả hai tay mà Mitsuha phải gắng chịu đựng nãy giờ!

Vữa nãy là lớp thực hành ở tận tòa nhà thí nghiệm phía Đông của trường. Học xong thì lại phải vòng về lại dãy năm hai xa ơi là xa cũng đủ khiến Mitsuha mệt nhoài rồi, ai mà ngờ còn bị giáo viên nhờ mang bài tập của cả lớp về phòng giáo viên nữa chứ.

Chuyện này khiến Mitsuha càng giận hơn cái tính cách hay lo chuyện bao đồng của tên khốn Akira rồi đấy!

Thật là… Sống một cuộc đời yên ổn chẳng phải là tốt hơn sao?

Nhớ lại cảnh đau khổ tự băng bó v·ết t·hương sáng nay, Mitsuha lại thở hắt ra lần nữa.

Cô ngoái nhìn ra ngoài hành lang, nơi mà lúc chuyển tiết cũng đang có tốp ba, tốp năm các cô cậu học trò ồn ào lộn xộn, cười nói vui vẻ.

Hình như đang ở dãy năm ba thì phải, đi hết con đường này rồi rẽ phải là đến dãy nhà hành chính.

Mặc dù sự cố [Hoán đổi] chỉ vừa diễn ra vài tuần mà thôi nhưng với cái tính cách tò mò ham vui thì Mitsuha cũng đã tham quan khắp cả ngôi trường hiện đại bậc nhất ở Tokyo này.

Nhờ thế mà cũng đỡ bị lạc như những ngày đầu tiên hơn rồi. Cô gật gù đắc ý thu hồi lại tầm mắt và tập trung bước đi nhanh chóng hơn để về kịp tiết học tiếp theo.

Cơ mà nhắc mới nhớ.

Không hiểu sao hôm nay đi học cô lại cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó thì phải. Có cảm giác là vậy nhưng tại sao nghĩ mãi vẫn chẳng nhớ ra là thiếu gì…?

“Ara, Hentai – kun? Cậu làm gì ở khu năm ba vậy?”

“Híiiiiiii” Mitsuha giật bắn lên trước giọng nói đột ngột xuất hiện trong khi bản thân đang đắm chìm trong suy nghĩ kia.

Loạng choạng đôi chân vì nhảy thót lên, chồng bài tập đang ôm cũng vì thế mà nghiêng ngả sắp đổ.

Cô gắng giữ vững lại cơ thể rồi dùng hai tay đỡ lại mớ tập vở. Thật may là kịp ôm vào lại người nên nó không bị đổ… Nhưng cũng vì thế mà mấy quyển vở nặng trịch đó đập thẳng vào bả vai phải!

“Itai!!!!”

Thêm một lần nữa, Mitsuha muốn chửi c·hết tên khốn Akira kia khi mà khiến cơ thể của bản thân phải chịu v·ết t·hương nặng đến như vậy.

Hiện tại thì cơ thể của cậu cũng là của tôi đấy, Akihito Akira!!!!

Căm giận tên con trai nào đó, cuối cùng thì cô cũng chịu được cơn đau đang truyền đến mà ổn định lại mớ vở tập lộn xộn trên tay.

Thở phào một hơi, lúc này Mitsuha mới quay sang bên cạnh, nơi mà giọng nói đột nhiên phát ra ấy:

“Konichiwa, Utaha – senpai.”

Đúng vậy, đây là một trong những mỹ nhân thuộc dàn Harem (?) của tên khốn Akira, Kasumigaoka Utaha.

[Utaha – senpai thực sự là một mỹ nhân tuyệt đỉnh!]

Ngay khi vừa gặp thì Mitsuha còn tưởng là bản thân gặp phải một minh tinh màn ảnh nào đó chỉ được thấy trên TV.

Gương mặt xinh đẹp không góc c·hết.

Chiều cao vượt trội đi kèm một thân hình hoàn hảo.

Mái tóc đen dài mượt mà tung bay đến tận eo.

Và nhìn đôi chân dài căng mịn cùng vòng một đẫy đà cao v·út kia đi!!!! Utaha – senpai thực sự sở hữu một ngoại hình mà đến cả một cô gái như Mitsuha cũng phải thèm chảy nước dãi.

Nhưng mà tính cách thì…

Trong khi Mitsuha đang lạc trôi ngắm nhìn mỹ nhân thì bị ánh mắt lạnh lùng u ám của chị ấy làm cho giật mình.

Rón rén dịch ra xa một chút khỏi công chúa u ám kia, cô e dè nói:

“Ừm thì… Bây giờ em cần phải đem bài tập đến phòng giáo viên rồi. Khi khác nói chuyện tiếp nhé Utaha – senpai.”

Mitsuha cười gượng vài tiếng rồi nhanh chóng đánh bài chuồn. Vì thực sự thì cô không dám đối mặt với mấy người có khí chất áp bách mạnh như vậy nổi.

Những người vui vẻ hoạt bát như Yui hay Tiara – chan sẽ thú vị hơn.

Nhưng mà cô chưa kịp nhấc chân chạy thì bóng hình xinh đẹp ấy đã chặn ngay trước mặt Mitsuha.

Trong khi cô đang ngỡ ngàng không biết phản ứng thế nào thì Utaha – senpai đã vươn tay đến lấy đi một nửa mớ quyển vở trên tay.

“Cậu đang b·ị t·hương mà phải không?”

“Đi thôi.”

Không để cho Mitsuha nói gì cả, Utaha – senpai quay nhanh lại rồi bước đi. Mãi tóc dài ấy uốn lượn theo nhịp xoay người mà vung lên một đường cong tuyệt đẹp.

Ánh nắng đẹp đẽ chiếu vào bóng lưng hoàn hảo ấy khiến Mitsuha thẫn thờ đứng im ngắm nhìn một hồi lâu không dời nổi mắt.

Cười nhẹ.

Mitsuha nhấc chân đuổi theo đi cùng chị ấy và nghiêng đầu nhìn về phía gương mặt của mỹ nhân lạnh lành u ám kia:

“Utaha – senpai đúng là một cô gái tốt.”

“Hểh!!!!” Utaha còn đang ra vẻ lạnh lùng thì bị lời nói của Mitsuha làm cho hoảng loạn hết cả lên.

Cô nàng luống cuống quay sang nhìn [Cậu con trai] bên cạnh, người mặc dù nhìn qua sẽ thấy rất thân thiện nhưng thực ra lại ít khi thổ lộ mấy tâm tình kiểu này.

Mitsuha thì hoàn toàn không để ý sự hoảng loạn đó mà còn tiếp tục cười với Utaha rồi nói tiếp:

“Senpai còn rất xinh đẹp nữa chứ.”

“Và học tập thì đứng đầu cả niên khối trong khi còn là một tác giả lightnovel nổi tiếng.”

“Utaha – senpai thật là một người cực kì tuyệt vời!”

Càng nói càng hưng phấn, Mitsuha cứ vậy mà nói ra hết suy nghĩ của bản thân. Có lẽ vì được giúp đỡ nên cô đã thôi sợ đi nét lạnh lùng u ám mà trước giờ Utaha – senpai thường giữ trên gương mặt.

Nhưng mà… Mitsuha không hề biết rằng vì mấy lời đó của cô mà giờ Utaha xấu hổ đến nỗi đỏ bừng cả mặt!

Vành tai trắng trẻo của cô nàng phốc một tiếng ửng đỏ hết cả lên. Utaha run run lên từng hồi và nhanh chóng quay mặt đi để không cho [Cậu con trai] bên cạnh thấy bản thân lúc này.

Cô nàng suốt ngày u ám của chúng ta bây giờ không chịu nổi sự nóng hổi đang bốc lên trên gương mặt nữa rồi. Utaha bỗng nhiên ném lại hết quyển vở cho Mitsuha rồi quay đầu bỏ chạy!

“Xin lỗi! Tôi quên mất còn có việc!!!”

“Ểh???” Mitsuha đơ cả người nhìn theo Utaha bỏ chạy mà quên luôn sự đau đớn truyền đến vì bị ném lại mấy quyển vở đập vào.

Con gái… Quả thật là khó hiểu nhỉ?

Chớp chớp đôi mắt thắc mắc, cô đành thở dài tiếp tục công cuộc giúp đỡ mọi người của người mà Mitsuha lúc nào cũng muốn than phiền vì hay lo chuyện bao đồng này.

Lê đôi chân nặng nhọc về dãy nhà hành chính, đột nhiên Mitsuha nhớ ra:

[Cơ mà vì sao Utaha – senpai lại biết việc tên khốn Akira b·ị t·hương nhỉ?]

*****

“Nhanh chân làm xong để được đi chơi nào!”

Tiếp tục là Mitsuha với mớ giấy tờ trên tay đang rảo bước thật nhanh trên hành lang.

Nhưng lần này không phải là việc giáo viên nhờ mà là công việc ở Hội học sinh đầy mệt mỏi kia.

Sau khi tan học buổi chiều, cô đã bị kéo đến văn phòng Hội học sinh để xử lý giấy tờ đầu tuần. Cũng nhờ thế mà kế hoạch đi dạo chơi quanh Tokyo của Mitsuha phải dời lại đôi chút.

Bực quá đi!

Tất cả đều do tên Akira luôn ôm đồm một đống việc trong người hết!

Sau khi cất hết các tiệu liệu trong phòng giáo viên thì Mitsuha lại tiếp tục công việc của mình: Đó là đi tìm người.

Nói đúng hơn là đi tìm cô nàng Thư ký Shikya đột nhiên lại biến mất kia. Còn một số giấy tờ mà Shikiya đang lo liệu cần phải làm ngay để kịp chuồn về nên Mitsuha phải nhanh chóng tìm ra cô nàng mới được.

Chạy băng từ khu hành chính đến khu nhà cũ. Bỗng nhiên ánh nắng ngả màu vàng đỏ của hoàng hôn từ cửa kính dọc hành lang chiếu khiến không gian xung quanh bùng lên một ánh sáng rất huyền diệu.

Mitsuha nhớ lại Thị trấn nhỏ bé Itomori của mình. Bởi vì địa hình được bao quanh bởi dãy núi cao nên thường thì giờ này ánh nắng đã bắt đầu khuất bóng chứ không giống như ở Tokyo.

Trong khi Mitsuha thẫn thờ nhìn theo ánh chiều hoàng hôn ấy ra bên ngoài thì thoáng thấy một bóng hình mảnh khảnh đang hì hụi gì đó trên mảnh vườn.

Thấy người đó thì cô ngay lập tức bừng tỉnh và chạy xuống đó ngay. Có đi kịp buổi cafe hôm nay hay không là nhờ cô nàng dưới kia hết!

Nhưng mà sau khi xuống đến nơi và thấy những gì cô nàng Zombie.Gal đang làm thì Mitsuha lại chẳng mở miệng nói gì mà chỉ đứng đó nhìn.

Shikiya lúc này không hề biết có một [Cậu con trai] đang nhìn mình mà vẫn tiếp tục công việc trong tay.

Đôi tay trắng nhợt nhạt của cô nàng cầm lấy chiếc xẻng nhỏ đang cố gắng dùng sức đào bới đất lên.

Hít vào thở ra…

Lấy lại sức rồi thì Shikiya tiếp tục đào sâu thêm chút rồi lấy từ bên cạnh một mầm cây nhỏ bé đặt vào.

Sau đó là rải phân bón xuống rồi cuối cùng là lấp đất lại.

Trồng một cây thành công!

Lại hít vào thở ra… Shikiya lê lết người nhích lên trước và tiếp tục cầm xẻng đào bới đất để trồng cây tiếp theo.

Cô nàng Zombie luôn trong tình trạng thiếu sức sống kia giờ lại đang dùng toàn bộ sức lực của bản thân để trồng cây khiến cho Mitsuha cũng không nỡ làm phiền khung cảnh này.

Một hồi lâu sau khi trồng được thêm ba cây để đủ một hàng thì Shikiya mới dừng lại việc trong tay.

Nhưng rồi… Cô nàng đơ ra luôn ở đó mà không nhúc nhích gì cả!

Từ góc nhìn của Mitsuha thì cô có thể thấy Shikiya giống như không còn sức lực nào nữa cả nên khi cơ thể muốn động đậy thì chỉ run run lên xong rồi ỉu xìu xuống lại.

Cũng may là cô đã chuẩn bị sớm khi đi tìm cô nàng Zombie.Gal kì lạ này rồi. Cầm lấy chai nước khoáng vị đào yêu thích của Shikiya, Mitsuha đi đến bên cạnh:

“Cậu đang trồng cây gì à?”

Nghe thấy giọng nói truyền đến, Shikiya chầm chậm quay sang nhìn.

Lúc này Mitsuha cũng đã ngồi xổm xuống bên cạnh và đưa chai nước cho cô nàng.

Chưa nhận lấy ngay.

Dường như là do chuyện lần trước nên khi Shikiya thấy [Akira] tiến đến thì mất một lúc rất lâu để đánh giá người [Con trai] trước mắt này.

Đôi mắt to tròn xinh đẹp theo thói quen mà trừng lên một cách đáng sợ, nghiêng đầu nhìn chăm chú tận một phút thì Shikiya mới thu hồi lại ánh mắt mà với tay nhận lấy chai nước.

Sau khi bổ sung lại năng lượng đã mất cô nàng Zombie của chúng ta mới lấy lại được sức sống để trả lời cho Mitsuha:

“Đây là… Hoa…”

“Oa! Là hoa ư!” Mitsuha ngay lập tức phấn khởi hét lên.

Cô quay sang nhìn về phía vườn đất bên cạnh, nơi mà đang có từng hàng từng hàng những mầm cây nhỏ nhắn vừa được trồng xuống.

Shikiya cũng theo ánh mắt của [Cậu con trai] mà nhìn về thành quả cả buổi chiều của bản thân.

Cô nàng chậm rãi gật gù giải thích tiếp:

“Trồng hoa… bây giờ… Thì năm sau… lúc Tsukinoki – senpai… tốt nghiệp… Sẽ nở hoa…”

“Nên là… tớ đã nhờ… Senpai… của CLB Thực vật… giúp đỡ… Để trồng hoa.”

Mặc dù giọng nói thì thào không rõ tiếng và đứt gãy từng quãng… Nhưng Mitsuha có thể cảm nhận được thứ tình cảm nào đó đong đầy trong nó.

Cô thẫn thờ nhìn về phía gương mặt xinh đẹp những đã lem chút bùn đất kia, thậm chí những móng tay được sơn màu tím nhạt xinh đẹp cũng bị bùn đất làm đen màu đi nữa.

Shikiya Yumeko.

Cô nàng thực sự cố gắng để trồng hoa từ giờ để chờ đến ngày Tsukinoki – senpai tốt nghiệp, những bông hoa tự chính tay cô nàng trồng nở ra đẹp nhất.

“Lần tới tớ cũng sẽ đến giúp!”

Mitsuha bỗng nhiên hét lên một cách nghiêm túc.

Cô bị tình cảm ấy của Shikiya làm cho kích động mà mất kiểm soát hành vi luôn rồi… Tất nhiên là vì cái tính cách nhảy thoát của chính cô nữa!

Shikiya nghe vậy thì đơ ra. Cô nàng nhìn vào [Cậu con trai] kì lạ trong thân thể Akira kia mất một lúc.

Sau khi ngẫm nghĩ thì Shikiya quay lại nhìn về phía xa xa:

“Được không… Senpai?”

Ểh???

Mitsuha thấy Shikiya quay đi nói với ai đấy thì hoảng hốt nhìn theo.

Và cô thấy một cô gái đang nhàn nhã ngồi tựa vào gốc cây trong khu vườn đọc sách.

Ủa, [Senpai] đó đã ở đây từ lúc đầu rồi sao? Tại sao lúc nãy cô lại chẳng hề nhận thấy chút nào nhỉ? Mitsuha cố gắng tìm lại tất cả trong ký ức cũng không thể nhớ ra bản thân thấy được senpai ấy.

Là một cô gái.

Bởi vì đang đọc sách theo cách nâng lên ngang mặt nên Mitsuha không thấy rõ được gương mặt như thế nào. Khoác bên ngoài là chiếc áo choàng dài màu trắng gần như che phủ hoàn toàn cơ thể.

Tất nhiên đó không phải là thứ khiến Mitsuha suốt từ nãy đến giờ không hề nhận ra sự hiện diện của senpai mà là đến từ khía cạnh khác.

Thứ đang khiến Mitsuha ngớ cả người ra khi nhìn chăm chú nãy giờ:

Đó là sự hòa quyện tuyệt vời với xung quanh!

Không hiểu sao chỉ là việc ngồi đó đọc sách mà thôi, nhưng Mitsuha lại cảm thấy senpai ấy như tan vào mảnh vườn vậy.

Đúng.

Cứ như là một bông hoa đang nhẹ nhàng đón gió giữa muôn vàn hoa cỏ xung quanh vậy.

Trong khi Mitsuha bận đắm chìm trong sự ngỡ ngàng thì [Senpai] đã đứng dậy. Trên tay vẫn đang cầm lấy quyển sách mà cúi đầu đọc nên Mitsuha chẳng thấy rõ ràng được khuôn mặt.

Khẽ gật đầu coi như đáp lại câu hỏi, Senpai quay lưng bước đi.

Mái tóc dài mặc dù được buộc thành hai bím nhưng vẫn chảy dài đến tận đầu gối tung bay theo gió.

Nhìn bóng lưng của Senpai ấy không hiểu sao Mitsuha lại có một cảm giác rất kì lạ.

Nói đúng hơn là… Ngoại hình rất kì lạ.

Và cái cảm giác mà người ấy mang đến cho Mitsuha càng kì lạ hơn!

[Cái cảm giác kì lạ thâm nhập vào tận linh hồn.]

*****

“Shibuya… Tuyệt quá đi!”

Tiếng la toáng đột ngột khiến tất cả mọi người xung quanh giật mình quay sang nhìn.

Cơ mà nhìn thấy đó là một tên nam sinh vẫn còn mặc đồng phục đang phấn khởi phất tay đứng ngay giữa sảnh bên trong trung tâm thương mại thì mọi người nhanh chóng lắc đầu bỏ qua.

Là Miyamizu Mitsuha.

Cô mặc kệ ánh mắt kì lạ của mọi người mà cười vui vẻ với cây kem đầy màu sắc, thậm chí bên mép môi của cô vẫn còn bị dính chút vụn bánh.

Đây hẳn là một bữa đi chơi hoành tráng trong cuộc đời của Mitsuha!

Cô cười tít mắt khi nhớ lại nguyên một bàn bánh ngọt ban nãy và tất nhiên không quên đưa kem lên gặm một miếng.

Vị ngọt hòa quyện cùng sự mát lạnh kích thích thẳng lên não khiến cho sự vui sướng trong cô càng không thể kìm lại nổi.

Cuộc sống ở Tokyo đúng là tuyệt nhất!

Ngân nga giai điệu nào đó, Mitsuha thoải mái rảo bước đi về. Bây giờ cũng đã khá là muộn rồi, mong là hôm nay không có vụ Katou – san đến nhà như lần trước.

Nhắc về Katou – san, đột nhiên cô mới nhớ ra là cả ngày hôm nay không hiểu sao cô chẳng hề thấy cô nàng luôn thân thiết bên cạnh tên khốn Akira ấy đâu, thậm chí là cả ở trường?

“Ra là cảm giác thiếu thiếu lúc sáng là chuyện này à?”

Trong lúc đang suy nghĩ thì bỗng nhiên Mitsuha nhanh chóng quay về hiện thực.

Ở đó, một mái tóc dài màu đỏ rực rỡ đẹp mắt xuất hiện khiến cho cô không thể không chú ý đến được.

Làn tóc mượt mà tung bay ánh lên màu đỏ thuần khiết chắc chắn không phải là nhuộm càng khiến nó trở nên lộng lẫy hơn.

Mitsuha cứ vậy ngắm nhìn thì thấy chị ấy cúi đầu xem gì đó rồi nhanh chóng đứng dậy bước đi.

“Khoan đã!”

Đột nhiên Mitsuha chạy đến gọi lại. Tiếng gọi của cô đã khiến chị gái với mái tóc đỏ đẹp đẽ ấy dừng lại và quay lại nhìn.

Trang phục rất đơn giản với chỉ là chiếc quần jean xanh cùng áo sơ mi trắng. Gương mặt cực kì trẻ trung xinh đẹp được nổi bật dưới mái tóc dài màu đỏ ấy.

“Anou… Chị để quên chiếc cặp ạ.” Mitsuha mất một lúc lâu mới có thể tổ chức được ngôn ngỡ để đáp lại ánh mắt khó hiểu của chị gái tóc đỏ kia.

Nghe cô nhắc thì chị ấy mới nhìn về phía chiếc ghế và thấy chiếc cặp của bản thân vẫn còn ở đó.

Chỉ trong chớp mắt, mái tóc đỏ tung bay lên thì đã thấy chị gái tóc đỏ cầm lên chiếc cặp và nhìn về phía Mitsuha mỉm cười:

“Cảm ơn cô bé nhé. Chiếc cặp này quan trọng lắm!”

“Dạ vâng! Không sao đâu ạ…” Mitsuha nhìn cụ cười ấy thì ngượng ngùng đỏ hết cả mặt, cô đưa tay lên gãi đầu ấp úng đáp lại chị gái xinh đẹp.

… Ủa khoan.

???

Ngay khi Mitsuha nhận ra có điều gì đó sai sai tính hỏi lại thì bóng hình xinh đẹp trước mắt đã không còn nữa rồi.

Luống cuống nhìn quanh thì thấy chị ấy đã ra tận cửa từ bao giờ.

Cắn chặt răng, Mitsuha quyết tâm đuổi theo. Nhưng mà sau khi hớt hải qua cánh cửa tự động ở sảnh và ra ngoài sân thì đã chẳng thể thấy mái tóc đỏ rực rỡ ấy nữa rồi.

Lại nữa… Cái cảm giác kì lạ này… Khó hiểu quá đi…

Mitsuha mờ mịt nhìn xung quanh cố gắng tìm câu trả lời nhưng thứ đáp lại cô chỉ là màn đêm mà thôi.

“Khụ khụ!!!”

Đột nhiên tiếng ho nặng nề vang lên cắt ngang đi cảm giác khó chịu của Mitsuha.

Cô quay sang bên cạnh thì thấy một ông cụ ăn mặc rách rưới đang ngồi trên chiếc ghê trong khuôn viên và ôm miệng ho liên tục.

Không suy nghĩ chút nào, Mitsuha nhanh chóng chạy đến bên cạnh:

“Ông không sao chứ? Có cần cháu gọi c·ấp c·ứu không ạ!”

Bởi vì từ nhỏ đã sống ở cái làng quê hẻo lánh nơi còn chưa đến hơn ngàn người sinh sống nên thói quen giúp đỡ lẫn nhau đã ngấm sâu vào trong người của Mitsuha mất rồi.

Cô luống cuống lấy từ cặp ra một chiếc khăn tay đưa cho ông lão với giọng điệu lo lắng hơn khi mà chẳng thấy ông ấy đáp lại chút nào:

“Ông ơi?”

Ngay lúc này, bàn tay của ông lão đó mới với đến.

Mặc dù làn da nhăn nheo theo năm tháng nhưng cũng không thể che dấu được đây là một bàn tay cực kì to lớn và mạnh mẽ.

Cái khoảnh khắc mà bàn tay ấy lấy đi chiếc khăn tay, Mitsuha có thể cảm nhận được sự nặng trịch đầy sức mạnh của nó. Cô hoảng hốt rút tay lại nhìn về phía ông lão tóc bạc kia.

Nhưng mà lúc này ông ấy đã đứng phất dậy. Dùng chiếc khăn tay che miệng lại ho thêm vài cái liền phất tay rời đi:

“Cô bé tốt bụng thật. Cảm ơn nhiều nhé…”

Ểh…???????

Mitsuha với tay định gọi ông lão đó lại nhưng lại chẳng thể nói nên lời.

Bởi vì ngay trước khi ông ấy rời đi thì cô nghe được lời lẩm bẩm cuối cùng: “…Tốt hơn cậu nhóc suốt ngày cảnh giác kia rồi.”

Hạ tay xuống.

Mitsuha quyết định không gọi lại hỏi nữa mà quay lưng bước đi.

“Mà… Về nhà thôi nhỉ~”

Ai lại thèm quan tâm bản thân đang là con trai hay con gái chứ!


Bên kia. Ông lão tóc bạc vừa đi khuất khỏi tầm nhìn của Mitsuha thì bắt đầu theo thói quen đưa tay lên mò lấy mấy sợi râu dưới cằm mà trầm ngâm:

“Không giống một cơ thể hai linh hồn.”

“Ký ức cũng không được chia sẻ…”

Nói xong, ông ta ngước lên nhìn mặt trăng đang treo cao trên bầu trời đêm kia.

[Tương lai sẽ rắc rối đây…]

Chương 116. Cảm giác kì lạ của Mitsuha