0
Akira nhìn ba người kia tụm lại với nhau là cãi lộn ầm hết cả lên thì không biết phải nói gì nữa...
Rõ ràng là cả Eriri lẫn Utaha – senpai đều rất muốn giúp đỡ cậu bạn Tomoya này.
Cả việc thực sự đến phòng nghe nhìn và ngồi chờ hơn một tiếng đồng hồ nữa. Thậm chí sau đó còn cất công đi tìm.
Sau khi thấy đi với gái mà vẫn chịu kiên nhẫn đọc hết bản kế hoạch “vĩ đại” và góp ý cho Tomoya.
Tất nhiên là sự kiên trì cũng như nhiệt huyết của Tomoya có phần đả động đến hai người họ nhưng trong đó chắc chắn còn đó là những tình cảm riêng tư dành cho nhau.
Hắn liếc nhìn về phía Megumi, người bị lôi kéo vào rắc rối này mà nãy giờ vẫn yên tĩnh lắng nghe những con người kia trò chuyện trên trời đối với cô nàng.
“Tớ sẽ lấy thêm nước, lấy cho cậu luôn nhé.”
Akira nắm lấy ly nước của mình đứng lên và hỏi Megumi.
Cô ấy cứ như đang xem phim truyền hình vậy, ngồi lắng nghe rồi nhấp nước khiến cho chiếc ly đã cạn đi từ bao giờ.
“Ừm. Cảm ơn cậu nhé.” Megumi đưa ly của mình cho hắn.
“Không khách sáo. Mà cũng rất xin lỗi vì đã kéo cậu vào chuyện này nữa.” Hắn nhận lấy rồi nở một nụ cười đầy khổ đau nói.
“Không sao, dù gì cũng không việc gì làm. Với cả nó cũng khá thú vị đó chứ!”
Akira không biết thú vị mà cô nàng nhắc đến ở đây là gì nữa.
Bảo rằng làm gal game thú vị?
Hay là mối quan hệ ba người kia thú vị?
Hoặc chỉ đơn giản là thấy những người này cãi nhau qua lại thú vị mà thôi!
Lắc đầu, Akira đi lấy nước cho cả hai.
Đến khi trở lại, vừa đặt ly nước xuống cho Megumi và nhận lại lời cảm ơn thì ba người kia vẫn còn đang cãi nhau về cái kế hoạch làm game kia.
Đột nhiên Tomoya đứng phất dậy chỉ thẳng vào hai người bọn hắn rồi hét lớn:
“Nhất định tôi sẽ làm ra một con Gal game để đời!”
“Phải! Tôi sẽ biến Katou Megumi trở thành một nữ chính hoàn hảo khiến cho trái tim của Akira rung động!”
Vỗ trán bất lực.
Có lẽ cũng đã quá quen với tính cách này của Tomoya nên bây giờ hắn biết rằng chỉ có thể thuận theo cậu ta cho đến khi cậu ta tự mình bỏ cuộc mà thôi.
Trong mớ kí ức tuổi thơ kia với Tomoya, dường như toàn là cảnh cậu ấy lôi kéo và bám dai như đỉa nhất định phải khiến Akira công nhận thế giới 2D tuyệt vời kia mới thôi.
Mà đó cũng là lý do khiến hắn đi vào con đường otaku này.
“Được rồi. Như vậy đi. Nếu Tomoya có thể khiến Eriri cùng với Utaha – senpai đồng ý tham gia thì tớ cũng sẽ giúp cậu.”
Nhận được câu trả lời của hắn, Tomoya ngay lập tức mừng rỡ nhảy cẫng và hét lên: “Đúng là chiến hữu tuyệt vời nhất! Akira, tớ sẽ không phụ lòng tin của cậu!”
Thực ra là không có lòng tin nào ở đây đâu.
Giúp thì hắn vẫn sẽ giúp, ai bảo là bạn bè đâu rồi. Nhưng mà đặt ra cái ngưỡng cửa từ Eriri cùng Utaha – senpai cũng sẽ là thứ khiến cậu ta bỏ cuộc.
Mà nếu thực sự có thể kéo được hai người đó tham gia thì đừng nói là làm game, làm cái gì cũng thành thứ tuyệt vời cả thôi.
“Không có cửa!” Eriri hừ lạnh một tiếng nhe chiếc răng nanh về phía hắn.
“Bỏ cuộc đi!” Utaha – senpai lạnh lùng nói nhưng đôi chân dài của cô nàng quay sang đá thẳng vào bắp chân của hắn.
Nếu như không muốn thì ngay từ đầu đừng tới chứ!!!
Mà mặc kệ ba người họ muốn làm gì thì làm, đột nhiên Akira nhớ lại việc bản thân chấp nhận đi theo để làm gì rồi.
Từ cặp sách, hắn lấy ra bốn tập tài liệu: Tiểu thuyết 5 cm/s.
Đây là lúc sáng thức dậy hắn dùng chiếc máy in của mình in ra để hôm nay đưa cho những người bạn otaku này đánh giá.
Xuất xứ của chiếc máy in cũng không hề kì lạ nếu bạn có một đứa bạn là otaku chúa đâu, Tomoya đã nhét một đống thứ về 2D qua nhà hắn chỉ vì “nhà lớn mà ở một mình, phải tận dụng”.
“Quên mất. Đây là tiểu thuyết tôi vừa viết. Mọi người đọc qua và cho ý kiến nhé.”
“Còn chưa hoàn thiện đâu, chỉ là cốt truyện cùng những chi tiết khái quát thôi.”
Bản thảo dày gần 20 trang A4, bảo là chưa hoàn thiện nhưng tất cả những ý chính hắn đều đã viết ra cả rồi.
Dường như bị bất ngờ trước hành động của hắn mà khi thực sự cầm trên tay bản thảo, mỗi người bọn họ lại bày ra một vẻ mặt khác nhau.
Nhưng trong đó, một người có phản ứng khắc hẳn hai người còn lại.
“Katou – san cũng cho ý kiến thử nhé, tớ cũng muốn nghe thêm ý kiến bên ngoài nữa.”
Akira cũng tiện thể đưa luôn cho cô bạn đột nhiên bị kéo vào hội rắc rối này.
Megumi vẫn tỏ ra bình thản như thường, tuy có hơi dừng lại một chút nhưng vẫn cảm ơn rồi nhận lấy và bắt đầu đọc.
*****
Đột nhiên bầu không khí trở nên nghiêm túc lạ thường trong suốt hơn 30 phút.
Tomoya, Utaha, Eriri thì gần như đã chăm chăm vào những dòng chữ trong bản thảo mà chẳng hề ngước mặt lên lần nào.
Megumi thì khá mới lạ với việc đọc bản thảo, lâu lâu sẽ thấy cô nàng thốt lên những tiếng ngân nhẹ nhàng, đôi lúc còn liếc về phía Akira nữa.
Thời gian trôi không ngừng chỉ có tiếng lật trang giấy, sau thêm một hồi lâu ba tên otaku đã tự luyện một tốc độ đọc nhanh chóng kia đã hoàn thành xem hết bản thảo của hắn.
Hắn lúc này thì chỉ cầm ly nước rồi ngẩn ngơ suy nghĩ về những gì sắp tới. Ngày đầu tiên quay trở lại học đường và cùng với những bạn học này khiến hắn bây giờ lại càng r·ối l·oạn hơn trong việc sẽ làm gì trong tương lai.
Lúc hắn còn tưởng là sẽ còn phải chờ lâu nữa thì giọng của Tomoya vang lên gọi hắn lại:
“Akira…”
“Tuyệt phẩm… Đây là tuyệt phẩm…”
“Vốn từ hạn hẹp của tớ thực sự chỉ có thể dùng hai từ này để đánh giá nó mà thôi!”
Tomoya ngước nhìn lên và nhìn thẳng vào hắn cùng với những giọt nước mắt đang chảy dài…
Chờ một chút đã chàng trai!
Làm gì đến mức đó. Đúng là 5 cm/s có phần hơi trầm thấp và nặng nề nhưng cũng không đến làm cậu ta phải khóc luôn như vậy chứ.
“Thật là… Tại sao lại buồn như vậy chứ… Cậu không thể làm nó hạnh phúc hơn được à?” Câu này là của Eriri, người đang giả vờ nhìn ra bên ngoài rồi lén lấy tay gạt những giọt nước mắt.
“…” Sự im lặng là thứ mà Akira nhận được từ Utaha – senpai.
Cô nàng này chỉ im lặng và đối mặt với hắn cùng một đôi mắt ngỡ ngàng.
Đôi môi đỏ mọng mấp máy tính nói gì đó rồi lại thôi, sau cùng thì lại cúi đầu xuống và lật xem lại bản thảo trên tay mình.
Rốt cuộc mấy người này bị làm sao vậy????
“Nó thực sự rất tuyệt đấy.” Megumi cuối cùng cũng đọc xong và quay sang nhìn kĩ hắn mà nói.
“Mình đã tưởng light novel toàn là hướng tới nam giới, nhưng đọc bộ này thì kể cả nữ cũng sẽ khóc cho mà xem.”
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm xúc của Megumi một cách rõ ràng như vậy.
Cô nàng nghiêng đầu mỉm cười nói nhẹ nhàng mà thôi nhưng rõ ràng trong đôi mắt tưởng chừng không có cảm xúc đó lại thấy rõ tình cảm tràn đầy như sắp khóc kia.
“Mà thì ra câu trả lời của câu hỏi đó là 5 cm/s ha, tớ không ngờ đến đấy.”
“Hả? Câu hỏi gì cơ?” Akira bất ngờ trước câu nói của Megumi mà hỏi lại.
Nãy giờ hắn có hỏi gì à?
“Thì. Câu hỏi mà ngày hôm đó cậu đột nhiên nói ấy.”
“Hình như là: [Này Megumi… Cậu có biết vận tốc rơi của hoa anh đào là bao nhiêu không?] Câu này nè.”
“A. Nhắc mới nhớ. Lúc đó Akihito – kun đã gọi mình bằng tên luôn nhỉ?”
Ự hự… Quên mất tiêu. Với cả tại sao lại nhớ kĩ đến mức chính xác từng câu từng chữ thế, Katou Megumi!
Nhiều thứ xảy ra quá thành ra hắn cũng quên mất là hôm đó hắn gặp cô nàng và với khung cảnh tuyệt đẹp đó đã lỡ buột miệng hỏi. (Không phải là vì hắn quên mất sự tồn tại của Megumi đâu nhé. Không bao giờ…)
Chưa biết nên trả lời lại như thế nào thì:
“Bốp” một tiếng vang và khiến hắn đau điếng.
Senpai bàn đối diện vừa tung một cú đá mạnh gấp đôi bình thường về phía cậu cùng với cái ánh mắt sắc lẻm như muốn g·iết người nữa:
“Hêh… Megumi luôn cơ đấy. Đúng là Hentai – kun có khác, gọi người mới gặp lần đầu bằng tên luôn cơ.”
Lần đầu bao giờ, rõ ràng là bạn cùng lớp mà!
Tất nhiên là hắn sẽ chẳng dám phản kháng ngay lúc này rồi, bỏ qua việc vốn dĩ hắn đã chẳng nhận ra sự tồn tại của Megumi thì việc gọi người chưa thân quen bằng tên cũng đủ bị chỉ trích rồi.
Không biết là thật sự không thấy hay giả vờ không biết trước hành động của Utaha – senpai. Megumi vẫn tiếp tục điềm đạm nhận xét bản thảo của hắn:
“Vận tốc của hoa anh đào ở đây là để ẩn dụ nhỉ.”
“Đọc đến kết mới thấy rõ nó đã xuyên suốt câu chuyện luôn.”
“Thật sự là đọc xong rồi nhưng cái cảm giác vừa tiếc nuối vừa giải thoát khiến tớ khó chịu ghê…”
Đặt bản thảo xuống bàn, Megumi ngả lưng tựa vào ghế rồi thở hắt ra một hơi dài.
Tomoya cũng đồng cảm với điều đó và gật đầu liên tục, nước mắt cậu ta hình như vẫn chưa dừng lại thì phải, lau ngay đi chàng trai.
“Đúng vậy, cách diễn đạt tâm trạng cho nam nữ chính của truyện cực kì tuyệt vời.”
“Cảm xúc ở những lần gặp lại nhau thật sự quá đâm sâu vào lòng người!”
“Ngay cả việc thể hiện cuộc sống của nam chính trong từng giai đoạn cũng đau buồn đến mức đâm thẳng vào trái tim người đọc!”
Nắm chặt ngực trái tỏ ra vẻ đau tim, cậu ta rên rỉ rồi đổ gục xuống bàn.
Thật lòng cảm tạ vì đã thích như vậy nhưng đừng có diễn tả nó một cách quá lố lăng như vậy có được không!
Chưa kịp để cho hắn nhổ nước bọt.
Tomoya đứng phắt dậy đập bàn rồi hướng thẳng về hắn hét lên:
“Akira! Nhất định phải hoàn thiện truyện này rồi xuất bản ngay lập tức.”
“Tớ đã có thể thấy tiểu thuyết này sẽ chuẩn bị thay đổi giới light novel như thế nào.”
“Thậm chí nếu nó được chuyển thể sang anime nữa thì đó sẽ là một tác phẩm vĩ đại nhất!”
Tomoya nắm chặt tay rồi giơ lên như thể cậu ta sắp phi thân ra ngoài vũ trụ vậy. Dù là đang nói với hắn nhưng trong đôi mắt ấy lại cứ như nhìn về một tương lai xa xăm sẽ chẳng thể xảy ra vậy.
Nhưng lần này những người khác lại không hề phản đối cái tưởng tượng hão huyền kia của cậu ta.
Có chăng cũng chỉ có bé mèo vàng Tsundere nhe răng chêm vào một câu:
“Hừ… Vĩ đại nhất gì chứ… Cùng lắm là thứ nhì mà thôi!”