Akira như một con báo nhìn thấy mồi ngon, rình rập chờ đợi cho cậu năm nhất kia lại gần rồi nhảy sồ ra trước mặt.
“Hallo, anh là Hội phó Hội học sinh, Năm hai Akihito Akira.”
“Em là năm nhất đang đi tham khảo các CLB phải không?”
“Vào đây tham quan nhé!”
Không chờ cho kouhai năm nhất này kịp phản ứng, hắn đã ngay lập tức kéo cậu ta thẳng vào phòng rồi đóng cửa, khóa trái ngay lập tức.
… Mà sao có vẻ thuần thục thế nhỉ?
Cũng may là con mồi hắn lựa chọn khá hợp lý, cậu nhóc năm nhất dù có hơi hoảng loạn một chút nhưng cũng không la hét hay gì mà có hơi cứng nhắc đứng nhìn ngó nghiêng.
“…”
“Chào mọi người, em là Nukumizu Kazuhiko, năm nhất.”
“Cái kia… Cho phép em hỏi CLB mình là CLB gì vậy ạ?”
Cậu ta hơi ngỡ ngàng một chút rồi nhìn về phía trong phòng.
Thật lòng mà nói thì cái mớ hỗn độn trong này đúng là chẳng thể xác định được nó là một CLB gì thật, trong nó giống kho đồ của thư viện thì đúng hơn.
“CLB Văn học đấy.”
“Em cứ tham quan thử xem nhé, ở đây có nhiều bộ sách nổi tiếng lắm.”
“À người tham quan thì ghi tên vào đơn đã nhé, vì giá trị của mấy bộ sách ấy mà.”
Tận dụng trạng thái còn chưa hoàn hồn kia của cậu nhóc, Akira ngay lập tức lấy ra tờ danh sách thành viên của CLB và ép cậu ta kí vào.
Hắn nhìn người tất nhiên là phải chuẩn rồi. Cậu kouhai này nghe hắn nói như súng máy kia thì cũng chẳng hiểu gì cả mà cứ mơ hồ rồi điền tên mình lên danh sách.
Chỉ chờ cậu ta kí tên vào xong, Akira ngay lập tức giật lấy tờ giấy rồi mở cửa chạy ngay và luôn.
“Chào mừng làm thành viên CLB Văn học nhé, Nukumizu – kun.”
“Còn lại thì để Tsukinoki – senpai giải thích cho cậu. Bái bai!”
Không thèm nghe cái tiếng “Hể” hốt hoảng vang lên kia, Akira đã đi đến cuối hành lang từ bao giờ.
Hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc và về nhà thôi!
*****
“Hiratsuka – sensei. Mấy tờ đơn xin mở CLB thế nào rồi ạ.”
Công việc cuối cùng của hôm nay là đến phòng giáo viên và thu về mấy đơn xin mở CLB rắc rối của những cô cậu học sinh tràn đầy thanh xuân kia.
Sẽ chẳng có gì lạ nếu trong đó xuất hiện mấy mẩu đơn như kiểu: CLB nghiên cứu ma thuật, CLB nghiên cứu tình yêu, CLB quan sát thế giới vô hình, v.v …
Đôi khi hắn thực sự không hiểu nổi những người đó đang nghĩ gì trong đầu nữa.
Ngay khi hắn mệt mỏi mở cửa văn phòng giáo viên thì ngay giữa văn phòng trống chẳng còn giáo viên nào khác thì một cảnh tượng b·ạo l·ực đã diễn ra.
[Hiratsuka Shizuka] là giáo viên môn Tiếng Nhật trong trường, trái ngược với vẻ bề ngoài xinh đẹp tuyệt vời ấy là một con người có cực kì nhiều tính xấu.
Cô sensei này còn là bạn tốt với Fuji – nee là cũng hiểu được một chút rồi. Bạo lực, nghiện thuốc lá là một phần, cô nàng còn rất thích đọc mấy bộ manga shounen và xem anime chiến đấu nữa.
Cái tính cách b·ạo l·ực đó đang thể hiện ngay lúc này khi mà Hiratsuka – sensei đang vào thế rồi tung một cú đấm cực nhanh về phía cậu học sinh trước mắt mình:
“Không ai dạy cậu là không được ho he gì đến tuổi của phụ nữ à?”
Ừng ực… Đứng xa nhìn thôi hắn cũng đủ cảm thấy nếu ăn trọn cú đấm đó vào mặt thì có khi phải nằm viện vài ngày mất.
Cung may là cô nàng vẫn biết trước mặt mình là học sinh nên chỉ đánh vào không khí (ngay sát bên tai) để cảnh cáo mà thôi.
Sau khi h·ăm d·ọa về vấn đề quan trọng của phụ nữ kia, sensei cũng nghe được giọng nói của hắn và thu tay lại rồi nhìn về phía hắn.
“Akira đấy à. Tới đúng lúc lắm. Đi thôi.”
Akira đây… Nhưng mà đi đâu!?
Đột nhiên hắn linh cảm đến cô sensei này lại mang đến rắc rối cho hắn nữa chắc luôn. Tại sao hắn chỉ muốn xong việc về nhà thôi mà lại khó khăn đến vậy!
Hiratsuka – sensei dường như cũng ra lệnh cho cậu học sinh kia đi theo rồi nhanh chóng đi ra văn phòng.
“Shizu – nee. Coi như em cầu xin luôn được không. Đưa em mấy đơn xin mở CLB rồi thả em về nhà đi. Đừng có thêm việc nữa!”
Thấy cô nàng dường như lại muốn kéo rắc rối cho hắn nên Akira nhanh chóng mở cờ trắng đầu hàng xin xỏ.
“Đã bảo là ở trường thì không được phép gọi như thế rồi mà.”
“Đừng nói nhiều, đi nhanh lên.”
Shizu – nee đột nhiên tăng tốc rồi cho ngay một đấm vào bụng hắn.
Ự hự… Ôm bụng than thở, hắn thất thiểu đi theo sau lưng cô nàng b·ạo l·ực này.
Thực ra cú đấm vừa rồi không đau lắm, vì nó chỉ là đòn cảnh cáo mà thôi. Hắn rõ ràng nếu còn dám phản kháng thì mới thực sự bị h·ành h·ạ không thương tiếc.
Gọi Shizu – nee quen thuộc như vậy tất nhiên không phải là hắn bạo gan gì. Đơn giản là gia đình cô nàng này có một chút liên quan với ông ngoại Yakuza của hắn, cũng vì thế mà Shizu – nee cùng Fuji – nee rất thân thiết với nhau từ nhỏ.
Và hai người họ đều b·ạo l·ực như nhau!
Akira dù lục tung kí ức cũng sẽ chẳng thể đếm nổi số lần bị hai người này bắt nạt h·ành h·ạ đâu.
Biết điều là thứ giữ mạng sống của hắn vẫn còn đó đến tận bây giờ, nên là hắn chỉ biết ôm bụng đi theo cô nàng b·ạo l·ực này đến khu nhà dự bị.
Đây là một tòa khác gần bên dãy văn phòng, trong này đa số là những phòng học bỏ trống dự bị cho trường hợp số lượng lớp tăng đột biến hoặc các hoạt động cần thiết khác.
Là một căn phòng ở lầu bốn, chẳng cần gõ cửa gì cả Shizu – nee đã tự ý mở cửa dẫn hai tên con trai bước vào.
Căn phòng trống với những bàn ghế xếp chồng lên gọn gàng cuối lớp, chừa ra một khoảng trống phía trước.
Làn gió thoảng qua mát mẻ cuốn chiếc rèm cửa bay phất phới.
Bên cửa sổ đang đón những tia nắng chiều đẹp đẽ cùng những cánh hoa đào cuối mùa theo gió như đang nhảy múa tô điểm cho cảnh nền.
Nhân vật chính trong khung cảnh ấy là một cô gái, cô nàng ngồi đó đọc sách một cách yên lặng nhẹ nhàng.
Mái tóc đen mượt mà dài đến tận hông đang tung bay phía sau, trước nó là một gương mặt xinh đẹp đến nỗi hắn sẽ xếp ngang hàng với Utaha – senpai.
Nghe đến tiếng động, đôi mắt to tròn mang màu xanh thâm thúy vẫn đang chăm chú đọc sách kia mới ngẩn lên nhìn về phía bọn hắn.
“Hiratsuka – sensei. Em tưởng đã bảo cô gõ cửa trước khi vào rồi chứ?”
“Gõ cửa nhưng em có phản hồi đâu?” Shizu – nee thản nhiên nói dối rồi thoải mái đi đến trước mặt cô nàng.
Cô nàng kia cũng bất lực thở dài trước sự mặt dày của sensei. Cô ta đặt quyển sách xuống rồi nhìn về phía hai người còn lại mà hỏi:
“Thế cho hỏi, hai gã lập dị kia là ai vậy?”
Này này cô nương, cô có ác miệng quá không vậy.
Mặc dù đã quá quen với sự ác miệng khác của những mỹ nhân mà hắn quen thì việc nói như vậy với người mới lần đầu nói chuyện có phải hơi quá đáng không?
Akira lúc này cũng đã nhớ ra cô nàng trước mặt này là ai.
[Yukinoshita Yukino] lớp 2 – J, từ năm nhất cô nàng đã nổi tiếng khắp trường rồi.
Vẻ mặt xinh đẹp hoàn hảo, học lực xuất sắc, và cái khí chất cao lạnh xa cách tất cả mọi người kia.
Công chúa băng giá (YukiHime) chính là biệt danh mà mọi người gọi cô nàng.
Cũng may là lúc này có Shizu – nee đứng giữa tiếp chuyện: “À, hai người họ muốn gia nhập ấy mà.”
“Etou… Tớ là Hikigaya Hachiman, lớp 2 – F.”
Cậu bạn nãy giờ vẫn đang im lặng đi theo sau lưng gãi đầu lên tiếng. Dường như cậu ta chỉ làm theo bản năng thôi vậy, bản năng của người cô độc.
Ngay khi giới thiệu xong cậu ta mới ngẫm lại những gì Shizu – nee nói nghĩa là gì.
“Cơ mà [muốn gia nhập] là sao chứ?” Cậu ta không dám phản kháng chính diện mà chỉ quay đầu sang một bên rồi lẩm bẩm.
“Cậu sẽ tham gia để bù cho thứ đáng vứt đi mà cậu nộp vừa nãy.”
“Muốn phản đối, ý kiến ý cò gì đó tôi không quan tâm.”
Nói xong một câu đe dọa như bình thường đó, Shizu – nee lại liếc mắt về phía hắn.
Ý gì?
Hắn chớp chớp mắt hỏi lại trong ngỡ ngàng… Đừng bảo là?
Tất nhiên là dưới cái nhìn c·hết chóc đang dần lạnh lẽo kia hắn đã phải chịu thua mà giới thiệu bản thân:
“Năm hai lớp 2 – B, Akihito Akira.”
Sau khi hắn giới thiệu xong Shizu – nee mới hài lòng cười cười rồi hai tay chống nạnh nói với cô nàng Yukino kia: “Như vậy đấy, từ nay hai người này sẽ vào CLB của em.”
“Em thấy chứ, Hikigaya tâm hồn thì thối rữa, cặp mắt thì mục nát. Nó làm cho cậu ta trông thảm bại và cô độc hết mức.”
“Tôi để cậu ta vào CLB này vì muốn em giúp nó bớt tự sướng đi một chút.”
“Còn Akira thì… Ngoại trừ góp đủ số thì tôi nghĩ cậu ta có thể giúp cả hai em được đấy.”
“Đó là yêu cầu của tôi.”
Sau khi xả những lời nói đau đớn châm biếng mà cậu bạn Hikigaya – kun của chúng ta chẳng thể phản bác nổi thì Shizu – nee như trút được gánh nặng mà thở hắt ra.
Bên kia Yukino nghe xong liền vào tư thế phòng bị, hai tay che ngực, co người lại né xa xa ra: “Em từ chối!”
“Cơ thể em run lên vì cảm thấy nguy hiểm trước bản mặt [Tôi muốn tăng dân số] của hai tên con trai đó!”
… Này cô nói Hikigaya là được rồi, kéo theo hắn vào làm gì vậy
Với cả, phẳng như thế thì ai mà thèm chứ, đây không có hứng nhé!
Đảm bảo cậu bạn mắt cá c·hết này cũng nghĩ giống hắn thôi phải không?
Phải không?
Sau khi khinh bỉ liếc nhìn bộ ngực không khác gì Eriri kia hắn quay sang tìm sự đồng cảm với cậu bạn Hikigaya thì lại thấy cậu ta có hơi ấp úng liếc nhìn về phía Yukino.
Chàng trai!!!!!!!
“Không cần phải lo. Hikigaya trông hơi vô dụng nhưng cậu ta cũng đáng tin cậy lắm đấy.
“Akira thì càng khỏi phải bàn.”
“Hai tên này không dám làm gì đến mức cảnh sát phải gô cổ đâu.” (Chưa chắc nhé!)
“Cứ coi bọn họ như tay sai là được.”
Này này tự dưng nói cái gì vậy Shizu – nee, bán đứng đứa em này hơi quá rồi đấy.
Tự dưng lại thành tay sai cho cô nàng Yukino đó vậy?
“Tay sai à? Thì ra là vậy.” Yukino khi nghe được cô sensei đáng lo ngại kia nói thì đột nhiên bình tĩnh lại, cô nàng ngẫm nghĩ như thể thực sự tính làm luôn vậy.
Đùa thôi phải không?
Báo cảnh sát ở đây sử dụng chế độ nô lệ đấy!
“Mà. Cô đã nói đến vậy thì chắc em chẳng thể nói [không] được rồi.”
Thở dài một hơi như nhận mệnh, Yukino nhẹ nhàng than thở nói.
Shizu – nee nhận được câu trả lời thì dường như được giải thoát vậy. Cô thoải mái mỉm cười: “Vậy à. Thế thì, nhờ em cả đấy Yukinoshita.”
Cô sensei b·ạo l·ực cứ vậy thông thả rời đi bỏ mặc hai tên con trai còn đang đứng như trời trồng chẳng hiểu thứ gì đang diễn ra kia.
[Mệt mỏi! Hủy diệt đi]
0