Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19. Megumi đến nhà

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19. Megumi đến nhà


Đúng vậy, dù chỉ là game nhưng thứ nó chứa đựng, thứ nó truyền đạt cũng là những tình cảm chân thật nhất.

Ngoại trừ việc bản thảo của hắn đã bị bôi đỏ nát nhừ ra thì còn cả việc bị thúc ép deadline chỉnh sửa liên tục không ngừng nghỉ nữa.

Megumi dùng ánh mắt bình tĩnh ấy nói với hắn.

Có! Phản kháng đi là sẽ có!

Đây là dưới con dốc thám tử ngay gần nhà của hắn và Tomoya vẫn chưa cho hắn chút lý do nào mà chỉ bảo đứng đó đợi đi.

“À… Ừ… nghe hấp dẫn đấy…” Megumi vẫn chẳng có cảm xúc nào mà đáp lại hắn.

Phải, nhà của Akira. Bây giờ hắn mới biết là tên bạn thân này đã tự ý hẹn Megumi đến nhà hắn hôm nay mà chẳng thèm nói cho hắn một tiếng nào.

Cố viện cớ “nóng quá nhỉ” rồi mở cửa sổ.

“Thật may vì hôm nay hửng nắng. Dự báo thời tiết không chắc nên mình lo quá.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng chưa kịp hắn giúp cô nàng lấy động lực vùng lên thì Tomoya đã ngay lập tức mở một đĩa game và cho vào máy: “Chơi game này đi, doanh số đạt 300k bản.”

Hắn nghiêm túc nói với Megumi: “Katou, bỏ tay cầm xuống.”

Không phải tên này rủ nhé!

“Và còn cả diện đồ rất xinh đẹp nữa!”

Theo hắn nghĩ thì ngay cả với phòng của Tomoya thì phòng hắn càng đầy tính otaku hơn.

“Diễn biến tiếp theo càng hấp dẫn hơn nữa đấy!”

“Không thể tùy tiện như thế được.”

Cô nàng đã chơi được một lúc và bắt đầu vào event của game.


Akira cố gắng kìm nén nước mắt đang chực trào kia mà nói.

Trong khi Akira vẫn đang ngắm nhìn cô gái có gương mặt đáng yêu nhưng dễ bị lãng quên trước mặt thì đột nhiên Tomoya ôm đầu hét lên.

Nhưng mà cái thái độ điềm nhiên này khiến Akira không thể chịu nổi nữa rồi!

Khác với lần trước, hôm nay cô nàng chỉ mặc thường phục với quần dài màu cam, chiếc áo thun có cổ màu trắng đáng yêu cùng với chiếc áo khoác màu hoa anh đào.

“Vấn đề ở đó đấy! Ai lại vô tư tới nhà một cậu con trai mới quen như vậy chứ?”

Có lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi những kí ức của “bản thân” lúc trước nữa, nhưng dù sao hắn vẫn công nhận là việc làm một otaku cũng không hề tệ chút nào!

“Sao chưa gì cậu đã thoải mái thế rồi vậy? Tớ còn nghĩ sẽ có vài cảnh hay ho hơn cơ.” Akira thở dài cụt hứng trước cô nàng điềm nhiên này.

Lý do mà cậu ta kéo hắn đi vào một buổi chiều đẹp trời này đâu mất rồi????

“Nhất định nó sẽ khiến cậu ấy trở thành nữ chính tuyệt vời nhất cho cậu.”

Nhưng ở một mình trong căn phòng rộng lớn cũng hơi lạc lõng nên hắn cũng mặc kệ cậu bạn thân suốt ngày mang một đống thứ otaku ném vào nơi này.

“Nên tớ đến thôi a.”

“Làm gì chậm vậy Akira.”

Cậu ta hớn hở nói như máy rồi đặt một chồng light novel xuống, sau đó là hàng loạt đĩa game cùng anime.

Megumi nhẹ nhàng khoan khoái vào rồi đánh giá khắp cả phòng.

Megumi nghe được Tomoya nói vậy thì cũng chẳng tỏ ra khó chịu gì.

*****

Akira không thể để con game yêu quý của hắn đi vào ngõ cụt như vậy được.

Trong phòng Akira lúc này, chỉ còn hai bóng người chăm chú vào màn hình tiếp tục chơi gal game mặc kệ tất cả mọi thứ.

Megumi nửa hiểu nửa không thản nhiên nói: “À, ra vậy.”

Ngay khi hắn đang tận hưởng sự mát mẻ nơi cuống họng thì Tomoya đã chạy đến vỗ vai hắn:

????

Tuyệt thật đấy…

Sao có nghe ra được chút nào cảm động trong câu nói của cậu đâu?

[Bóng đêm dần dần buông xuống trong khi đôi trẻ vẫn đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình]

Còn một khối những hành động giống với nữ chính trong manga lắm mà sao cô nàng này chẳng theo mô típ gì cả vậy.

Đột nhiên hắn cũng cảm thấy cô nàng thoải mái như thế cũng thật tốt. Akira mỉm cười cũng rót cho mình ly trà uống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi thở dài bất lực trước thái độ điềm nhiên của Megumi, Tomoya đành chịu thua và lê bước về nhà hắn.

Hình như buột miệng nói câu gì rồi thì phải?

Nhỉ?

“A. Phòng của cậu rộng ghê. Và nó cũng tràn ngập phong cách otaku mà tớ tưởng tượng luôn.”

Akira chỉ còn biết vỗ trán thở dài.

Không dừng lại ở đó, cậu ta như kiểu lòng đau như cắt mà nói tiếp:

Nhưng mà sau một buổi sáng gõ chữ cùng nghỉ trưa được một chút thì hắn đã bị tiếng chuông cửa vang lên liên tục cùng tiếng gọi điện thoại không ngừng nghỉ kia đánh thức.

Hắn cố gắng thúc đẩy cảm xúc của cô nàng trong chẳng khác gì vô cảm này.

Katou Megumi!

“Thì Aki – kun bảo rằng: [Đến nhà Akira đi, chúng ta có chuyện quan trọng cần nói.]”

Thay vì xin lỗi vì làm phiền vào ngày nghỉ kia thì câu đầu tiên cậu ta nói là:

Mà kệ đi, lúc này hắn thật sự bất lực trước cái tính cách vô tri này của cô nàng lắm rồi.

Là con người trước mặt hắn đây, Aki Tomoya!

Không phủ định cái nam chính cùng nữ chính luôn hả cô nương!

Sau thời gian đầy vất vả đề hòa nhập trở lại với thanh xuân vườn trường đó thì hôm nay Akira đã có thể dành thời gian thư giãn trở lại rồi nhỉ?

Akira mở cửa phòng hắn rồi dẫn hai người kia vào.

Đúng là căn phòng hắn có rộng hơn bình thường một chút, hay nói đúng hơn là cả căn nhà cũng được vì dù sao nó là căn lớn nhất trong dãy phố này.

“Nghỉ thì cũng được, nhưng giáo huấn là sao?” Megumi chỉ nhẹ nhàng liếc qua hắn rồi bình tĩnh nói.

“Hôm nay sẽ là khóa huấn luyện đặc điểm của nữ chính 2D dành cho Katou.”

Sáng sớm nay hắn vẫn tỉnh dậy sớm rồi thể d·ụ·c như bình thường, sau đó là một buổi sáng tốt lành tận hưởng ở nhà hoàn thiện bản thảo của tiểu thuyết 5 cm/s.

Cậu ta vẫn chưa từ bỏ cái ý định làm game đó sao? Lại còn kéo cả Megumi vào lại lần nữa.

Chẳng phải những cô gái bình thường sẽ có phản ứng như kiểu:

Cậu ta rõ ràng coi nhà hắn chính là cứ điểm cho cái sở thích otaku luôn rồi!

Ra hẹn ở nhà của hắn là để tận dụng cái kho 2D đầy ắp kia hả!

À mà không biết Tomoya giờ làm gì. Lúc nãy trong khi hắn cùng Megumi tận hưởng chơi game thì tên này ngồi bên cạnh khóc ròng rồi còn spoil liên tục khiến hắn chẳng thể tận hưởng nổi.

“AAA!!!…. Katou… Tại sao lại mặc như vậy. Cậu quên đây là nơi nào rồi sao?”

Là một thiếu nữ xinh đẹp.

Lý do đưa ra là: [Bộ tiểu thuyết này rất tuyệt vời, Akihito – kun cũng là một tác giả có tiềm lực nên giám đốc quyết định nghiêng toàn bộ tài nguyên có thể để giúp đỡ.]

“Nghe này Katou… Hôm nay cậu sẽ phải trả giá vì sống tùy tiện như thế đấy.” Akira cảnh cáo cô nàng dễ bị bỏ qua nhưng lại sở hữu một ngoại hình xinh đẹp kia.

“Một gal game huyền thoại được chuyển thể thành nhiều hình thức khác nhau!”

Chương 19. Megumi đến nhà

“Có quà thì cứ nhận thôi còn gì?”

“Mời vào. Có hơi bừa bộn một chút, đừng để ý nhé.”

“Đâu có. Lần đầu tiên gặp Akihito – kun phải là lễ khai giảng năm trước mới đúng chứ?”

“Mình không có quyền lựa chọn luôn nhỉ?”

Người ta đã đến tận đây tất nhiên hắn chẳng thể nào bảo không được nữa rồi, dù sao thì nhà của hắn Eriri cũng thường xuyên mò đến.

Cô gái, cô đang phạm phải sai lầm đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vậy mà cái tình huống rắc rối này là sao?

Với một linh hồn 25 tuổi già khụ như hắn nhưng sau khi xem Megumi chơi cũng cảm thấy rung động thực sự.

Ngay lúc hắn muốn chửi tục thì một giọng nói ngọt ngào vang lên.

Cô nàng chỉ đơn giản là ngắm nhìn Akira rồi nghiêng đầu tỏ rõ:

Leo lên con dốc, hắn liếc nhìn về phía cô nàng nữ chính mờ nhạt này: “Không ngờ cậu sẽ đồng ý hẹn đến đấy.”

***** (đọc tại Qidian-VP.com)

Thật là, ước gì có ngày Akira sẽ thấy được những cảm xúc bộc lộ trên gương mặt dễ thương ấy.

“Đừng lo Akira.”

Ít nhất khi nói những câu như thế thì hãy tỏ ra sợ hãi một chút đi...

Chủ yếu là Megumi thôi chứ Tomoya thì đã quá quen với nhà của hắn rồi, bảo là căn nhà thứ hai của cậu ta cũng được luôn ấy.

“Đúng là nếu giờ mà nhận quà thì tới lúc chia tay sẽ khó xử thật.”

Vậy là hắn đã sút thẳng cậu ta qua thư phòng tự chơi một mình đi.

“Cảm ơn vì lời khen. Nhưng bị thuyết giáo bởi người rủ đến nhà thì tớ không ngờ đến đấy.”

Cuối cùng thành ra hiện tại là hai tên điên đang đứng ở giữa đường.

*****

Và cứ thế, căn phòng dần dần tràn ngập những món mà hắn cùng Tomoya mua về.

Đúng là trước đây cũng có mấy lần hắn bị Tomoya hố thảm ơi là thảm vì cứ có gì liên quan đến 2D là cậu ta đều sẽ dẫn thẳng về nhà của hắn một cách vô tư.

Đáp lại câu hỏi của hắn là một câu trả lời thản nhiên đến lạ thường:

Nhìn cô nàng bây giờ toát lên sự đơn giản điềm đạm vốn có của bản thân mà lại vẫn rất tinh mỹ.

Đợi cái cọng lông!


Cô gái! Đừng có đồng ý một cách dễ dàng như thế chứ.

A… Ra là lôi hắn ra đây chính là để gặp lại cảnh tượng trong kì nghỉ xuân đó lần nữa à.

Hắn liếc qua cậu bạn Tomoya bên cạnh đầy thắc mắc.

Hắn cũng kệ vậy, tiếp tục xem Megumi chơi tiếp thôi, dù sao đối với hắn hiện tại thì cũng chỉ là lần đầu tiên chơi con game tuyệt vời này.

Đúng vậy, nhờ việc được đánh giá quá cao đó mà hắn đang bị dí deadline liền tục. Bởi vì bên kia mong muốn có thể cố gắng đẩy sách ra ngay trong tuần lễ vàng.

Ừm… Ngay cả hắn cũng không có quyền lựa chọn luôn rồi chứ nói gì Megumi.

Sáng thứ bảy, cảm giác không phải đến trường đối với hắn hiện tại quá là tuyệt vời.

“Để các cậu đợi lâu rồi!”

Dù là trong khi chơi game, bản thân cũng phải như đặt hết tình cảm vào nó luôn mới được.

Hắn đã nhờ Utaha – senpai liên lạc với bên nhà xuất bản và cũng được sắp xếp biên tập viên là Machida – san luôn.

“Đây là nơi mà lần đầu tiên nữ chính gặp nam chính đấy!”

Dù thế nào đi nữa thì hắn cũng là một tên otaku, phải giữ gìn văn hóa tốt đẹp không thể bị nó chà đạp bởi người ngoài như vậy được.

Sau đó là: “Đi thôi!”

“Cái cảnh này cảm động lắm phải không!”

Mà sau khi bắt đầu liên hệ với bên nhà xuất bản thì hắn mới rõ ràng được nghề “tác giả” này không hề đơn giản như hắn nghĩ chút nào.

Nhưng mà đó không phải là lý do cho việc thoải mái như thế đâu, Katou Megumi!

Vậy mà Megumi chỉ đơn giản nhẹ nhàng hỏi lại: “Lẽ nào phòng của Akihito – kun… Có kêu cứu cũng không nghe thấy?”

Megumi cầm điều khiển trên tay, nhìn vào màn hình và nói với tông giọng hiển nhiên.

“Tới lúc tạm nghỉ tiện thể giáo huấn rồi!”

Nếu không phải hắn vẫn còn là học sinh và phải đi học hàng ngày có khi sẽ bị Machida – san nhét thẳng vào phòng tối gõ chữ mất.

Mệt mỏi quá đi! (đọc tại Qidian-VP.com)

Megumi dù bị nói như vậy nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng uống một hớp trà mà đáp: “Tự dưng phải coi cái thái độ tụt hứng của cậu thì phải hồi hộp thế nào bây giờ?”

“Quan trọng không phải là đồ vật mà là kỉ niệm của cả hai người!”

“Ừ, đúng là cảm động thật.” Megumi vẫn cầm trên tay chiếc điều khiển tiếp tục chơi game và trả lời hắn một cách tự nhiên.

Cái này không phải giỡn đâu!

Hay vô ý ngồi lên giường theo thói quen rồi đỏ mặt ngượng ngùng.

“Nhà của Akihito – kun ở gần đây à? Thi thoảng mình có ghé qua con đường này đấy.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19. Megumi đến nhà