Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24. Chuyện tình thanh xuân bi hài của chúng ta khởi động
Yukino nghe vậy thì chống cằm nghĩ ngợi một hồi sau đó đáp:
Nói sao đây… Ý nghĩ của Hikigaya không phải là sai, thậm chí là nó rất thực tế. Nhưng là thực tế của cậu ta có hơi cực đoan và vốn dĩ là do cái lọc kính của cậu nhìn thế giới như vậy mới khiến mọi thứ xung quanh cậu ta chỉ là một màu u ám.
Cũng may là trong khi chuẩn bị căn phòng thành chiến trường thì cánh cửa đột ngột bị kéo ra.
Bỏ mặc cảm xúc dâng trào đó của dango, Yukino hỏi lại: “Thế, cậu tới đây làm gì vậy?”
“Cậu có chuyện gì à?” Yukino nói một cách lạnh lùng như băng giá trong khi cách đây vài phút thôi cô nàng đã có một nụ cười ấm áp khi nhắc về Yui đấy!
Giám đốc kia đúng là đã thực hiện lời hứa sẽ nghiêng toàn bộ tài nguyên cho hắn thật!
“Cũng không hẳn là ghét đâu. Chỉ là không thích thôi.”
“Đừng bận lòng mà hãy mở to mắt và nhìn bao quát hơn đi!”
Chương 24. Chuyện tình thanh xuân bi hài của chúng ta khởi động
Yukino vẫn ngồi ở chiếc ghế bên cạnh cửa sổ đọc sách, còn cậu bạn Hikigaya cũng đang đọc sách, chiếc ghế có hơi xoay hướng Yukino một chút.
Nghe vậy Yukino cũng hướng về hắn đáp: “Là về yêu cầu của Yuigahama – san lần trước. Không biết cậu ấy có ổn không?”
Thật là, hắn hiện tại vẫn không rõ là cô nàng này thực sự vô tri hay tinh vi đến mức luôn có thể nhìn thấu và dùng nó đi chơi xấu vậy.
Hắn nhìn về phía cô nàng đang tự nhiên như ở nhà, vừa gặm bánh uống trà vừa chơi game, Katou Megumi!
Bóng hình màu cam nhảy vào rồi rạng rỡ chào: “Ya Hallo!”
Ngay khi nghe tiếng mở cửa thì Yui đã quay nhanh lại nhìn rồi lấy ra trong ba lô hai túi bánh khác chạy đến.
“Cậu quá ngây thơ! Ghê tởm nữa!”
Không biết hai con người cô độc kia không có hắn thì có đánh nhau luôn không nữa.
“Còn nữa, đừng có gọi tôi là Yukinon, nghe ghê tởm quá đi…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó Yui đuổi theo cậu bạn Hikigaya đã rời khỏi phòng kia.
“Cả cậu nữa Katou! Tại sao lại dễ bị dụ đến vậy hả?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cố gắng không có nghĩa là thành công.”
Vậy là trong căn phòng rộng rãi đầy tính otaku này, Tomoya quyết tâm hoàn thành kế hoạch vĩ đại của cậu ta, Akira thì hoàn thiện bản thảo cho bước đầu tiên trở thành tác giả của mình.
Cô nàng ngại ngùng vén tóc lui sau rồi nhẹ nhàng chạy về lại trong phòng.
Hắn nhìn kĩ lại cô nàng đang hớn hở chào hỏi trong khi khiến bầu không khí đông cứng lại vì câu chào kì lạ kia.
Nghe đấy nhưng không quan tâm!
Akira bất lực nhìn về phía cậu bạn thân đang hí hoáy gõ phím trên bàn máy tính của hắn kia.
Thanh xuân thật đẹp a!
Một ngày cuối tuần mùa xuân đẹp trời ấy trôi qua thật nhẹ nhàng.
“Thực tế thì nó gắn với thất bại nhiều hơn.”
Nghe vậy, cô bạn Yui mới nhớ ra mục đích tới đây. Cô nàng hào hứng trở lại, cởi chiếc ba lô và chạy đến bên cạnh Yukino rồi ngồi xuống. Mà chiếc ghế đó vẫn chưa dẹp đi à?
*****
Nhìn thấy hắn bước vào, hai người họ dừng lại và ngoái nhìn qua Akira với ánh mắt khá kì lạ.
Đầu tiên là đưa cho Akira.
Hình như hai người này đang trao đổi chuyện gì đó thì phải.
Akira cũng không biết nói gì về hai người này nữa rồi. Mà với cả, hai người chọn lúc hắn xuất hiện để đấu khẩu hay gì vậy.
Hành lang chỉ còn lại Akira đang nhìn cậu bạn Hikigaya đang tỏ ra một bộ mặt kì lạ kia.
Sau khi nghe được những lời đó từ hắn thì Tomoya cũng đã thông não và nghĩ về những gợi ý mà Eriri cùng Utaha – senpai đã nói trong cửa hàng gia đình hôm trước.
Trong khi cảm ơn và tặng hắn cô nàng đã ngắm nghía lại hai túi bánh một hồi lâu rồi mới đưa.
Lúc này Yui cười rạng rỡ lấy thứ gì đó từ ba lô ra nói: “Để cảm ơn chuyện lần trước, tớ làm bánh cho cậu đấy!”
Nghe Machida – san bảo bên nhà xuất bản đã hẹn tốt với những nhà sách cùng với chiến dịch quảng bá cũng đã được lên kế hoạch rõ ràng.
Ngày mai là cuối tuần rồi nên hắn cũng có hứng khởi hơn một chút sau một tuần dài phải làm một học sinh trung học bận rộn.
Một buổi chiều thứ sáu, Akira ngáp dài vươn vai xoa đi sự mệt nhọc trong người và bắt đầu bước về phía dãy nhà dự bị.
Yukino cũng thở dài với nhận định đó và nhăn mặt đáp lại: “Nếu thế thì chỉ là tự sướng thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hành động tự nhiên mà thuần thục của chính bản thân này khiến hắn đột nhiên nghĩ đến: CLB này hay là đổi sang CLB đọc sách đi mới đúng!
“Yukinoshita – san, cậu ghét mình vậy sao?”
Sau đó thì đột nhiên ngọn lửa nhiệt huyết trong tim lại càng cháy mạnh mẽ hơn nữa và Tomoya đâm đầu vào viết bản kế hoạch bất kể ngày đêm.
Yukino là người đầu tiên lên tiếng: “Ara. Xem chúng ta có quý khách nào đến thăm kìa.”
“Coi như để cảm ơn đi. Hikky đã giúp mình rất nhiều mà.”
Hôm nay là CLB với cái tên rất tuyệt vời “Tình nguyện” kia, sau vụ cô bạn Yuigahama thì hắn bởi vì bận bên Hội học sinh nên đã không đến mấy ngày rồi.
“Ồ. Tự nhiên nhắc làm gì vậy?” Hắn thắc mắc hỏi lại.
Yukino nhận lấy túi bánh cũng bắt đầu hoảng loạn, chắc chắn cô nàng vẫn nhớ về những chiếc bánh (than) mà Yui đã từng làm mà nói: “Giờ tôi chưa thấy đói lắm…”
Đúng là lần trước sau khi chơi thâu đêm với Megumi thì hắn cũng đã đồng ý làm game với Tomoya để biến Megumi thành một nữ chính tuyệt vời nhất.
Hắn ngồi nhìn hai cô nàng không chung một tần số kia nói chuyện cũng cảm thấy rất thú vị và cười rồi đứng lên.
“Thế thì khác quái gì nhau!” Yui cũng đau lòng hét lên.
Ăn nổi không?
“Sắp tới tớ muốn thử làm bento! Chúng ta ăn ở đây luôn đi Yukinon.”
Về điều gì nhỉ? Hay là hắn đã sai rồi?
“Đừng bảo với tớ là từ giờ cuối tuần nào cũng phải cùng cậu làm cái trò này nhé, Tomoya!”
Lúc đó Tomoya đã cảm động đến khóc sau đó thì gục ngã vì không thể viết ra được thêm chút gì ngoài 3 tờ đã bị vò nát kia.
Bởi vì cậu bạn Hikigaya kia đã mở cửa ra khỏi phòng để dành lại không gian cho hai cô bạn kia rồi. Thật là một chàng trai tinh tế!
Bây giờ hắn cũng cần phải hoàn thiện bản thảo của mình để chuẩn bị cho việc xuất bản sắp tới. Với tiến độ này thì có lẽ sẽ kịp chốt trong tuần sau và xuất bản ngay sau đó.
Cô nàng dù bị hắn than phiền những vẫn chỉ thản nhiên chơi game tiếp mà đáp: “Rồi rồi, tớ là người dễ bị dụ đến mực bị Akihito – kun ép phải ở lại nhà con trai qua đêm…”
Trong khi hắn gật gù và Yukino ngạc nhiên nhìn lại thì Hikigaya tiếp tục nói:
Dường như bị sốc trước thái độ đó, cô bạn Yui hoảng hốt: “Ế! Gì vậy, tớ không được chào đón ở đây à?”
Cậu ta gục xuống: “Ra vậy, mình mới là đứa chẳng hiểu gì…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Akira liếc về phía Hikigaya, không phải là hắn ám chỉ gì mà là mấy vấn đề triết lý như thế này bình thường thì cậu ta sẽ luôn có một ý kiến riêng biệt.
“Stop! Stop đi mà! Tớ biết lỗi rồi! Hãy tận hưởng buổi chơi game đi nhé!” Akira ngay lập tức chặn lại cô nàng trước khi câu chuyện đi quá xa.
Hoảng loạn trước sự tiếp cận đáng sợ của một cô gái năng động kia, Yukino khó khăn né ra xa mà nói: “Khoan, thực ta tôi thích ăn một mình hơn nên là…”
“Phải nhìn rõ xem tổng quan cậu muốn người chơi bị lôi cuốn ở điểm nào nhất.”
Cơ mà hắn có nghe lầm không? Yui thực sự quyết tâm làm bánh đấy hả?
Để giờ đây, một cuối tuần tuyệt vời khác của Akira đã bị tên otaku chúa này làm phiền.
Thế là Akira đã dùng những điều hắn đột nhiên nghĩ ra khi xem Megumi chơi game và nói lại với cậu bạn thân này: (đọc tại Qidian-VP.com)
Là một túi bánh màu tím thêm những ngôi sao màu hồng rực rỡ như tính cách của cô bạn Yui vậy.
Mà, có khi cũng chỉ là Katou Megumi, bạn học của hắn mà thôi.
Cô nàng Yukino lúc này khép lại quyển sách, ánh mắt có vẻ bình tĩnh nói với bọn hắn: “Tôi nghĩ con người phải trải qua thử thách mới thay đổi được.”
… Ai vậy?
“Hikky!” Gọi cậu ta lại rồi Yui ném túi bánh cho cậu.
Megumi yên tĩnh ngồi chơi game và đôi lúc liếc về phía Akira đang ngồi gõ laptop bên cạnh.
Hình như không chú ý chút nào đến biểu cảm sợ hãi kia của Yukino, cô bạn Yui vẫn vui vẻ rạng rỡ nói tiếp: “Ya, nấu ăn quả là có chút thú vị nha.”
À là dango đây mà.
Là thiên thần hay ác quỷ đây?
Và còn cả…
Đột nhiên câu chuyện lại bay qua vấn đề triết lý mất rồi.
“Và qua ngày hôm đó thì Yuigahama – san đã thay đổi rồi.”
“Có điều, cố gắng hết sức cũng coi như là tự an ủi đi.”
Không ngoài dự đoán của hắn, Hikigaya nhanh chóng nói: “Cố gắng sẽ không phụ lòng người, nhưng mơ ước thì phụ lòng người ta nhiều lắm đấy.”
“Nghe nè Yukinon, tớ rảnh sau khi tan trường đấy, tớ có thể giúp CLB mà.” Bỏ qua hoàn toàn những gì Yukino nói, Yui vẫn đang trong trạng thái hân hoan của mình mà nói tiếp.
Hắn cũng không hẳn là không hiểu ý của Yukino khi nói về vấn đề này là gì.
Akira thấy rõ chiếc túi còn lại phần bánh là một trái tim to lớn!
Sau vài ngày làm quen thì những thành viên mới trong Hội học sinh cũng đã bắt đầu có thể xử lý một số công việc cơ bản giúp cho hắn có thể rảnh thời gian ra trộm chuồn đến những CLB khác để trốn việc.
“Mà nãy hai người đang nói chuyện gì à?” Hắn tận hưởng buổi chiều nhàn nhã và gợi chuyện nói.
Đẩy cửa bước vào mà không cần gõ, cảnh tưởng trong phòng lại có hơi khác với những gì hắn tưởng tượng một chút.
Ít nhất hắn không hề ghét chuyện này!
“Cậu có nghe tôi nói không, Yuigahama – san?” Yukino bất lực hỏi lại.
“Nói cái gì vậy chứ Akira, chẳng phải tuần trước cậu đã đồng ý làm nam chính cùng đạo diễn cho game của tớ rồi sao?” Tomoya mặc kệ lời phàn nàn của hắn, vẫn chăm chú ngồi gõ kế hoạch vĩ đại nói.
Còn cô nàng nữ chính tuyệt vời nhưng mờ nhạt của chúng ta thì đang trong quá trình trở thành một tên otaku chính hiệu.
“Chào hai cậu.” Mặc kệ câu nói mỉa mai về chuyện Akira hiếm khi mới đến kia, hắn đi đến ghế của mình và ngồi xuống rồi lấy sách ra.
… Đúng là Yukinoshita Yukino – san!
Thậm chí đâu đó hắn còn thấy cô nàng dường như cũng cảm thấy một chút vui mừng cùng ghen tị…
Quý khách? Không phải hắn cũng là thành viên trong CLB à?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.