“Mọi thứ trở nên thật kì lạ rồi…”
Bây giờ Akira đang đứng trước cánh cổng gỗ to lớn, nhìn lướt qua hai bên là cũng đủ biết đình viện này rộng lớn đến mức nào.
Nếu như là một tín đồ trung thành của anime và game thì sẽ có thể dễ dàng nhận ra đây là nhà của ai.
Ít nhất thì trong căn nhà mang vẻ cổ xưa này có một nhà kho mà khối người đam mê Gacha sẽ ao ước được một lần đứng ở đó và nghe Waifu của mình nói:
[Tôi hỏi ngài. Ngài có phải là Master của tôi không?]
… Đúng vậy đấy.
Nếu gặp được Katou Megumi khiến hắn mừng rỡ đến nhường nào thì bây giờ lại càng đau khổ đến bấy nhiêu.
Mặc dù về cơ bản thì Fate đúng là diễn ra ở một thế giới hiện đại đời thường…
Nhưng nhảy từ một bộ anime vườn trường nhẹ nhàng sang một bộ có ảnh hưởng của sức mạnh siêu nhiên thì có phải là hơi quá đáng không?
Ngay khi kết thúc cuộc gặp gỡ định mệnh với Megumi thì Akira đã ngay lập tức về nhà và quyết tâm lục lọi tất cả những kí ức mà hắn có về thế giới này.
Cơ mà thứ khiến hắn đắn đo nguyên ngày hôm qua đã xuất hiện.
Sẽ chẳng có gì lạ khi thấy “Tập luyện kiếm đạo” vì vốn dĩ nó cũng có trong kĩ năng của hắn nhưng khi lục lọi kí ức hắn mới hiểu được bản thân học kiếm đạo từ đâu.
Thì ra cái việc “Thế giới ???” mà hệ thống đưa ra không phải là vì che dấu gì mà đơn giản là cái thế giới này là một thế giới tổng hợp rất nhiều nhiều thế giới nhị thứ nguyên khác nhau vào một thể.
Ai bảo rằng anime có yếu tố “School life” liền an toàn rồi?
Nếu muốn thì cho dù với hiểu biết hạn hẹp của hắn cũng đủ để kể ra một đống bộ anime nguy hiểm.
Ngay khi nhận ra là bản thân đang trong thế giới của Fate thì hắn đã ngay lập tức phải định hình lại những thông tin có sẵn để chuẩn bị.
Đầu tiên thì hắn, Akihito Akira ở thế giới này, vốn là con của một gia đình khá máu mặt ở đây với bố là một nghị viên, mẹ thì là con gái của một trùm Yakuza nổi tiếng.
Nhưng là ở 10 năm trước không hiểu sao một trận đại h·ỏa h·oạn đã xảy ra và cuốn trôi một nửa thành phố trong đó có ngôi nhà của hắn.
Thật may là khi đó hắn vẫn đang đi chơi ở ngoài nên chỉ b·ị t·hương nhẹ, nhưng bố mẹ của hắn thì không may mắn như vậy. Hắn cùng với một số người khác thoát nạn trong đó có một cậu bé tên là [Emiya Shirou].
Thật trùng hợp là người nhận nuôi Shirou, [Emiya Kiritsugu] có mối quan hệ khá tốt với ông ngoại của Akira, ông Fujimura, cũng chính là trùm băng đảng yakuza khét tiếng kia.
Vậy là cả hai bên vẫn luôn vãng giao tới lui suốt mười năm nay, hắn cũng đã bắt đầu học kiếm đạo tại võ đường trong đình viện này.
“Haizz… Thế giới không biết đã r·ối l·oạn đến mức nào nữa?”
Trận h·ỏa h·oạn 10 năm trước là sự thật, nên có khả năng [Cuộc chiến chén thánh lần thứ tư] đã thực sự xảy ra.
Và nếu theo như những gì trong anime thì 10 năm sau lần thứ tư thì [Cuộc chiến chén thánh lần thứ năm] sẽ tiếp tục diễn ra.
“Hay là bây giờ mình bắt máy bay rời khỏi nơi loạn lạc này nhỉ” Hắn bỗng dưng nghĩ đến điều này, thật sự là một tên sống ở thế giới hòa bình như hắn sẽ chẳng muốn bị cuốn vào một cuộc đấu tranh đẫm máu như vậy.
“A, Akira – senpai đã đến rồi sao, mời vào ạ.”
Một nụ cười dịu dàng với mái tóc màu tím óng ả, cô nàng mở cánh cổng và đón hắn vào trong.
Tính cách nhút nhát cùng một ít tự ti thể hiện qua sự cúi đầu khép nép và giọng nói có phần nhỏ nhẹ kia.
Ngay khi cô nàng xuất hiện, Akira ngay lập tức cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng lên tận não, cả người hắn rợn hết cả lên và nổi cả da gà.
Cũng may sau khi thấy chiếc áo len màu hồng khoác ngoài chiếc áo trắng tinh cùng với váy dài mềm mại màu kem kia thì hắn đã bình tĩnh trở lại.
Ít nhất trước mắt đây chưa phải là [Matou Sakura] trong [Heaven’s Feel]. Chắc phải bảo Shirou nói với cô nàng đừng bao giờ mua váy trắng liền thân.
Với tư cách là bạn thuở nhỏ của Shirou thì việc biết về cô nàng Sakura thường xuyên đến giúp đỡ là quá hiển nhiên.
Sau khi Shirou b·ị t·hương bất tiện trong cuộc sống thường ngày, thì cô nàng đã dùng lý do đó để có thể thường xuyên đến nhà của cậu ta giúp đỡ việc nhà.
Kể từ đó dường như có thể thấy mỗi ngày Sakura đều đến làm việc nhà, nấu ăn và dọn dẹp mọi thứ cho Shirou từ khi cậu ở một mình trong ngôi nhà to lớn này.
“Cái kia… Cảm ơn Sakura – san. Shirou có ở nhà chứ?” Hắn nhanh chóng bỏ qua những viễn cảnh đáng sợ và đáp lại cô nàng kouhai trước mặt.
“Senpai đã ở trong phòng kho từ sáng đến giờ rồi. Có cần phải vào gọi Senpai ra không ạ?”
Bình thường vẫn luôn mang vẻ mặt bình tĩnh hiền dịu nhưng khi nhắc đến Shirou thì cô nàng dường như mang nhiều cảm xúc hơn hẳn.
Cô nàng vừa cười vừa nhìn về phía nhà kho bên cạnh khu nhà chính với giọng nói mang vài phần vui vẻ cùng hờn dỗi.
Có lẽ, chỉ những điều nhỏ bé khi bên cạnh Shirou là thứ duy nhất trên thế giới này có thể cứu rỗi linh hồn đáng thương của cô nàng.
Không biết trong thế giới này thì vận mệnh của cô nàng như thế nào nhưng với cái họ [Matou] kia thì hiển nhiên là sẽ chẳng có gì tốt đẹp hơn rồi.
Bản thân Akira khi xem Fate cũng rất tức giận cũng như đau thương cho số phận của Sakura nên khi tận mắt nhìn thấy cô nàng trước mặt thì hắn ước gì bản thân sẽ có thể làm được một chút gì đó.
Hít sâu một hơi, dù muốn nhưng hắn cũng biết sức lực của bản thân là có hạn. Bây giờ thứ hắn nên làm là phải ngay lập tức nâng cao năng lực của bản thân để chuẩn bị cho tương lai.
Hắn cũng không muốn mình sẽ thành một n·ạn n·hân trong vụ [Rò rỉ khí gas] nào đó trên TV.
“Được rồi. Cứ để Shirou trong đó đi, chưa sửa xong mấy món đồ bỏ đi đó thì nói thế nào cậu ta cũng không chịu ra đâu.”
“Anh sẽ sử dụng phòng tập. Nếu như Shirou ra thì đến nhắc với nhé.”
Dù rất muốn gặp mặt anh hùng chính nghĩa, nhân vật chính của chúng ta, nhưng hắn vẫn nên tỏ ra như mọi khi hơn. Thế giới hiện tại đang dần trở nên không kiểm soát được rồi, hắn không muốn bị phát hiện là kì lạ rồi bị hủy thi diệt tích đâu.
“Được rồi, khi nào Senpai xong việc thì em sẽ đến gọi.”
“Akira – senpai hôm nay vẫn ở lại ăn cơm chứ nhỉ?”
Gật đầu vẫy tay coi như đáp lại, hắn nhanh chóng đi hướng phòng kiếm đạo.
Không phải là cố ý tỏ ra lạnh nhạt gì mà là vì ai cũng biết Sakura có tình cảm với Shirou, và với “vợ bạn không thể chạm” hắn từ lâu vẫn đang giữ khoảng cách nhất định với cô nàng.
Mở cửa căn phòng dường như bị bỏ không rất nhiều năm, hắn như thường lệ đổi dép tiến vào.
Trước khi hắn ngỏ ý muốn tập luyện kiếm đạo thì căn phòng này đã bị bỏ quên rất lâu. Vốn là trước đó Shirou vẫn còn tập luyện nhưng sau khi Kiritsugu bị bệnh nặng và mất thì cậu ta đã không luyện tập kiếm đạo nữa, lên cao trung thì cậu ta mới gia nhập CLB Bắn cung.
Ánh nắng hắt qua cửa sổ chiếu rọi làn bụi trong không khí có phần ẩm mốc mùa xuân này.
Vốn dĩ Akira có sensei dạy kiếm đạo, gọi là sensei vậy thôi chứ người đó chẳng nghiêm túc trong việc dạy chút nào, là Fujimura Taiga Onee-san, cô chị họ của hắn.
Cháu gái của một ông trùm Yakuza, là một thiên tài kiếm đạo từ nhỏ nhưng chỉ vì dây đeo hổ trên thanh kiếm gỗ mà cô dùng trong chính những trận đấu chính thức khiến cho việc cô bị cấm thi đấu nên kể từ đó cô đã dần dần buông bỏ kiếm đạo.
Bây giờ cô đang là giáo viên tiếng anh tại trường của hắn, mà nguồn gốc của việc thông thạo tiếng anh đó lại đến từ tình cảm thầm kín của cô dành cho Kiritsugu.
Thật là loạn.
Vì là kì nghỉ xuân nên cô chị họ bất đắc dĩ của cậu kiêm sensei dạy kiếm đạo kia đảm bảo bây giờ vẫn còn đang ngủ nướng và chỉ chờ đến trưa tỉnh dậy thưởng thức món ngon của Sakura nấu mà thôi.
Mặc kệ vậy, Akira bắt đầu thay sang quần áo tập luyện sau đó chuẩn bị kiểm tra kĩ năng [Kiếm đạo Lv 1] mà hắn đang sở hữu cùng với đó tiện thể nâng Lv luôn.
Mặc dù trong kí ức cũng như chính cơ thể này đã quá quen thuộc nhưng thực tế thì chỉ mới ngày hôm qua bản thân hắn vẫn chỉ là một linh hồn nhân viên IT 25 tuổi kém vận động và ngủ yên suốt gần 3 năm trời mà thôi.
Quơ thanh kiếm trúc trên tay, hai mắt nhắm lại, Akira đắm chìm vào biển kí ức của mình và bắt đầu để cơ thể tự di chuyển theo những gì mà thường ngày nó vẫn hoạt động.
Tiếng không khí b·ị c·hém mở, tiếng những bước chân đều nhịp, sự hô hấp dần dần ổn định. Trong căn phòng bằng gỗ cũ kĩ này, một thân ảnh nghiêm nghị với từng động tác kia như đang cuốn trọn mọi thứ vào chính mình.
Mồ hôi trên trán đổ dần xuống, cơ bắp cả người bắt đầu căng dần theo những động tác lặp đi lặp lại một cách quy luật.
Đến bây giờ hắn mới thực sự mường tượng rõ ràng về hệ thống Lv kĩ năng của bản thân.
Nếu Lv 1 là nhập môn bắt đầu hiểu biết thì chỉ cần lên mức Lv 2 sẽ là tiến đến một mức độ cao hơn, lúc này đã là tinh thông rồi.
Nếu tính theo như vậy thì ở mức kĩ năng Lv 3 đã có thể nói là chuyên gia, Lv 4 là đại sư và Lv 5 là cực hạn của con người.
Nghĩ đến đây hắn xin phép rút lại việc nghĩ trong ba năm mà chỉ tăng kĩ năng [Rèn luyện cơ thể] l·ên đ·ỉnh Lv 2 kia lại. Có vẻ như nhờ có hệ thống nên những kĩ năng của hắn có thể tăng lên một cách dễ dàng và rõ rệt hơn, buff ngầm chăng?
Ít nhất thì chỉ trong gần ba tiếng liên tục tập luyện này hắn cũng đã tăng kĩ năng [Kiếm đạo] lên, hiện tại là:
[Kiếm đạo: Lv 1 (96/100)]
Thêm 1 điểm exp và đó chỉ là vì hôm nay bản thân chỉ tập luyện những bài tập cơ sở để làm quen lại từ đầu mà thôi.
Cứ đà này thì hắn sẽ mang kiếm thần trong truyền thuyết về lại mất thôi.
“Hắc hắc…”
Akira cười sảng khoái trong khi không biết tương lai đau khổ sẽ đổ ập xuống bản thân hắn đáng sợ như thế nào!
0