Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 68. Thử thách mới của Kessoku Band

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 68. Thử thách mới của Kessoku Band


Ryou cũng đến xoa xoa má Bocchi khen ngợi sau đó còn gãi cằm ẻm như đang tuốt mèo vậy.

Quản lý – san quay lại gõ phím mặc kệ cô em gái bên cạnh đang cắn răng đau buồn kia.

Thấy cảnh thân mật đó của hai người, Kita simp lord cũng nhảy vào muốn được Ryou âu yếm chung.

Dừng lại đi cô gái!

Nijika Onee - chan không thể nói hết câu bởi vì sinh vật màu hồng kì lạ trước mắt ba người bọn hắn kia.

Nijika Onee – chan nhíu mày đỏ mặt hét lên: “Xóa ảnh đó đi! Ngay bây giờ!”

“Vậy tớ đi đặt lịch với onee – chan để ta có thể biểu diễn vào tháng sau.” Nijika duỗi người rồi đi về phía quầy.

“Ơ… Tại sao lại không cho phép ạ? Bọn em có ca khúc gốc rồi mà?” Nijika đến gần hơn và hỏi chị gái với giọng rụt rè không còn hứng khởi như vừa nãy.

Ước mơ… Lại tiếp tục gặp phải khó khăn rồi!

Cả bốn thành viên đều đã ở đó rồi và đang trò chuyện hứng khởi.

Giao nộp tháng lương đầu tiên trong cuộc đời của mình cho Nijika, cô nàng tóc hồng cực độ hướng nội này thẫn thờ chui vào nơi thân thuộc để tự an ủi…

Lúc này là Ốc sên_Bocchi.

Ngay khi câu nói đó vang lên, Akira có thể nghe thấy tiếng “bùm” của những giấc mơ bị phá huy và tiếng “răng rắc” của một trái tim tan vỡ!

Thế là Ryou và Kita náo thành một đoàn cực kì vui vẻ hạnh phúc.

Bocchi nghe vậy thì khuôn mặt không còn giữ được bình thường nữa mà hoảng loạn đến nỗi chỉ còn những nét vẽ ngoặc ngoạc.

“Không thể cho phép… Vậy thì bọn em…” Nijika ngỡ ngàng trước lời từ chối thực sự kia và không thể biết làm sao nữa.

Hoảng hồn trước sự xuất hiện bất ngờ đó của Ryou, Bocchi ngay lập tức quỳ xuống, hai tay dâng ra chiếc guitar quý báu của mình như hiến tế:

Trong lúc Ryou tránh thoát cánh tay đang chồm tới muốn xóa đi bức ảnh thì Kita – chan đã chạy đến kéo cô nàng: “Chị làm gì vậy, đuổi theo Ijichi – senpai đi chứ!”

Cô chị gái thì phụng phịu trước cái thái độ kể xấu ấy của Nijika: “Em ấy vừa hét cái gì thế?”


Đối với một nữ sinh trung học thì có được món tiền này dù cũng không nhiều lắm nhưng cũng đủ để mua đủ thứ yêu hoặc mua bánh tặng bố mẹ, gia đình rồi.

Biểu cảm thẫn thờ chui trong thùng rác và nằm dài ra ngắm nhìn trần nhà một cách vô hồn kia của cô bé cực kì thú vị luôn.

Cô nàng nói rất nhỏ nhưng Akira và Bocchi ngồi bên cạnh vẫn có thể nghe thấy.

Hôm nay lại có một buổi họp quan trọng cho ban nhạc và hắn lại bị Nijika gọi đến lần nữa.

Bocchi – chan lúc này đột nhiên nằm ngửa ra sàn, hai tay hai chân cong lên trên như mấy bé cún ngửa bụng và run rẩy liên tục.

Vậy là cả đám tạm hoãn vụ làm thêm kiếm tiền và túm lại cạnh ngôi nhà (?) thùng rác của Bocchi như cái bàn rồi bắt đầu nghe bản nhạc của Ryou.

Ryou thu về lại điện thoại của mình và nói: “Tớ nghĩ ra nó sau khi xem lời nhạc Bocchi viết.”

Hình như hai cô nàng ấy đang nói về việc chuẩn bị tiền để quay MV, thu âm để bán album.

Để làm gì thì ai cũng biết mà phải không!

Nghe chị gái mình nói vậy, chính Nijika cũng không đủ tự tin và hơi hoảng loạn lui lại một bước khó khăn nói: “Chẳng phải lần trước chị cho phép sao?”

Lúc này chỉ mới gần 3h chiều, cả phòng hòa nhạc rộng lớn chỉ có duy nhất bốn cô nàng kia cùng PA – san đang nằm nhoài ra bàn chơi điện thoại.

Chủ nhật, hôm nay có vẻ nhiệt độ không nóng như mấy ngày vừa rồi mà có phần mát mẻ hơn.

Điều đó cũng khiến cô nàng không còn lời nào để bào chữa và thất thiểu không dám nhìn thẳng chị gái của mình nữa: “Đúng là thế… nhưng…”

“Không ngờ chị ấy cũng có một mặt dễ thương như vậy.” Hắn cũng phải gật gù đồng ý.

“Ồ!” Akira ngạc nhiên thốt lên.

Lúc này đột nhiên Nijika Onee – chan thở hắt ra, chị ấy gọi lại Bocchi đang rón rén rời đi kia: “Chờ đã, Bocchi – chan.”


Cả nhóm quay về bàn và ngắm nhìn tờ tiền với ánh mắt phát ra ánh sáng $.$

Kita – chan cố gắng đẩy một Ryou đang tỏ ra [Phiền lắm] và gọi Bocchi đuổi theo Nijika giận dỗi bỏ đi kia.

Mà hình như cũng nhờ đó mà hắn thấy Ryou đã thoải mái hơn, không còn những vẻ sầu lo về hai nàng thành viên năm nhất kia nữa.

Có thể tương lai sẽ không thuận lợi như mong muốn nhưng nếu không đi đấu tranh giành lấy cái tương lai đó thì chắc chắn sẽ chẳng nhận được gì cả.

“A, Akihito – kun tới rồi à. Lại đây nhanh lên~” Nijika ngay lập tức nhìn thấy hắn và rạng rỡ phất tay gọi.

“Nào! Cả Gotou – san nữa. Đi thôi!”

Có sợ hãi đi làm thêm ở bãi biển như thế nào đi nữa cũng đừng tìm đến mấy thứ đó chứ.

Akira dừng lại ngắm nhìn những hàng cẩm tú cầu đang bung tỏa sắc hương kia một lúc rồi mới đi xuống cầu thang bước vào Starry.

Cô bé ngay lập tức lấy điện thoại ra và tra tìm thứ gì đó. Akira khẽ liếc quay thì thấy là web [cho vay nặng lãi] và [chợ đen bán n·ộ·i· ·t·ạ·n·g]…

Lúc này Nijika cuối cùng cũng đến bờ vực của sự bùng nổ và câu hỏi kia chính là ngòi châm.

“E-Em đang cố gắng thể hiện sự vâng lời ạ…” Bocchi ấm úng nói.

Không để cho cô em gái yêu quý của mình nài nỉ thêm, Nijika Onee – chan ngắt lời: “Xin lỗi nhé nhưng mà với chất lượng như buổi live hồi tháng 5 thì chị không thể cho phép.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bầu không khí lại tiếp tục cứng nhắc khiến cho Bocchi lẫn Kita phía sau cũng rụt rụt cả cơ thể lo lắng.

“E-Em sẽ đem cầm Guitar để vay tiền. Nên hãy miễn vụ làm thêm ở bãi biển hay công viên được không ạ!”

Lúc này Nijika gượng cười đưa lên bốn phong thư chứa tiền lương chỉ vừa nãy thôi mấy cô nàng nhận được từ người đang từ chối bọn họ đó: “À… Bọn em có thể trả mức khoán nếu không bán hết được vé mà.”

*****

Nijika đứng khoanh tay lui sau lưng và nghiêng người dễ thương hỏi Quản lý – san đang ngồi làm việc ở quầy kia.

Thế là Akira và Ryou chạy đến, mỗi người dùng một cái dùi trống của Nijika chọt chọt hai má phúng phính của cô nàng.

Kessoku Band.

“Không phải, chị muốn nói là chị đã sáng tác nhạc xong rồi thôi.” Ryou nhìn sinh vật kì lạ không kém bản thân kia và bình thản lên tiếng.

Đây chính là dáng vẻ của sự cố gắng hết mình và không chịu bỏ cuộc cho đến cuối mà Nijika đã mang đến nhờ sự giúp đỡ đó.

Sau khi Bocchi run như cầy sấy đi đến bên cạnh, Quản lý – san lại giở lại cái trò tỏ vẻ lạnh lùng rồi tiếp tục gõ phím làm việc và nói:

Mà bỏ qua, dù sao thì hắn cũng rất thích bầu không khí của ban nhạc và cũng muốn giúp đỡ Nijika và Ryou, hai người đã đến nhờ CLB Tình nguyện giúp đỡ kia.

Nijika cũng đã cùng chị gái làm việc ở Starry từ những ngày đầu tiên nên cũng biết về quy trình hoạt động của mấy nhóm nhạc diễn live ở đây.

Chị Quản lý với dáng vẻ thật ngầu rồi xòe ra bốn tập bìa gói gọn như phong thư: “Này, mấy đứa. Tiền lương mà mấy đứa mong đợi đây!”

“Tuyệt quá còn gì! Bõ công cố gắng!” Nijika nép qua cười cùng thành viên tóc hồng của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này Ryou âm thầm tiến sát đến rồi kề sát bên tai cô bé: “Bocchi!”

“Phải không, Onee – chan~”

Một hồi lâu vẫn thấy Nijika đứng đó và dường như muốn nói gì đó thì chị ấy mới quay sang hỏi tiếp: “Còn chuyện gì à?”

“Lần đó là đặc biệt, để mấy đứa tạo dựng kỉ niệm thôi.” Quản lý – san vẫn giữ nguyên chất giọng lành lạnh ấy.

“Vâng! Siêu hay luôn!” Kita – chan mừng rỡ thốt lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thực sự là rất khá, một bản nhạc hoàn chỉnh có tiết tấu hấp dẫn. Hắn nhìn lại cô nàng luôn đơ mặt trầm tĩnh kia thầm nghĩ về mấy lần tự nhận là thiên tài của cổ.

Nijika ngồi nhìn cảnh đó và đột nhiên tự mình cảm thán: “Ước mơ của mình… Không chừng lại thành sự thật…”

“Hả? Chị không cho phép đâu.”

Có vẻ là nhờ buổi chụp ảnh nghệ sĩ cuối tuần trước và sau đó Bocchi – chan cũng đã hoàn thiện lời bài hát của mình.

Đúng là thành quả tốt sau khi phải treo tấm bảng trên cổ đi khắp Tokyo kia của Bocchi.

Thì ra đây là lý do cho buổi họp ngay hôm nay. Thành quả làm việc cả tháng vừa qua để chuẩn bị cho buổi diễn live sắp tới đã có rồi nhỉ.

Trái ngược hoàn toàn với không khí sôi động hào hứng lúc nãy, trong Starry bây giờ là một bầu không khí u ám, trầm thấp.

Cơ mà ngay khi Bocchi đang tự chữa lành thì bên cạnh lại tiếp tục vang lên tiếng nói của Nijika: “Hay tất cả cùng đến bãi biển để làm thêm đi!”

Cả hai cùng lúc quay sang nhìn vào Nijika nhưng cô nàng lúc này đã đứng dậy, chỉ để lại ở đó Akira và Bocchi nhìn thẳng vào nhau.

Thật tuyệt cho một ngày đầu tháng 7 như vậy, điềm tốt cho cả tháng đây.

Cô nàng tóc vàng luôn vui tươi của chúng ta cắn răng quay phắt chạy nhanh đi biến mất trong sự ngỡ ngàng của mọi người đi kèm với tiếng hét đầy oán hận: “Đến giờ chị vẫn phải ôm thú bông đi ngủ cơ mà!!!!!!!!!!”

Cẩn thận nghĩ lại thì thực ra hắn đâu có vị trí gì trong ban nhạc đâu nhỉ? (đọc tại Qidian-VP.com)

Nijika onee – chan trước tiên là lườm hắn một cái như thường lệ sau đó mới cười hướng về bốn cô nàng bên cạnh.

“Nghe được đấy! Umi~” Kita – chan ngay lập tức phấn khởi và đồng ý.

[Nani sore?] x3

Nijika Onee – chan thì vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào màn hình laptop và lạnh như băng đáp: “Chuyện đó không liên quan đến chị.”

Nijika nghe vậy thì cười cười đáp lại: “Daijobu~ Lần trước chị ấy cũng cho phép ngay mà.”

Chị ấy học theo Akira, nhanh tay lấy ra chiếc điện thoại và chụp lại cảnh tưởng thú vị này ngay lập tức.

Akira đến ngồi ở bàn mà PA – san đang ngồi bấm điện thoại, nhường chỗ cho ban nhạc cùng chị Quản lý đang tỏ ra nghiêm túc lạnh lùng kia.

Bocchi – chan đột nhiên hai mắt tối sầm lại, lôi cây guitar của mình ra và đột ngột bắt đầu đánh lên: “Xin hãy lắng nghe ca khúc mới của em: [Vĩnh biệt, Yukichi]…” (Yukichi: người được in trên tờ tiền 10k yên)

Chiếc thùng rác…

Akira cùng với PA – san ngay lập tức chạy đến ngó vào chiếc điện thoại đó. Là bức ảnh chụp một cô nàng tóc vàng mảnh khảnh đang ôm mấy bé gấu bông và cuộn tròn trên ghế sofa ngủ một cách êm ả, hạnh phúc.

Có vẻ là Ryou đúng là thiên tài âm nhạc thật.

Akira đi xuống cầu thang gật đầu chào PA – san rồi đến ngồi xuống cùng nhóm Nijika.

“Tiền không phải là vấn đề…” Quản lý – san ngừng lại công việc trong tay và cuối cùng cũng quay sang nhìn về phía Nijika: “Là vấn đề về thực lực!”

Chương 68. Thử thách mới của Kessoku Band

“Wa, tuyệt quá!” Cả bốn cô nàng hào hứng lên ngay tức khắc và phấn khởi vỗ tay bôm bốp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong, cô nàng còn cầm nó phẩy phẩy và cười nhếch miệng như thể đại gia lắm tiền nhiều của.

Hình như từ cái hôm em ấy chui vào đó thì chiếc thùng rác đã được để riêng cho ẻm và không sử dụng đựng rác nữa.

Lúc này Ryou liền lẻn đến và lấy điện thoại ra cho chị Quản lý xem: “Thú bông tức là đám gấu trúc với thỏ tả tơi này ấy ạ.”

“G-Gâu!” …Sinh vật kì lạ kia đáp.

“Không mau đuổi theo là mất dấu đấy.” Nijika Onee – chan cũng không dấu được nụ cười trong khi vẫn giả vờ lạnh lùng đó.

“Ara~ Dễ thương ghê!” PA – san che miệng cười khúc khích.

Akira nhìn bốn cô nàng đang xếp hàng vui mừng nhận lấy món tiền đầu tiên mà bản thân cố gắng vì ước mơ kia thì cũng mỉm cười theo.

Cơ mà ngay lúc Bocchi – chan đang chải cả nước dãi mơ về một viên cảnh tươi đẹp với đồng lương đầu tiên trên tay thì…

Tiếng hét của Nijika vang vọng trong không gian kín của phòng hòa nhạc.

Nijika Onee – chan quay sang nhìn lại cô em gái của mình:

“Ểh? Chị chưa nói ạ?” Kita – chan ôm guitar ngước lên hỏi lại.

Cả ba cô nàng còn lại cũng đứng dậy đi đến đứng sau lưng Nijika, người đang thấp thỏm lo âu đối diện với chị gái của mình.

Phụt… PA – san ngay lập tức bật cười, Akira cũng đỡ trán cười khổ nhưng vẫn không quên lục ngay chiếc điện thoại trong túi quần ra.

Khi hắn đặt mấy món ăn vặt xuống cho mọi người và chuẩn bị tiếp chuyện Kita – chan đang nói về [Kem tươi bay đụng trần] kì lạ gì đó thì Quản lý – san xuất hiện.

“Ểh! Hay phết đấy chứ!?” Nijika cảm thán.

Kita – chan ngay lập tức muốn đuổi theo cô nàng vừa biến mất trong tích tắc kia.

“Em nhắn với Nijika nhé. Nếu muốn diễn live thì đầu tiên phải thi thử giọng.”

“Chà, xin lỗi nhưng tớ thu tiền cho buổi live nhé…” Nijka gãi đầu có hơi khó xử nói.

“Sau khi xem mấy đứa biểu diễn vào cuối tuần sau rồi chị sẽ quyết định…”

Bị từ chối thì chỉ cần khiến người ta đồng ý là được, nhưng nếu chính ban nhạc này rạn nứt thì khi đó mọi thứ sẽ chính thức kết thúc.

Cuối cùng thì Bocchi cũng dừng lại bản nhạc đau thương ấy.

Nhìn mọi người dù bị từ chối những vẫn đoàn kết như vậy khiến cho Akira cũng thở phào một hơi và mỉm cười.

Cả hai đều ngẫm nghĩ về lời nói ấy của Nijika.

Nijika chạy đến ngay lập trước trước cô nàng đang chìm sâu trong sự đau khổ kia và chắp tay xin lỗi: “Xin lỗi em nhé. Chị cũng thấy áy náy lắm…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 68. Thử thách mới của Kessoku Band