0
“Ngáp… Buồn ngủ quá đi…”
Đóng lại cánh cổng, Akira lấy tay che miệng sau những cơn ngáp dài mà cất bước.
Ánh nắng ban mai dịu nhẹ cùng những cơn gió thoang thoảng mùa xuân kia càng khiến hắn cảm thấy buồn ngủ hơn.
Đêm qua sau khi trở về nhà, hắn chỉ nấu đơn giản một bữa cơm liền lao vào thư phòng để quyết chiến với kế hoạch sắp tới.
Cũng không có gì nhiều ngoài việc sắp xếp lại lượng thông tin cũng như những gì hắn còn nhớ ở kiếp trước để có thể tận dụng tốt những ưu thế đó trong thế giới này.
Sau một hồi liệt kê ra những cái tên nhân vật mà đối với 25 năm cuộc đời trước chỉ có thể biết đến thông qua anime và tiểu thuyết kia xong thì hắn chuyển qua tiếp tục công việc đầu tiên trong thế giới này.
[Trở thành một tác giả.]
Chẳng cần biết thế giới hỗn loạn đến thế nào nhưng trước tiên cứ có tiền đi cái đã.
Ngôi nhà hiện tại hắn đang ở là của ông ngoại, Fujimura Raiga cấp cho, tiền sinh hoạt hàng tháng cũng chỉ được đưa ở một mức nhất định.
“Muốn tiền? Tự đi mà kiếm” – Ông ngoại lạnh lùng sắt đá nói vậy đấy.
Nên là hiện tại Akira muốn tìm một con đường nào đó có thể kiếm tiền một cách nhanh gọn một chút.
Và với ví dụ tuyệt vời là Utaha – senpai trước mắt thì hắn quyết định trở thành một tác giả văn học, ít nhất thì có thể dễ dàng tiếp cận hơn là những công việc khác.
Lựa chọn của hắn là [5 cm/s] đầu tiên thì đây là một bộ tiểu thuyết mà hắn thích, hắn vẫn còn nhớ như in những tình tiết, thứ hai là nó cũng đủ ngắn gọn và với trí nhớ kiếp trước đang dần trôi đi kia thì những bộ tiểu thuyết nhiều kì là không thể nào rồi.
Vậy là suốt mấy ngày nay hắn đã thức luôn đến tận khuya để hoàn thành sơ bộ cốt truyện và một số chi tiết nhất định trong theo trí nhớ của mình.
Phải cảm ơn bản thân là vẫn còn nhớ gần như toàn bộ câu chuyện nhưng cũng có một vài phần bị sai sót không mượt mà như hắn nghĩ, có lẽ đây cũng chính là giới hạn trong trí nhớ của mình.
Vì thế hắn đã tiện thể viết nốt cốt truyện của những bộ truyện khác khi mà bản thân vẫn còn nhớ: [Khu vườn ngôn từ] [Tớ muốn ăn tụy của cậu] [Dáng hình thanh âm] [Khu rừng đom đóm] [Đứa con của thời tiết] [Khóa chặt cửa nào Suzume] v.v …
Đây đều là những bộ truyện mà hắn cực kì thích ở thế giới cũ.
Hoàn thành nốt cốt truyện cho bộ Suzume cũng đã hơn 3 giờ sáng mất rồi, lúc đó cơn buồn ngủ như muốn đánh gục bản thân nên hắn đã ngủ thẳng luôn trên bàn.
Trước khi bị chìm sâu vào giấc ngủ đó, hắn dường như nhớ mang máng rằng vẫn còn một bộ truyện. Bản thân hắn coi như là thích nhất trong tất cả nhưng lại chẳng thể tài nào nhớ nổi…
Rốt cuộc là bộ gì nhỉ?
---------------
“Ohayo Akira – senpai. Thật ngạc nhiên khi trông thấy anh buồn ngủ vào sáng sớm đấy. Em còn tưởng senpai sẽ khác một chút với Aniki mê game này nữa chứ”
Trong khi vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài nhớ lại những gì hôm qua bản thân đã làm thì một giọng nói thanh thót như chim hót bên hiên nhà vang lên.
Hắn nhanh chóng ngắt mạch suy nghĩ và nhìn lại về hướng giọng nói đó.
Một đôi nam nữ đi cùng nhau khoác trên mình bộ đồng phục giống như hắn đang đi đến.
Chàng trai có một chiều cao khá ấn tượng so với một học sinh trung học bình thường ở Nhật Bản, đôi mắt màu nâu mang vẻ trí tuệ và đầu tóc luộm thuộm màu nâu xám.
Cậu ta cũng nhận ra hắn và phất tay chào một câu “Ohayo Senpai” rồi lại che miệng ngáp dài, cả người cũng buông thõng xuống lờ mờ buồn ngủ.
Cô gái thì lại hoàn toàn khác hẳn so với chàng trai uể oải bên cạnh.
Cô có một vóc dáng nhỏ nhắn ba mét bẻ đôi nhưng lại nhìn rất cân đối. Sự nữ tính ấy được tôn lên nhờ đôi chân thon thả cùng vòng một có phần ấn tượng phù hợp với chiều cao kia.
Mái tóc nâu sẫm dài đến eo và được cắt tỉa gọn gàng giúp cho khuôn mặt dễ thương của cô nàng thêm phần nổi bật, tất nhiên là cả đôi mắt màu tím tăng sự quyến rũ tự nhiên ấy nữa.
Cùng với những hành động cùng cử chỉ được gia giáo cẩn thận từ nhỏ, nhìn qua thôi cũng sẽ thấy cô như một công chúa xinh đẹp và thanh lịch.
“Buổi sáng tốt lành, Kuze và Suou!”
“Rất hiếm khi thấy hai người đi cùng nhau đến trường nhỉ?”
“Không diễn bạn thân thuở nhỏ nữa à?”
Akira nhanh chóng nhận ra hai người này với kí ức của “bản thân” có vẻ như hai người này cũng là những nhân vật chính trong bộ truyện nào đó. Hắn chỉ nhớ rằng kiếp trước đã thấy qua ở đâu đó chứ chưa thực sự đọc bộ truyện lần nào.
Mà sao những [Nhân vật chính] này không phải là bạn học thì là senpai rồi là kouhai của hắn hết vậy, ở cái thành phố to lớn này chỉ có duy nhất mấy trường học đó thôi à?
Cơ mà nếu xét theo việc bọn họ đều ở gần đây thì việc học chung một trường gần nhà thì cũng đúng cả thôi.
Nơi ở hiện tại của Akira là một khu vực gồm nhiều căn nhà đơn lẻ liền kề nhau, cách không xa thì là một chung cư cỡ vừa và xa thêm một chút là một khu chung cư cao cấp.
Mật độ dân cư dày đặc xung quanh đây cũng chính là vì nó gần với một trong những ngôi trường danh tiếng với bề dày thành tích mà bọn hắn chuẩn bị đến khai giảng này, Trường trung học Tokyo.
Một ngôi trường được liên thông với “Đại học Tokyo” và có truyền thống lâu đời được lập bởi nhiều chính trị gia cùng những doanh nghiệp nổi tiếng hùm vốn xây dựng.
“Hôm nay là khai giảng mà, nếu không kéo theo Aniki có khi anh ấy lại ngủ quên mất.”
“Với cả, ở trường mới là bạn thuở nhỏ thôi, bây giờ vẫn là đứa em gái đáng yêu xinh đẹp mà!”
[Suou Yuki] nhanh chóng bắt kịp hắn và đồng thời bước đi bên cạnh.
Đừng nhìn vẻ bề ngoài thanh lịch tinh tế kia, thực chất bên trong là một tên otaku chính hiệu. Hắn quen thân với hai anh em nhà này cũng chính là vì hợp tính ở điểm đó đấy.
Cũng chính vì việc thích xem anime, đọc manga cùng light novel và chơi game mà ngoài vẻ lịch sự cao quý kia chính là bản chất vui tươi tinh nghịch hay thích trêu chọc người khác ẩn sâu bên trong.
Hồi sơ trung, cả ba đã cùng tiến vào hội học sinh nên càng thân thiết hơn nhưng sau khi Akira lên cao trung thì đã ít liên hệ đi phần nào, dù nhà có gần và thường xuyên gặp gỡ nhưng cũng là mấy lần trao đổi như những otaku khác thôi.
Nhưng cũng may là nhờ có chung sở thích đó nên giờ cũng không có khó xử mấy, cả ba bắt đầu trò chuyện cởi mở hơn và cứ thế bước dần về hướng ngôi trường.
*****
“Vậy hẹn gặp lại Akira – senpai, bọn em qua khu nhà của học sinh năm nhất đây.”
“Vì lại cùng một trường học nên mong rằng senpai sẽ lại [Chăm sóc] bọn em như năm xưa nhé.”
Vẫy tay chào tạm biệt cặp đôi [Anh em x Bạn thuở nhỏ] hắn nhanh chóng tiến về khu nhà của học sinh năm hai.
Bởi vì là một ngôi trường danh giá và lượng học sinh theo học cực kì đông đảo nên ngôi trường cũng sở hữu cho mình một diện tích cực kì to lớn và chia thành nhiều khu vực khác nhau.
Chính bản thân hắn đã học ở đây một năm trời nhưng cũng chẳng thể khám phá hết toàn bộ khuôn viên của trường học, nói rằng trường đã bao nguyên một quả núi cũng không ngoa.
Akira theo dòng người đi vào trước dãy phòng học, trước tiên là phải xem bảng danh sách xem bản thân năm nay phân vào lớp nào nữa đã.
Về cơ bản thì những mối quan hệ xung quanh hắn đều đến từ bên ngoài và chẳng có mối quan hệ “bạn học cùng lớp” nào thân thiết cả nên hắn cũng chẳng quan tâm đến việc năm nay học lớp nào.
Khác với hắn, trước tấm bảng thông báo là những cô cậu học sinh túm ba túm năm đang thảo luận ngất trời trước việc phân lớp.
Mà điều đó cũng đúng thôi, thời học sinh ở Nhật Bản này thường thì đều là những mối quan hệ trong một vòng tròn với nhau. Tức là nếu lỡ trong một vòng tròn có người bị tách ra thì người đó sẽ khó mà hòa nhập vào lại.
Có không ít nếu không nói là đa phần những mối quan hệ tốt đẹp ở năm đầu sau khi lên năm hai năm ba chỉ vì không cùng lớp lại trở nên xa cách.
Nên là mọi người háo hức cùng lo lắng cũng là điều hiển nhiên.
Giống như cô nàng bên cạnh hắn lúc này vậy!
Hắn đột nhiên nổi cơn xấu tính, rón rén đến gần thiếu nữ đang liếc nhìn trên bảng và tìm cái tên của người nào đó trong vô vọng.
Ngay lúc mà cô nàng không hề cảnh giác đó, hắn vỗ vai một cái rồi nói ngay bên tai.
“Xin lỗi nhé, năm nay thân phận bạn cùng lớp với Tomoya lại về tay tớ rồi!”
Trong nháy mắt, Akira dường như nhìn thấy một con mèo bị hù dựng hết phần lông của nó lên cao vậy.
Cô nàng sở hữu mái tóc vàng đẹp đẽ kia bị giật mình và nhảy thót lên một cái rồi mới run rẩy xoay người nhìn lui sau.
Gò má bắt đầu đỏ ủng dần lên trên làn da trắng mịn màng đó, đôi mắt màu xanh như bầu trời kia run run óng ánh như sắp khóc.
Sau khi hồi thần và nhận ra người vừa hù trước mặt cô nàng mới dần bình tĩnh lại nhưng sau đó đột nhiên nhận ra lời nói vừa rồi của hắn cô lại xấu hổ hơn.
“A! Ki! Hi! To! – A! Ki! Ra!!!”
Dường như không nhịn nổi nữa, cô nàng nắm tay thật chặt, đôi mắt ngấn nước kia lườm đầy sắc bén về phía hắn, có lẽ chỉ thêm một chút nữa thôi thì một trận b·ạo l·ực học đường có thể sẽ thực sự diễn ra.
Nói vậy thôi chứ Akira biết rõ khi ở trường cô nàng này sẽ không để lộ mặt xấu kia của bản thân đâu.
Hắn miệng cười vui vẻ đối mặt với cô nàng rồi phất tay chào hỏi xong nhanh chóng chạy đi bỏ mặc con người đang vừa xấu hổ vừa giận dữ kia ở lại sau lưng.
Hắn vui vẻ huýt sáo vui vẻ đi vào tòa nhà như vừa roll được nhân vật SSR nên không hề để ý đến rất nhiều ánh mắt từ những người khác nhau đã nhìn chăm chú vào màn trêu đùa vừa rồi của hắn.
[Rốt cuộc có những ai nhỉ?]