Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 94. Cảm xúc của Tomoya và Eriri...
Akihito Akira là một con người rất hời hợt.
Hời hợt với thế giới: Mặc dù hắn có thể biết được thế giới sắp gặp chuyện gì đó thì hắn cũng chẳng quan tâm mấy.
Hời hợt với mọi chuyện: Đối với hắn thì mọi thứ xảy ra là vì nó nên xảy ra chứ chẳng có liên quan gì cả.
Hời hợt với mọi người: Hắn coi mọi người như một quyển sách được cập nhật từng chương mới mỗi ngày.
Đúng vậy... Hắn chỉ muốn đứng đó và nhìn, quan sát những gì mà mọi người đã, đang trở thành chứ chẳng thèm nhúng tay vào.
... Và hắn, Akihito Akira: Hời hợt với chính bản thân mình!
Bây giờ là buổi tối, vài giờ sau khi sự kiện ấy xảy ra.
Hắn nằm trên chiếc giường thân yêu của mình và thẫn thờ nhìn vào bóng tối.
À, bóng tối là do hắn trùm chăn che kín đầu mà thôi...
Akira lúc này đang đắm chìm vào suy nghĩ về những gì mà Eriri đã nói lúc chiều.
Mặc dù hắn đúng là không phải nguyên do chính, nhưng cái câu [Tại sao Akira luôn thờ ơ] ấy đã làm hắn bừng tỉnh.
8 năm trước, ba người bọn hắn là nhóm bạn thân nhất thường xuyên tụ lại với nhau để nói đủ thứ về game, về manga.
7 năm rưỡi trước, Eriri đã rơi những giọt nước mắt khi lảng tránh hai người bọn hắn và không nói chuyện với nhau nữa.
5 năm trước, cả ba chỉ có thể câu được câu không đáp chuyện trở lại.
3 năm trước mới có thể bắt đầu mượn đồ của nhau, những món đồ otaku.
Và chỉ một năm trước thì mới có thể trò chuyện lại bình thường.
Nhưng... Thực ra, cả ba chưa từng giảng hòa với nhau!
Bỏ qua Tomoya đã không đưa ra câu trả lời... Thì chính Akira, người biết rõ tất cả mọi chuyện và là người hiểu nhất trong lòng hai người bạn từ nhỏ của mình nghĩ gì... lại chẳng hề làm gì cả mà chỉ thờ ơ đứng nhìn.
Hắn sẽ không lấy lí do là linh hồn hiện tại là hắn ở một thế giới khác xuyên qua đâu... Bởi vì hắn hiểu rõ, chính hắn ở thế giới cũ cũng cũng sẽ làm như vậy mà thôi.
Đó chính là con người của hắn rồi!
[Tách!]
Ngay khi hắn chuẩn bị tự chê trách sự tồi tệ của bản thân thì đột nhiên đèn trong phòng sáng lên.
Và một thứ gì đó cực kì mềm mại ôm chầm lấy hắn từ phía ngoài tấm chăn.
Akira chui đầu ra khỏi tấm chăn và thấy một gương mặt cực kì xinh đẹp chỉ cách mặt hắn chưa đến 10 cm.
“Utaha – senpai!”
Hắn phải giật lùi ngay tức khắc thoát khỏi đôi mắt đỏ ngọc đang chăm chú như muốn ăn tươi nuốt sống đó.
“Bình tĩnh nào. Mọi chuyện sẽ ổn thôi!” Cô nàng senpai nói với một giọng thì thào nhỏ nhẹ.
Cái tình huống bây giờ mới bất ổn đấy!
Utaha – senpai lúc này đang nằm dài trên giường và nghiêng người nhìn hắn.
Cô nàng chỉ mặc cho mình chiếc váy mỏng liền thân lộ vai màu xanh biển...
Và thêm cả cái tư thế hiện tại khiến cho chiếc váy không thể nói là dài kia càng trông ngắn hơn.
Đôi chân dài trắng nõn của Utaha – senpai lộ ra dưới lớp váy mỏng. Bờ mông vì nằm nghiêng nên nó cao v·út đẫy đà hơn.
... Vòng một quá đáng ấy vì nằm nghiêng nên như thể được trọng lực buff thêm làm lộ rõ ra nó lớn như thế nào!
“T-Tại sao chị lại ở đây...” Akira nuốt nước bọt để làm dịu đi cổ họng khô khốc của mình.
Cô senpai khẽ ngồi dậy, chống một tay trên giường và khẽ nghiêng một bên để đè ép phần ngực vào cánh tay rồi nói: “Thì tại mấy chương gần đây chị có tí đất diễn nào đâu.”
Nghe vậy thì hắn cũng chẳng biết phải nói sao luôn:
“Cái đấy được tính là lí dó à?”
“Với cả chương gần đây là sao? Đất diễn nào hả?”
“Chị nói như vậy mọi người sẽ lầm tưởng đây là trong truyện mất!”
Nhưng lúc này cô nàng trước mặt hiển nhiên chẳng thèm để tâm mấy lời của hắn.
Utaha – senpai cúi người chống cả hai tay lên giường và bắt đầu bò đến tiếp cận.
“Senpai, chị làm gì thế...” Akira hoảng hốt luống cuống trốn về phía sau.
Nhưng chỉ lui được một chút thì lưng của hắn đã đập mạnh vào bức tường!
Cũng may lúc này cửa phỏng mở ra! Bước vào trong là Megumi với khay trà trên tay và nói: “A, cậu dậy rồi à Akihito – kun?”
Cơ mà dù Megumi xuất hiện nhưng Utaha chẳng có ý định dừng lại chút nào cả. Đôi mắt cô nàng sáng rực, hai gò má bắt đầu ửng hồng.
Cô nàng thở gấp dồn dập vào nhào thẳng đến con chuột đang bị dồn vào chân tường là hắn kia!
“D-Dừng lại... Oái!!!”
“Đừng nhìn nữa... Ngăn chị ấy lại! KATOU!!!!!”
Đáp lại lời cầu cứu trong tuyệt vọng là một gương mặt chẳng để lộ một xíu cảm xúc nào và giọng nói cực kì bình thản truyền đến:
“À... ừ...”
*****
“Ra vậy… Là cậu gọi Utaha – senpai tới à…” Akira mệt mỏi gục đầu xuống bàn và lẩm bẩm nói với Megumi.
Cũng may là chất vải của áo quần hắn khá tốt chứ nếu không đã bị cô nàng senpai đột nhiên nổi hứng kia xé rách rồi.
Cô nàng còn lẩm bẩm gì mà: [Chị chỉ là lấy tài liệu cho light novel thôi] …
Ai mà tin cái lí do đó chứ!
Lúc này ba người bọn hắn đang ngồi vây quanh bàn trà để nói về chuyện lúc chiều.
Utaha – senpai cần ly trà lên uống một ngụm sau đó đột ngột hướng thẳng về phía Megumi đối diện hỏi với giọng sắc sảo:
“Trước tiên thì…”
“Tôi tò mò tại sao cô thản nhiên đi vào nhà này như không vậy, Katou – san?”
Nghe được câu hỏi đó của chị ấy thì Akira ngay lập tức cứng cả người… Không hiểu sao sau lưng hắn lại thấy mát lạnh lạ thường.
Bên kia, Megumi dù bị ánh mắt lạnh lùng của Utaha – senpai lườm nguýt nhưng lại chẳng hề tỏ ra một chút bối rồi nào cả.
Megumi chỉ đáp với với một tông giọng cực kì bình thường:
“Cả Kasumigaoka – senpai cũng thế.”
“Em chỉ nói mỗi một câu [Akihito – kun đang gặp chuyện] vậy mà trong 15 phút chị đã lao một mạch tới đây.”
“Chuyện đó không đáng tò mò sao?”
…
Ừng ực…
Hắn cảm giác như thực sự đang có những bông tuyết rơi ngay trong căn phòng này vậy...!!!
Akira lúc này thậm chí không dám ngẩn đầu lên nhìn hai cô nàng mà chỉ giả vờ gục ngã xuống bàn và trong lòng đang vang lên từng hồi chuông cảnh báo.
… Hay là giờ xuống giấu đi hết đống dao, nĩa đi nhỉ? (School Days!!!)
Utaha – senpai nhíu lông mày lại trước cái thái độ điềm nhiên và câu nói xéo xắt kia của Megumi.
Bực mình, cô nàng chọn cách đá sang hắn: “Thế. Đã có chuyện gì hả?”
Thấy chủ đề đã được chuyển dời, hắn lúc này mới thở phào một hơi và ngồi thẳng dậy đối diện với hai cô nàng trước mặt.
Trầm ngâm một chút để sắp xếp từ ngữ trong đầu, hắn bắt đầu kể hết từ những chuyện đã xảy ra lúc chiều đến những vấn đề mà hắn, Tomoya và Eriri từ hồi tiểu học đến bây giờ.
Megumi và Utaha – senpai im lặng lắng nghe hết từ đầu đến cuối.
Ngoài trời cũng đã vào đêm khuya từ bao giờ, và chiếc đồng hồ cũng đã cho biết bây giờ là gần 11h mất rồi.
Sau khi kể hết, Akira thở dài một hơi và chờ đợi hai cô nàng tiêu hóa câu chuyện.
Hắn không ngại kể ra hết cho hai người này… Bởi vì họ đều là bạn đồng hành của không chỉ hắn mà còn với Tomoya lẫn Eriri.
Bởi vì hắn cũng biết rằng, cả Megumi và Utaha – senpai cũng đều rất yêu quý hai người kia cũng như circle làm game đột ngột thành lập này.
Akira ngồi thẳng lưng và cúi gập xuống hai cô nàng đang nhìn chăm chú vào hắn kia:
“Em (Tớ) lần này không muốn đừng ngoài nữa mà muốn giúp hai người họ thực sự giảng hòa lại với nhau.”
“Xin hãy giúp em (tớ)!”
Megumi và Utaha – senpai bất ngờ trước cái cúi đầu xin giúp đỡ của Akira.
Hai người họ đơ mất một lúc rồi quay sang nhìn nhau và cùng lúc nở một nụ cười.
Hắn chờ mãi không nghe được câu trả lời, ngẩn đầu lên xem thì thấy Utaha – senpai lục lọi ra quyển sổ nhỏ của bản thân.
Bên kia, Megumi lấy ra điện thoại và đi sang một bên và nói với người đầu dây bên kia: “Mẹ à. Chắc hôm nay con [lại] về nhà muộn ạ.”
Hắn ngạc nhiên đến há hốc mồm trước sự bình tĩnh nhanh gọn ấy của Megumi, có vẻ mấy lần trước cô nàng cũng đã làm vậy để qua đêm ở phòng hắn tới tận sáng mà hắn không biết.
Utaha – senpai khẽ liếc qua Megumi một mắt rồi cũng mặc kệ mà bắt đầu hí hoáy gì đó vào quyển sổ của mình.
Chờ cho Megumi gọi điện xong thì cô nàng senpai này mới nói với hắn: “Đầu tiên thì hãy gọi đương sự đến đây đi đã. Chúng ta sẽ bắt đầu chiến dịch giải cứu công chúa ngay bây giờ!”
Nghe lời nói đanh thép ấy từ Utaha – senpai, hắn chỉ biết gật đầu theo bản năng.
*****
Đương sự, Aki Tomoya, đã có mặt!
Tên bạn thân của hắn này tối giờ đã vật vờ ở nhà và cũng suy nghĩ rất nhiều về chuyện của Eriri lúc chiều kia.
Khi được Akira gọi qua thì nhìn cậu ta như thể con zombie vừa tỉnh dậy trong thùng rác vậy!
Giờ thì đã đủ quân số, cuộc họp bàn chiến lực chính thức bắt đầu.
Và nó mở màn bằng cái nhìn lạnh lùng từ cả Utaha – senpai cho hai tên con trai!
Chiếc bàn phân chia thành hai bên với một bên là Megumi và Utaha – senpai đang khoanh tay trước ngực hướng ánh nhìn lạnh lẽo đến hai tên con trai cúi gầm mặt chịu tội kia.
“Tôi đã nghe câu chuyện từ Hentai – kun rồi…”
“Cả hai cậu… Trẻ con quá đấy!”
[Hểh] x2
Cả hắn và Tomoya cùng lúc ngẩn đầu lên hướng ánh mắt ngạc nhiên về phía Utaha – senpai.
Mặc kệ sự khó hiểu của hai người bọn hắn, cô nàng senpai lạnh lùng dùng ngòi bút gõ gõ vào quyển sổ nhỏ và nói tiếp:
“Tại sao lại đi nói về một cô gái khác trước mặt Sawamura – san như vậy chứ?”
“Những gì các cậu nói đã khiến…”
“Sawamura cảm thấy như là mình đã mất hết tất cả.”
“Từ lòng tự trọng của một creator cho tới vị trí là người bạn thuở nhỏ!”
… Tomoya sững người trước những lời đó của Utaha – senpai. Cậu ta dần dần nhớ lại những gì đã làm khi giúp Izumi – chan rồi sau đó là những lời đã thốt ra khi nói với Eriri.
Trong khi Tomoya mấp máy miệng không thốt lên được từ nào thì Akira lại chìm trong suy nghĩ.
Hắn đúng là đã quên mất việc bản thân không đặt vào vị trí của Eriri để biết được cô nàng đang suy nghĩ thế nào.
Tất nhiên đó là do trước đây Akira đã mặc kệ mà chỉ đứng một bên quan sát…
Utaha – senpai cho hai tên con trai một thời gian đủ lâu để tự nghĩ lại rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Hentai – kun đã nói ra điều mình muốn rồi. Vậy thì Rinri – kun... Chị muốn biết cậu mong chuyện này sẽ giải quyết như thế nào?”
“Em...” Tomoya không biết phải trả lời như thế nào trước câu hỏi đó, cảm xúc của cậu ấy lúc này đang rối tung hết cả lên.
Utaha – senpai không cho Tomoya thời gian suy nghĩ mà đã nói trước: “Em có muốn giải quyết việc này cho ra lẽ với Sawamura – san không?”
“Tất nhiên... em muốn...” Tomoya lẩm bẩm đáp lại.
Utaha – senpai nhìn chăm chú hơn nữa:
“Có muốn làm em ấy vui lên không?”
“Có muốn bảo vệ em ấy, bao bọc em ấy...?”
Từng câu hỏi của Utaha – senpai như những nhát kiếm đâm vào nơi sâu nhất trong tim của Tomoya.
Ở nơi đó, có những kỉ niệm về 8 năm trước...
Nhớ lại những điều xảy ra năm ấy cùng những cảm xúc đã giấu nhẹm đi từ rất lâu.
Tomoya ôm lấy đầu tóc rối của mình và bắt đầu khàn khàn nói:
“Em muốn...”
“Nhưng có một chuyện...”
“Eriri sẽ không đời nào xin lỗi, và em vẫn chưa xin lỗi cậu ấy nữa...”
“Nó khiến mọi thứ... như thể đang dần dần tan biến.”
“Cậu ấy... ngốc quá. Và cả em nữa...”
“Nên... Em muốn làm điều gì đó về việc ấy.”
“Lần này... Bằng mọi giá!”
“Cô ấy là người quan trọng với em, cả quá khứ lẫn hiện tại và sẽ là cả tương lai nữa.”
“Nên em sợ sẽ trở nên xa cách với cậu ấy như trước...”
Tomoya đã nói rất nhiều, rất dài...
Những giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống cùng với những lời thú nhận ấy.
Người khóc là Tomoya nhưng chẳng hiểu sao trái tim của Akira lại quặn đau đến vậy.
Đến hiện tại hắn mới thấy... Bao năm qua cậu bạn thân của hắn đã phải kìm nén những cảm xúc đau khổ đó và vẫn tiếp bước trên con đường otaku...
Và những giọt nước mắt tuôn trào của Eriri lúc chiều nữa... Cô nàng hẳn cũng đã phải kìm nén từ rất lâu rồi.
Trong khi đó hắn thì...
Hắn với tay đến nắm chặt bờ vai đang run lên vì khóc kia: “Tomoya. Lần này chúng ta sẽ làm được. Chúng ta tìm về Eriri, và sẽ lại là những đồng đội chung sở thích otaku một lần nữa nhé.”
“Akira...” Tomoya ngước lên nhìn về phía hắn.
Nhìn đôi mắt thẫn thờ đẫm lệ của cậu bạn thân, hắn biết rằng bản thân nhất định phải làm được.
Lúc này, cô nữ chính mờ nhạt của hắn, Katou Megumi đột nhiên lên tiếng sau khi im lặng suốt cả buổi: “Mình nghĩ là có cách đấy.”
Mọi người đều ngạc nhiên quay sang nhìn cô nàng thì thấy Megumi đưa ra màn hình điện thoại của mình.
Thì ra nãy giờ cô nàng bấm điện thoại không phải là để g·iết thời gian trong khi nghe kể chuyện. Mà là...
[Lit – Rhasp] game mà Eriri đã đưa cho Tomoya nhưng rồi cậu ấy không có cơ hội trả lại cho cô nàng vì khi đó cả hai người đã không còn nói chuyện nữa.
Và cảnh trên màn hình mà Megumi cho bọn hắn xem lúc này là:
[Bạn thuở nhỏ đến giải cứu công chúa!]