Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 95. Nhưng còn với chính cậu thì sao, Akihito Akira – kun?
Nhờ có sáng kiến của Megumi.
Nhiệm vụ [Chinh phục người bạn thuở thơ ấu!] đã được triển khai ngay tức khắc.
Cả bốn người bọn hắn đã dành cả đêm cho đến tận sáng để lên kế hoạch cho ngày hôm nay: Ngày cuối cùng của NatComi!
Tomoya kể lại những kí ức thuở nhỏ và Akira sẽ thêm thắt các chi tiết lại.
Megumi thì bắt đầu chơi lại Lit – Rhasp để tìm kiếm ý tưởng.
Và cuối cùng thì tác giả Light novel, Kasumi Utako, viết ra những cảnh dựa trên chúng để tạo nên kế hoạch hoàn hảo nhất.
Từ đêm khuya đến tận sáng, bon hắn đã đón chào một ngày mới bằng bản kế hoạch hoàn chỉnh nhất có thể.
Xong tất cả mọi thứ thì mặt trời cũng đã bắt đầu ló rạng và một ngày mới đến.
Bỏ qua cô nàng Utaha đang cuộn tròn trên giường của hắn và chui vào trong chăn rồi hít lấy hít để kia…
Mọi người thu dọn lại đồ đạc và chuẩn bị xuất phát ngay tức khắc.
“Hai cậu đi sớm vậy à?” Megumi đứng nhìn Akira và Tomoya mặc giày chuẩn bị ra cửa hỏi.
Tomoya với ánh mắt nghiêm túc chỉ gật đầu đáp lại rồi mở cửa ra ngoài.
Akira cũng nhanh chóng mặc giày vào rồi quay lại nhìn cô nàng đang lo lắng cho bọn hắn kia: “Ừ, bọn mình phải đi đây. Tới Circle Egoisthic Lily.”
Mặc dù không ngủ chút nào, nhưng Megumi lúc này vẫn giữ nguyên ánh mắt tỉnh táo ấy và nhìn chăm chú vào hắn.
Một lúc sau cô nàng mới nghiêng đầu mỉm cười nhẹ nhàng: “Vậy sao… Ừ, cố gắng lên nhé!”
Hắn nhìn lấy gương mặt dễ thương luôn luôn không biểu lộ cảm xúc kia giờ đây lại đột nhiên thể hiện ra một mặt khác.
Megumi cũng muốn truyền đạt cảm xúc gì đó cho hắn…
“Katou… Cảm ơn cậu.”
Akira đã bất giác buột miệng cảm ơn một cách tự nhiên khi đang đắm chìm vào nụ cười nhẹ nhàng đó của cô nàng.
Megumi nghe vậy thì ngạc nhiên: “Ơ? Mình có làm được gì đâu? Lần này người đã rất cố gắng là Kasumigaoka – senpai đấy chứ.”
Hắn lắc đầu cười mà không nói gì cả.
Cả hai im lặng trong thoáng chốc thì Megumi mới lên tiếng: “Vậy. Cậu hãy mang Eriri về lại Circle của chúng ta nhé.”
“Nhất định! Lần này tớ sẽ không thờ ơ đứng nhìn nữa đâu!” Akira ngay lập tức mạnh mẽ đáp lại cô nàng với một quyết tâm lớn nhất.
Hắn bây giờ thực sự sẽ hành động. Để giúp hai người bạn thân từ nhỏ và cũng là để khiến Circle mà mọi người đã chung sức xây dựng này tiếp tục tiến lên!
Akira cười tươi vẫy tay chào Megumi rồi mở cửa đuổi theo Tomoya đang chờ ở ngoài kia.
Nhưng đột nhiên, khi cánh cửa ấy còn chưa đóng lại…
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo rất nhiều cảm xúc ẩn ý trong đó truyền đến:
“Không thờ ơ với chuyện này nữa… Nhưng còn với chính cậu thì sao, Akihito Akira – kun?”
[Sầm] Cánh cửa đóng lại và chẳng có âm thanh nào truyền đến nữa cả, như thể những gì mới nãy nghe được chỉ là tưởng tượng vậy….
*****
Cuối cùng thì ngày thứ ba của NatComi cũng khai mạc.
Akira cùng Tomoya nhanh chóng theo dòng người đang xếp hàng bắt đầu tiến vào bên trong.
Nhưng khác với những lần đu Comiket trước kia của hai người bọn hắn, mục tiêu lần này không phải là doujinshi hay những món đồ otaku khác.
Sảnh đông, khu vực số 276, là nơi Circle của Eriri sẽ bày bán ngày hôm nay.
Đến nơi, dù mọi thứ đã được đoán trước nhưng bọn hắn vẫn không giấu nổi sự thất vọng… Eriri đã không đến.
Bọn hắn cúi chào bố mẹ của Eriri rồi rời đi.
“Giờ phải làm sao đây?” Tomoya lau đi những giọt mồ hôi trên trán vì đã phải chờ suốt hàng tiếng đồng hồ và sau đó chen lấn liên tục.
Akira cũng không khá khẩm hơn là bao, chưa kể bọn hắn đã chẳng ngủ một phút nào từ hôm qua đến giờ nữa.
“Triển khai kế hoạch B thôi. Cơ mà chúng ta tìm thêm đồng minh nữa đã.” Hắn vừa nói vừa vỗ vai ra hiệu Tomoya nhìn về phía sau.
Ở đó đang lấp ló một bóng người nãy giờ cứ liếc nhìn về phía bọn hắn.
Tomoya thấy vậy thì mắt sáng lên chạy thẳng đến: “Iori!”
Đúng vậy, người nãy giờ len lén nhìn trộm bọn hắn chính là tên bạn (đã từng) thân hồi sơ trung kia.
Cậu ta bây giờ đã thuộc Circle siêu nổi tiếng Rouge en Rouge, và lần trước còn xuất hiện để kiếm chuyện với bọn hắn.
Iori bị gọi ra như vậy thì giật mình hoảng hốt quay mặt đi vờ như nãy giờ chẳng làm gì cả sau đó mới đáp: “Ồ! Akira và Tomoya đấy à!”
“Nãy giờ ông nhìn sang chỗ bọn tôi suốt còn gì…” Hắn cũng chẳng biết phải nói sao với cái trò giả vờ ngu ngốc này của cậu ta nữa.
Iori cứng miệng mất một lúc rồi nói lảng sang chuyện khác: “T-Thế hai ông đến Circle của bọn tôi làm gì? Nói trước là vụ Kashiwagi Eri – sensei bọn tôi không nương tay đâu nhé!”
Tomoya ngay lập tức cắt ngang màn khiêu chiến vô bổ kia và nhanh chóng nói: “Tôi không cần ông nương tay. Nhưng hiện tại tôi cần ông hợp sức một chút.”
Iori ngạc nhiên khó hiểu nhìn về phía Tomoya: “Ểh? Hợp sức? Làm gì?”
Tomoya từng bước từng bước tiến sát ngay trước mặt Iori và nói một cách nghiêm túc từng chữ một: “Đương nhiên là... Để đưa Eriri quay lại Circle của tôi rồi!”
“Hả!!!???” Iori há hốc mồm trước yêu cầu kì lạ kia.
*****
Mặc dù là một người thuộc Rouge en Rouge nhưng cuối cùng Iori cũng đã theo giúp Akira và Tomoya trong công cuộc đưa cô nàng họa sĩ về lại Circle.
Cái cảnh cậu ta ngạc nhiên đến nỗi vò mái tóc được vuốt chỉnh chu kia khiến Akira ngay lập tức bật cười.
Đúng thế, Iori đang giúp chính đối thủ của mình!
Cậu ta nếu bỏ qua vài khía cạnh thì đúng là một người bạn thân cực kì tốt đấy.
Vậy là giờ ba người bọn hắn đang chạy khắp NatComi để tìm một Cosplayer dựa trên mạng lưới thông tin cực kì rộng lớn của Iori.
Đúng vậy, một Cosplayer cos nhân vật trong [Lit - Rhasp].
Nhờ có Iori liên tục gọi điện tìm người cung cấp thông tin và chỉ hướng. Sau một hồi tìm kiếm thì bọn hắn đã tìm đến được...
[Selvis] bạn thuở nhỏ của cô công chúa!
Sau một hồi thương thảo và thuyết phục, cuối cùng thì Tomoya cũng đã mượn được bộ đồ [Selvis] và nhanh chóng mặc vào nó để di chuyển đến nơi tiếp theo trước khi quá trễ.
Thời gian đã qua nhanh trong khi bọn hắn gặp rắc rối trong việc tìm kiếm.
Màn đêm dần dần buông xuống thay thế đi buổi chiều tà kia.
Đây là nơi cách nhà Akira không xa lắm. Phía trên đỉnh đồi nơi cuối con đường, ở đây có một khu biệt thự cực kì rộng lớn và sang trọng.
Nhà của Eriri.
“Tớ đã gọi điện cho bố của Eriri rồi, nên vụ nhân viên bảo vệ cứ để tớ lo.” Akira cất đi chiếc điện thoại và quay sang nói với cậu bạn thân bên cạnh.
Tomoya thì đang đứng thở hồng hộc bởi vì phải chạy một quãng đường dài liên tục trong bộ trang phục kì lạ đó.
Hắn đi đến vỗ lưng người bạn thân của mình và cười: “Chuyện đón nàng công chúa giao lại cho cậu nhé, Kị sĩ hộ vệ!”
Tomoya hít sâu một hơi và thở ra.
Cậu ấy đứng thẳng người rồi dùng ánh mắt nghiêm túc đầy mạnh mẽ đáp lại hắn: “Tớ sẽ làm được!”
Mặc lấy bộ trang phục kị sĩ thời trung cổ phương tây.
[Tomoya] a.k.a [Selvis] nhanh chóng lẻn qua cổng sau của ngôi biệt thị và đi đến gần một chiếc cây to lớn.
Cây này nằm trong khuôn viên biệt thự nhà Eriri và tán cây của nó vươn lên đến tận ban công của căn phòng ngủ Eriri.
Ngay khi Tomoya bắt đầu leo lên thì ở phía xa, những chùm pháo hoa bắt đầu được bắn lên.
[Bùm... bùm...] Những quả pháo hoa bay cao, bay xa trên bầu trời và nổ ra một bông hoa ánh sáng rực rỡ.
Ánh sáng ấy chiếu rọi gương mặt đang cố gắng len lên từng chút một để vươn đến chỗ ban công.
Và ánh sáng ấy... cũng chiếu rọi bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp đang diện một bộ váy màu đỏ cực kì lung linh.
Đó là cô công chúa của chúng ta hôm nay.
“Ở bên này... Eriri!!!!”
Tiếng gọi của Tomoya vang lên trong màn đêm này.
Nơi mà phía ngoài kia đang là bữa tiệc sang trọng linh đình.
Nơi mà trên bầu trời lấp lánh ánh sáng của pháo hoa.
Nơi mà có một cô gái đang đau buồn chờ đợi một người...
[Người ấy đã đến.]
*****
Trên con đường vắng tanh, Akira thẫn thờ nhớ lại những gì bọn hắn đã bàn vào đêm khuya hôm qua.
Đây là những gì Utaha – senpai đã nói khi viết lên bản kế hoạch:
“Chiến dịch này sẽ kích thích những hồi ức khi xưa để làm lành với Sawamura – san.”
“Bởi vì bản chất của Sawamura Spencer Eriri là một thiếu nữ phiền phức! Cô ta luôn chờ đợi một ngày, Hoàng tử otaku sẽ đến mà đón cô ấy đi.”
“Tác giả doujinshi k·hiêu d·âm mà mơ mộng quá thể!”
Đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ kĩ cái điệu cười của Utaha – senpai khi nói những lời đó.
Cũng may là ở đó còn có Megumi, khắc chế cứng của cô nàng senpai, đã chen vào ngăn lại điệu cười mỉa mai đáng sợ ấy:
“Em thì nghĩ chính vì là tác giả doujinshi k·hiêu d·âm nên mới mơ mộng đấy.”
Lúc ấy, Utaha – senpai đã cứng ngay nụ cười trên môi và nhìn kĩ lại cô nàng nữ chính mờ nhạt đó.
…
Lắc đầu bỏ qua dòng hồi tưởng.
Akira thẫn thờ dừng lại trước cánh cổng của một ngôi trường vừa lạ vừa quen.
Đây là trường tiểu học mà hắn đã gặp gỡ Tomoya và Eriri, rồi sau đó cả ba đã trở thành những người bạn thân nhất với nhau.
Hắn không theo vào mà chỉ đứng ở ngoài ngẩn ngơ nhớ về những kí ức bị phủ bụi.
Lúc sáng, sau khi chào tạm biệt Megumi và cùng Tomoya đến NatComi, hắn đã nghĩ về những kí ức đó rất nhiều.
Sau cùng, hắn đã nói với cậu bạn thân rằng: “Liệu sâu thẳm bên trong Tomoya. Cậu có thể chấp nhận Eriri một lần nữa không?”
Đúng vậy… Mọi người có thể không biết, nhưng Akira lại hiểu một điều…
Tomoya coi việc Eriri đã không nói chuyện cùng bọn hắn nữa là một sự phản bội!
Nhưng cùng với nó, Eriri cũng đã phải kìm nén rất nhiều điều trong lòng và cực kì đau khổ với nó.
Cô nàng Tsundere của chúng ta lúc ấy cũng là vì không muốn nọi người nói ra nói vào và cả việc Tomoya b·ị b·ắt nạt nên mới vậy.
Vì thế trong chiến dịch giảng hồi tối nay, ngay lúc này, trong ngôi trường tiêu học năm xưa, hai con người đó… Hắn không biết được mọi thứ sẽ trở nên như thế nào nữa.
…
Không biết đã bao qua lâu, khi mà đợt pháo hoa thứ hai đã bắt phát sáng trên bầu trời đêm lần nữa.
Lúc này, một chàng trai đang cõng lấy một cô gái rời khỏi ngôi trường.
Chàng trai là người kị sĩ hộ vệ tuyệt vời nhất cõng lấy cô nàng công chúa trở lại lâu đài.
Không có cảnh nắm tay, ôm hôn thắm thiết thì có vẻ hai người vẫn chưa làm lành nhỉ?
Nhưng mà…
Akira nhìn gương mặt nhẹ nhõm của Tomoya cùng nụ cười nhẹ nhàng của Eriri thì hắn cũng đã thở phào phần nào.
Nếu chưa có kết quả thì chỉ cần đi tiếp thôi!
Cứ tiếp bước cho đến khi chúng ta chạm đến nó, thứ mà mọi người đã luôn hướng đến.
Lúc đấy, mới chính là lúc hạnh phúc nhất.
Akira mỉm cười rồi đi ngược lại hướng của hai người kia và về nhà.
Ngước nhìn những bông hoa ánh sáng nở rộ trên kia…
Đột nhiên một giọng nói vang lên trong đầu:
[Nhưng còn với chính cậu thì sao, Akihito Akira – kun?]