Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 97. Akihito… Luôn xuất hiện… Giúp tớ…

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97. Akihito… Luôn xuất hiện… Giúp tớ…


Vì Shikiya đang ngồi dựa hẳn vào chiếc máy nên khi Akira cúi xuống thì gương mặt của hắn cũng đối diện thẳng sát vào gương mặt trắng bóc của cô nàng.

Từng người, từng người một đắm chìm nhìn lên sân khấu. Nhìn về phía bốn cô nàng đang mang đến một bản nhạc tuyệt vời nhất!

Âm thanh đó càng lúc càng điên cuồng hơn… Càng lúc càng hăng say hơn!

Khán giả đã giảm đi rất nhiều, những người thân quen không có ở đó và những khán giả lạ lẫm thì tỏ ra không quan tâm.

Shikiya vẫn trừng to đôi mắt ấy vào người vừa đỡ mình dậy kia và nói: “Akihito… Luôn xuất hiện… giúp tớ… Nên tớ… không lo…”

Trường học vào kì nghỉ hè… Mang đến một cảm giác rất kì lạ.

[Guitar, cô độc và những ngôi sao xanh] đã được biểu diễn xong… Nhưng kết quả là nhận lại sự im lặng đến đáng sợ từ khán giả, thậm chí có người còn bỏ đi vào phòng vệ sinh giữa chừng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Và sau đó...

Cô bé chịu trách nhiệm làm MC hôm nay hoảng hốt lấy lại tinh thần trở lại:

Hai cô nàng lúc nãy cũng lựa chính lúc này đánh giá màn biểu diễn của Kessoku Band.

Mọi người… Hoàn toàn khác mọi khi!

Cùng nhau!

Cơ mà… Cô chị gái này hoàn toàn không nhìn ai khác ngoài mấy người trên sân khấu kia.

Ấy vậy mà…

Cái thứ âm thanh hắn đang được nghe là gì thế này!

“Đấy là bài thứ hai: [Ban nhạc đó]”

[Tách!] x2

Hai cô nàng đứng không xa Akira kia cũng đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của mình về Kessoku Band và không tiếc lời khen.

[Một lần nữa… Chàng trai này rơi vào lạc lõng với thế giới]

Có Akira cũng đang nhìn thẳng vào Bocchi.


Có thể nhìn được bầu trời chiều đẹp thế này thì mọi người hẳn cũng đã biết cơn bão đã không còn… Đúng vậy, nó đã bị màn trình diễn của Kessoku Band [thổi bay] đúng nghĩa.

Nijika!

Chỗ lấy nước nằm dưới và ngay sát Shikiya nhưng cô nàng lại chẳng buồn để ý đến nó mà chỉ ngước lên nhìn chăm chú vào hắn.

[Ngay lúc này!]

Hắn đã từng đề cập rồi mà phải không? Cái tin đồn về bóng ma màu trắng hay lảng vảng trong góc tối của khu nhà gần máy bán hàng tự động ấy…

Chuẩn dần… chuẩn dần!

Thở dài một hơi…

Đi dọc theo dãy nhà của năm hai, hắn đến dãy nhà hành chính, từ đây nếu vòng qua một hành lang dài bên trái thì sẽ đến được khu phía tây.

[Nền âm từ tiếng bass của Ryou đã hòa vào tiếng trống của Nijika khớp đến từng li từng tí]

Có chị gái kì lạ đã giúp Bocchi biểu diễn đường phố và bán hết vé.

Cũng chính dựa vào những lời nhạc đó. Ryou đã phổ nhạc cho nó và tạo thành một bản nhạc hoàn chỉnh.

Và cuối cùng Bocchi – chan về phía xa nhất.

Hắn ngó qua nhìn thì cũng thấy một chiếc đầu nhỏ nhắn cũng ngó sang nhìn hắn.

… Nếu đây là một buổi tối hè thì có khi Akira thực sự sẽ hét lên sợ hãi mất!

Dưới sân, khan giả không ai còn quan tâm những gì Kita – chan đang nói nữa.

Đây là bản nhạc được Bocchi – chan viết lời. Cô bé đã thực sự dành toàn bộ tâm huyết cũng như cảm nhận của chính bản thân để viết ra bài hát đầu tiên dành cho Kessoku Band.


Nó đến từ tiếng huyên náo từ sân vận động ngoài trời, nơi mà các CLB thể thao vẫn đang hoạt động một cách năng nổ.

*****

Nhớ lại buổi biểu diễn vừa rồi, Akira mỉm cười.

Âm thanh dừng lại, tiếng nhạc kết thúc…


À đừng hiểu lầm, vẫn còn đang trong kì nghỉ hè thôi.

“Có… ai… ở… đó… à…?”

Trong phòng thể d·ụ·c cũng vang dội tiếng đập bóng của CLB Bóng chuyền, tiếng vợt của CLB Cầu lông, cũng như tiếng dội bóng liên hồi xuống mặt sàn của CLB Bóng rổ, …

[Fan Bocchi] thì lại càng vui sướng hơn nữa. Cô bạn tóc dài màu nâu nhảy nhót hét lên với người bạn của mình: “Ngầu quá đi!!!!”

Nhưng dường như nó vẫn còn tồn đọng trong lòng mọi người khiến cho ai nấy đều phấn khởi cả lên.

Thành viên của Kessoku Band!

Lúc này, một cánh tay trắng nhợt bất thình lình thò ra. Nhìn thấy chiếc dây buộc tóc trên cổ tay và những móng tay được sơn màu đó, thì hắn đã chắc chắn đây chính là [con ma] hắn nghĩ đến.

Và không chỉ cô nàng, hắn cũng đã có mối liên kết với rất nhiều người nữa. Những người ấy, đều sẽ luôn luôn biết rằng có một [Akihito Akira] bên cạnh mình.


Sau đó cô bé nhìn về phía khán giả phía dưới, những người đang chẳng mấy quan tâm đến ban nhạc của cô kia.

Bocchi là [GuitarHero] và hôm nay cô bé đã là một [Người hùng] thực sự.

“Tiếp theo là ca khúc cuối!”

Tất cả họ đều hài lòng về buổi biểu diễn, đó chính là thành công lớn nhất ngày hôm nay!

Akira thẫn thờ ngồi im lặng nhìn bầu trời đang chuyển từ chiều tà sang buổi tối kia.

Chính là [con ma] đó!

Tất cả mọi thứ đều đã ảnh hưởng đến tâm lý của cả nhóm.

“Tuy chỉ mới… hoàn thành vài hôm trước…”


“Quả nhiên là hoàn toàn không ấn tượng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

[Lộp bộp] tiếng chai nước rơi xuống vang lên.

Dường như chẳng quan tâm mấy đến khoảng cách n·hạy c·ảm đó.

Bài hát vừa rồi… Đỉnh hơn cả đỉnh!

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Hắn không đáp lại mấy lời ấy của cô nàng mà chỉ đi theo cô nàng đang lảo đảo đi đường kia về Văn phòng Hội học sinh.

Nijika Onee – chan chống hông, khóe môi cong lên cười. Chị ấy cứ như thể đang muốn nói với cả thế giới rằng: [Em gái tôi là tuyệt nhất!]

Nhưng mà ngay khi hắn chuẩn bị bước xuống hành lang để đi về phía dãy nhà cũ thì đột nhiên một tiếng thì thào vang lên:

“Khá đấy chứ!”

Đột nhiên Bocchi – chan ngẩn đầu nhìn về phía trước mặt. Nơi đó có hai cô gái đã cỗ vũ cô bé hết mình vào buổi diễn đường phố hôm trước.

“A. Kết thúc rồi… Ước gì nó dài thêm chút!” Akira cười đùa.

Phản ứng lại câu hỏi của hắn, [con ma] đang ẩn mình trong bóng tối kia chầm chậm di chuyển.

Cô nàng vô vực dựa hẳn vào chiếc máy bán hàng tự động và thều thào đáp: “Akihito… tớ… cần… nước…”

[Bocchi – chan lúc đầu còn ổn nhưng mọi người đột nhiên lạc nhịp khiến cô bé cũng bị chậm dần theo]

Chỉ là đột nhiên nhận được tin nhắn triệu hồi gấp của Tsukinoki – senpai nên hôm nay mới hắn quay lại ngôi trường hắn đã dành cả thanh xuân để trốn việc này.

Kita!

[Tiếng bass của Ryou thì đã không còn chơi khớp với Nijika nữa]

*****

… Thật là!

“Ừ!”

Bocchi – chan đạp mạnh [Bàn đạp hiệu ứng guitar (Stomp-box)] và ngay lập tức gảy đàn!

Chương 97. Akihito… Luôn xuất hiện… Giúp tớ…


Sau ngày hôm ấy, Akira đã về xem lại tài khoản [GuitarHero] mà Nijika đã gợi ý cho hắn từ buổi diễn hồi tháng 5.

Khẽ dồn lực, hai tay vào tư thế…

Akihito Akira này thì sao?

Chính thời điểm phần dạo đầu độc tấu guitar của Bocchi – chan kết thúc.

Bản nhạc hoàn chỉnh bắt đầu vang lên!

Khúc cuối, khán giả đều hăng lên hẳn, mặc dù cũng chỉ có tầm 10 người.

“Đáng lẽ không nên đến sớm.”

Đúng vậy, hai tiếng chụp ảnh vang lên cùng lúc.

[Bốp!]

Cảm nhận lấy từng bước chân, cảm nhận lấy nhiệt độ mùa hè… Và cảm nhận lấy sự tồn tại của cô nàng Shikiya bên cạnh…

Toàn bộ mọi người ở đây đều ngay lập tức hướng sự chú ý về phía âm thanh đột nhiên phát ra kia.

“Xóa ngay!” Cô chị gái tsundere vỗ thẳng vào đầu hai tên chụp lén!

Dù ở trong hành lang thì vẫn sẽ nghe được rất nhiều tiếng động từ đám học sinh đang cháy hết mình vì thanh xuân truyền đến.

Mọi người đều đột nhiên nín thở choáng ngợp trước thứ âm thanh hay đến tuyệt đỉnh ấy.

Akira quay sang bên phải, nơi mà Nijika Onee – chan đang đứng cạnh hắn để ăn mừng ngay lập tức.

[Brưm~]

Akira nắm lấy cánh tay mềm mại nhưng mát lạnh của cô nàng và đỡ dậy: “Thật là… Nếu tớ không đến trường hôm nay thì sao?”

Cũng may là lúc này trên sân khấu truyền đến giọng hạnh phúc của Kita – chan:

[Cảm nhận lấy chính bản thân hắn đang tồn tại ở thế giới này.]

Và sau cùng…

Ở đây có Nijika Onee – chan, người đã giúp đỡ rất nhiều vào tạo cơ hội cho Kessoku Band biểu diễn hôm nay.

Hắn vẫn luôn nghĩ rằng cái khoảnh khắc chuyển giao này là khoảnh khắc giữa sự thật và giả tạo dễ dàng bị nhầm lẫn nhất.

Âm thanh guitar điện độc tấu vang vọng trong sự im lặng đến ngạt thở này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ăn mặc theo phong cách gal nhưng chẳng hiểu sao bất cứ nơi nào cô nàng xuất hiện thì hắn lại thấy bóng tối nơi ấy lại thêm phần sâu thẳm…

Mọi người biểu diễn tệ đến mức… Hai cô nàng [Fan Bocchi] mới đầu còn nhún theo điệu nhạc thì giờ chỉ còn biết đứng chôn chân nhìn về phía cô bé không nói nên lời.

Akira nhanh chóng quay lại và nhìn về phía phòng nghỉ ở ngay góc.

Nhanh dần… nhanh dần!

Và người đã giúp mọi chuyện trở nên tốt đẹp như vậy… GuitarHero! (đọc tại Qidian-VP.com)

Bởi vì vừa trải qua cơn mưa lớn xong nên trên tàu điện cực kì vắng khách.

Sau đó, mọi người đã dùng nó để vượt qua sự kiểm tra khắt khe của Nijika Onee – chan.

Và cái mà hắn tìm kiếm thì luôn chỉ nằm trong cái ranh giới mong manh khó đoán này.

Hắn đang trở về nhà sau buổi biểu diễn của Kessoku Band. Dù được mời đi liên hoan nhưng ở đó toàn là nữ nên hắn cũng không đi theo, để mọi người thoải mái hơn.

Qua cánh cổng trường, một cảm giác khác hẳn ập đến.

Những cô gái ấy đều đã cố gắng hết mình, dồn hết toàn bộ tâm tư để theo đuổi ước mơ… Nhưng còn hắn thì sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Bốn cô nàng trên sân khấu, những người đã chơi nhạc và cố gắng truyển tải đến người nghe những gì mình mong muốn kia… Đều thất bại…

Ánh mắt cô bé khác hẳn đi!

Cái tư thế này… Cái góc độ này… Nếu cảnh này ở trong manga hay trong truyện thì có khi độc giả sẽ nói là lão tác đang [Lái xe] mất!

“I LOHAS vị đào của cậu đây.” Hắn cúi thấp xuống để lấy chai nước khoáng yêu thích của cô nàng ra và đưa cho cổ.

Cũng may ít nhất thì Nijika vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo và nhanh chóng nhắc cô bé: “Kita – chan, giới thiệu ca khúc tiếp theo nào.”

Dùng nó để luyện tập ngày này qua ngày khác, nhiều đến mức người chỉ đứng ngoài nghe như Akira cũng phải thuộc lòng các nốt nhạc.

Âm thanh guitar vang lên cắt ngang lời giải thích của Kita – chan.

Là chị gái xinh đẹp nhưng kì lạ đáng sợ kia.

Ryou!

Càng lúc… càng lúc… càng lúc…

Nhớ lại những gương mặt hạnh phúc của các thành viên Kessoku Band khi kết thúc buổi diễn và cúi chào khán giả kia thì Akira lại bật cười lần nữa.

Thở dài một hơi, Akira đứng thẳng trước mặt cô nàng và bỏ tiền vào máy rồi bấm chọn đồ uống.

[Tiếng guitar của Kita – chan đã không mắc một lỗi cơ bản nào nữa và trình diễn chuẩn chỉ]

Hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra để chụp lại cảnh này!

Những ánh sáng cuối cùng của mặt trời đã tắt, bóng tối đã chiếm lấy toàn bộ bầu trời này.

[Tiếng guitar của Bocchi đã nâng đỡ hoàn toàn màn trình diễn này cho toàn bộ!]

Trong một ngày nghỉ hè nọ, hắn đang ở trong gốc tối của một chiếc máy bán nước tự động.

Hai cô nàng [Fan Bocchi] cũng không còn hùa theo cổ vũ mà chỉ đứng im lặng nhìn về phía Bocchi.

Akira chăm chú ngắm lấy gương mặt xinh đẹp ấy và cố gắng không để ánh mắt của bản thân hướng xuống dưới.

Còn cô bé tóc hồng của chúng ta thì sao?

“V-Vâng… Tiếp theo cũng là bản gốc… của tụi mình…”

Phải, thực ra từ buổi thử giọng tháng 7 là hắn đã bắt đầu nghi rồi và đến buổi biểu diễn đường phố hôm trước hắn đã càng chắc chắn hơn.

Hai cô nàng [Fan Bocchi] có lẽ là những người hạnh phúc nhất. Cả hai mở to đôi mắt sáng rực vui sướng ấy và nhún nhịp cả cơ thể theo điệu nhạc.

Akira đau lòng nhìn về phía sân khấu đó… Cả nhóm đều đã chịu đả kích quá lớn khi ngày diễn lại gặp phải thời tiết như vậy.

Shikiya vẫn trừng to đôi mắt của mình và chậm rãi hé mở đôi môi nhỏ nhắn ấy khẽ nói: “Đút… tớ… đi… Akihito.”

Akira đột nhiên tập trung toàn bộ giác quan của mình một cách đồng bộ.

Xem rồi mới thấy rõ ràng là cả hai chiếc guitar đều giống nhau, và cả cách chơi cũng như kĩ thuật cũng đều giống như đúc.

[Nijika chơi lệch nhịp trống rất nhiều lần]

Cũng may là trước khi những giọt nước rỉ ra ấy kịp làm ướt hết chiếc áo đồng phục của Shikiya thì cô nàng đã được tiếp đủ nước cho cơ thể yếu nhớt kia.

Trong không gian kín của phòng hòa nhạc này, mọi thứ dường như tan biến chỉ còn đó âm thanh từ màn trình diễn.

[Guitar, cô độc và những ngôi sao xanh]

Trường cao trung Tokyo, đã gần một tháng rồi Akira mới quay lại trường học.

[Kita – chan thì mắc lỗi suốt, không chỉ lỗi guitar mà cả phần hát]

“A…Etou…” Kita – chan mấp máy miệng không biết phải trả lời sao với những lời ấy từ khán giả.

Tất cả tâm trí của mọi người bị kéo dần theo tiếng guitar đang càng lúc càng được đẩy lên cao, lên cao hơn nữa kia!

Hai cô nàng ấy còn mua vé giúp Bocchi và hôm nay còn vượt qua mưa gió để đến chứng kiến Bocchi – chan thực sự biểu diễn trên sân khấu.

Âm thanh đã dừng lại, bản nhạc kết thúc!

Ở trong cái xó nho nhỏ và tăm tối ấy… Cổ họng của Shikiya đang chầm chậm nhấp nhô từng nhịp, có một chút chất lỏng rỉ ra từ khóe môi của cô ấy…

[Lốp bốp!!!] Tiếng vỗ tay rầm vang lên từ những vị khán giả. Dù chỉ có vài người nhưng nghe thôi cũng hiểu mọi người đang vỗ tay lớn như thế nào.

Nhưng lời ấy của Shikiya khiến hắn thẫn thờ nhớ lại những gì đã diễn ra. Đúng là từ khi nhập học vào trường đến giờ, hắn đã luôn giúp đỡ cô nàng.

“Shikiya… Cậu có ổn không đấy.” Akira đi đến chỗ cô nàng.

Cô bạn tóc ngắn thì chắp hai tay lại che miệng, gương mặt ửng đỏ vì phấn khích và cười thật vui đáp: “Đúng vậy!!!!”

Nhìn ra ngoài cửa sổ tàu điện.

Toàn bộ bốn thành viên như thể hòa thành một người và vào nhịp chính xác không hề sai một li!!!!

… Này hắn không phải thần thánh nhé, làm sao luôn luôn xuất hiện đúng lúc được.

Nijika cố gắng cười để trấn an Kita – chan… Nhưng nụ cười ấy sao hắn thấy đau khổ quá.

Lần này là hắn cười chính bản thân mình…

Đứng chỗ này sẽ ngay lập tức nhìn thấy dãy nhà trông cũ kĩ trái ngược hoàn toàn với những dãy nhà hiện đại ở khu vực trung tâm.

Khán giả đã hoàn toàn bị chinh phục bởi thứ âm nhạc cực hay đến đáng sợ này.

Bocchi – chan cúi gầm mặt từ lúc biểu diễn đến bây giờ…

[Tiếng trống của Nijika hoàn toàn vừa lực và đều nhịp đến mức lạ thường]

Mọi người hẳn sẽ ngạc nhiên lắm khi biết rằng thực ra người mà hắn thường xuyên làm những điều thân mật nhất lại là với cô nàng này.

Hắn đứng yên nhìn vào cô nàng sở hữu mái tóc uốn lượn màu cà phê sữa kia. Bởi vì mùa hè nên Shikiya càng bạo dạn hơn trong việc tháo cúc áo của mình, khiến cho làn da trắng nhợt nhạt của cô nàng càng lộ rõ hơn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97. Akihito… Luôn xuất hiện… Giúp tớ…