Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 98. Thế giới tuyệt vời
“Wa… Akihito – senpai cuối cùng cũng chịu xuất hiện kìa!”
Ngay khi hắn cùng Shikiya bước vào văn phòng Hội học sinh thì đã được đón chào bởi một thân hình nhỏ bé phóng thẳng đến trước mặt mà hét lớn.
Basori Tiara, cô bé năm nhất chỉ vừa vào hội học sinh gần đây thôi. Nhưng có vẻ thành viên năm nhất này… Hơi ngưỡng mộ Akira thì phải?
Nhưng cũng chính vì ngưỡng mộ nên cô nàng luôn mang toàn bộ tài liệu mà bản thân không xử lý được đến tìm hắn…
Và thế là theo sau giọng nói lanh lảnh đáng yêu đó là hàng loạt ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều cùng lúc đổ dồn về phía cửa.
Akira nhận lấy từng ánh mắt giận dỗi ấy của mọi người thì biết ngay bản thân lại chơi dại rồi.
Nguyên mùa hè đầy rộn ràng này, ngoại trừ ngày đầu tiên ra thì hắn đã luôn trốn sạch việc ở Hội học sinh vì phải bận rộn với đủ thứ ở ngoài.
“A! Ki! Ra!”
Cô nàng Hội trưởng hội học sinh, Meguri – senpai gằn lên từng chữ và khoanh tay từng bước áp sát đến.
Gương mặt dễ thương kia cố gắng phồng má lên để tỏ vẻ tức giận nhưng nó lại càng tăng vẻ đáng yêu chứ chẳng có uy h·iếp chút nào.
“Lại nữa. Cậu lại không hề sợ chút nào phải không?” Nhìn thấy cái dáng vẻ nín cười của hắn thì Meguri – senpai liền biết là tên kouhai này chẳng thèm để vào lòng sự bực tức (giả vờ) của cô chút nào.
Akira thấy tình hình không ổn thì ngay lập tức giơ hai tay đầu hàng: “Đâu có, oan uổng quá đi.”
Nhưng mặc kệ lời bào chữa muộn màng của hắn, Meguri – senpai quay sang mọi người trong phòng mà nói:
“Nào mọi người.”
“Hội phó đáng quý của chúng ta trở lại rồi kìa.”
“Phải [tặng quà] cho cậu ấy sau cả mùa hè không gặp chứ.”
Giọng nói của Meguri – senpai vừa dứt thì mọi người đột nhiên hứng khởi hết cả lên.
Đầu tiên là Iroha không chần chờ chút nào nhảy ra: “May quá! Em sắp khóc vì nghĩ không xử lí kịp để có thể đi chơi vào cuối tuần này nữa đấy.”
Theo sau giọng ngọt ngào nhí nhảnh ấy là một chồng tài liệu “Rầm” xuống bàn của Akira. Tất nhiên là trước khi đi thì Iroha còn không quên nháy mắt, le lưỡi đáng yêu: “Tee-hee~!”
“Ara~ Em cũng cảm ơn nhé Akira – senpai.” Cô tiểu thư Yuki cũng ngay lập tức hùa vào trò này và lộ ra vẻ mặt như một bé mèo thích thú nhìn về phía hắn.
Cô nàng với thân hình nhỏ nhắn kia mang hết giấy tờ của mình chuyển qua cho hắn mà chẳng hề chớp mắt. Thậm chí còn để lại từng giấy ghi chú rõ từng điểm cần xử lý.
Có hai người mở đầu, mọi người cứ vậy mà thích thú mang sạch toàn bộ giấy tờ, tài liệu ném thẳng qua bàn của Akira.
Từng chồng, từng chồng tài liệu lấp đầy đến mức hắn chỉ còn thấy gương mặt đầy vẻ ý cười của Meguri – senpai kia.
… Được rồi. Hắn làm là được chứ gì!
Cô nàng hội trưởng kia thực sự luôn rất thích thú mỗi khi đẩy công việc cho hắn.
Thở dài một hơi.
Akira liếc nhìn về phía tất cả mọi người đang cười với hắn kia.
Đột nhiên, ánh mắt Akira nghiêm túc lại và chầm chậm nói:
“Họp nào. Đến lúc tổng kết mùa hè rực rỡ này rồi.”
*****
Akira đang trên đường về nhà từ hiệu sách nằm trước cửa nhà ga gần trường. Hắn cuối cùng cũng xử lý sạch toàn bộ công việc của Hội học sinh cho mùa hè này và chuẩn bị cho học kì cuối.
Suốt mấy ngày vừa qua thì Akira đã phải quay lại văn phòng chồng chất tài liệu, giấy tờ ấy trong mùa hè học sinh quý giá của mình.
“Thật là… Nghỉ hè cái gì cơ chứ!”
Nhưng dù than phiền là vậy, hắn lại cảm thấy khá vui vẻ và thoải mái khi tận hưởng quá trình làm việc đầy vất vả đó.
Đi dọc theo sân ga, ánh nắng mặt trời chói chang khiến hắn phải cúi đầu để tránh đi sự nóng rát ấy đâm thẳng vào mặt.
Mặc dù đã là những ngày cuối tháng 8 nhưng cái nóng của mùa hè vẫn chẳng hề chịu thuyên giảm đi chút nào.
Băng qua vạch kẻ đường, về lại khu dân cư, xung quanh hắn vang lên tiếng ve kêu râm ran không dứt.
Tính đến ngày hôm nay thì hắn đã thức tỉnh ở thế giới này hơn 5 tháng rồi. Và trong 5 tháng vừa qua thực sự đã có rất nhiều thứ xảy ra.
Những con người, những cuộc gặp gỡ, những câu chuyện, …
Tất cả đều chỉ xảy ra trong vỏn vẹn 5 tháng, nếu so nó với thế giới trước của Akira thì nó chẳng là gì cả.
[Nhưng 5 tháng này đã thay đổi hắn rất nhiều]
Bắt đầu leo lên con dốc mà cuộc gặp định mệnh hôm ấy diễn ra, hắn dừng lại ở giữa con dốc và ngước nhìn về bầu trời xanh phía xa xa trên kia.
Cuối tháng ba, ngay tại chỗ này Akira đã gặp được định mệnh của cuộc đời mình tại thế giới này, Katou Megumi.
Sau đó là những người cực kì quan trọng trong cuộc sống của hắn cũng dần dần xuất hiện.
Shirou, Sakura, Fuji – nee.
Utaha, Tomoya, Eriri.
Yukino, Shizu – nee, Hachiman, Yui.
Còn cả Shikiya và Hội học sinh, Nijika và Kessoku Band, mọi người ở CLB Văn học nữa.
Thậm chí là những người quen biết cũng đã điểm thêm vào những chương truyện trong cuộc sống hắn ở thế giới này như: Izumi – chan, Iori, Osanai, Kobato, Miyamura – Hori, v.v…
Phải, một tên cô độc như hắn lại đã có thể gặp được nhiều người quan trọng đến vậy đấy.
Nhờ thế mà cũng đã có rất nhiều sự kiện xảy ra chỉ trong 5 tháng ngắn ngủi này.
Đột ngột lôi kéo [nữ chính mờ nhạt Megumi] tạo ra Circle làm game. Và từ đó có đủ những rắc rối trên trời dưới đất.
Tham gia CLB Tình nguyện của Yukino và đã có những hoạt động giúp đỡ cho người khác một cách kì lạ.
Rồi đến hỗ trợ Nijika và Kessoku Band có những buổi biểu diễn đầu tiên.
Và cả những câu chuyện tình cảm đôi lứa ở CLB Văn học.
…
Akira chậm rãi bước từng bước về lại nhà của mình. Mỗi bước đi là mỗi mảnh kí ức ùa về trong tâm trí hắn.
Nhờ thế mà nụ cười trên môi hắn đã chẳng thể nào dừng lại từ nãy giờ.
Ánh nắng chói chang chiếu xuống kia càng khiến hắn đắm chìm vào kí ức mùa hè này hơn.
Kì nghỉ hè năm nay thực sự rất đặc biệt.
Đầu tiên là buổi làm việc (hẹn hò) ở Wagou cùng Utaha.
Sau đó là hoạt động tình nguyện ở Làng sinh thái, nơi mà hắn cùng Hachiman, Yukino, Yui đã trực tiếp ảnh hưởng đến câu chuyện của cô bé bị xa lánh, Rumi – chan.
Kế tiếp là một mùa NatComi với tâm điểm là mối quan hệ giữa Tomoya và Eriri. Cuối cùng thì nhờ mẫu thuẫn ấy mà hai người họ đã có thể bước thêm những bước tiến mới trong mối quan hệ tưởng như đang dần tan biến đó.
Còn cả câu chuyện về Guitar Hero, Bocchi – chan, cô bé chỉ vài tháng tháng đang cô độc trong tâm trí hướng nội của mình lại trở thành một người hùng thực sự cứu lấy cả ban nhạc và níu giữ giấc mơ của Nijika.
Cuối cùng thì những cậu chuyện tình yêu thanh xuân ở CLB Văn học. Trong hè này những cô cậu năm nhất đáng yêu của hắn lại có rất nhiều chuyện xảy ra.
Sau vài hôm từ cái lần Akira được Tsukinoki – senpai gọi đến trường và đụng phải Shikiya, sau đó bị Hội học sinh bắt làm nô lệ kia.
Có vẻ có chuyện gì đó với cô gái thể thao Lemon của chúng ta. Nukumizu và Yanami đã bắt gặp, Lemon đi chơi cũng cậu bạn thuở nhỏ đã có người yêu.
Thậm chí sau đó chính cung còn xuất hiện đi cùng Nukumizu và Yanami để thám thính hai người đó.
Nhưng rồi kết quả cuối cùng sau chuỗi nghỉ hè rực rỡ này là Lemon chính thức trở thành [Nữ chính thua cuộc] tiếp theo trong cái CLB cổ lỗ sĩ này.
Sau chuyện đó cô bé đã trốn về nhà bà, nên là Tsukinoki – senpai đã quyết định đến tận đó để mang Lemon về lại.
Hắn không kể cho mọi người trong chương truyện cũng là vì lần này hắn không có tác động gì cả mà chỉ đi theo tận hưởng kì nghỉ hè một cách thoải mái mà thôi.
Phần còn lại đều là nhờ Nukumizu lo liệu hết. Anh chàng này nếu là một nhân vật trong Light Novel ở thế giới cũ của Akira thì có khi sẽ đạt Nam chính [Hạng nhất] vào tầm năm 2024-2025 gì đó đấy!
… Lan man vậy đủ rồi.
CLB Văn học bọn hắn cuối cùng cũng kéo Lemon quay lại và chỉ mới về lại Tokyo ngày hôm qua mà thôi.
Akira lại quay về cuộc sống thường nhật với: Sáng ăn hành đến gần b·ất t·ỉnh, sau đó cày deadline lightnovel và manga của bản thân. Đến chiều tối thì sẽ là những cuộc họp Circle làm game ở ngay chính nhà hắn.
Vì thế, vài ngày cuối cùng của kì nghỉ hè đã trôi qua một cách nhanh chóng. Đến khi kịp nhận ra thì đã chỉ còn 3 ngày cuối cùng của kì nghỉ hè quý giá đầu tiên ở thế giới này mất rồi.
…
Mở cửa bước vào nhà, hắn nhanh chóng cất gọn giày và lấy ra dép đi trong nhà.
Nhìn tủ đựng giày cũng như tủ đựng dép đi trong nhà, một cảm xúc lạ thường dâng lên trong lòng của Akira.
Qua hành lang, phòng khách và phòng bếp hiện ra càng khiến cảm xúc ấy càng sâu thêm hơn.
Bước lên từng bậc cầu thang đã dần quen thuộc, hắn đứng trước cửa phòng và hít sâu một hơi để ngăn lại trái tim đang đập mạnh từng hồi kia.
Mở cửa.
Bước vào.
Và nụ cười thực sự vui vẻ nở rộ:
“Tôi về rồi đây!”
Đáp lại Akira là một giọng nói thanh lảnh, nhanh nhảu của cô nàng tóc vàng hai bím đang hấp tấp chạy đến: “Chậm quá đấy! Nhanh nhanh nào, tôi cần xem bản đặc biệt đó gấp!”
“A!!!! Bà đang dẫm vào chân tôi đấy. Akira có chạy mất đâu.” Anh chàng Tomoya đang ôm lap top gõ phím thì bị Eriri đánh lén từ phía sau thì hét lên đau đớn.
[Rầm!] Vì đang chạy nhanh mà dẫm phải chân của Tomoya nên cô nàng tóc vàng loạng choạng ngã ầm xuống!
Tomoya ngay lập tức ngả người ra đón lấy thân hình nhỏ bé kia.
Và thế là anh chàng otaku chúa của chúng ta bị dùng làm tấm đệm, cả hai cô cậu ngã nhoài ra sàn.
Utaha – senpai đang ngồi chỉnh kịch bản cho game bên cạnh thì không giúp đỡ chút nào mà lấy ngay điện thoại ra [Tách… tách] chụp hình liên tục:
“Hai người khó coi quá đấy. Cơ mà đây là tài liệu cho kịch bản sắp tới tốt đấy, cảm ơn nha~”
Tận hưởng màn ngã nhào thường thấy trong romcom xong thì cô nàng senpai xinh đẹp của chúng ta quay sang hắn: “Hentai – kun. Cậu còn đứng đó làm gì vậy. Nhanh tới check kịch bản đi, chị đã chỉnh xong rồi đấy.”
Nói xong cô nàng đưa ra một tập kịch bản dày cộm đã bị bôi đỏ chi chít ra bàn. Sau đó Utaha – senpai ngồi về lại chỗ của mình và tiếp tục hăng say gõ chữ, hình như là đưa màn ngã kinh điển kia vào kịch bản thì phải.
Lúc này, một người dường như bị lãng quên trong khung cảnh vui vẻ ấm áp này xuất hiện.
Bàn tay Akira cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại truyền đến.
Một cô gái.
Cô ấy rất xinh đẹp, cô ấy rất dễ thương, và nụ cười của cô ấy như khiến không gian này tung bay từng mảnh hoa anh đào:
“Mừng cậu trở về, Akihito – kun!”
Megumi nhận lấy túi đồ từ tay hắn rồi bước về phía bàn.
Cô nàng thu xếp lại tập bản thảo kịch bản, rồi dọn lại khay trà cùng ly cốc. Sau đó Megumi đi đến ngăn lại cuộc đấu khẩu của Eriri và Tomoya bằng [Kaguya: Love is war] bản đặc biệt mà hắn vừa mới mua về kia.
Cuối cùng Megumi ngồi về lại chỗ của mình và bắt đầu trả lời mấy câu hỏi của Utaha – senpai về chuyển biến tâm trạng của nữ chính theo từng kịch bản game.
…
Akira đứng yên nhìn bốn con người đang ở trong căn phòng của hắn và thoải mái bàn về đủ thứ chuyện, cũng như cố gắng hoàn thanh mục tiêu làm game của cả bọn.
Những gì hắn đang thấy bây giờ… Chính là cuộc sống mà Akihito Akira đã, đang và sẽ tiếp bước cùng nó trong [Thế giới tuyệt vời] này!
Rồi đột nhiên như thể cùng chung một suy nghĩ.
Bốn người ấy: Megumi, Utaha, Tomoya, Eriri.
Tất cả cùng lúc hướng mắt về phía hắn và cười nói:
“Đến đây nào.”