Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Tàng Châu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89: Đi một mình (2)
Hỏng thật rồi.
Chỉ cần đưa vào nơi ấm áp một lúc là sẽ hoạt động lại.
Vốn dĩ anh có trí nhớ khá tốt, vừa hỏi đường vừa tìm đường, thế mà thật sự tìm thấy mấy tấm biển hiệu quen thuộc.
Chở anh ta thì không cần phiền phức như chở anh, chẳng phải cẩn thận bế lên bế xuống, lại còn phải đặt thêm xe lăn vào.
Giờ này chắc hẳn hai người họ cũng đang ăn trong một nhà hàng nào đó rồi, làm gì có khả năng cô sẽ nhớ đến anh.
Tuyết rơi quá dày, che mất vạch phân cách giữa mặt đường nhựa và lề đất bên rìa, đến khi nhận ra một bên bánh xe lăn của mình đã trượt xuống thì anh mới có linh cảm không lành.
Anh vốn định đồng ý, nhưng nghĩ đến dạo gần đây, Nam Chi miệng thì than phiền phiền phức muốn c·h·ế·t nhưng vẫn tiếp tục đưa đón Phương Quan Kỳ, ngày nào cũng ở bên cạnh, e là sớm đã có tia lửa tình rồi nhỉ.
Xe lăn chắc cũng giống vậy, trời lạnh quá, lại ở ngoài quá lâu, nên chắc pin đã bị đông cứng rồi.
Anh chỉ cần bình yên ngồi ở đây đọc sách là được rồi, cho dù Nam Chi có quên anh, thì cô cũng sẽ quay về đón anh mà thôi.
Lúc chuẩn bị rời khỏi, nhân viên cửa hàng hỏi anh có cần mượn điện thoại để liên lạc với người nhà không.
Tưởng mình bị anh ghét bỏ nên cô tức giận nhào đến, cắn luôn bên còn lại, cắn xong cô mới phồng má trừng mắt nhìn anh.
Anh vẫn chưa quen đường, còn tính mở dẫn đường ra thì mới phát hiện anh ngàn tính vạn tính lại quên mất chuyện sạc pin điện thoại, điện thoại đã hết sạch pin cũng tắt nguồn luôn rồi.
Gần trấn trên không có sách anh cần, đành chỉ có thể lên thành phố để thử vận may.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, anh nhìn cô, cô nhìn anh, như một cuộc giằng co không hồi kết, mãi đến khi bên ngoài Phương Quan Kỳ gọi, Nam Chi mới chịu rời đi.
Giữa trưa anh ăn một chút bánh mì, uống thêm một chút nước, chống đói cho xong chuyện, rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Thăm người thân phải mang theo quà và rượu, hơn nữa lại thêm một Phương Quan Kỳ, lại đầy một xe, không thể mang theo anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn bây giờ anh chỉ đi có một mình nên chuyến đi này rất không dễ dàng, đến trưa anh cũng không có ý định về ngay. Anh đã có chuẩn bị sẵn từ trước, anh có mang theo bánh mì, bình giữ nhiệt cũng đã được đổ đầy nước.
Sáng sớm anh đã ăn sáng rồi mới ra ngoài, mà gần giữa trưa mới tìm đến nơi.
Tống Thanh không biểu lộ gì, còn Nam Chi đã có chút sụp đổ rồi, cảm giác như Phương Quan Kỳ quá nhiều việc, nhưng vì ngại người lớn nên cô không thể từ chối, đành phải dậy từ sáng sớm, trái với đồng hồ sinh học của mình, lái xe đưa anh ta đi thăm họ hàng.
Anh đành phải tìm người hỏi đường, anh biết thôn đó tên là gì, cũng biết đại khái phương hướng nên sẽ không lạc đường, dù có lạc thì xe lăn cũng còn đủ điện, đủ cho anh thử sai mấy lần.
Anh sạc đầy pin xe lăn, đeo găng tay, quàng khăn kín mít rồi mới xuất phát.
Nếu có những quyển đặt cao quá anh sẽ gọi nhân viên đến hỗ trợ, đa phần mọi người đều sẽ tiện tay lấy giúp anh một chút.
Cái bản đồ c·h·ế·t tiệt kia đúng là vô dụng, ở những giao lộ phức tạp toàn dẫn anh đi vào những chỗ phức tạp, toàn đi đường vòng, đến khi vào trung tâm rồi, nó báo hiệu sách ở ngay gần đó, chưa đầy một cây số, vậy mà cứ bảo anh rẽ trái rồi rẽ phải, đi được một đoạn lại báo sai đường, bắt quay lại.
Chương 89: Đi một mình (2)
Trước khi đi còn như đang cảnh cáo, ý bảo anh không được lau, nhưng có lẽ chính cô cũng thấy khó chịu, nên trước khi đi vẫn dùng ống tay áo chùi qua.
(*) Tà Kiếm Tiên (邪剑仙): Là nhân vật phản diện trong “Tiên kiếm kỳ hiệp truyện 3”, chuyên hấp thụ oán khí của người khác để mạnh lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bỗng nhiên Tống Thanh dừng xe lăn lại, có chút hối hận vì lúc nãy không gọi điện báo bình an cho cô nhưng anh nghĩ lại cũng chỉ còn hơn một cây số nữa thôi, đã có thể thấy thôn ở phía trước rồi nên cũng không cần thiết nữa.
Tống Thanh vẫn còn một phần chưa đọc xong, Tống Thanh không nỡ rời đi, nhưng cũng không nỡ bỏ tiền mua, trước kia đều là Nam Chi mua cho anh.
Tống Thanh vừa mới đến đây còn chưa được nửa tháng, chưa vào trung tâm thành phố lần nào, không rành đường, mở bản đồ ra xem, khoảng chừng hơn mười cây số.
Tống Thanh khởi động xe lăn lần nữa, không biết là do tuyết rơi dày hay là đường khó đi hay vì một lý do nào khác mà anh cảm nhận rất rõ ràng tốc độ ngày càng chậm lại, điện như đang bị rút cạn. Bỗng nhiên từ số bốn rơi hẳn về số không, tất cả đèn xanh đều biến thành đèn đỏ, ngay cả đèn vàng nhấp nháy báo hiệu cũng chẳng còn.
Dù anh cách xa vẫn có đèn chiếu sáng, còn là hai cái, còn là loại đèn pha công suất lớn, do Nam Chi lắp cho anh.
Nam Chi chỉ muốn c·h·ế·t quách cho xong, đây là cái chuyện khổ sở gì vậy nè.
Mãi đến tối mới náo nhiệt lại lần nữa, anh cứ tưởng chuyện này thế là xong, nhưng không ngờ hôm sau ba mẹ cô lại gọi đến, bảo cô đưa Phương Quan Kỳ đi thăm họ hàng.
Hiệu sách này đóng cửa lúc sáu giờ tối, vậy mà anh đã ngồi đây đọc gần tám tiếng đồng hồ.
Năm đồng này mà ở nhà, đủ cho anh làm ra mười cái bánh, đúng là không đáng.
Sách ở đây và sách bên đó ít nhiều cũng có chút khác biệt, Tống Thanh tìm được vài cuốn chưa từng đọc qua, say sưa đọc đến mức khi nhận ra thì chủ tiệm đã nhắc anh rằng sắp đóng cửa rồi.
Trước kia, Nam Chi lái xe chở anh đi, nên việc lên thành phố rất dễ dàng, chỉ mất tầm hai mươi phút, trên xe anh có thể chợp mắt một lát, dưỡng sức để đọc sách. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đi thêm một chút lại hỏi một chút, chẳng còn cách xa nữa, lại đi thêm một hai cây số nữa là có thể đến nhà.
Nam Chi đi rồi, một mình anh chôn mình trong chăn một lát sau mới thức dậy, tự một mình ăn sáng, tự mình mở máy tính lên làm việc, bên cạnh vẫn luôn trống rỗng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày thứ ba, cuối cùng Phương Quan Kỳ cũng đi thăm hết họ hàng, nhưng lại đến lượt cúng tổ tiên, cúng xong, ba mẹ cô lại gọi đến, bảo cô đi mua rượu, mua quà biếu. Lần này là nhà cô cũng phải đi thăm họ hàng, họ cũng không nói rõ là mua nhãn hiệu nào, chỉ bảo Phương Quan Kỳ biết, cứ để anh ta dẫn đi là được.
Quả nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, cả chiếc xe mất kiểm soát, nghiêng hẳn sang một bên, lao thẳng xuống ruộng lúa mì bên cạnh.
Anh đi đọc sách, còn Nam Chi thì sẽ đi làm móng, làm đẹp, mát xa toàn thân đến khi nào cô xong cô sẽ quay lại đón anh.
Anh đã lâu không tự đẩy xe lăn, cộng thêm tuyết quá dày, mỗi bước tiến lên đều vô cùng khó khăn.
Tự mình lau thì chẳng cảm thấy gì, nhưng bị vải áo cọ lên lại thấy ngứa ngáy, khó chịu.
Trên đường đi có chút đói bụng thì anh lấy bánh mì ra xem, chẳng biết đã bị anh ăn hết từ lúc nào, nước cũng chẳng còn.
Hơn một hai cây nữa thôi, rất gần, anh tự đi cũng được.
Thật ra, hai người họ mới là một đôi xứng đôi vừa lứa, đã được ba mẹ đôi bên chấp nhận và tác thành. Phương Quan Kỳ lại không bị tàn tật gì, cao ráo, chân dài, lên xuống xe chỉ cần nhấc chân một cái là xong.
Dọc đường có đi ngang qua mấy quầy hàng ăn vặt, tùy tiện một cái bánh cũng bảy tám đồng, không thêm thịt thì năm đồng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quay mòng mòng suốt cả buổi sáng, bao nhiêu uất ức tích tụ đủ nuôi sống cả trăm con Tà Kiếm Tiên (*) trong lòng anh cũng bị tiêu tán sạch sẽ, Tống Thanh điều khiển xe lăn lên dốc trước cửa, vào tiệm, đi tìm sách mình cần.
Một mình anh tiếp tục điều khiển xe lăn, tiến vào trong trời tuyết lớn, phía sau xe dán mấy miếng phản quang, còn lắp thêm vài cái đèn màu, buổi tối bật lên, từ xa đã có thể nhìn thấy, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Tuy rằng anh dùng tiền của anh, nhưng anh không nhìn thấy tiền, không đau lòng, giờ tự mình móc tiền ra, cứ như bị cắt thịt vậy. Nhưng đi một chuyến vất vả quá, mà dạo này Nam Chi cũng chẳng có thời gian quan tâm đến anh. Thế là đành cắn răng móc tiền ra, đau lòng mua hết mấy cuốn chưa đọc xong mang về.
May mà đèn chiếu sáng trên xe có thể sạc riêng, nguồn điện độc lập, ánh sáng vẫn đủ để soi đường, ít ra cũng không đến nỗi ngã xuống hố, coi như trong xui cũng có cái may.
Giữa trời đông giá rét, anh thỉnh thoảng phải tháo găng tay ra, lấy điện thoại trong túi ra xem lại đường, sợ bị dẫn lệch hướng nữa.
Trời mùa đông thời tiết rất lạnh, trên đường đi cũng chẳng may mắn, tuyết rơi như lông ngỗng, chặn tầm mắt anh, vốn dĩ đi đã chậm, trời lạnh nên càng chậm hơn, tuyết lớn còn có thêm sương, dừng rồi đi đi rồi dừng, mất gần hai tiếng mới tới thành phố.
Anh dừng lại, khởi động lại xe, ban đầu vẫn hiển thị đầy pin, nhưng chỉ đi được một đoạn, lại tụt về đèn đỏ.
Tống Thanh tháo pin ra, nhét vào trong áo để ủ ấm, cả điện thoại cũng vậy, lấy ra từ túi trước ngực, cất vào túi trong của áo khoác, còn bản thân thì dùng hai tay đẩy bánh xe, cố gắng di chuyển.
Tống Thanh thản nhiên nằm yên đó, cơn buồn bực trong lòng bỗng chốc cũng vơi đi ít nhiều.
Đối với một người chỉ thích ở ru rú trong nhà như cô, mỗi ngày đi gặp không biết bao nhiêu người xa lạ, quả thật là một cực hình. Mỗi ngày Tống Thanh đều phải nghe cô oán hận, cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên một chút.
Nam Chi cũng đành nuốt khổ cực này xuống, tiếp tục đi. Sáng sớm tinh mơ đã đi chợ sớm, vốn dĩ Tống Thanh đang gặp một chỗ lỗi trên phần mềm, chưa tìm được tài liệu sửa lỗi, muốn đến nhà sách nhìn xem thử nhưng Nam Chi vẫn cứ bận suốt nên anh cũng không làm phiền cô, dứt khoát tự mình đi tìm.
Nam Chi không còn kiên nhẫn nữa nhưng không có cách nào khác, xe của cô là loại xe nhỏ khác với ô tô thông thường, mà Phương Quan Kỳ lại không biết lái xe, nên chỉ có thể chở anh ta chạy tới chạy lui khắp nơi.
Trước đây từng gặp trường hợp tương tự, anh có tìm hiểu qua, người ta nói trời quá lạnh có thể làm pin điện thoại bị đóng băng nên đã hết sạch pin rồi.
Chẳng trách cổ anh lại đau muốn c·h·ế·t.
Nam Chi sợ anh xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Xảy ra vấn đề gì à?
Tống Thanh không mua, cũng chẳng mua nước, chuẩn bị về nhà rồi ăn rồi uống.
Nhà anh ta đông người, mà có khi là cố tình kéo dài thời gian, nên một ngày cũng chưa xong hết, hôm sau lại tiếp tục.
Trái lại Tống Thanh bắt đầu thấy thương cô rồi, anh dịu giọng an ủi, bảo cô cố nhịn thêm chút nữa, sắp Tết rồi.
Tống Thanh vất vả đi được một đoạn, bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng còi xe lớn, anh giật mình hơi lệch sang bên cạnh. Nhưng tiếng còi vẫn không dứt, thậm chí ngày càng gấp gáp, âm thanh kéo dài không ngừng, anh chỉ còn cách tiếp tục đẩy xe sang lề thêm một chút.
Tống Thanh nhớ đến điện thoại của mình, dù hai ngày rồi chưa sạc, nhưng cũng không dùng đến, lúc xuất phát rõ ràng vẫn còn ba vạch pin, theo lý mà nói, đáng lẽ vẫn trụ được đến lúc anh về nhà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.