Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 39: Wolverine?

Chương 39: Wolverine?


Từ đêm hôm qua, Trần Lăng đã đi khỏi thành phố Long Hải, hắn có dự định đi thật xa đến một nơi không ai có thể tìm thấy mình, nếu nghĩ đến nơi nào là tốt nhất thì chắc chắn là ra nước ngoài.

...

Bầu trời đã về đêm kể từ khi lệnh truy nã Trần Lăng được ban bố, mặc dù cảnh sát đã cho người tản ra khắp mọi nơi để tìm hắn, nhưng tên này dường như là một bóng ma, hành tung bí ẩn đến đáng sợ.

Thỉnh thoảng có nhiều người nhìn thấy một thanh niên khả nghi xuất hiện, đều đã gọi điện báo cáo với cảnh sát, nhưng khi xe cảnh sát đi đến để truy tìm người kia, thì hắn chẳng biết tại sao không thể tìm được.

Bầu trời về đêm làm cho sự cảnh giác của họ giường như xuống thấp hơn một chút, là thời cơ cực kỳ thích hợp để đào tẩu.

Bước đi trong màn đêm bên kịt, mượn nhờ khinh công trác tuyệt, kết hợp với thể lực kinh người, làm cho thân thể Trần Lăng lao vút trong màn đêm như một viên đ·ạ·n.

Mặc dù vậy, trên đầu của hắn đã nhỏ ra lấm tấm vài hạt mồ hôi, nhưng rất nhanh đã bị gió lạnh thổi cho khô ráo, từ khi g·i·ế·t Đỗ Hữu Mạnh thì hắn đã biết Hải Quốc đã không thể chứa chấp mình nữa rồi.

Mặc dù nghĩ đến việc đi ra nước ngoài thì rất dễ, vì bản thân Trần Lăng lúc này cũng không phải người bình thường, nhưng làm được cũng rất khó, vì hiện tại hắn rất thiếu...tiền.

Cảm thấy thân thể bắt đầu xuống sức, Trần Lăng ẩn ẩn có thể cảm nhận được nội lực trong cơ thể của mình đang dần cạn đi, nếu tiếp tục chạy như vậy chẳng khác gì là kẻ đang uống rượu độc để giải khát.

Sợ rằng lúc hắn cạn kiệt lực lượng thì sẽ có nguy hiểm xuất hiện, vì thế Trần Lăng muốn tìm cho mình một phương tiện di chuyển để rời khỏi đây.

Mặc dù trong túi còn có một chút lộ phí đi đường nhưng Hắn thật sự không dám đi xe khách, lúc này hắn đã trở thành đối tượng truy nã, oto chở khách lúc nào cũng có thể bị cảnh sát chặn lại kiểm tra.

Trần Lăng không hề muốn bị lọt vào hoàn cảnh bị phát hiện trên đường chạy trốn, bị biển người vây quanh.

Vì thế Hắn Quyết định đi tàu hỏa chui.

Sở dĩ hắn chọn di chuyển bằng tàu, đơn giản là không có ai lại dừng tàu lại để kiểm tra cả, mọi khâu kiểm tra đều được làm từ trước khi xuất phát, mà cũng chẳng ai có thể ngờ là tàu đang chạy lại có người nhảy được lên khoang.

Nhưng Trần Lăng lại có thể làm được điều đó.

Trần Lăng đêm nay đã đợi ở khu đường ray tàu hỏa hơn một tiếng, hắn kéo căng đôi tai của mình mà nghe ngóng.

Một lúc sau, bất trợ từ xa xuất hiện mội đoàn tàu chở hàng, mặc dù tiếng bánh xe chạm với đường ray làm cho thính lực của hắn khá khó để lọc ra tạp âm bên trong, nhưng trong hiểm cảnh thì khả năng của con người mới được đưa lên cực hạn, nhờ vào kiên trì thì rốt cuộc hắn cũng nghe ra đây chỉ là một con tàu chở hàng rất bình thường.

Lúc này tàu đã đi đến bụi cỏ mà Trần Lăng đang ẩn núp, ánh mắt của hắn kéo căng ra mà quét qua từng khoang tàu.

"Thời cơ đến."

Nhìn được một khoang tàu bị khóa lại bằng một cái ổ khóa bình thường thì Trần Lăng đã quyết định hành động.

Chỉ với một động tác dậm chân bật nhảy, cơ thể của hắn lao nhanh như con hổ vồ mồi, bám chặt vào cửa toa tàu, động tác cực nhanh rút ra một thanh dây kẽm, luồn vào ổ khóa mà mở.

Chỉ sau mấy giây đồng hồ, ổ khóa bị mở ra, tiện tay cất ổ khóa vào trong chiếc ba lô mới mua vào buổi sáng, nhẹ nhàng kéo ra cửa toa tàu, lách người đi vào trong.

Quá trình diễn ra cực kỳ nhanh chóng, dường như chỉ là cái chớp mắt.

Bước vào trong toa tàu, mặc dù bên trong rất là tối, không hề có một ánh đèn, nhưng từ khi có được mười lăm điểm nội lực, làm cho thị giác của hắn tăng lên rõ rệt, cơ hồ có thể nhìn được trong bóng tối.

Trần Lăng phát hiện ra đây là một khoang chứa xe gắn máy không biết được vận chuyển đi đâu.

Vì là khoang chứa phương tiện đi lại, nên cũng rất là thoáng, còn thừa ra một vài khoảng trống cho hắn có thể ngủ.

Đây cũng là một trong những lý do hắn chọn toa tàu này, vì hắn nghe được âm thanh phát ra từ bên trong rất là vang, không như các toa tàu khác, cực kỳ trầm đục vì đã bị để lên chật kín hàng hóa.

Chọn cho mình một chỗ ngủ thoải mái, hắn liền nằm xuống ngủ một giấc ngon lành.

...

Năm giờ sáng, Trần Lăng lờ mờ tỉnh giấc, hình như hắn nghe được đằng xa đã không còn âm thanh của đô thị, tiếng còi xe qua lại quen thuộc mà hắn nghe mỗi sáng thức giấc đều không tồn tại, vội vàng lấy ra điện thoại di động của mình, bật lên bản đồ GPS thì phát hiện ra toa tàu lúc này đang đi qua một dãy núi vắng vẻ, khoảng cách tới thành phố gần nhất cũng phải năm mươi cây số.

Đột nhiên hắn cảm giác được toa tàu đang đi chậm lại, hình như là đã tắt đi động cơ, để mặc nó trôi trên đường ray, chắc hẳn phía trước là chạm dừng chân, Trần Lăng cảm thấy nghi hoặc vội vàng nhìn lên bản đồ trên điện thoại của mình, thì hắn kinh ngạc phát hiện ở gần đây không hề có Ga tàu nào để tập kết.

"Vậy thì có thể là..."

Trần Lăng nhíu mày nghi hoặc, nếu tàu đang giảm tốc như vậy, chắc hẳn ở phía trước có thứ gì đó yêu cầu nó phải dừng lại, mà thứ yêu cầu được tàu dừng ngoại trừ cơ quan chính quyền chứ chẳng ai làm được.

Hắn sau khi nghĩ ra, da thịt ẩn ẩn nổi lên da gà, lo sợ hành tung của mình có thể bị phát hiện, hoặc có thể là cảnh sát muốn dừng tàu để kiểm tra đột xuất.

Không còn cảm giác an toàn khi ở đây, vì thế hắn nhanh chóng quyết định hành động.

Lại một lần nữa kéo ra toa tàu từ bên trong hắn lại lách người ra ngoài mà đóng lại tấm cửa sắt, lấy ra chìa khóa cầm trên tay khóa lại cửa, rồi vung người nhảy ra khỏi đoàn tàu.

Xuống khỏi xe lửa, lúc này ở nơi Trần Lăng đang đứng là một vùng rừng núi, theo bản đồ thì nơi này đã cách Long Hải mấy trăm km, hắn xoay người tìm cho mình phương hướng thích hợp, rồi tiếp tục đi vào trong khu rừng, tìm cho mình dòng suối nhỏ, lau sạch vết bẩn trên người rồi mặc lên bộ quần áo mới mua từ hôm qua.

Hiện tại hắn cơ bản đã thoát ly khỏi phạm vi truy lùng của cảnh sát, nên bây giờ cảm giác cũng khá là thoải mái, chỉ có điều đi rừng làm hắn không có quen.

...

Lại nửa ngày nữa trôi qua, cơ thể hắn bây giờ đã mệt mỏi vì vận động với cường độ cao, quấn áo mới mua đã có vài chỗ bị xé toạc vì cành cây, trên người cũng có một vài vết máu khô vì da tróc thịt bong, nhưng những vết xước do cành cây gai tạo ra lại đang hồi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

"Đây là tác dụng của hồi phục sơ cấp.?"

Trần Lăng nhìn vào cơ thể mình mà cảm thán, phục hồi sơ cấp mà đã tác dụng thế này, nếu mà mình có được phục hồi cao cấp chẳng phải là hắn sẽ biến thành người sói wolverine?

Tạm thời vứt đi xuy nghĩ linh tinh trong đầu, Trần Lăng tiếp tục bước đi.

Lang thang trong khu rừng đúng lúc đêm tối, Trần Lăng luôn có cảm giác có người đang bám theo mình, thỉnh thoảng hắn lại bất trợi ngoảnh mặt quay lại xem xét phía sau lưng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng sáng tỏ mà cảm thấy đắng chát, mở miệng cười khổ, cười cho số phận đen đủi của mình khi dính phải mấy tên cô hồn dã quỷ, mới mấy ngày trước hắn vẫn còn là công dân gương mẫu, mà hôm nay hắn đã là kẻ bị truy nã toàn quốc, phải bỏ xứ mà trốn chạy, có lẽ đây là nỗi tủi thân duy nhất từ khi hắn hiểu chuyện.

Đúng lúc này, đột nhiên hắn nghe được một âm thanh từ đằng xa truyền đến.

Là tiếng bước chân của một người, nhưng điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc nhất là tốc độ của đối phương.

Nhờ thính lực siêu việt, Trần Lăng cảm giác được có kẻ đang đi về phía mình với tốc độ cực nhanh, có thể là ngang ngửa với hắn hoặc là hơn.

Chương 39: Wolverine?