Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Khách không mời

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Khách không mời


“Không được… hay là nói thật cho nàng biết?”

Nói xong hắn liền dậm chân nhảy xuống.

Trong một tháng này, tại khu vực xung quanh bắt đầu xuất hiện bóng dáng của sơn tặc.

Gin thân hình cong như con tôm luộc bay ngược ra đằng sau, lăn lộn vài vòng cho đến khi chạm vào vách tưởng mới dừng lại.

Gin quay sang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng nội tâm thì có chút loạn.

Như bị bắt tang tại trận, Ruri có chút hốt hoảng nói.

Nếu Ruri nhìn kĩ liền có thể thấy khoé miệng của hắn hơi co lại.

Gin nằm bên cạnh nàng hỏi.

Nhưng là hắn cũng không thể loạn g·i·ế·t được, hiện tại đến trình độ như Muzan mà cũng không dám tại phạm vi lớn tàn sát thì huống chi là hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đã hắn muốn đao của mình trở thành yêu đao thì phải có g·i·ế·t chóc, chỉ có g·i·ế·t chóc mới hoàn thành được mục tiêu.

Lúc này Ruri đột nhiên lên tiếng hỏi.

Theo hắn biết, những việc gì mà đến tay của các pháp sư hay còn gọi là âm dương sư thì đều là chuyện trọng đại.

Mặc dù nghe lén là không tốt thế nhưng do những phản ứng vô thức của cơ thể nên nàng cũng cảm giác được mình đang đi đúng hướng.

Nàng có chút giật mình trả lời hắn.

Gin đang suy nghĩ mình có nên nói thật cho nàng biết hay không.

“Để ta làm cho, ngươi chú ý xung quanh đề phòng còn có những con chuột khác ẩn núp.”

Ruri đang ôm lấy hắn liền bị động tác của hắn làm cho tỉnh.

Hakumen cái gì cũng tốt duy chỉ có vấn đề tình cảm thì thật sự có chút xuẩn.

“Tối nay ngươi lo mà đi làm một cái bàn mới…nếu không thì đừng vào ngủ cùng ta.”

Hai người đang đi vứt rác ở bên ngoài thì đột nhiên Hakumen lên tiếng hỏi.

Gin mặc dù trong lòng đang rất hoảng nhưng vẫn gượng cười hỏi lấy nàng.

Thế là Gin cũng đành thôi, ngồi lại tại chỗ.

Hự…

“Nếu như ta hấp thụ Muzan thì thế nào? Không biết có thể trở nên hoàn mỹ hay không?”

“N-nè Gin, ngươi thấy Hakumen tỷ có xinh đẹp không?”

Quay trở lại Gin bên này.

“Ta nói Ruri, ngươi làm sao dạo gần đây cư xử có chút lạ a.”

Một thân ảnh mặc áo choàng, đầu đội mũ vành rộng đi vào thành.

Nhìn có vẻ cũng không cùng hắn có phương diện tình cảm kia.

Gin sững sờ trong 1 giây liền cúi nhìn xuống, hắn nhìn thấy bàn uống trà đã bị hắn làm cho chia năm xẻ bảy, bình uống trà cũng vỡ tan tành.

“?”

Hideyoshi dừng lại bên đường lắng nghe lời nói của bọn hắn, đôi mắt hắn lấp loé.

“Ta chính tai nghe thấy một vị samurai nói a, hiện tại bọn hắn đã trao lại toàn quyền cho các pháp sư.”

“Nghe rồi…nghe rồi…!”

Gin lúc này nghĩ đến một chuyện.

Trong này trong đầu hắn như là thiên lôi từ trên trời đánh xuống, trong lòng hô to không ổn: “T-tại sao nàng lại hỏi như vậy, chẳng lẽ nàng thật biết rồi?”

Gin lật đật ngồi dậy nói: “Ngươi vậy mà dùng cả hơi thở?”

“Ngươi thay đổi a, Ruri.”

“Nàng đã biết rồi sao? Chuyện ta cùng Hakumen có chút mập mờ?”

“Chỉ là suy nghĩ một vài chuyện?”

Hắn nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng liền âm thầm ghi lại, lần sau liền cho nàng biết mặt.

“Nghe không?”

“Aaaa, đợi đã…ta—“

Đứng trước quầy, hắn lấy ra một ít ngân lượng đặt trên bàn.

Lúc này Ruri tiến tới hỏi: “Ngươi làm sao vậy, Gin?”

Nàng lúc này đích thị tựa như một thần nữ vậy.

Nếu chiến đấu mà tâm cảnh bị rối loạn liền có thể bị đối thủ lợi dụng điều đó bắt đầu dẫn dắt ngươi lộ ra sơ hở.

Hakumen đã không biết từ khi nào thay đổi nhân cách thành nhân cách dịu dàng hiền thục. Nàng có chút lo lắng sờ lấy trán của Ruri rồi nói.

Trong đó liền có người không tin tưởng, mở miệng hỏi.

Gin ngậm ngùi nói, nhớ ngày nào nàng hiền thục đáng yêu như thế, mà giờ đây lại đối với hắn sử dụng bạo lực. Quả nhiên truyền thuyết là đúng, yêu là màu đỏ của hoa hồng mà cưới là màu đỏ của máu mũi a.

Mà Ruri thì sau khi dứt lời cũng liền hối hận rồi, trong lòng thầm mắng: “T-ta làm sao lại hỏi như vậy a? Aaa, trong đầu lại nghĩ tới nàng rồi.”

Gin vò đầu nói.

“Ngươi làm sao thế, Ruri? Không khoẻ sao?”

Hắn dám cá nàng còn không biết hành động vô ý của nàng là đang câu dẫn hắn. Mà dù trong vô ý nhưng nàng lại câu được hắn, điều này khiến Gin cảm giác bản thân thật không có giá a.

Gin cũng không phản đối, hắn hiện tại đang muốn tránh né vấn đề này đâu.

Có một lần kia nàng nghe thấy âm thanh của bọn họ thì cơ thể đột nhiên có chút phản ứng, khiến trong lòng nàng có chút cồn cào khó chịu.

Dứt lời hắn liền đứng dậy đi ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)


“C-có sao? Ta không biết a.”

Hắn giành lấy g·i·ế·t người cũng không phải là ưa thích chém g·i·ế·t hay cái gì. Chỉ là g·i·ế·t người trợ giúp sát khí của hắn càng thêm mạnh hơn mà thôi, điều này có thể làm quỷ khí của hắn càng thêm tăng cường.

Chương 37: Khách không mời

“Cái này không phải là c·h·ế·t bình thường, mà nghe nói là do yêu quái sát hại, trái tim cùng hai con mắt đều bị lấy mất.”

Hắn đang muốn tiến đến phụ giúp thì Ruri liền nhẹ nhàng ngăn cản hắn: “Hai chúng ta dọn dẹp là được rồi, ngươi tu luyện đi.”

Mà lúc này đang chuẩn bị ngủ, Gin cũng mở mắt ra ngồi dậy, hắn loáng thoáng nghe được tiếng kêu gọi của Hakumen.

“Đáng c·h·ế·t…không nhớ được.”

“Cái gì? Làm sao ngươi biết? Ngươi nghe ai nói a.”

“Hể?”

Dù sao hắn cũng từng là một võ sĩ phục vụ triều đình, nên những thứ cơ bản này điều phải biết. Khi vào một nơi lạ mặt thì tốt nhất là đừng loạn động, trước hết cần làm quen với hoàn cảnh trước đã. (đọc tại Qidian-VP.com)

Gin nhìn xuống theo ánh mắt của nàng liền thấy được một tốp khoảng 10 tên samurai đang cẩn thận từng ly từng tý tiến lên mà không biết hành động của mình đang bị người khác nhìn trong mắt.

“T-ta rất bình thường a, Hakumen tỷ!”

Bởi vì những người như hắn cũng không ít. Ở thời kì samurai bắt đầu cường thịnh này, thì việc một vài lãng khách lạ mặt xuất hiện trong thành đã trở thành chuyện rất bình thường.

Gin đi tới bên cạnh nàng hỏi.

“N-ngươi nghe ta giải thích, lúc nãy ta—“

Cách ăn mặc của hắn cũng không gây ra chú ý với nhưng người xung quanh.

Hakumen thấy nàng tự dưng đỏ mặt liền dò hỏi.

Mà lúc này ở trong phòng, Hakumen đang ngồi uống trà ngắm trăng qua khung cửa sổ.

Ruri cảm thấy mình hay là điên rồi. Một khi đã nghĩ đến những hình ảnh đó một lần thì nàng bắt đầu lại không vung ra được. Cho nên nàng đối với Hakumen rất là đề phòng, mặc dù vẫn luôn thân thiết những lại giữ một khoảng cách nhất định.

Ruri vội vàng nói, sau khi nói xong thì nàng liền kéo chăn quá đầu nằm co lại.

Thân ảnh này chính là Hideyoshi, hắn lặn lội bảy ngày đường cuối cùng cũng đến được kinh đô Heian.

Phùu…

Nàng bắt đầu đứng lên đi ra cửa.

“Ngươi thật không sao chứ, Ruri? Ta vẫn thấy mặt ngươi còn đỏ lắm.”

“Lần này là ngươi ra tay hay để ta?”

Ruri gằn giọng nói: “Ngươi suy nghĩ thứ gì mà phải đập hỏng cái bàn như vậy?”

Gin ngẩng đầu đối với nàng cười rồi nói.

“Không có việc gì, chỉ là một vài con chuột đang tiếp cận nhà chúng ta mà thôi.”

Ở một bên Ruri thì đại não điên cuồng chuyển động: “Không được, tuyệt đối không được để hắn biết chuyện.”

“Cho ta một phòng.”

“Nếu là tận mắt nhìn thấy thì tốt, chỉ là nghe thôi thì ta cũng không thể nhận dạng được hành động của bọn hắn.”

Nhưng lại nghĩ đến cái kia xuẩn xuẩn hồ ly thì liền lắc đầu, hắn cũng không biết Hakumen đang nghĩ gì trong đầu.

Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, kể từ khi hắn cùng Ruri xác định tình cảm thì hắn bắt đầu nhận ra một chân lý.


“Là ai!!!”

“Đúng vậy!”

“Trải qua mấy năm, ta lại trở về nơi này a…Heian.”

Trong khi chiến đấu, tâm cảnh cũng rất là quan trọng, nó không chỉ giúp một kiếm sĩ giữ được đại não hoạt động một cách tốt nhất để suy đoán lối đánh của đối thủ, mà khiến cho đối thủ khi nhìn vào mắt mình thì sẽ không thể đoán được tâm trạng của mình.

Hakumen gật đầu, Ruri đã khẳng định như thế thì nàng cũng không lại dò hỏi, lưu ý một chút liền được.

Hakumen đang đứng trên một cành cây thì cảm giác được Gin đi tới.

Gin thầm nói.

“Đây không phải bình thường sao? Có gì là lạ.”

“Ừm, vậy ngươi đi nhanh về.”

Hắn liên tục gật đầu nói.

Là hắn không cần phải tốn công suy đoán hành động của nữ nhân làm gì, đằng nào thì cũng không đúng, nên dù cho có đoán cũng vô ích.

Bất ngờ với hành động của Hakumen, Ruri không giữ được thăng bằng nên liền ngã ngồi bẹp ra đằng sau.

Đột nhiên nàng quay đầu nhìn về một hướng, ánh mắt toả ra một luồng hàn mang.

Lần đầu tiên liền một hơi c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u của 5-6 người nhưng hắn cũng không có cảm giác gì khó chịu. Trong lòng vẫn không một chút gợn sóng.

Lại trôi qua một tháng.

Phương pháp này giúp kiếm sĩ luôn bảo trì tâm cảnh trong suốt như gương sáng và bình tĩnh trong chiến đấu.

“Thật sao? Vậy sao mặt ngươi lại đỏ như vậy? Hmm…không có sốt!”

Lúc này Hakumen đi tới, cười trên nổi đau của hắn: “Ha-ha, ngươi cũng có ngày hôm nay a.”

Lúc này tại xa xôi phía nam.

Cho nên nói khi chiến đấu mà tâm cảnh yếu hơn đối phương thì chính mình đã thua lấy một phần.

Hakumen lên tiếng hỏi lấy hắn.

Tầm mắt vừa tiếp xúc thì hắn liền nhìn thấy trên ngực của những samurai kia có thêu gia huy của gia tộc Fujiwara, mà gia tộc này chính là kẻ thù Hideyoshi vì vậy việc bọn hắn xuất hiện tại đây làm cho hắn nảy sinh một chút liên tưởng.

Nửa tháng trước cũng có một tốp sơn tặc muốn lẻn vào trang viện, nhưng đã bị Gin cùng Hakumen chặn g·i·ế·t.

“Ừm…chúng ta nên đi ngủ, đã trễ rồi.”

Ruri cũng không tiếp tục làm khó hắn mà bắt đầu thu dọn.

“Không có gì a, ta chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện.”

Mặc dù hắn không có hề hấn gì, cái này chỉ là hắn đơn thuần cảm thán mà thôi.

Ruri giữ nguyên tư thế ra đòn, thở ra một cái. Nhìn qua liền có thể thấy được tay nàng nổi lên gân xanh, chứng tỏ nàng có sử dụng hơi thở để đánh hắn.

“Ách…! Làm sao câu nói này có chút quen thuộc đâu?”

Hideyoshi đi đến một quán trọ.

“Hừ! Nếu không thì làm sao đánh được ngươi.”

“Lần này không phải bọn hắn. Ngươi tự mình xem đi.”

Đây cũng không phải là lần đầu tiên cũng không phải là lần duy nhất nàng nghe lén bọn hắn.

Đang đi trên đường thì đột nhiên hắn nghe được người xung quanh bàn tán.

Mà Hakumen một bên cũng cúi xuống phụ lấy nàng.

Trong làng kế bên cũng bị bọn hắn cướp g·i·ế·t mấy người.

“Lại là bọn sơn tặc sao?”

“Ta không sao.”

“Không cần, ngươi ngủ tiếp đi, ta đi là được rồi.”

Một lát sau thì Ruri cùng Hakumen đã dọn dẹp hoàn tất.

Hắn đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đứng lên giải thích.

Nó giống như một loại virus vậy, một khi đã nhiễm là càng lan rộng ra bên ngoài.

“Là Fujiwara gia tộc? Bọn hắn đã ở đây…như vậy chẳng lẽ là…?”

Mà ở một bên Ruri thì nghĩ: “Uwa, chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì rồi, dạo gần đây bộ ta biểu hiện lạ lắm sao?”


“Uwaa…”

Nhưng là lúc đó hắn không để tâm lắm nên không nhớ rõ nội dung.

Nhưng hắn còn không biết trong vô ý Hakumen còn câu thêm một con mồi khác nữa.

“Làm sao vậy Gin?”

Hoàn mỹ ở đây theo ý của hắn chính là hắn sẽ không còn sợ ánh sáng mặt trời nữa, cùng với bản thân có thể sử dụng linh lực.

“Hai ngươi kia làm sao lại ồn ào nữa rồi, lần này lại nhắc đến ta nữa.”

Vừa nói nàng liền muốn ngồi dậy thì bị Gin ngăn lại.

Gin ở đằng xa nhìn lấy hành động của hai nàng liền có chút không nói, một người dịu dàng lo lắng còn người kia thì tỏ ra hoảng hốt đỏ mặt né tránh là cái gì quỷ.

Hắn lập tức cảm giác có chút không đúng, thu hồi lại nụ cười, ngẩng đầu nhìn lấy bộ dạng như đang toả ra hắc khí của nàng.

“K-không có gì, ta chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Chúng ta hay là ngủ đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hakumen thở dài một hơi rồi nói.

“Xem ra bây giờ Heian cũng không bình thường.”

Nghe nói những sơn tặc này là từ phía nam tràn lên.

Gin não bộ điên cuồng vận chuyển, hắn cảm giác hắn đã bỏ qua thứ gì. Tại kiếp trước hắn từng đọc một bài đăng tại diễn đàn trên mạng có nói về vấn đề liên quan đến chuyện này.

Trong lòng Gin có chút thấp thỏm suy nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sao ngươi lại hỏi như vậy a, Ruri?”

“Trước tiên cần tìm một chỗ ở rồi sau đó lại đi nghe ngóng tin tức.”

Trong lúc cúi người chẳng hiểu tại sao khi Ruri nhìn lấy khuôn mặt cận kề của Hakumen thì những hình ảnh đáng xấu hổ kia lại xuất hiện ở trong đầu nàng.

“Nhưng mà cũng không được…bản thân Muzan cũng không hoàn mỹ…có lẽ còn phải có một chất xúc tác khác.”

Thế là hắn mặc kệ, bắt đầu ngồi thiền để tu luyện. Thiền chính là phương pháp tu luyện tâm cảnh tốt nhất.


“Này các ngươi nghe nói gì sao? Mấy ngày nay trong thành có người c·h·ế·t.”

“Im miệng, ta đã nói bao nhiêu lần rồi…là không được đập phá đồ đạc trong nhà.”

Sau khi nhận phòng và sắp xếp hành lý của mình thì hắn liền mang theo đao rời đi tìm hiểu tin tức, để tìm kiếm cơ hội báo thù.

“Là sơn tặc sao? Như vậy để ta đi xử lý bọn chúng.”

Lần kia cũng là lần đầu mà hắn g·i·ế·t người, mà cũng theo thói quen g·i·ế·t quỷ, tất cả bọn chúng đều bị Gin nhẹ nhõm cắt đầu xuống.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Khách không mời