Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: Ăn đào?
Ngươi ổn chứ! (đọc tại Qidian-VP.com)
Ruri cũng có chút kinh ngạc hình thân ảnh đã cực độ già nua nằm dưới đất, nàng cảm thấy sau một khắc xương cốt của hắn sẽ tan thành bụi giống như.
Thấy ba người bọn hắn rời đi, con cái nhỏ nhất liền ở miệng nói:
Gin có chút thắc mắc hỏi, dù sao những con cáo trước mắt đã có trí tuệ cùng có thể nói chuyện như con người.
Nhưng câu trả lời của Hakumen như một gáo nước lạnh hất vào mặt hắn.
Lúc này Shuten Douji mới chú ý tới hai người Gin cùng Ruri đứng đằng sau Hakumen.
Gin tiếp lấy hồ lô, hai mắt sáng lên hỏi.
Cũng có lẽ là không.
“Được rồi, chút ta lên núi đi.”
Đồ vật như thế này nàng đúng là lần đầu tiên thấy được, nhưng chỉ là đối với nàng có vẻ không có tác dụng gì, nên liền đưa nó cho Gin.
Giọng nói của nàng dần dần lạnh lùng, khẽ quát. Nàng cũng không muốn làm lớn chuyện, Ruri còn đang ngủ ở bên trong đâu.
Bất ngờ vì bị hắn ôm lấy Hakumen sửng sốt một chút, sau đó nàng liền hiện lên vẻ tức giận.
Trong ngôi đền.
Thấy hắn không có ý tứ muốn buông nàng ra, nàng liền nói: “Ngươi nếu—ưm!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi gọi ta ra để làm gì đâu?”
Nàng hất tay hắn ra rồi quay người vào trong, ai ngờ Gin lại không buông bỏ, một lần nữa nắm lấy tay nàng.
“Các ngươi ở lại đây đi, chúng ta đi gặp hắn một chút.”
“A…lại có một mỹ nữ khác ở đây? Ngươi mau tới đây, tiến vào vòng tay của ta.”
Nhưng trong sự việc này bọn hắn cũng không nghi ngờ điều gì, bởi vì nếu đổi thành người khác thì cũng sẽ phản đối mà thôi.
Sau khi xuống chân núi, nơi mà Shuten Douji chờ đợi, thì bọn hắn cúi cùng cũng gặp được đối phương.
“Khi nãy ta nên tiến đến đạp một cước a.”
Một lâu sau, chỉ còn lại mỗi Hakumen cùng Gin ngồi lại, Ruri thì đã đi vào trong ngủ rồi.
Chỉ là đối phương không giống như hình tượng mà Gin tưởng tượng ra a.
Hakumen lắc đầu nói.
“Các ngươi không cần phải làm vậy, chúng ta là cùng một tộc không cần đa lễ.”
“Vậy sao? Vất vả ngươi Uko!”
Con cáo già nhất nói: “Ngươi không nên chất vấn nàng, nàng làm như vậy hẳn là đã suy tính kĩ, chúng ta chỉ cần nghe theo nàng là được.”
Hakumen cảm giác phía dưới của mình như có một vật gì đó đang trồi lên, mặt nàng lại càng đỏ đây không phải là đỏ vì ngải ngùng, mà là đỏ vì nổi khát khao d·ụ·c vọng.
Lúc này hai tay của hắn liền bị hai cái chân khác nhau đạp gãy.
“Đó là bổn phận của ta, thưa chủ nhân.”
“Lại chờ một thời gian…ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Cám ơn ngươi, Gin.”
“Được rồi! Tuỳ các ngươi vậy.”
Gin quay người nhìn lấy Ruri như thể muốn nói.
Bởi vì đây là một ngọn núi nhỏ nên bọn hắn chỉ đi một lát liền tới được đỉnh.
Gin cúi đầu nhìn vào khuôn mặt đỏ rực mỹ nhân trước mắt, thì bụng dưới của hắn lại nóng lên, nhưng hắn vẫn là nhịn xuống tập trung vào vấn đề trước đó.
Shuten Douji nằm trên đất với hai cánh tay gãy nát, lại đang há miệng cười như điên.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Nếu như là tại ba tháng trước nếu nàng với Ruri còn không có chuyện kia thì có lẽ nàng có chút hoảng hốt rồi.
Một con cáo khác bước ra nói: “Hắn đang chờ ngài ở dưới chân núi.”
Có lẽ khoảng cách tới cảnh giới hoá hình trong truyền thuyết cũng không xa đi.
Chuyện này làm nàng hối hận không thôi.
Hakumen dẫn đầu chạy lên núi.
“Ta sẽ tìm cách giúp nàng!”
“Ta cứu không được ngươi! Ta cũng không muốn cứu!”
Ruri bước tới, nhón lên chân hôn lên môi hắn một cái rồi nói.
Cuộc sống yên bình thế này hắn rất thích. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Kia là thiên phú độc nhất của ta, ngươi là không dùng được.”
“Thật muốn ăn đào của ngươi a.”
Thật ra đây đây cũng không phải lần đầu nàng nói như vậy. Mà bọn hắn cũng không phải lần đầu trả lời như vậy, nên nàng cũng lười giải thích.
“Chủ nhân vậy mà mang theo hai con người về đây? Bọn hắn thật đáng tin sao, bà bà?”
“Ha-ha, xem ra…ông trời muốn diệt ta a. Như vậy, trước như là c·h·ế·t, ngươi có thể ôm ta một cái được không?”
Liếm lấy những giọt nước còn tồn động trên khoé miệng, Hakumen ngồi trên đùi hắn ngẩng đầu nhìn lên, âm thanh ướt át vang lên.
Dường như là bắt gặp ánh mắt hắn đang nghĩ gì, Hakumen mở miệng nói. Sau đó liền bước ra ngồi xuống bên cạnh Ruri.
Âm thanh của Gin dần dần trầm thấp.
Hakumen thấy vẻ mặt tức giận của Gin cũng sững sốt một chút, nàng nhẹ nhàng ấn đè hắn khiến hắn phải nghiêng người chống tay ra đằng sau.
“Tất nhiên là không rồi!”
Trên đỉnh núi có một ngôi nhà gỗ khá cũ kĩ nằm trơ trọi ở giữa sân đất trống. Chung quanh sân có rất nhiều loại cây ăn quả được trồng xung quanh.
“Ta làm sao cảm giác ngươi còn có ý gì khác?”
“Hả? Khí tức này? Là quỷ?”
Gin cùng Ruri gật đầu theo sau nàng.
Nàng đang muốn cảnh cáo hắn thì miệng bị một bờ môi khoá chặt lại. Hai mắt nàng trợn to nhìn về khuôn mặt cận kề ngay trước mặt.
Hakumen nhìn lấy hắn liền cầm cái hồ lô ném qua, nói: “Hồ lô này rất đặc biệt, bên trong có khắc lấy kết giới tạo thành một không gian để chứa rượu. Ngươi giữ lấy nó đi.”
Hakumen hô to một tiếng khẳng định.
“Các ngươi là ai? Lại dám xen vào chuyện của ta?”
“Vâng! Ta biết sai, thưa bà bà!”
Ánh mắt Gin loé lên một tia lệ mang, sát khí lạnh như băng tuôn ra, hắn ghét nhất chính là có người nói xấu người thân của hắn.
“Những lời của Shuten Douji nói trước khi c·h·ế·t là thế nào? Ngươi giấu chúng ta chuyện gì đúng không?”
Mặc dù Uko nói như vậy nhưng ánh mắt không che nổi sự vui sướng kia liền bán đứng nàng.
““Không được!””
Ba con cáo nói xong liền chạy đi ra ngoài, trở về hang động của mình.
Lần này chuyện của Shuten Douji kết thúc nằm ngoài dự tính của nàng. Nàng không ngờ tên kia lại c·h·ế·t theo kiểu như vậy, nếu Gin không đạp một cước cuối cùng thì Raikou đích thật đã có thể nói là chém g·i·ế·t được hắn rồi.
Thế là nàng không muốn lại nhìn bọn hắn, tiến đến nhặt lên hồ lô chứa rượu của Shuten Douji lật tới lật lui xem một hồi.
Hakumen nhìn bọn hắn liền nở nụ cười, nói.
Đột nhiên bọn chúng cúi đầu xuống đồng thanh nói: “Mừng chủ nhân trở về!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó giọng nói của hắn vang lên.
Giọng của Shuten Douji có chút ảm đạm nói.
Hakumen nộ hoả xông lên, gằn từng chữ nói: “Nàng là gia đình của ta, ngươi cũng dám nhục mạ?”
Mặc dù nàng không sợ hãi nhưng hành động của Gin làm nàng cảm nhận được sự quan tâm cùng ấm áp của hắn, dù cho có những lúc hắn như một khúc gỗ.
Răng rắc!
“Không phải đã nói rồi sao? Chuyện đó khi nào có cơ hội ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Khi tiến vào bên trong thì bịn hắn thấy được có ba con cáo đang đứng chờ lấy.
“Ngươi cũng nghe được câu hỏi của ta rồi đi? Có thể trả lời ta sao?”
“Ngươi thật suy nghĩ nhiều! Ta chỉ đơn thuần muốn ăn hai quả đào mà thôi.”
Quá trình này kéo dài thật lâu.
“Hakumen, bọn chúng sau này cũng biến thành giống ngươi như vậy sao?”
Dường như cảm thấy tâm trạng của Hakumen đi xuống, nên hắn cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Giọng nói yếu ớt của Shuten Douji vang lên.
Bờ môi của nàng nhấp nháy một chút liền nói: “Không có chuyện gì, ngươi biết dù thế nào thì ta cũng có thể trùng sinh sống lại mà.”
Mà thật ra thì trường hợp của nàng cũng không thể gọi là hoá hình được, bởi vì đây cũng là thân xác thật của nàng, còn dạng cáo chỉ là dạng nguyên thuỷ mà thôi, chỉ khi nào nàng c·h·ế·t thì nó mới trở lại dạng đó.
Một lúc sau, hai bờ môi mới dần dần tách ra, đầu lưỡi của Hakumen vẫn còn hơi nhô ra ngoài kéo ra một sợi tuyến trong suốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi buông ra!”
Đột nhiên hai giọng nói cắt ngang lấy hắn.
“Hay vì để làm phần thưởng cho sự đáng yêu này…ta chiêu đãi ngươi ăn đào nhé?”
Gin liếc mắt nhìn nữ nhân cinh đẹp bên cạnh, dò hỏi.
Nàng đứng lên muốn rời đi thì một cái tay bị Gin giữ lại.
Nàng thấy được ánh mắt của hắn liền nhoẻn miệng cười: “Ta cũng không có yếu đuối như ngươi nghĩ a.”
Bị hắn nắm lấy tay, nàng đang chuẩn bị kháng cự thì nghe thấy câu nói của hắn, nàng liền dừng lại.
Hai tay nàng nâng lấy, vuốt ve khuôn mặt hắn, mỉm cười nói: “Ngươi cũng sẽ vì ta mà tức giận sao? Thật đáng yêu làm sao a?”
Ánh mắt nàng dần dần thay đổi thành ánh mắt kiều mị, hai tay ôm lấy cổ hắn bắt đầu đáp trả.
Gin nghe nàng nói như vậy cũng có chút thất vọng, nhưng thà có còn hơn không. Sau này liền không cần ngày nào đều phải đi lấy nước từ con suối.
“Đây là Shuten Douji?”
Mà theo Gin thấy thì cái này giống một ngôi đền hơn là một ngôi nhà, bởi vì kiểu dáng, kiến trúc rất giống đền miếu mà không phải nhà ở.
“Ngươi không phải thất vọng, cái này đã có thể gọi là cực phẩm bảo bối rồi, muốn tạo ra một không gian lớn ở bên trong một đồ vật nhỏ cũng không dễ dàng. Mà lại không cần linh lực để sử dụng thì chắc chỉ có mỗi cái hồ lô này mà thôi. Trước đó ta còn chưa từng nghe thấy một vật nào khác có tác dụng như vậy, cũng không biết tên này làm sao có được.”
“Không gian? Có thể chứa những vật dụng khác sao?”
Dù sao thì việc chứng kiến những người quen biết lần lượt ngã xuống, con cháu của bọn hắn cũng lần lượt ngã xuống cũng không tốt thụ.
Lúc này Gin cùng Ruri bước tới hỏi.
Đang lúc hai người tình tứ lại không chú ý tới người đang bị cho ra rìa Hakumen đứng cắn lấy móng tay, ghen đến phát điên.
Bên trong óc của hắn, bộ não dường như đã bị khô héo, hắn đạp một cái chỉ nghe thấy tiếng như bẻ cành khô vậy rất giòn tan. Không chỉ là bộ não của hắn, mà là toàn bộ cơ thể của hắn đều là như vậy.
Nhưng tiếc là hiện tại trong lòng nàng chỉ có một mình Ruri mà thôi.
…
Rắc…rắc…
Như bị tâm trạng của nàng lây nhiễm, hắn đưa ánh mắt nhìn sang đang ngồi ở ngoài ngắm khung cảnh xung quanh Ruri.
“Ha ha—“
“Chúng ta lên núi đi!”
Chương 46: Ăn đào?
Đầu của hắn như là quả dưa hấu bị Gin đạp bể, nhưng kì lạ là lại không có cảnh máu me như tưởng tượng.
Sắc mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó lại dần dần cười to lên: “Ha-ha, Hakumen a Hakumen, ngươi vậy mà lại có giao du với quỷ, ta hiện tại có thể thấy được kết cục của ngươi a. Ha ha ha.”
Trong đó một con cáo phát ra giọng nói như một lão phụ nhân, nói: “Ngài là chủ nhân của chúng ta, chúng ta cung kính với ngài là tất yếu.”
…
Ánh mắt cũng hơi tối lại, hắn suy nghĩ, nếu hắn cưỡng ép biến nàng thành quỷ thì không biết sẽ như thế nào.
Âm thanh của Hakumen có chút nghi ngờ vang lên.
“Chủ nhân ngủ ngon, chúng ta liền lui ra không làm phiền ngài.”
Kia chính là Gin cùng Ruri. Hai người bọn hắn cũng có chút kinh ngạc nhìn lấy nhau.
Lần này hắn dùng lực mạnh hơn, khiến nàng ngã nhào về phía hắn.
“Đào ăn ngon lắm sao? Ta nghe nói chỉ có quý tộc mới được ăn a. Đúng không, Hakumen tỷ?”
Bỏ lại một câu nàng liền mang theo Gin cùng Ruri rời đi.
Đây chính là giọng nói đã truyền tin cho Hakumen.
“A…Ngươi cuối cùng cũng tới rồi! Mau cứu lấy ta, Hakumen! Sau này ta sẽ trả ơn cứu mạng cho ngươi.”
Tộc đàn của bọn hắn đã được Hakumen che chở từ rất lâu rồi, bọn hắn sùng bái nàng, tôn vinh nàng như một vị thần bảo hộ của cánh rừng. Nên sẽ không ai dám chất vấn nàng điều gì.
Sau một vài giờ hết tốc lực di chuyển, bọn hắn cuối cùng cũng đến được ngọn núi nơi Hakumen sống.
“Shuten Douji đâu?”
Có lẽ nàng sẽ vui vẻ cùng hắn có cuộc sống yên bình lâu dài.
Thấy hai nàng trò chuyện cười đùa, Gin cũng cười bước tới tham gia vào trong đó.
“Nó chỉ được mỗi cái không gian bên trong là khá lớn thôi, nhưng cái miệng thì quá nhỏ, ngoài chứa nước cùng rượu ra thì hoàn toàn không có tác dụng khác.”
“Như phải lúc nào mới tới cơ hội đó? Năm năm, mười năm? Hay là chờ đến lúc ngươi c·h·ế·t đi? Như vậy nói thì có tác dụng gì không?”
“Chúng ta là một gia đình, ngươi thật sự không muốn nói sao?”
“Ngươi cũng dám nhục mạ nàng?”
Nhưng đáp lại câu khẩn cầu yếu ớt đó chỉ là lời nói lạnh nhạt của Hakumen.
Hakumen lắc đầu nói, nàng đã chứng kiến không biết bao nhiêu thế hệ của tộc đàn này rồi, lớp sau chồng lên lớp trước cũng không có một cá thể có dấu hiệu hoá hình.
Gin cùng Ruri theo sau Hakumen tiến vào ngôi nhà.
Sau đó nàng lại hỏi.
“Làm sao có chuyện đó!!! Ta chỉ cho một mình ngươi ăn thôi, Ruri.”
“K-không thể nào…Ngươi…rõ ràng…có thể trùng sinh sống lại mà?”
Thấy vẻ mặt thất vọng của hắn, Hakumen cũng có chút an ủi.
“Nào có thể dễ dàng như vậy được! Từ xưa đến nay ta là người duy nhất có thể hoá thành hình người. Mà bọn hắn chỉ dừng lại ở việc nói chuyện mà thôi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.