0
Sau khi Trần Ngọc Minh rời khỏi cô gái kia, liền mệt mỏi mà trở về mái vòm.
Vừa nãy sau khi dùng thuốc hồi phục cấp tốc, đúng là nó đã làm cho bản thân hồi phục sức lực v·ết t·hương nhanh chống. Nhưng tác dụng phụ của nó chính là, khi hết thời hạn 30 phút. Cả cơ thể sẽ trở nên đau nhứt khó tả, sức lực cũng sẽ mất dần.
Đi được một lúc, cuối cùng hắn cũng trở về vùng an toàn.
Sở dĩ gọi là vùng an toàn chính là vì, tại nơi đây không cho phép gây thương tổn cho người khác. Nếu không nghe theo, h·ình p·hạt chính là bị con quái vật tí hon kia tiêu diệt!
Trần Ngọc Minh đã từng chứng kiến qua, lúc trước hắn thấy một gã bắt một gái, tính giở trò thì đột nhiên con quái vật Dinh Dan xuất hiện.
Sau khi nó búng tay một cái, gã đàn ông kia liền biến mất không chút dấu vết. Kể từ đó mọi người đều không dám làm tổn hại người khác, ở vùng an toàn này.
Đi thêm một đoạn Trần Ngọc Minh đột nhiên dừng chân, nhất thời đôi đồng tử đột nhiên co lại. Nhưng sau đó lại nhanh chóng giãn ra, cố gắng bình tĩnh lại.
Tên đó, vậy mà lại gặp mặt ở đây.
Trước mặt Trần Ngọc Minh lúc này, chính là gã thanh niên đẹp trai trong nhóm ba người, mà bản thân từng thấy ở khu vực cây Tử Liệt.
Tên đó sau lại ở đây?
Trần Ngọc Minh tự hỏi, nhưng sau đó liền giả vờ như không hay biết, tiếp tục đi qua trở về phòng.
Chỉ là, ngay khi đi ngang qua. Gã thanh niên đột nhiên trừng mắt nhìn hắn một cái, liền từ trong đó một áp lực vô hình nặng nề tỏa ra.
Hự!!! Cái gì đây...!!!
Phịch một tiếng, Trần Ngọc Minh bất ngờ quỳ rạp xuống.
Ngay khi bước qua hắn đột nhiên cảm nhận được, hình như có thứ gì đó vô cùng nặng đang áp lên vai mình!
Trần Ngọc Minh hiện tại còn đang rơi vào trạng thái kiệt sức, vậy nên không còn cách nào. Chỉ đành để đối phương mặc sức trà đạp, còn bản thân chỉ có thể nhẫn nhịn.
Phải! Đây chính là chân lý của thế giới này.
Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên. Nếu là bình thường hắn sẽ vô cùng chán ghét, nhưng lần này lại cảm thấy có chút vui mừng.
[Kikiki...này này người không xem ta ra gì ư?]
"Ồ thật xin lỗi, chỉ là vô ý thôi". Gã thanh niên ngay lập tức thu lại áp lực, thản nhiên trả lời.
[Thật đúng là, lần này xem như cảnh cáo! Nếu còn có lần sau thì....kikiki]
Nói rồi nó lập tức biến mất.
Gã thanh niên đẹp trai cũng lập tức rời đi. Nhưng trước khi đi hắn không quên thả ra một câu.
"Haiz đúng là yếu đuối"
?
Vừa nghe xong câu đấy, đường gân trên mặt hắn nổi đầy. Trong miệng cắn răng ken két.
Nhưng! Tức giận thì sao chứ? Bản thân dù là lúc đỉnh phong chưa chắc đánh lại, nói chi đến hiện giờ.
Thế giới chính là như vậy, nơi đây chỉ cần có sức mạnh là có thể làm mọi thứ.
Sau một lúc hắn liền gượng dậy, lê lết từng bước tiến về phòng của mình.
Cạch.
Sau khi đóng cửa hắn liền nằm trên dường thở dài.
Tên đó đúng mạnh thật, không biết có thật sự là người mới không?
Lúc này Trần Ngọc Minh bắt đầu triệu hoán: Gian trao đổi.
Chứng kiến sức mạnh vượt trội vừa rồi, hắn có thể thấy được bản thân rốt cuộc nhỏ bé cỡ nào. Vì vậy ngày hôm nay hắn càng thêm quyết tâm rèn luyện nhiều hơn.
Nhưng đó bản thân phải mua vài thứ.
"Để xem nào...". Lướt lướt cửa hàng một lúc, hắn liền vừa ý bấm mua mấy thứ.
"Phải rồi mình cần cái này"
"Cái này nữa"
....
Loay hoay một lúc hắn liền mua hết 6000 điểm!
Mà trong đó thứ hắn mua không chỉ có vật phẩm, kỹ năng, hay thực phẩm mà còn mua cả điểm phân bổ!
Điểm phân bổ? Chính là thứ có thể phân bổ điểm lựa chọn, cho mọi chỉ số.
Mặc dù cái này rất tốt, nhưng nó đồng thời cũng chát thật! 1 chỉ số phân bổ là: 500 điểm.
Sau đó hắn bắt đầu nhìn lại bảng thông tin của mình.
[Kích hoạt Hồ Sơ Đại Diện]
► Tên: Trần Ngọc Minh
► Số Tuổi: 22
► Cấp Bậc: 1
► Danh Hiệu Người thứ 2 hoàn thành nhiệm vụ cao cấp nhất, của người mới.
► Năng Lực Đặc Biệt: Đôi Mắt Phân Biệt Thiện Ác(Đệm)
►Vực Kỹ: Chơi game lv.5, đọc lv. 3, quan sát lv.3, kiên nhẫn lv.3, Tử Năng tích hợp lv.1, Cán cân phán xét lv.1, kiên cường lv.1,....
► Tổng Chỉ Số: Sức mạnh 13(+0,001) thể chất 12(+0,01) sức lực 11(+0,07) nhanh nhẹn 12(0,09) trí lực 12, Tử Năng 4, tinh thần 6(0,009)
► Điểm phân bổ: 5
►►▶Đánh giá: Cấp E
••••
"Có 5 điểm, nên chọn cái nào nhỉ?"
Trần Ngọc Minh bắt đầu suy nghĩ lại những thứ mình từng trải qua, bắt đầu lựa chọn kỹ càng nên nâng vào bậc nào.
Sau một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng đã nghĩ ra.
A, chính là nó!
► Điểm phân phối: 5----0
Sau khi lựa chọn xong tiếp theo thì nghĩ ngơi thôi nhỉ?
Nói rồi Trần Ngọc Minh bắt đầu nằm lại dưỡng thương, trong thời gian đó thì hắn chỉ nằm trên giường cố gắng suy tính gì đó.
14h 58p.
14h 59p.
15h đúng!
Ngay thời khắc đồng hồ điểm giờ.
Trần Ngọc Minh lần nữa được âm thanh, đã từng nghe lúc xuyên không đến.
Tich tich tich•••
[Khởi tạo vực cảnh số 0]
[Bắt đầu khởi tạo]
~~~
Hả! Vực cảnh số 0? Đó lại là gì nữa?
Trần Ngọc Minh nhất thời hoang mang.
Mà không chỉ mình hắn, tất cả mọi người đều nhận được dòng thông báo này!
[Vực Cảnh Số 0, Khởi Động!]
[Công Bố Nhiệm Vụ: Làm giảm số lượng nhân lực đến mức yêu cầu.
【268/70】
Phần Thưởng: Tùy theo hành động, góp công càng nhiều phần thưởng càng lớn.
Giới Hạn: Trong thời gian 1 tháng tới.
Chú ý! :Nếu thất bại, tất cả linh thể khu vực số: 25608 đều bị tiêu diệt.
Ghi Chú Đặc Biệt:
1. Trong thời gian tới, khu an toàn sẽ biến mất.
2.Tất cả các cửa hàng, đồng thời mọi thứ đều sẽ bị đóng khóa. Khi kết thúc mới được phép mở lại.
3. Cứ mỗi 1 ngày sẽ tăng 3% tỉ lệ mài mòn.
....]
Hả? Bây giờ tăng lên mỗi ngày 3%.
Hơn nữa mọi thứ đều bị khóa lại! Như vậy chẳng phải không thể làm nhiệm vui tích điểm?
Trần Ngọc Minh có chút hoảng rồi, hiện tại bản thân đang bị thương. Hơn nữa khu an toàn đã bị hủy, nếu tên vừa nãy tới thì...
Bạch bạch vài tiếng, Trần Ngọc Minh vỗ vỗ vào mặt vài cái cố lấy lại bình tĩnh.
"Haiz nếu tới chỉ có thể liều vậy"
Tiếp theo thời gian dần trôi qua.
Tại bên ngoài.
Ken ken két!!!
"Áaaaaaa, làm ơn tha mạng"
"Khà khà cô em à"
"A!!!!!!"
Tiếng gào thét! Tiếng oán than! Tiếng vũ khí va chạm! Tiếng hét đau đớn tuyệt vọng!!!.....
Vô số âm thanh bên ngoài bắt đầu vang lên, Trần Ngọc Minh tại bên trong phòng dù không nhìn thấy. Nhưng bản thân cũng có thể ước trừng tình hình bên ngoài như thế nào.
Nơi đây đã trở thành chiến trường, à không là địa ngục!!!
Sau khi hồi phục phải mau chóng lập tức rời khỏi chỗ này, tránh né trốn tại một hang động nào đó.
Dù sao bản thân chỉ mới có 34% tỉ lệ đồng hóa, nếu tính thời gian ít nhất cũng phải gần hai mươi ngày. Mà chắc gì qua mười mấy ngày đám người đó, còn sống sót?
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút bất an. Đúng lúc này....
Cốc cốc...
Từ bên ngoài cửa, một ai đó đang gõ cửa!
Trần Ngọc Minh lập tức bình tĩnh, lấy ra sẵn đại đao. Sau đó còn chuẩn bị một số thứ.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, hắn bắt đầu trở nên cảnh giác. Bản thân không ra mở cửa hay phát ra âm thanh gì, chỉ chờ chực sẵn sàng tấn công.
Nếu dám đập cửa xông vào, bản thân liền sẽ có tên đó một nhát. Cho hắn chết ngay tức khắc!
"Này có nghe rõ không?". Từ phía xa xa một âm thanh hơi trầm vang lên.
"Không có ai ư? Chủ phòng ra khỏi rồi à?"
"Này nghe rõ không, xin hãy mở cửa. Nếu không tôi sẽ xông vào!"
Nghe thấy mấy lời nói kia, Trần Ngọc Minh vẫn không chút dao động. Mà bản thân hiện tại còn đang nắm chặt thanh đao hơn, ánh mắt đầy sắc bén.
...
Sau một lúc không thấy có chuyện gì xảy ra. Tưởng trừng tên bên ngoài đã đi thì...
Ầm!
Cánh cửa của phòng hắn trực tiếp bị đập nát.
Ngay sau đó một tên nhảy ra.
"Bất ngờ chưa..."
Soạt!
Trần Ngọc Minh ngay lập tức chém một đường đao thẳng người, làm cho tên đó chết ngay tại chỗ.
Hừ muốn đánh úp bất ngờ à, tên ngu. Không biết trong đây có cái lổ nhỏ để nhìn ra bên ngoài sao?
"Nơi này không thể ở lâu nữa". Trần Ngọc Minh ngay lập tức lấy hết đồ cần thiết, ngoài ra còn lấy luôn túi không gian của tên kia.
Cuối cùng liền dùng lửa tím trên tay mình, tiêu hủy thi thể.
Sau khi xong xuôi, hắn liền bước ra khỏi phòng. Ngay khi vừa ra ngoài hắn liền trợn mắt kinh ngạc. Mặc dù đã nghĩ đến viễn cảnh đó, nhưng khi thấy thật sự bản thân vẫn cảm thấy kinh hoàng không thôi.
Cả hành lang thi thể nằm rãi khắp nơi, màu tươi dính khắp bức tường ngay cả nền nhà cũng có.
Đây tựa như một bức tranh toàn phần đỏ thẳm!
Ngay sau đó, hắn vừa đi mấy bước lại thêm một tên lao đến.
"Mày chết còn m..."
Chưa dứt lời hắn liền bị một đao chém xuống, phịch. Thủ cấp rơi xuống đất.
Haiz, Trần Ngọc Minh thở dài một chút rồi liền lấy cái túi không gian của tên, mà bản thân vừa ra tay.
Sau khi đi ra lầu hai hắn càng thêm kinh ngạc.
"Giết!!!"
"Tấn Công"
"Aaaa"
....
Phía dưới đại sảnh, hơn chục người chém giết lẫn nhau. Máu của người khác phủ đầy lên người họ. Tay bọn họ không ngừng chém, đá, đấm. Miệng thì không ngừng hô, la, hét,...
Thật rùng rợn.
Đến ngay cả hắn cũng cảm thấy ớn lạnh.
Nhìn thấy dòng người chém giết, hàng người ngã xuống. Máu tươi nhuộm đỏ mặt sàn, không biết ít phút nữa có khi sẽ tạo thành dòng sông máu!
Đột nhiên hắn đổi ý, dù sao có tên ngu mới dám băng qua đám đó để chạy khỏi đây!
Sau đó hắn quay đầu nhìn đến một căn phòng trống đang mở cửa, bản thân liền vội bước vào. Sau đó thì khóa chặt, tiếp theo thì thăm dò mọi ngóc ngách xem xem có ai trốn không...
Khi chắc chắn không có ai, Trần Ngọc Minh chỉ đành dùng tạm phòng này. Chờ thêm khoảng thời gian, để bản thân hồi phục lại thêm chút. Cùng với chờ đợi đám người dưới sảnh tiêu diệt lẫn nhau...