0
Thấm Thoát thời gian trôi qua từng chút một, chả mấy chốc đã qua hơn một tuần.
Trong thời gian này Trần Ngọc Minh luôn siêng năng rèn luyện thể chất, ngoài ra còn cố gắng thu thập nhiều thông tin nhất có thể.
Mà vừa hay mấy tiếng trước, trong lúc bản thân đang đi thì bị hai tên chặn đường. Bọn chúng còn nói.
"Người anh em có muốn cùng gia nhập nhóm với bọn ta không"
Nghe thế Trần Ngọc Minh không có hứng thua, chỉ lắc đầu rời đi. Tuy nhiên nào có dễ như vậy...
"Hừ, vậy thì chết đi. Bớt một người tỉ lệ sống sót sẽ càng cao!". Mắt thấy bị từ chối, bọn chúng không có kinh ngạc gì. Mà trên tay đã cầm sẵn dao búa, giống như biết trước sẽ phải ra tay với đối phương vậy.
"Ồ, nói cũng đúng". Ngay lập tức không do dự, Trần Ngọc Minh nắm chặt trường đao, vung mạnh một phát.
Soạt...
Máu tươi phun ra, ngay lập tức một tên ngã phịch xuống, ngủm ngay tại chỗ.
Hành động của Trần Ngọc Minh chỉ diễn ra trong chớp mắt, đợi một lúc tên sống sót mới phản ứng.
Phịch.
Gã lập tức quỳ rạp xuống, dập đầu liên tiếp.
"Đại ca tha mạng tha mạng"
Biết chạy không lại nên lập tức cầu xin?
Trần Ngọc Minh nhìn hắn một lát, đột nhiên cười cười.
"Ha ha được thôi, chỉ cần người nói cho ta biết bên ngoài hiện tại đã xảy ra những chuyện gì!"
"Anh...anh nói thật sao?". Vẻ mặt gã đột nhiên bớt sợ hãi lại, nhìn nụ cười thân thiện kia. Chắc chắn là không nói dối, vừa này chỉ đối phương tự về.
Phải! Chính là vậy.
Nghĩ như thế gã bắt đầu kể lại đầu đuôi sự việc những chuyện đã xảy ra hơn 10 ngày nay.
Qua lời gã kể chính là 10 ngày trước, một thanh niên có tên là Han. Người này lập ra nhóm Bình Minh Ngày mai, bọn chúng ban đầu đã có hơn mười mấy thành viên. Sau khi vực cảnh chính khởi động, bọn chúng càng thêm bành trướng thế lực. Nếu người nào gia nhập thì không sao, nhưng nếu từ chối lập tức sẽ bị 'khử'.
Cứ như thế bọn chúng liên tục mở rộng, khi đã không tìm ở gần đây được nữa. Tên Han liền bắt đầu cho các thành viên chia ra, tìm kiếm nhiều người hơn. Đến nay nhóm này đã có hơn 100 thành viên...
Nhưng vào lúc đó, tầm 3-4 ngày trước. Đột nhiên các thành viên trong nhóm, tìm thấy một nhóm khác ba người...
Nghe đến đây hắn đột nhiên giật mình, theo như gã miêu tả nhóm ba người này. Một tên răng hô, một cô gái ưa nhìn, cuối cùng là một thanh niên cực đẹp trai.
Đây chẳng phải là nhóm của tên đó sao?
Nhìn thấy Trần Ngọc Minh ngớ người, hắn liền hỏi.
"Đại ca anh quen nhóm ba người kia ư?"
"Không quen không quen, kể tiếp đi". Trần Ngọc Minh lắc đầu, khó chịu nói.
"Vậy mà bảo là không quen? Biểu lộ trên mặt hết rồi kìa". Gã cũng không dám nói ra miệng, chỉ có thể thầm nghĩ. Để không chọc giận đối phương thêm.
Sau đó gã tiếp tục kể.
Nhóm ba người đó sau khi được lôi kéo vào nhóm, kết quả bị thanh niên đẹp trai kia từ chối thẳng thừng. Sau đó tên Han liền nổi giận, cho người 'khử' cả ba.
Chỉ là...
Không như tưởng tượng, cái đám ba người kia chính là quái vậy thực sự!
Nhóm của tên Han bị hai tên đồng bọn của thanh niên đẹp trai, mỗi người đều xử lí hơn tám, chín tên!
Còn tên thanh niên đẹp trai đó, càng thêm là quái vật!!! Một mình hắn xử lí hơn hai mươi mấy tên, mà quần áo không dính chút vết bẩn chứ đừng nói là vết thương.
Ngay sau đó tên Han chỉ có thể cắn răng tức giận rời đi. Đồng thời tuyên bố kết tử thù với nhóm ba người kia.
Kết quả sau cuộc chiến, chỉ với ba người đã xử lí hơn ba mươi mấy thành viên.
Chưa hết, phải nói tên Han này rất đen đủi. Sau khi đụng độ với ba đứa quái vật kia, lại chạm mặt với hai cô gái khác.
Hai cô gái này chỉ có khủng bố hơn chứ không kém, mỗi người ai nấy đều dễ dàng xử lí hơn mười mấy thành viên, mà không tốn một giọt mồ hôi nào.
Lần này tên Han liền không minh hơn, biết đánh không lại liền cho các thành viên rút lui bảo toàn lực lượng. Cuối cùng vỏn vẹn 10 ngày, bản thân tên này liền chỉ còn gần sáu mươi thành viên.
Ực, nghe xong hắn vội nuốt một ngụm nước bọt. Không ngờ ngoài kia vẫn còn đám quái vật khác.
Nhưng sau đó hắn đột nhiên ý thức ra một chuyện. Sao tên này lại biết nhiều như vậy? Chẳng lẽ...
Sau khi kể xong mọi thứ mình biết hắn liền bắt đầu quay sang, cúi đầu xin xỏ.
"Đại ca vừa rồi chính là những gì em biết. Mong anh tha cho em lần này"
Trần Ngọc Minh nhìn hắn sắc mặt không thay đổi.
"Được thôi, ta sẽ tha người một mạng chỉ cần trả lời ta thêm một câu nữa"
"Hả, thật vậy ư đại ca?!". Gã hớn hở tươi cười, liên tục dập đầu biết ơn.
"Vậy, anh muốn hỏi gì. Nếu biết em sẽ thành thật mà trả lời!". Gã khẳng định chắc nịch.
"Tại sao, người lại biết nhiều như vậy. Có phải người là một trong thành viên của tên Han?". Trần Ngọc Minh không lòng vòng vào thẳng vấn đề.
!
Thôi xong rồi, hắn biết rồi!!!
Vừa nghe câu này, sắc mặt gã kinh hãi đột nhiên lo sợ.
Mà Trần Ngọc Minh nhìn thấy đồng tử hắn co lại, liền biết câu trả lời.
"Đại ca! xin anh tha mạng, xin anh tha mạng...". Gã không chút do dự, dập đầu lia lịa trong miệng không ngừng vang xin.
"Coi nào đừng dập đầu nữa, ta cũng có nói sẽ không tha cho người đâu?". Trần Ngọc Minh vội đỡ gã đứng dậy.
"Hả thật ư!?!". Gã đột nhiên vui mừng hỏi lại cho chắc.
"Anh thật sự sẽ tha cho em?"
Trần Ngọc Minh hiền hòa tươi cười, chậm rãi trả lời.
"Ta nói là làm! Lần này ta sẽ tha cho ngươi, tuy nhiên lần sau gặp thì...". Nói đến đây hắn ngập ngừng không nói tiếp.
"Cảm ơn đại ca!". Gã cuối đầu nói, mặt ngoài là vậy nhưng bên trong thì.
Chờ đó đi tao kêu đại ca đến trả thù! Ngài ấy mấy ngày đây không có chỗ phát tiết. Tao liền kêu mày không biết mình còn được thưởng! Khà khà.
Nghĩ đến đây hắn liền vui mừng trong lòng.
Trần Ngọc Minh sau đó quay đầu bước đi.
Phịch...
Hả? Tên đó rớt đồ kìa? Có nên trả lại cho hắn không?
Nhìn thấy thứ rớt ra chỉ là một miếng sắc vụng, hắn liền cầm lên. Chi bằng cho hắn, để hắn có thiện cảm với mình. Khà khà khà, nói là làm.
"Đại ca anh làm rớt cái gì nè". Gã vẫy tay vẻ mặt vui mừng.
Trần Ngọc Minh qua đầu sau khi cầm lại miếng sắc liền mỉm cười.
"Cảm ơn ngươi!"
"Ồ chúng ta lại gặp rồi hihi". Trần Ngọc Minh lập tức xoay đao.
Hả chuyện...
Không chút do dự hắn liền vùng xuống.
Soạt.
Aaaaa.
Gã gào thét đau đớn thắc mắc hỏi.
"Đồ khốn không phải mày nói tha cho..."
Không để hắn nói thêm, Trần Ngọc Minh liền phóng ra lưỡi đao gió.
Hực!
Ngay sau một tiếng, gã liền tắt thở.
Ngay từ đầu Trần Ngọc Minh đã không có ý định tha cho hắn. Mà vừa nãy hắn cũng đã dùng kỹ năng phân biệt của mình, kết quả liền hiện.
[Giá trị thiện của đại diện: Hồ Nam là 5%
Giá Trị ác là 50%~]
Nhìn thấy cái này hắn càng thêm nổi lên sát tâm. Mà dù cho không ác ý chỉ có thiện ý đi nữa, Trần Ngọc Minh vẫn sẽ xuống tay! Hắn không thể để bản thân lâm vao nguy hiểm, dù chỉ là nguy cơ nhỏ nhất.
Sau khi giải quyết hậu họa, Trần Ngọc Minh liền thu hồi lại hai cái túi. Cuối cùng liền dùng tử hỏa phi tan dấu vết.
Trần Ngọc Minh tiếp theo liền trở về khu trú ẩn của mình.
...
Bên trong tòa nhà dành cho Cư Dân.
"Anh Han không hay rồi, Hồ Nam kia cùng một tên khác bị xử rồi!". Một tên vội vàng chạy vào thông báo.
Vừa nghe lời thông báo cuộc thuộc hạ, tên Han lập tức nổi giận đùng đùng.
"Thật là đáng chếtttt!!! Lại là hai nhóm kia?". Tên Han không vội ra lệnh mà tiếp tục hỏi.
"Không ạ, nghe phó thủ lĩnh nói là một người khác"
"Cái gìiiii!!!! Thật quá đáng! Tất cả thành viên nghe lệnh, lập tức tập hợp!!!". Cùng với mấy lần thất bại trước, cơn giận của tên này đã lên đến tốt độ, cuối cùng cũng bộc phát ra.
"Vâng ạ". Gã thuộc hạ không dám chậm trễ, làm cho thủ lĩnh thêm tức giận ngay lập tức liền lui xuống thông báo.
"Này người nghe gì chưa?"
"Hả có chuyện gì vậy, nghe nói thủ lĩnh đã triệu tập tất cả thành viên rồi!"
"Ta nghe nói là có một tên chán sống nào đó ra tay với vài thành viên. Đến tai ngài ấy liền nỗi giận, quả nhiên ngài ấy luôn lo lắng cho các thành viên"
"Phải, nếu không thì chúng ta sao lại theo ngài chứ"
"Này! Lề mề cái gì, còn không mau tập hợp"
"Vâng..."
....
"Anh Phong xảy ra chuyện lớn rồi!!!". Trần Thông nét mặt hết sức hốt hoảng, chạy đến trước Lý Thiên Phong.
Nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của Trần Thông, hắn có chút tò mò hỏi.
"Ồ? Có chuyện gì mà hoảng thế, bình tĩnh một chút"
"Bọn chúng...bọn chúng tập hợp tất cả thành viên lại rồi!! Hình như đang tiến đến chỗ chúng ta!!!". Trần Thông vội vã báo tin.
Lý Thiên Phong nghe được liền nhăn vậy.
"Còn dám đến? Cũng chỉ hơn sáu mươi tên thôi mà!"
Trần Thông nhìn thấy đại ca của mình gáy không biết ngượng, liền nhìn hắn với ánh mặt kỳ lạ.
Làm màu vừa thôi anh ơi, sáu mươi tên lận đó!!!
.....
Tại một khu vực khác.
"Vi....Vi ơi không ổn rồi, tên Han kia kéo hơn sáu mươi thành viên của hắn. Hình...hình như đang kéo đến chỗ chúng ta!!!". Luna bộ dạng hốt hoảng vội chạy đến chỗ luyện kiếm của Chúc Vi thông báo.
"Bọn chúng dám đến nữa à? Vậy thì cứ cho chúng đến, chúng ta sẽ xử lí nốt!". Chúc Vi nghe xong sắc mặt không chút biến đổi, vẫn chuyên tâm luyện kiếm.
Hả!!!
Nghe thấy lời của bạn mình Luna có chút kinh ngạc, không ngờ bạn mình lại tự tin như vậy.
...
Mà tại hang động Trần Ngọc Minh, hắn vẫn đang vô tư kiểm tra thu hoạch của ngày hôm nay, mà không hay biết một cơn bão sắp kéo đến!
Lục lọi một lúc, đột nhiên Trần Ngọc Minh tìm thấy một thứ kỳ lạ.
Cái miếng này, nó còn nhấp nháy liên tục!
Trên tay hắn hiện tại là một miếng ngọc hình xoắn, chính giữa còn gắn một viên bi. Viên bị nay liên tục nhấp nháy màu đen đỏ.
Thứ này...
Càng nhìn thứ này hắn càng cảm giác có chút bất an, nhìn thứ này hắn có chút liên tưởng đến vài thứ ví như đèn, bom...
Trần Ngọc Minh càng nhìn cảm giác bất an càng tăng, nếu có thẩm định ở đây càng tốt.
Cuối cùng sau một lúc hắn liền đi ra hang động, chạy đến một nơi nào đó. Tiếp theo thì chôn nó tại một gốc cây, như vậy nếu là thứ không tốt có thể tránh khỏi. Nếu là thứ tốt thì...
Trần Ngọc Minh đột nhiên nghĩ đến gì đó. Ngay lập tức trở về hang động, nhìn đến hai cái túi vừa lấy được.
Hừ thứ cần thiết cũng lấy rồi, để lại cũng vô dụng. Ngay sau hắn liền dụng lửa tím của mình ăn mòn hai thứ cái túi.