0
Những thứ này...
Trần Ngọc Minh dù đã nắm bắt được được tình hình cơ bản, nhưng quả thật vẫn cảm thấy có chút hồi hộp lo lắng.
Ngay lúc này bên cạnh hắn, một vài người bắt đầu la hét ầm ĩ.
"Chuyện gì thế này?"
"Thiên đường đã nói đâu?"
"Mau cho tao về nhà!"
Cái gì! Trần Ngọc Minh có chút phát hiện. Đám người này nói những loại ngôn ngữ riêng biệt, nhưng lạ thay bản thân vẫn nghe hiểu. Đây là do năng lực thần bí truyền vào ký ức lúc đó?
Hơn nữa, theo cách nói của đám người này coi bộ tình hình của bọn họ, với bản thân có chút khác biệt? Bọn họ không biết được bản thân bị dịch chuyển đến “Giới Vực”...?
Mặc dù không chắc chắn lắm nhưng, Trần Ngọc Minh vẫn dựa vào lượng thông tin đấy làm cơ sở, để phân tích tình cảnh xung quanh.
Hắn không biết rõ bản thân hiện tại đang trong tình trạng như nào, vì vậy cần lượng thông tin nhất định.
Vì sao Trần Ngọc Minh không cảm thấy lạ lẫm, thích nghi quá nhanh?
Chính bởi vì hắn là một tên nghiện game, thích ở trong nhà đọc tiểu thuyết, truyện tranh viễn tưởng. Sau đó thường hay ảo tưởng bản thân một ngày có sức mạnh...
Chính bởi vậy nên Trần Ngọc Minh nắm bắt tình hình rất nhanh, hắn đã chấp nhận rằng bản thân hiện tại đã xuyên không hay chuyển sinh hoặc đại loại là bị dịch chuyển đến thế giới khác.
Lúc này trong không trung, một lỗ thủng không gian nứt ra, từ trong đó đi ra là một sinh vật nhỏ, kích thước của nó khoảng trừng 60 cm.
Sinh vật này có đôi phần dị thường khác biệt, đây là một quái vật nhỏ, nó có cặp sừng của quỷ dữ, đôi cánh của thiên thần, ánh sáng lạ kỳ của yêu linh.
Nó tự nhận mình là: Người hướng dẫn của khu vực linh thể, số 25608. Dinh Dan!
[Lũ nhân loại các người nghe cho thật kỹ đây]
[Từ giờ trở đi, các người đã trở thành một cư dân của “Giới Vực” này]
....
Quả nhiên con quái vật kia nói thứ ngôn ngữ dị biệt, khác lạ nào đó. Nó vừa nói nó tên gì nhỉ, Đình Dân?
Trần Ngọc Minh sau đó nghe con quái vật tự xưng là Dinh Dan này giải thích sơ lược.
[Phải rồi, các người hiện tại vì đang ở khu vực của “Linh Thể” nên sẽ bị mắc phải một hiệu ứng]
Hả? Vậy là người ở đây đều là thể linh hồn? Hơn nữa còn bị mắc hiệu ứng gì đó? Trần Ngọc Minh vừa nghe, vừa phân tích kỹ càng.
[Hiệu ứng này sẽ làm "mài mòn" linh hồn của các người!]
[Nếu muốn sống thì phải cố gắng...]
Nói rồi Dinh Dan búng tay một cái tách.
Bảng cửa sổ trạng thái hiện lên, xuất hiện ở trước mặt mỗi người. Trần Ngọc Minh cũng không ngoại lệ, hiện tại hắn cũng bị dính phải hiện ứng “Mài Mòn” như lời quái vật kia nói.
[Trạng thái của nhân vật Trần Ngọc Minh: Tỉ lệ mài mòn 14%]
Lúc này một đống tiếng nói của nhiều người chuyền đến.
"Cái gì! Sao ta lên tới 72% vậy!!?"
"Hơ, của ta chỉ mới 37% thôi, ha ha đúng là may thật"
[ Tỉ lệ sẽ tăng lên mỗi ngày 1%]
[Một khi tỉ lệ mài mòn của các người đạt 100% thì...kikiki]
Dinh Dan cười cười úp úp mở mở, nói rồi nó liền biến mất tại không trung. Vết nứt cũng cũng được hàn gắn, trở lại như thường.
Để xem nào... theo tính toán thì mình còn khoảng 86 ngày, trước khi bản thân bị gì đó.
Mà vừa nãy nó cũng nói chỉ cần làm nhiệm vụ sẽ khác, như vậy thì phải nhanh chóng bắt đầu.
Mặc dù nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng biết rõ làm nhiệm vụ, thì làm gì có chuyện dễ dàng được. Nếu mà nó bắt tiêu diệt quái vật thì... thật khó nói.
Được rồi bắt đầu nào.
Trần Ngọc Minh vỗ vỗ vào hai má của mình, để lấy lại tỉnh táo. Tiếp theo hắn nhanh chóng di chuyển, rời khỏi đám đông.
Sau đó tiến thẳng đến nơi định vị trong ký ức, thoát ra khỏi đám đông, chạy thêm khoảng 5 phút. Cuối cùng bản thân cũng đến nơi.
Lúc này Trần Ngọc Minh nhìn lên tòa nhà cao lớn, không thấy đấy trước mặt liền kinh ngạc.
"Đây chẳng lẽ chính là “Khu tọa” ư?"
Dù đây lần đầu tiên hắn nhìn thấy nơi đây, nhưng bản thân lại có thể dễ dàng biết được đây là gì.
Nhìn ngắm một chút, Trần Ngọc Minh lần nữa quay người. Hắn lần này tiến đến một cái bảng lớn, bên trên không có bất cứ thứ gì, chỉ là một cái bảng trắng bình thường.
Uh làm thế nào nhỉ? Trần Ngọc Minh cố nhớ lại thông tin được cho, phải rồi!
Trần Ngọc Minh nhẹ nhàng đặt tay lên bảng. Ngay sau đó một màng thần kỳ liền diễn ra, tiếng nói không biết từ đâu vang lên. Trước mặt hắn đồng thời hiện lên một bản nhiệm vụ.
•••
[Bắt Đầu Khởi Tạo Nhiệm Vụ Ngẫu Nhiên]
[Khởi Tạo Hoàn Tất]
[Hoàn Thành Phương Thuốc Cường Lực.
Phân loại: Bắt Buộc
Cấp độ: E
Mô tả: Tập hợp đủ nhiên liệu, để chế tạo một loại thuốc tăng cường...
Vật Liệu cần thiết: Lá của cây Tử Liệt; Tim của sói hai đuôi; Ống đựng cấp thấp,...
Phần Thưởng: 600 Điểm.
Thất Bại: Tử Vong.
Thời Hạn Nhiệm Vụ: 15 ngày
Đánh Giá: Nhiệm vụ có độ khó cao với bạn, khả năng hoàn thành của bạn không cao...]
Ngay sau đó trước mặt hắn một màn hào quang chói mắt tỏa ra, theo bản năng Trần Ngọc Minh nhắm nghiền mắt lại. Khi mở mắt ra lại, trước mặt liền xuất hiện một quyển sách mỏng, lơ lững giữa không trung.
Hử? Đây là? Trần Ngọc Minh tò mò cầm lấy, sau đó lật đọc vài dòng.
"Ra là vậy, thì ra là sách chỉ dẫn và phương pháp chế thuốc."
"Nghĩ cũng phải, dù sao mình cũng chỉ mới là cấp F. Nếu mà làm nhiệm vụ cấp E cũng quá miễn cưỡng, đương nhiên sẽ có hướng dẫn cho người mới"
Sau đó hắn không vội vã gì, mà bắt đầu chuyển hướng đến một toàn nhà lớn. Theo như lượng thông tin có được, đây là nơi nghỉ ngơi của “Cư Dân” mới. Tuy nhiên hạn chế nơi đây cũng chỉ có hai tháng, quá thời gian sẽ tự động đóng cửa.
Trần Ngọc Minh đi vào bên trong, đập vào mắt hắn là một đại sảnh rộng lớn, tuy nhiên hiện tại ở đây vỏn vẹn chỉ có chưa đến mười người. Vừa đi thêm vài bước liền cảm giác có vài cặp mắt đang hướng về mình, tuy nhiên Trần Ngọc Mình lại tỏ ra vẻ bình thản như không, quay qua nhìn một lượt xung quanh.
"Ít như vậy sao?"
Sau đó hắn tiếp đi đến cầu thang tiến lên tầng hai, tại đường đi có hai người chạm mặt trước tiếp với hắn.
Chỉ là Trần Ngọc Minh vẫn đề phòng, không nói bất cứ gì lướt qua nhau.
Đi thêm một đoạn, Trần Ngọc Minh dừng trước tại một cánh cửa, trên cửa có dán số 25. Tương ứng với số hiệu dán trên áo mình.
Cạch một tiếng, Trần Ngọc Minh bước vào. Ánh mắt chú ý nhìn sơ một lược. "Mặc dù có chút đơn sơ, nhưng còn tốt hơn trăm lần so với ngủ bên ngoài."
Trần Ngọc Minh sau đó đi một vòng, sau khi mở cửa tủ thì thấy có vài bộ đồ. "Cũng đầy đủ phết". Sau đó lại tiến đến trước một cánh cửa.
Cạch.
Sao khi nhìn vào bên trong, Trần Ngọc Minh thở phào nói một câu. "May mà nhà vệ sinh vẫn có".
Sau khi kiểm tra mọi ngóc ngách trong căn phòng, hắn bắt đầu kéo ghế đặt quyển sách lên bàn. Bắt đầu nghiên cứu về nhiệm của mình.
Cây Tử Liệt, một loại cây sinh trưởng ở vùng dầy đặc tử khí. Thân cây màu tím, cành cầy tựa như những sợi dây chắc chắn, bên trong những cái gai còn có độc t·ê l·iệt...
"Hự, Mới nguyên liệu đầu tiên đã thấy không ổn rồi."
Quả tim của loài sói hai đuôi, một loài yêu thú cấp 1, có các giác quan n·hạy c·ảm....
Đọc được một lúc đột nhiên, từ ngoài cửa.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Ngọc Minh đột nhiên trở nên nghiêm trọng, tay trái nắm chặt dao nhỏ.
"Ai?"
Hắn không có ra mở cửa ngay, mà đứng bên trong, bình tĩnh thăm dò.
"Xin chào, tôi là hàng xóm, nằm sát bên phòng cậu đây. Câu có phiền không nếu chúng ta nói chuyện một chút."
"Chúng ta không thân không quen, có chuyện gì để nói à?". Trần Ngọc Minh đáp.
"Hì hì sao này rồi sẽ quen, đừng sợ tôi đến đây với thiện chí. Đến chỉ muốn nói với cậu một vài chuyện."
"Ồ chuyện gì nói ngay giờ luôn được không?" Trần Ngọc Minh hỏi.
"Umm...". Suy nghĩ trong giây lát, phía ngoài cánh cửa lại có lời chuyền đến." Được thôi, chuyện tôi muốn nói là lập đội với cậu. Hai ta cùng nhau giúp đỡ làm nhiệm vụ. Thế nào?"
Lập đội? Cùng giúp đỡ nhau? Cũng phải luật cũng không giao là phải làm một mình. Trần Ngọc Minh suy tư vài giây, bắt đầu thả lỏng cảnh giác.
Dù sao ở đây cấm động tay chân, hay sát sinh... ngoài ra mình còn có thứ đó mà!
Nghĩ như vậy Trần Ngọc Minh thu lại dao nhỏ vào vỏ, sau đó đứng dạy tiến đến mở cửa.
Cạnh.
"Xin chào vừa rồi thật thất lễ" Trần Ngọc Minh cố gắng lộ ra nụ cười thân thiện, bắt đầu mời người kia vào nói chuyện chi tiết hơn.
Mà hiện tại người trước mặt hắn nhìn mới rõ, là một người cao to lực lưỡng, ít nhất cũng m8 nhỉ?
"Ha ha ha không sao, cũng là do tôi quá đột ngột" Tên lực lưỡng cũng cười cười rồi bắt đầu tiến vào phòng.
Trần Ngọc Minh sau khi để người vào, bắt đầu đóng của. Rồi tiếp tục cuộc trò chuyện.
"A phải rồi cậu tên là gì, tôi tên là Lâm Đại Cường." Họ Lâm kia sảng khoái người nói, tựa như muốn nói rằng mình không phải người xấu.
"A ha thì ra anh tên Cường, còn tôi thì tên Anh, Hoàng Anh" Trần Ngọc Minh cũng tự bịa đại ra một cái tên.
"Ra là tên Anh, ha ha, mà đừng có gọi tôi là anh tôi cũng chỉ mới 21 tuổi thôi. Ha ha"
"?? Hả?" Trần Ngọc Minh nghe thế liền ngơ ngác thốt ra một câu.
Nhìn thấy vẻ mặt không tin kia, Lâm Đại Cường cũng chỉ cười trừ. "Ha ha nét mặt của anh, rất giống với nhiều người khi biết sự thật..."
"A ha ha, xin lỗi. Tôi cũng chỉ mới 21 tuổi thôi, có thể coi chúng ta bằng nhau" Trần Ngọc Minh nói.
Sau khi giới thiệu xong, hai người bắt đầu bàn kỹ hơn về chuyện lập đội trước đó...
Trong quá trình bàn bạc, ta biết được họ Lâm kia. Được giao nhiệm vụ cấp E, nói là cần có được bộ phận của một quái vật...
Trần Ngọc Minh trong cuộc nói chuyện cũng không có tin tưởng hoàn toàn, chỉ có thể nữa tin nữa ngờ.
Thời gian sau đó trôi qua nữa tiếng, hai người cuối cùng cũng bàn xong mọi chuyện.
"Được rồi tạm biệt, ngày sau gặp lại" Trần Ngọc Minh đứng trước cửa chào tạm biệt
Lâm Đại Cường. "Ok, lần sau gặp"
Ngay khi Lâm Đại Cường quay đầu, từng bước tiến về phòng.
Nhìn thấy bóng lưng cao to kia đang đi xa, Trần Ngọc Minh lộ ra vẻ mặt kì lạ.
[Kích Hoạt Kỹ Năng: Đôi Mắt Phân Biệt Thiên Ác]