0
"Sao ông lại ở đây? Không phải hẹn trưa sáng à". Trần Ngọc Minh nói chuyện phím một lúc, sao đó lại hỏi.
"A ha ha tôi dạy sáng để tập luyện nâng cao thể chất ấy mà". Lâm Đại Cương gãi gãi đầu, vừa cười vừa đáp.
"Uh, vậy ông tập tiếp đi, tôi cũng đi làm vài chuyện đã". Nói rồi Trần Ngọc Minh quay người rời đi.
Mà sở dĩ hắn làm vậy chính là có nguyên nhân, hắn phải tính lại kế hoạch.
Theo như trước kia bàn thì hai người sẽ thu thập lá của cây Tử Liệt xong, đến lượt hắn giúp Lâm Đại Cường tìm cỏ xanh dương.
Mà chuyện lúc nãy xảy ra khiến hắn phải tính toán lại vài thứ, đầu tiên là xác định xem đám người kia có đi không. Sau đó là xem xem thực lực của đối thủ như thế nào, để biết đường mà tính.
Vừa đi trên đoạn đường hắn vừa nghĩ xem bản thân làm thế nào mới tốt.
"Này nghe gì chưa, hôm qua mới có người bị g·iết đó"
"Hả? Sao lại có chuyện đó!"
"Ừ, tao cũng biết rõ. Chỉ biết n·ạn n·hân bị một con dao nhỏ cắt cổ"
....
Đi được một lát hắn liền dừng lại trước bảng phát nhiệm vụ trước đó.
Theo như thông tin hắn nhận được của mấy người đi đường, vào ban đêm trước đó. Thì một người có thể làm nhiều nhiệm vụ cùng lúc, dù trước đó người đã có nhiệm vụ.
Hơn nữa lần nhận nhiệm vụ này có thể lựa chọn, không như nhiệm vụ ngẫu nhiên bắt buột cho người mới.
Mà sỡ dĩ thì ai ai cũng buộc phải làm thêm nhiệm vụ mà thôi, vì nơi đây không có cung cấp thức ăn miễn phí!
Nếu muốn có thức nước uống thì có thể dựa vào cái túi nhỏ đã phân phát. Hoặc cách khác mà hắn 'vô tình' nghe được, đó chính là dùng điểm để đổi.
Chỉ là bản thân cũng không biết cách đó...
Mà hôm qua Trần Ngọc Minh đã ăn nữa phần thức ăn, hiện tại trong túi chỉ còn lại hai trai nước, một ổ bánh mì và vài thứ khác...
Trần Ngọc Minh bắt đầu đặt tay lên bảng nhiệm vụ, như lần trước một màng ánh sát phát ra.
Sau đó trước mặt hắn hiện lên vô số nhiệm vụ.
[Khởi tạo nhiệm vụ phân phối]
[Bắt đầu tóm tắt nhiệm vụ]
[Nhiệm Vụ: Truy tìm nấm khô
Phần thưởng: 10 điểm.]
[Nhiệm Vụ: công tiêu diệt một sinh mạng hoặc nhiều sinh mạng.
Điều kiện: Sinh vật phải nặng trên 6kg.
Phần Thưởng: ~~~]
[ Nhiệm Vụ: Bắt Sóc Katiy
Phần thưởng: 100 điểm]
"Đây rồi! Cũng thuận lời cho việc làm quen" Trần Ngọc Minh nhìn thấy một nhiệm vụ, liền hứng thú bấm chọn.
•••
[Bắt Đầu Khởi Tạo Nhiệm Vụ]
[Khởi Tạo Hoàn Tất]
[Thành Công Tiêu Diệt Một Hoặc Nhiều Sinh Mạng.
Phân loại: Nhánh
Cấp độ: ~~~
Mô tả: Trong vòng thời gian quy định, bạn phải tiêu diệt một hoặc nhiều sinh mạng có trọng lượng 5kg trở lên, dưới trọng lượng đó đều không tính...
Phần Thưởng: ~~~
Thất Bại: Tăng 20% tỉ lệ mài mòn.
Thời Hạn Nhiệm Vụ: 5 tiếng( Bắt đầu từ bây giờ)
Ghi chú: phần thường sẽ phụ thuộc vào số lượng sinh mạng...]
Trần Ngọc Minh sau khi kiểm tra nhiệm vụ một lần nữa liền lấy lại tinh thần.
"Nhiệm vụ này, đúng là rất phù hợp"
Trần Ngọc Minh liền ăn đi ổ bánh mì cuối cùng, uống một trai nước.
Sao khi ăn no có sức, Trần Ngọc Minh bắt đầu tiến vào rừng làm nhiệm vụ.
Soạt xoạt...
Trần Ngọc Minh sau mười mấy phút đi vào rừng liền tìm một gốc núp lùm. Chờ đợi con mồi đầu tiên, dĩ nhiên là ngoại trừ con người ra.
Hắn biết sau này chắc chắn sẽ có khả năng phải ra tay với con người, nhưng hiện tại thì không, không thể như một tên cuồng sát gặp đâu g·iết đó.
Có thứ gì đó!
Sau một lúc kể từ khi mấy bụi rặm rung lắc.
Con thỏ? Nhảy ra bụi cây vậy mà lại là một con thỏ?
Trần Ngọc Minh suy nghĩ một lát, liền nắm chặt con dao nhỏ. Sát ý lúc này nổi lên.
Hắn cũng không ngu đến mức nhảy ra bắt lấy con thỏ, dù sao nghe nói là tốc độ chạy của loài thỏ không phải là bình thường. Vì vậy hắn phải chờ đợi thời cơ thích hợp.
Năm phút.
Mười phút.
Trong thời gian ẩn núp, Trần Ngọc Minh luôn quan sát con thỏ. Con này theo như ước tính chắc cũng trên 5kg, hơn nữa nhìn nó cũng không giống gì là thỏ của trái đất...
15 phút sau.
Trần Ngọc Minh nãy giờ chỉ ngồi im một chỗ chờ đợi thời cơ, theo như hắn biết tai thỏ rất thính. Vì vậy bản thân không dám làm ra hành động gì dù chỉ là nhỏ nhất như run nhẹ lá cây. Vẻn vẹn hơn nữa tiếng hắn chỉ ngồi thở và quan sát, vẫn chưa đến thời cơ ra tay.
Đột nhiên!
Con thỏ chầm chậm tiếng gần đến hướng Trần Ngọc Minh, nó vẫn chăm chú ăn ăn, mà không chú ý đến có một kẻ săn mồi đang chờ trực.
5m.
4m.
3m.
2m.
1m.
Chính là lúc này!
Trần Ngọc Minh bắt lấy thời cơ bật nhảy cơ thể lên trời, ôm trọn con thỏ trong tay.
Chít chít chít...
Con thỏ điên cuồng vùng vẫy, tiếng kêu phát ra dù không hiểu, nhưng lại vô cùng thê thảm.
Nhìn thấy con thỏ đang bị nắm trên tay, Trần Ngọc Minh liền do dự giây lát...
Hực!
Ngay sau hắn liền đè mạnh con thỏ xuống dưới đất, mà con thỏ vung vẫy ngày càng mạnh hơn tiếng kêu phát ra càng lớn.
Trần Ngoc Minh một tay nắm chặt chân nó, lấy thân đè lại cho nó không cách nào thoát, sau đó tay kia nắm chặt con dao.
Xoạt Xoạt!!
Trần Ngọc Minh nhắm chặt mắt, sau đó không do dự vung nhát dao xuống, càng vung nhiều máu bắn càng nhiều.
Sau khi xong việc cả người hắn không khỏi run rẩy, ngay sau đó hắn liền chạy một gốc nôn ọe.
Sau một lúc hắn mới bình tĩnh lại, lao đi máu dính trên mặt.
"Hực, ọe ọe..." Trần Ngọc Minh thở dốc một hồi, sau đó liền nắm chặt con dao.
Trước đó hắn đã nghĩ rằng g·iết một con thỏ sẽ thật sự khá dễ dàng, nhưng sự thật chứng minh. Không phải lúc nào cũng như mình nghĩ.
Trần Ngọc Minh tiến đến nhìn còn thỏ đang nằm dưới đất.
Sau đó lại triệu hoán bản nhiệm vụ lên xem.
[Chúc mừng: bạn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ, bạn có thể tiếp tục để nâng cao phần thưởng
Phần thưởng hiện tại: 10 điểm]
[Trao Phần Thưởng/ Tiếp tục nhiệm vụ]
Trần Ngọc Minh không do dự bấm chọn. "Tiếp tục"
[Bạn đã chọn tiếp tục nhiệm vụ.]
[Thời gian còn lại: 4 tiếng 18 phút]
Trần Ngọc Minh nhìn nhìn con thỏ trên tay, sau đó ánh mắt liền trở nên quả quyết. Lúc này trong đầu hắn cũng đã đưa ra quyết định.
Trần Ngọc Minh đem theo con thỏ bỏ vào túi nhỏ, sau đó tiếp tục đi tìm con mồi kế tiếp.
Đi thêm khoảng nữa tiếng, hắn liền dừng chân lại một dòng sông. Ở đây hắn dùng nước lao đi mùi máu. Sau đó thì tập nhóm lửa, bắt đầu ăn thỏ nướng.
Sáng sớm hắn tiêu hao khá nhiều năng lượng trong việc chạy chốn, sau đó thì lại đi săn tìm con mồi. Việc này làm cho hắn tiêu hao năng lượng rất lớn, dù cho sáng sớm đã ăn bánh mì uống nước. Nhưng dù sao bánh mì và nước cũng chỉ như vậy, không đủ no không đủ năng lượng...
Sau một lúc loại bỏ mấy phần không ăn được, hắn bắt đầu đem xác thỏ nướng lên.
Sau một lúc lâu cuối cùng đồ ăn cũng chính.
Trần Ngọc Minh lấy dao cắt ra một miếng thịt, sau đó liền bỏ vào miệng.
"Uhm,... "
Sao khi cho vào miệng nhai nuốt, hắn liền thỏa mãn ực một tiếng.
"Mùi vị so với bánh mì không đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều. Nhưng mà để nói là ngon thì thật sự là..."
"Xem ra mình phải học cách chế biến món ăn rồi"
Sau đó Trần Ngọc Minh bắt đầu ngồi lại từ từ thưởng thức hết món thỏ nướng.
"Ợ" Trần Ngọc Minh ăn xong liền thỏa mãn, trong miệng ợ hơi ra một tiếng.
Sau khi đã thật sự no nê, Trần Ngọc Minh bắt đầu đứng dậy, chuẩn bị đi săn tiếp.
Chỉ là...
Không như ý muốn, hắn đi hơn một tiếng không gặp được con mồi nào hết!
Nếu có thì chỉ toàn là mấy quái vật đáng sợ, nào là gấu đỏ cao hơn bốn mét; Nào là mãng xà xanh lục dài tám đến chín mét... nói chung đều là thứ không phải Trần Ngọc Minh muốn săn là săn.
"Ặc, hơn một tiếng rồi chưa thấy con nào dễ xơi. Xem ra đúng là không dễ dàng". Trần Ngọc Minh tiếp bước đi loanh quanh khu rừng, dĩ nhiên hắn đã tránh những khu vực có quái vật nguy hiểm.
Ầm Ầm....
Cộc Cộc...
Đi thêm một lúc đột nhiên Trần Ngọc Minh nghe thấy tiếng động, phát ra từ phía xa xa. Tò mò hắn liền vội vã tiến tới, đương nhiên hắn vẫn cẩn trọng, mà nắm chắt con dao nhỏ trên tay.
Sau khi lặng lẽ tiếng tới, Trần Ngọc Minh núp sao cái cây lớn. Nhìn về phía trước thì thấy.
"Đại chiến!?"
Trước mặt Trần Ngọc Minh là một cuộc chiến, giữa loài sói và loài ưng.
"Chờ đã, con sói kia". Trần Ngọc Minh đột nhiên nhớ đến lời miêu tả trong sách. 'Loài sói này có ba con mắt, toàn thân một màu đen xám, trên miệng lộ ra bốn cái răng nanh nhọn hoắt, đặc biệt là đằng sau có hai cái đuôi một đen một xám'
"Đây chẳng phải là loài sói hai đuôi! Thứ mình cần tìm sao!!?". Trần Ngọc Minh nhất thời kinh ngạc, không ngờ rằng lại có sự trùng hợp này.
"Không lẽ mình thật sự là nhân vật chính?"
Trước mắt nhìn lại thì khá rõ là, hai loài sói và ưng đã đại chiến được một lúc. Hiên tại hai bên đều b·ị t·hương chảy máu khắp thân.
Trần Ngọc Minh nhìn cái này xem bộ đã rõ một điều. "Hê hê, núp một chỗ chờ tụi nó chiến đến cả hai sắp c·hết. Sau đó mình đi ra mỗi con một nhát"
Nghĩ đến đây hắn không khỏi vui sướng...
Ầm ầm...
Quát!
Liên tiếp sau đó là những tuyệt chiêu được xuất ra.
Loài sói hai đuôi này chỉ thấy nó trong miệng, bắn ra một lưỡi xoáy sắc bén về hướng con chim ưng màu nâu đỏ. Tuy nhiên con ưng đó chỉ cần bay ngang đã để dàng né tránh.
Xoạt một tiếng, cái cây phía sau liền ngã đổ!
"Mạnh...mạnh quá". Trần Ngọc Minh lúc này nghĩ lại liền thấy rốt cuộc, bản thân ảo tưởng đến mức nào. Dù cho con sói này có b·ị t·hương, bản thân hắn cũng không dám chắc chắn sẽ g·iết được nó.
Do dự một lúc, Trần Ngọc Minh bắt đầu lùi lại một chân. Trong đầu hắn lúc này chỉ có hai ý nghĩ. "Chạy! Hay, Không Chạy?"
Nếu không chạy, lỡ không may bản thân bị cuốn vào chắc chắn sẽ c·hết, nhưng nếu chạy, chắc chắn sẽ bỏ qua cơ hội này. Nếu mà tìm một con khác, mà trạng thái của con đó không b·ị t·hương thì, việc bắt nó lấy tim là chuyện bất khả thi!!!
Chạy hay không? Chạy hay không? Chạy hay không?
...
Lúc này không biết tại sao hắn lại nghĩ đến nhóm ba người đã gặp chỗ cây Tử Liệt. Đám ba người, đặt biệt là thanh niên đẹp trai đó, vừa nhìn là biết hắn rất mạnh.
Liệu mình có cơ hội lấy lá Tử Liệt hay không?
Trong đầu hắn liên tục suy nghĩ đến đấy.
Hừ! Được rồi liều ăn nhiều vậy!!
Cuối cùng hắn cũng quyết định, nhất định phải nắm bắt thời cơ này không thể bỏ lỡ. Nếu bỏ qua cơ hội này, biết đâu bản thân sẽ trở nên yếu đuối do dự, không có can đảm hay sức mạnh để làm nhiệm vụ...
Sau đó Trần Ngọc Minh giống như lúc nãy, ngồi im quan sát hành động chi tiết, cũng như phân tích chiêu thức. Chờ đợi thời cơ ra đòn chớp nhoáng.
Grừ!!!
Quát quát!!!
....
Liên tiếp bọn chúng đánh hơn hai tiếng, dù cơ thể đã b·ị t·hương không nhẹ. Nhưng bọn chúng vẫn có thể làm đến bước này, xem ra thật sự không phải dạng vừa.
Grừ...
Quát...
"Thanh âm phát ra đã thật sự yếu đi! Xem ra bọn nó tung thêm vài chiêu nữa sẽ phân định thân thua"
Đúng như hắn suy đoán, bọn nó mỗi con đều tung ra chiêu thức cuối cùng.
Chỉ thấy con ưng màu nâu đỏ xòe to đôi cánh, quátttt. Lớn một tiếng, sau đó thì vung mạnh đôi cánh đập về phía trước, một lực lượng được điều động từ cánh bắn ra đôi phong nhẫn sắc bén.
Đồng dạng đối diện đó, con sói hai đuôi cũng không yếu thế. Xung quanh nó gió lớn nổi lên trên miệng ngâm nga, gầm gừ một tiếng. Trước mặt liền từ từ tụ lại một quả cầu xanh nhạt.
"C·hết c·hết, phải trốn!" Nhìn thấy chiêu thức này, Trần Ngọc Minh bất giác lùi lại ra xa hơn. Trực giác của hắn báo rằng nếu ở gần sẽ c·hết!
Quátttttt!!!!
Grừ!!!!!!!!
Bọn nó hai bên một trên trời, một dưới đất ngay khi ngưng tụ thành độc chiêu, liền không do dự bắn đến đối thủ.
Ầm!!!
Cạch, bịt, lạch cạch, lụp cụp....
Quả cầu năng lương, cùng với phong nhẫn được phóng ra. Ngay khi hai đại chiêu v·a c·hạm, một v·ụ n·ổ kinh thiên liền được tạo ra. Dư trấn mang lại càng thêm phần ghê gớm! Dự lực tạo ra quét ngang khu rừng, tới đâu thì cây cối đổ gãy, đất đá nứt toác tới đó.
Cũng may vừa này Trần Ngọc Minh đã quay đầu chạy nhanh nhất có thể mới tránh được một kiếp.
Sau khi đòn t·ấn c·ông kết thúc, hắn liền vội chạy đến chiến trường.
Trần Ngọc Minh không do dự chạy đến xem tình hình là vì, trấn động vừa nãy chắc chắn sẽ kinh động đến con người hoặc các sinh vật khác. Vì vậy phải nhanh chống đến đó và xử lí trước khi có ai khác tới.
Quả nhiên!
Sau khi tới nơi hắn liền thấy con ưng màu nâu đỏ cùng với con sói hai đuối đều nằm dưới đất hấp hối.
Nhân lúc bọn nó yếu nhất, hắn lần này không do dự như trước đó. Mà trực tiếp chạy đến con sói gần đó, một nhát liền bổ ngay vào cổ nó. Tiếp theo lại tới chỗ con chim cho một nhát.