Vài tiếng trước.
Trong một không gian nọ.
Một sinh vật nhỏ bé đang đứng cúi chào trước mặt một thực thể thần bí.
【Thế Nào?】
Sinh vật nhỏ bé này không ai khác chính là Dinh Dan, lúc trước đối với những nhân loài thì nó đều đứng trên đầu họ, tỏ rỏ vẻ đại thượng. Nhưng ở trước mặt thực thể này, hắn chỉ dám cúi đầu khép nép.
[Vâng...vâng, ta...ta đã làm đúng như ▬ yêu cầu]
【Vậy Thì Tốt】
[Vâng...vâng cảm ơn ▬]
.
Trở lại hiện tại, sau khi Trần Ngọc Minh cùng Lâm Đại Cường bước vào trần pháp.
"Đây là?". Lâm Đại Cường kinh ngạc khi thấy, trước mặt hắn là những bia mộ. Cùng với những khu đất trồng n·gười c·hết.
Người c·hết? Trần Ngọc Minh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng!
Hắn nhớ rõ ràng lúc trước hệ thống, cùng với Đình Dân thông báo: Đây là khu vực linh thể, số 25608 mà!
Sao có thể có xác thịt ở đâu? Ài đúng là rối não, bỏ qua đi.
Trần Ngọc Minh sau đó giả vờ như đi một vòng xem xét, nhưng thực chất là nhìn kỹ vào cái cây màu tím đặt giữa trung tâm khu vực.
quả nhiên!
Trên cây có một quả màu tím, chỉ là đã bị lá cây che lại, chỉ lộ ra chút xíu. Nếu không biết, không chú ý kỹ, sợ rằng sẽ không cách nào mà thấy được.
Ngoài ra...còn có ba cái cờ nhỏ!
Trần Ngọc Minh đi quanh nơi đó, dĩ nhiên là vẫn cách phạm vi 5m với cây Tử Liệt.
Sau khi quan sát hắn liền nhìn thấy, một lá cờ bị tấm bia cùng với đất đá che lại, một cái khác thì bị giấu đằng sau cái cây. Cái còn lại... thì không thấy.
Mà lúc này Lâm Đại Cường đột nhiên lên tiếng.
"Đây là cây Tử Liệt ư?". Gã tò mò tiến thêm vài bước, ngay khi sắp vào phạm vi t·ấn c·ông của cây Tử Liệt.
"Này, đây là....". Trần Ngọc Minh cố ý hét lớn, tay chỉ về cái cờ nhỏ đang cắm dưới gốc cây nhỏ.
Lâm Đại Cường nghe thế liền thu chân lại, không đi về phía trước nữa. Mà quay đâu chuyển sang hướng cây cờ nhỏ mới phát hiện.
Sau khi tới nơi Lâm Đại Cường nhìn thấy lá cờ, sắc mặt nhất thời biến đổi, nhưng sau đó lại tỏ vẻ ngơ ngác.
"Lá cờ này là...nguyên nhân ư?"
Mà một màn này Trần Ngọc Minh đã nhìn thấy rõ, tên kia rõ ràng là giả vờ không biết!
Trần Ngoc Minh sau đó chuẩn bị cầm lá cờ rút lên thì, bị họ Lâm ngăn cảng.
"Không, đừng rút ra!"
Trần Ngọc Minh lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời khó hiểu hỏi.
"Tại sao?"
"Cái...cái này tôi từng nghe kể qua, đây là một trong cờ trận. Nếu rút ra trận pháp sẽ vì thiếu hụt mà biến mất. Đồng các lá cờ cũng sẽ vì mất vật truyền mà dẫn đến nổ tung!". Lâm Đại Cường càng thêm phần sợ hãi, bắt đầu vội vã giải thích.
Trần Ngọc Minh nghe thế liền giả vờ lộ ra nét mặt sửng sốt, sau đó bóng gió nói.
"Ông biết nhiều thật đó!"
Gã to con nghe thế chỉ biết gượng cười, gãi gãi đầu.
"Ha ha ha thật ra tôi cũng chỉ nghe kể thế thôi"
Xạo cho, Trần Ngọc Minh chỉ biết lắc đầu thầm nghĩ.
Sau đó hai người cuối cùng bắt đầu vào việc chính.
"Được rồi, sẵn sàng chưa?"
"Okay"
Nói xong hai người sẵn sàng chuẩn bị thủ thế, bắt đầu kế hoạch lấy lá Tử Liệt.
Nói là kế hoạch, nhưng thực chất cũng chỉ là xong vào lấy lá mà thôi.
Như đã bàn trước đó, vì v·ũ k·hí của Lâm Đại Cường là một cái khiên, nên gã dĩ nhiên sẽ ở vị trí đỡ đòn. Còn Trần Ngọc Minh lo liệu việc chặt, chém lấy lá cây.
"Lên nào!"
Nói rồi cả hai lập tức xong vào, mà khi hai người mới bước vào phạm vi 5m, cái cây lập tức phản ứng.
Hành Động Rồi!
"Cẩn thận đó". Trần Ngọc Minh nhắc nhớ một câu.
Lâm Đại Cường còn khó hiểu thì ngay lập tức. "Hả, dây leo di chuyển?"
"A, hự!!!"
Phịch.
Mắt thấy dây gai của cây Tử Liệt quất tới, Lâm Đại Cường vội vàng dùng tấm khiên cứng cấp của mình chống đỡ.
"Hay lắm". Trần Ngọc Minh cùng với Lâm Đại Cường đỡ được liền tiếp tục tiến tới.
"Tới nữa kìa!". Lầm Đại Cường lần này có kinh nghiệm hơn trước, không hoảng hốt mà tập trung dùng khiên chống đỡ.
Nhân cơ hội này, Trần Ngọc Minh liền lấy con dao của mình, chặt đứt đi phần dây leo đánh tới.
Cứ như thế liên tiếp mấy hồi, mỗi khi dây gai đánh tới. Lâm Đại Cường đều sẽ dùng khiên đỡ đòn, còn Trần Ngọc Minh phụ trách chặt đứt.
Trong chốc lát cả hai đã tiến sát thân cây, lúc này chính là khúc quan trong nhất!
Vừa tiến sát, lần này không như trước. Mấy dây gai còn lại, không đánh từng cái nữa. Mà bọn nó như có linh tính, bắt đầu đánh cồng dồn. Dây gai này đánh một phát, rồi lại đến dây gai khác quất tới, liên tục như vậy.
"Hực, nhanh nhanh lên"
Phen.
Phen.
Phen.
....
Thanh âm dây gai v·a c·hạm với tấm khiên lần này đều là to hơn mạnh hơn lần sau. Tấm khiên ban đầu bình thường, cũng bắt đầu b·ị đ·ánh cho lòi lõm mấy chỗ.
Nhân cơ hội này, Trần Ngọc Minh vội chèo lên cành cây. Sau đó dứt khoát một dao chém xuống. Cành cây nọ liền rớt ra, mà tại phần gốc b·ị c·hém, đột nhiên chảy ra một chất lỏng tím đục sền sệt.
Sau đó cả thân cây đột nhiên bung ra mấy cái lỗ.
Cái này? Không ổn.
Sịtttttttttt....
Từ trong thân cây, một làn khói tím phun ra.
Trần Ngọc Minh ngay lập tức lấy hơi, sao đó nín thở....
Tại phía dưới Lâm Đại Cường sau khi nhìn thấy khói tím, phun ra từ thân cây liền kinh ngạc.
"Không ổn, phải rút". Gã liền không do dự mà bịt mũi, sau đó vội chạy ra khỏi làn khói độc.
Sau khi chạy ra, Lâm Đại Cường liền quay đầu hét lớn.
"Hoàng Anh! Ông mau chạy ra đây"
Sau một lúc lâu không thấy Trần Ngọc Minh đi ra. Gã liền quay đầu, tưởng trừng sẽ khóc thương cảm nhưng không.
"Hừ c·hết tiết, diễn lâu như vậy. Tưởng trừng sẽ có cơ hội c·ướp được điểm...". Lâm Đại Cường nắm chặt nấm đấm, nghiến răng ken két vô cùng tiếc nuối.
Mà sau đó ngay khi gã quay đầu lại, liền nhìn thấy thân ảnh của một người đang đi ra. Sắc mặt Lâm Đại Cường trong chớp mắt thay đổi, thái độ cũng vậy.
Gã vội vàng lấy hơi, sau đó nín thở chạy đến kéo Trần Ngọc Minh ra ngoài.
"Hộc hộc, xem tí thì c·hết. Cảm ơn nha". Trần Ngọc Minh nằm tại dưới đất thở dốc, sau đó không quên cảm ơn.
Lâm Đại Cường lộ ra vẻ vui mừng. "Ha ha chuyện nhỏ, không có gì".
Nói rồi hắn lại quay qua hỏi chuyện khác.
"Mà ông lấy được lá cây chưa?"
"Ừ, lấy được rồi hộc..."
Sau khi nghĩ ngơi xong, Trần Ngọc Minh cùng Lâm Đại Cường tiếp tục hợp tác tìm cỏ xanh dương trong nhiệm vụ của Lâm Đại Cường.
"Theo như hướng dẫn, cỏ xanh dương mọc ở nơi ẩm thấp. Ít ánh sáng như hang động...".
Sau đó gã họ Lâm cùng với Trần Ngọc Minh tiến vào một hang động. Tại trong hang động, hai người gặp một con mãng xà lớn đang ngủ.
Cũng may nhờ vào sự khéo léo, cả hai người đã thành công lấy được loại cỏ xanh dương, phát sáng trong bóng tối. Tuy nhiên không may sau đó mãng xà đã thức giấc, nó nổi giận rượt đuổi bọn họ tới cùng. Cũng may Trần Ngọc Minh cùng với Lâm Đại Cường chạy thẳng vào khu an toàn, mới thoát một kiếp.
Khi hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, Trần Ngọc Minh cùng với họ Lâm chia ra, trở về phòng mình.
Bên trong phòng, Lâm Ngọc Minh đột nhiên lộ ra nụ cười hung ác.
Hahâhhâhha...
Trần Ngọc Minh ngay lập tức mở bảng nhân vật.
[Cửa Sổ Nhân Vật]
► Tên: Trần Ngọc Minh
► Số Tuổi: 22
► Cấp Bậc: 1
► Năng Lực Đặc Biệt: Đôi Mắt Phân Biệt Thiện Ác(Đệm)
►Vực Kỹ: Chơi game lv.5, đọc lv. 3, quan sát lv.2,...
► Tổng Chỉ Số: Sức mạnh 8(+0,005) thể chất 7(+0,006) sức lực 8(+0,006) nhanh nhẹn 9(0,003) trí lực 8, tử năng 4, tinh thần 1(0,01)
► Điểm chỉ số: 0
►►▶Đánh giá: Cấp F
••••
"Năng lượng mới 'Tử năng' !"
"Ô hố, dấu ngoặc vô dụng biến mất luôn rồi!!"
Mà Tử năng là gì nhỉ?
Trần Ngọc Minh nhanh chống bấm vào phần mô tả.
Tử Năng: Là một loại năng lượng đặt biệt bắt nguồn từ Tử Khí,...
"Ồ ồ ra là vậy". Trần Ngọc Minh nhắm mắt, bắt đầu tập trung tinh thần.
Quả nhiên!
Hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể, có một dòng khí nóng đang lưu chuyển khắp cơ thể.
Đột nhiên tới đây, Trần Ngọc Minh nghĩ tới gì đó.
"Để thử xem"
Hắn bắt tập trung tinh thần, sau đó cố hết sức giải năng lượng, tử năng. Tiếp theo lại tưởng tượng, bản thân đem dòng khí nóng đó, tụ lại một điểm vào bàn tay.
Mở mắt ra lần nữa, hắn liền kinh ngạc.
"Quao!". Trên bàn tay của bản thân lúc này vậy mà lại là một ngọn lửa màu tím đục!
"Xem thử cái này làm được gì?". Trần Ngọc Minh nhìn nhìn một lát, sau đó trong đầu có một ý nghĩ. Hắn từ trong túi lấy ra một tờ giấy, tiếp theo lại đưa sát vào bàn tay đang bốc lửa.
Oa, nát nát rồi.
Ngay khi vừa chạm vài ngọn lửa màu tím đục, tờ giấy ngay lập tức nhăn nheo lại. Sau đó bị mục từ từ, rồi hóa thành cát bụi.
Mạnh...mạnh thật! Trần Ngọc Minh cũng không khỏi kinh ngạc, nhưng sau đó hắn liền quơ quơ tay. Ngọn lửa trên đó cũng bị dập tắt.
Đúng là món quà bất ngờ.
Trần Ngọc Minh đột nhiên nhớ lại hồi trưa chiều.
Ngay lúc mà hắn định thoát ra khỏi khói độc màu tím, thì đột nhiên mấy dây gai thu lại, sau đó nắm chặt chân của hắn.
Thời điểm ấy Trần Ngọc Minh đã tuyệt vọng, ngay khoảng khắc ấy hắn lại nhìn thấy quả tím. Thế là hắn dùng hết sức bình sinh cuối cùng lấy dao chặt đứt dây gai, sao đó chạy đến ăn nuốt quả tím.
Lúc ấy đột nhiên Trần Ngọc Minh nghe được giọng nói của hệ thống.
[Đang tiến hành bổ sung chỉ số•••]
[Bổ sung chỉ số: 4 điểm Tử Năng]
Khi kết thúc giọng nói hệ thống, cả người Trần Ngọc Minh đột nhiên kéo đến một cơn đau nhứt khủng kh·iếp. Sau một lúc cơ thể trở lại bình thường, thì hắn cũng đã vô hiệu hóa khói độc màu tím.
....
"Được rồi, đã tìm được hai nguyên liệu quan trọng nhất". Trần Ngọc Minh từ trong túi, lấy ra một quả tim xanh, mấy chiếc lá tím của cây Tử Liệt, để ngắm nghía.
Sau một lúc hắn lấy lại tinh thần, tiếp tục luyện tập nâng cao thể chất....
....
Buổi tối, tại khu vực của cây Tử Liệt.
"Thằng nào!!!!!"
"Là thằng khốn nào c·ướp mất quả tím, của tao!!!!!???"
0