Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Evolution Xxx
Unknown
Chương 24: Sợ Hãi
“Tính cách con người không thể trưởng thành trong dễ dàng và yên lặng, nó chỉ có thể phát triển khi trải nghiệm thử thách và gian khổ, khi đó mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn”!
o0o
Thằng Huy đưa bàn tay đang chống dưới đất lên cao, năm tia sáng bạc phóng ra, sau đó từ từ đứng dậy, hơi lùi về phía sau vài bước.
Ở đối diện, lúc này quái vật hình dáng như con ếch cũng ngửa mặt lên trời rít thành từng tràng âm thanh vô cùng kinh khủng, không để cho thằng Huy kịp thở, nó lại lập tức nhào đến, đưa hai bàn tay lởm chởm gai nhọn lần lượt vồ xuống.
Thằng Huy không lựa chọn lấy cứng đối cứng, dựa vào tốc độ cùng lực lượng mạnh mẽ mà quái vật vừa thể hiện, nó không chắc Vuốt Bạc có thể trong một chiêu giải quyết được, cho nên nó chỉ tập trung hết tinh thần lựa đúng thời cơ khi quái vật vừa nhảy lên cao, nó liền di chuyển chếch sang bên phải, trong thế hiểm hóc thình lình vòng ra sau vung Vuốt Bạc chém mạnh đến cánh cửa ô tô gần nhất, khi cánh cửa rơi xuống, tay còn lại tức khắc nắm chặt, thằng Huy gầm một tiếng, gân xanh nổi khắp từ bả vai xuống cổ tay, đồng thời quật mạnh thẳng vào lưng đối phương.
Ầm... Ầm...
Quái vật bị giáng đòn bất ngờ, cả thân thể văng đi như đ·ạ·n pháo, tông thẳng vào hàng loạt chướng ngại, cày mặt đường thành một nét thẳng tắp rõ ràng.
Tuy nhiên, tựa hồ con ếch kinh dị ấy chỉ hơi choáng váng, rồi bật dậy ngay, một chút tổn thương dù là nhỏ nhất cũng không có.
Thằng Huy mím chặt môi, ánh mắt đảo quanh nhìn vào cả đám thây ma đang lảo đảo bước đến.
Tình hình nếu cứ tiếp tục như thế đối với thằng Huy thực sự có chút bất ổn, thây ma lảng vảng xung quanh đang càng lúc càng gần, đối diện lại là con quái vật khó nhằn. Trong nhất thời nó chưa tìm ra biện pháp tốt nhất để giải quyết.
-Xem ra phải tìm cách chạy thật nhanh... Được... Thử cách này xem sao...
Nghĩ tới đây, thằng Huy không dám chậm trễ, lợi dụng quái vật đang cách khá xa, nó quay đầu dùng hết sức lao thẳng về phía trước.
Một lần nữa Ẩn Nấp lại được phát động, mặc dù không có tác dụng bao nhiêu nhưng ít nhiều cũng sẽ không để cho đám xác sống phát hiện ra mà q·uấy r·ối cản trở.
Trong đôi mắt tím tái của quái vật, thân hình thằng Huy vừa biến mất, thì cái lưỡi nó lại thò ra bên ngoài, sau đó cả thân thể như khối thịt bật tung lên cao, nhấp nhô hai lượt đã vượt qua khoảng cách mấy chục mét.
Đương nhiên thằng Huy đã dự liệu được tình huống như thế, vì vậy lần này khi quái vật vừa bung chân nhảy đến nhằm áp sát con mồi thì từ trong không khí bay vèo ra năm vệt sáng.
Xoét...
Chính là thằng Huy vừa phóng ra, đây là dạng kỹ năng cho phép nó t·ấn c·ông kẻ địch từ xa mà khi ở khách sạn vùng biên giới Chaini phát triển từ kỹ năng Vuốt Bạc ban đầu.
Quái vật lãnh trọn toàn bộ năm vệt sáng vào vùng bụng, nơi có vẻ tương đối yếu ớt. Mới đầu nó chỉ hơi khựng lại, mất đi quán tính rơi thẳng xuống mặt đường, thế nhưng tức khắc tiếng gào rú thảm thiết của nó vang lên chấn động cả khu vực quanh đây.
Mất vệt mờ hằn trên lớp da xanh đột nhiên như dao lam bén ngót cắt qua, từ chỗ đó trào ra năm vòi dịch thể xanh lục, vết hở càng lúc càng lớn, rồi nhanh chóng lộ ra thành cái khe.
Ọc... Ọc... Ọc...
Trong khoang bụng, chảy theo mớ dịch nhầy là hàng loạt thứ đen thui nhớp nháp, từng đoạn ruột cứ trôi tuột xuống thành một đống bầy nhầy ngay dưới chân con ếch.
Thằng Huy hốt hoảng, không nghĩ tới Vuốt Bạc lại có thể làm được, nó không dám tin vào chính đôi mắt mình, sợ nhìn nhầm thằng Huy còn đưa tay dụi dụi rồi mới mở to mắt nhìn lại. Sự thật là vậy, quái vật đang kêu gào lộ ra sự đau đớn cùng điên loạn rất dữ tợn.
-Đơn giản như thế? Vuốt Bạc này sao khác hẳn của cô gái năm xưa ở đảo hoang? Càng không giống như bản thân mình sử dụng những lần trước đây!
Thằng Huy thì thào, lại đưa đôi bàn tay lên trước mặt nhìn chăm chú, cẩn thận quan sát năm vệt sáng uốn cong đang lập lòe như móng vuốt của mãnh thú, tận trong đáy lòng dâng lên muôn vàn câu hỏi.
Có điều, trong lúc nó kinh ngạc với chính năng lực của bản thân. Thì quái vật sau cơn điên dại, bàn tay đầy gai co lại, tự nắm lấy những thứ đang lòng thòng trước ổ bụng, giật mạnh một phát.
Roạt...
Âm thanh xé toạc lọt vào tai thằng Huy khiến nó phải ngẩng đầu nhìn.
Quái vật gục gặc cái đầu liền với thân thể vô cùng kỳ lạ, rồi từ từ ngẩng lên cao rống lớn.
Tiếng rống mỗi lúc mỗi to, ngay lúc ấy, trong khóe mắt đang nhíu chặt của thằng Huy, năm vết hở trước bụng quái vật dường như có thứ gì đó ngọ nguậy. Nếu nhìn kỹ, rõ ràng là hàng tá xúc tua như đám giòi lúc nhúc từ bên trong bò ra, càng kinh dị hơn chính là đám giòi này liên tục che kín vết hở, đang cố gắng “vá” chúng lại.
Thằng Huy mở to mồm, kinh hãi nhìn đến.
-Cái quái gì thế này trời ơi?
Tiếng nói của nó bất giác vang lên, trong phút chốc biết mình lỡ miệng, thằng Huy nuốt ực một phát, lập tức lách người sang một bên.
Ầm...
Cả một chiếc xe máy bay thẳng đến đâm mạnh vào nơi thằng Huy đang đứng ban nãy, chấn nát hàng loạt mọi thứ xung quanh.
Dù là vậy, thằng Huy cũng chẳng hề hoảng loạn, ngược lại khi nhận thức được khả năng của mình không phải không thể chơi với quái vật một trận, nó nhanh chóng tung người, liên tục di chuyển qua lại, nhằm tránh để quái vật tập trung mục tiêu cố định.
Xoát...
Vuốt Bạc liên tục phóng ra, không khí gợn lên những đoàn sáng mờ chằng chịt.
Thằng Huy dựa vào sự linh hoạt, lại lợi dụng những chướng ngại khắp nơi để t·ấn c·ông, cứ thế không biết đã chém ra biết bao lượt, cho đến lúc thân thể nó có chút mệt mới ngừng lại.
-Xem mày có hồi phục nổi không?
Đưa mắt nhìn đến mớ thịt nhão không còn nhận ra hình dáng cụ thể, thằng Huy thở phì phò, cười có chút đắc ý.
Vấn đề là khi bản thân nó còn chưa kịp hết vui vẻ vì giải quyết được quái vật, thì đống thịt phía trước đột nhiên co rút lại, sau đó lại phình ra, cảm giác như thể có bàn tay vô hình đang nhào nặn.
Rồi thình lình từ trong đống thịt thò ra hai bàn tay trơn nhẵn, hình dáng tương tự tay trẻ nhỏ ba bốn tuổi.
-Cái mẹ gì nữa đây? Vẫn... Không c·hết?
Nó sợ, lần này nó sợ hãi thực sự. Quái vật đánh không c·hết đã đành. Đánh không c·hết thì từ từ tìm cách mài cho nó c·hết. Nhưng tình huống lòi ra hai bàn tay trẻ con bên trong mớ thịt nát thì đã không còn giống chuyện kinh dị nữa rồi, nó như cây búa gõ vào tâm linh của con người.
Điều gì đáng sợ nhất!
Kỳ thực con người, dù bất cứ là ai, đàn ông đàn bà, người lớn trẻ nhỏ, luôn có sự sợ hãi sâu kín trong tiềm thức ăn vào mã Gen từ ngàn đời. Cái này là nói trên phương diện khoa học, mã Gen gây sợ hãi. Họ sợ điều gì? Họ sợ chính là hình dáng con người nhưng không phải con người!
Ngay lúc thằng Huy còn phân vân có nên tiếp tục bồi thêm vài lần Vuốt Bạc nữa hay không, thì từ trong đám thịt nhão bỗng nhiên vang lên tiếng cười như không phải cười, tiếng khóc như không phải khóc, cực kỳ quái lạ.
-Chạy...
Miệng thốt ra, thằng Huy vắt hai chân lên cổ, vận dụng Ẩn Nấp tối đa phóng như bay, lẩn vào những góc càng khuất càng tốt.
...
o0o
-Báo cáo, tình hình cực kỳ tồi tệ, viện binh gửi đến đã bị diệt toàn bộ...
-Báo cáo, xuất hiện quái vật không sợ s·ú·n·g đ·ạ·n!
-Báo cáo, thành phố... Đã bị thây ma c·hiếm đ·óng...
-...
-Lập tức thông báo các hội kín...
-Điều động lực lượng chuyên giải quyết vấn đề siêu nhiên...
-Ngay bây giờ! Nhanh...
-Đánh điện khẩn cho Evolution!
...
Khắp nới trên thế giới chỉ có thể dùng một từ duy nhất để hình dung! Loạn!
o0o
Ở đâu đó dưới vùng sa mạc Sebi!
-Tiến sĩ Triệu! Anh có ý kiến gì với quyết định của Tập Đoàn XXX sao?
Triệu Lưu Phong cười nhạt, nhìn đến người phụ nữ đứng trước mặt, rất lâu sau mới mở miệng, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
-Cô không cần phải khích tôi, công việc của tôi là nghiên cứu, tôi không quan tâm!
Người phụ nữ nghe xong, quay người đi lại bên bàn làm việc, đưa bàn tay thon gọn như thể vô tình hất mấy quyển sách trên bàn, đáp lại.
-Anh không quan tâm? Ha ha... Dã tâm anh lớn cỡ nào tôi lại không rõ hay sao? Đến bạn thân là Lâm Dịch anh còn nổ s·ú·n·g bắn được! Anh nói anh không quan tâm? Anh nói xem, tôi có nên tin tưởng?
-Tôi... Tôi...
Triệu Lưu Phong há miệng định phản bác, thế nhưng nhất thời không thể nói ra được bất cứ điều gì, chỉ lẳng lặng ngồi phịch xuống chiếc ghế đằng sau, gương mặt trở nên phờ phạc thất thần.
Nhìn biểu cảm của gã, cô gái cười khinh thường, tiếp tục lên tiếng.
-Tốt nhất anh nên giao tài liệu liên quan đến X666 ra! Thứ nhất anh vẫn sẽ giữ được cương vị Nghiên Cứu Trưởng của dự án, thứ hai, gia đình anh vẫn sẽ an toàn!
Triệu Lưu Phong vẫn im lặng, cúi gầm mặt xuống đất.
-Anh nên biết, kể cả chính phủ cũng không thể làm gì khác, Tập Đoàn XXX của chúng ta không muốn nằm dưới trướng của ai nữa, mà muốn vậy, tốt nhất phá rồi lập, để cho thế giới đến hồi tàn, sau đó chúng ta sẽ dọn dẹp, tạo dựng ra một kỷ nguyên mới, một thế giới đại đồng... Do chúng ta làm chủ!
Nghe những lời của người phụ nữ, Triệu Lưu Phong cười gằn, hơi ngẩng nhẹ mặt lên đáp.
-Hừ! Vì cái lý tưởng đó lại lừa chúng tôi, lừa cả chính phủ? Các người có hiểu nếu chuyện này lộ ra, cả quốc gia chúng ta sẽ bị toàn thế giới nhắm mũi dùi vào, các người có biết hậu quả lớn như thế nào hay không?
-Hậu quả? Tận thế rồi! Hậu quả nói làm gì? Vô ích thôi. Hiện giờ tất cả các quốc gia còn không thể tự giải quyết rắc rối, ai rảnh rỗi mà đi kiếm chuyện... Mà biết thì đã sao? X666 trong tay chúng ta, sống hay c·hết do chúng ta định đoạt!
-Cô... Cô là loài rắn độc! Nếu họ dùng đến biện pháp h·ạt n·hân thì sao?
Nghe Triệu Lưu Phong mắng nhiếc, người phụ nữ không những không giận, ngược lại còn ngửa mặt lên trời cười to.
-Ha ha! Hạt nhân! Ha ha... Thì đã sao, Tập Đoàn đã dự liệu tất cả tình huống, tôi hỏi anh, anh làm việc cho phòng thí nghiệm X, làm việc cho Tập Đoàn XXX bấy lâu, anh nói tôi nghe xem, anh biết cụ thể địa điểm của chúng ta ở đây chưa? Nếu dùng h·ạt n·hân trên diện rộng ghì càng tốt, điều đó chỉ giúp chúng ta đẩy nhanh tiến độ phá hủy mà thôi! À... Thôi vậy, tôi chỉ nói bấy nhiêu, vì anh còn có tác dụng nên đến bây giờ Tập Đoàn mới dùng biện pháp thương lượng, anh nên nghĩ cho thật kỹ!
Triệu Lưu Phong nghiến răng, gã hiểu hàm ý trong lời nói của cô ta, bởi vậy sau một hồi cân nhắc, gã mới từ từ đứng thẳng lên, nhắm khẽ đôi mắt lên tiếng.
-Đưa vợ con tôi tới đây, tôi sẽ giao toàn bộ tài liệu về X666. Tôi muốn một chiếc xe cùng một số tiền, sau đó tôi sẽ cùng gia đình rời khỏi X, chức vị Nghiên Cứu Trưởng xin lỗi tôi từ bỏ! Dù sao khi có toàn bộ tài liệu, với tài lực của Tập Đoàn kiếm một người khác thay thế tôi chỉ là chuyện đơn giản!
Người phụ nữ khẽ nhíu mày, bàn tay gõ gõ lên mặt bàn giây lát, tựa như đang xem xét lại những gì Triệu Lưu Phong vừa nói.
-Được! Như anh mong muốn, tuy nhiên ngoài kia đang không ổn định, số lượng xác sống nhiễm Virus C rất nhiều, anh không sợ?
-Cô không cần lo, chỉ mong cô đừng thất hứa với tôi là được.