Tuyết rơi đầy trời, phủ lên trận địa trải dài vô tận. Khắp mặt đất, sắc trắng bị xé toạc bởi những mảng đỏ rực của lửa, hừng hực như muốn thiêu đốt cả không gian. Giữa sự hỗn loạn ấy, một chàng trai trẻ trong bộ quân phục và chiếc áo khoác đen dài, đôi mắt cùng mái tóc bạch kim, tay cầm thanh gươm có lưỡi phát sáng đang thẫn thờ đứng. Đôi chân anh như bị đóng băng, không thể nhấc lên nổi. Mỗi hơi thở, như mang theo luồng khí lạnh buốt cắt da, trộn lẫn với mùi máu tanh cùng khói đen nồng nặc.
Và rồi, dù đang bị vây lấy bởi sự tĩnh lặng, nhưng trong đôi tai của anh ta, âm thanh vang lên từ bốn phương tám hướng, như những tiếng vọng xé gió, nhưng không một bóng người xuất hiện.
“Nhân loại các ngươi sẽ diệt vong!” Một giọng gầm đầy hận thù vang rền, khiến mặt đất dưới chân cậu ta rung chuyển.
“Hãy chạy đi!” Một giọng nữ rên rỉ nhưng nhanh chóng bị át bởi tiếng kêu thất thanh từ một giọng nam khác:
“Cứu tớ, đừng bỏ tớ!” Tiếng la hét hoảng loạn vang dội, như từ những người sắp rơi vào vực thẳm tuyệt vọng.
Từ xa xa, tiếng gầm của kẻ thù cứ vang lên:
“Ta là Irod - Đệ Nhất Đại Tướng Alsma, lũ Mystic Accelerator các người chỉ là dòi bọ cho ta nghiền nát!”
“Cẩn thận, Hayato! Cẩn—! Không!” Lời cảnh báo bị cắt ngang bởi một tiếng gào thét đau đớn, như thể linh hồn người nói đã bị xé tan ngay sau đó.
“Ta là Zey, Lãnh Tụ của Alsma. Hãy sợ hãi đi, lũ nhân loại kia!”
“Chính vì Mystic Accelerator các người mà Alsma bọn ta bị dồn nén đến mức này. Hãy cút sang thế giới khác!” Giọng cười điên dại vang vọng khắp bầu trời, hòa quyện với tiếng gió rít như lưỡi dao cứa qua màng tai.
“Emilia, nắm lấy tay em, đừng buông ra! Không!” Tiếng hét cuối cùng vang lên, đâm xuyên tâm trí người lính ấy như viên đạn sắc lạnh.
Anh đưa tay che tai, nhưng những âm thanh đó không ngừng đâm sâu vào tâm trí. Thế giới trước mắt bất ngờ xoay vòng, tuyết và lửa hòa vào nhau thành một cơn lốc cuồng loạn, nhấn chìm mọi thứ. Rồi anh tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đẫm trán.
“Cậu đã tỉnh rồi à, Lumiere? Gặp ác mộng sao?”
Một giọng nói trầm, quen thuộc vang lên. Lumiere nhìn ra cửa, đó một chàng trai tóc vàng, chạc tuổi cậu, cũng trong bộ quân phục đen, dưới ánh đèn tờ mờ của hành lang.
“Ồ, Vasto. Cậu đến đây từ khi nào vậy?” Lumiere thở hắt, cố trấn tĩnh lại.
“Tớ vừa tới thôi. Chúng ta đã đến Nam Băng lục địa rồi. Ngài Razor yêu cầu gặp cậu đấy, hãy mau chuẩn bị.” Vasto chỉ nói ngắn gọn rồi chào Lumiere, quay người rời đi, để lại căn phòng trong im lặng.
Lumiere nhìn quanh. Căn phòng nhỏ bé này chẳng còn tiếng vọng nào, nhưng cảm giác nặng nề từ giấc mơ vẫn bám chặt lấy cậu.
“Thật là một giấc mơ quái lạ... Chắc do mình căng thẳng quá,” Lumiere lẩm bẩm, nhưng sự bất an trong đôi mắt không hề giảm bớt.
Không để dư âm từ giấc mơ đeo bám mình quá lâu, Lumiere bắt đầu chấn chỉnh lại tinh thần, khoác lên mình bộ quân phục đen tuyền, ánh kim loại mờ ảo từ các nút gài phản chiếu chút ánh sáng nhạt từ ngọn đèn hành lang.
Bước ra khỏi phòng, mỗi bước đi của cậu vang lên rõ mồn một, như thể đang báo hiệu cho toàn quân biết rằng đã đến lúc. Lên boong tàu, cánh cửa kim loại phía sau dần khép lại, cắt đứt mọi âm thanh ồn ào bên dưới.
“Vậy là sau hơn năm trăm năm chinh chiến, cuối cùng nhân loại đã đến được ‘nhà’” Hít một hơi thật sâu, Lumiere cảm nhận từng luồng gió lạnh từ Nam Băng Lục Địa ập đến. Chúng sắc tựa m·ũi d·ao cắt qua da thịt, như điềm báo cho một trận chiến không dễ dàng. Nhưng Lumiere không nao núng. Cận vẫn tận hưởng từng cơn gió lướt qua gương mặt trẻ tuổi đầy nhiệt huyết của anh, như một lời chào của vùng đất hoang sơ bất tận.
Trước mắt Lumiere, bầu trời dần sáng lên khi những tia nắng đầu tiên của bình minh chiếu xuyên qua lớp sương dày đặc. Nam Băng Lục Địa hiện ra trong ánh sáng chói lòa, khổng lồ và uy nghi. Dải băng tuyết trải dài bất tận, lấp lánh dưới ánh mặt trời như một viên ngọc khổng lồ được tạo hóa chạm khắc nên nơi vùng cực này.
Đang mải ngắm khung cảnh, một giọng nói ồm ồm làm Lumiere để tâm đến: “Thật không thể tin được, mỗi lần nhìn thấy Nam Băng, tôi lại cảm giác như đang ngắm nhìn một thế giới khác,” một người lính rất trẻ đứng gần đó nói, đôi mắt lấp lánh ngưỡng mộ.
Lumiere liếc nhìn anh ta, môi hơi nhếch lên thành một nụ cười mờ nhạt. “Phải. Đẹp đến mức khiến người ta quên mất đó cũng là nơi sẽ nhấn chìm nhiều sinh mạng.”
“Ngài Lumiere!” Người lính chững lại, “Tôi xin lỗi vì những lời vừa rồi.” Vẻ ngưỡng mộ cho tự nhiên trên khuôn mặt anh ta dần nhường chỗ cho sự trầm mặc.
Ở phía xa, giữa làn sương mờ, hàng trăm t·àu c·hiến của nhân loại hiện ra, sừng sững và đầy uy lực. Những chiến hạm khổng lồ rẽ qua biển băng, nghiền nát mọi thứ cản đường, phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ mặt trời. Đội hình chúng giống như những mũi tên thép, sẵn sàng xuyên thủng bất kỳ thứ gì dám ngăn cản.
“Lũ Alsma chắc cũng đang chờ chúng ta ngoài kia,” một giọng nói khác vang lên từ phía sau. Đó là Vasto, từ khi nào, anh cũng đã lên boong tàu, tận hưởng chút yên bình buổi sớm mai. “Không biết lần này chúng ta còn bao nhiêu người sống sót để trở về.”
“Đừng nói như vậy chứ, Vasto,” một lính trẻ khác chen vào, ánh mắt lo lắng. “Chúng ta có Thiếu Tướng Lumiere dẫn đầu mà.”
“Đúng vậy,” Vasto gật đầu, rồi quay sang Lumiere. “Thiếu Tướng, ngài nghĩ gì về trận chiến này?”
Lumiere im lặng một lúc, ánh mắt hướng về phía Nam Băng Lục Địa. “Tôi nghĩ...” Cậu chậm rãi nói, giọng trầm mà dứt khoát. “...Đây không chỉ là một trận chiến. Đây là định mệnh của tất cả chúng ta. Nếu không chiến thắng, thì chẳng còn ai để trở về nữa.”
Lời nói của Lumiere khiến không khí xung quanh có phần chùng xuống. Nhưng trong sự im lặng ấy, sự quyết tâm mãnh liệt của những người lính dần lộ rõ qua đôi mắt họ. Bỗng có tiếng bước chân vang lên từ phía sau, đều đặn và chuyên nghiệp khiến Lumiere quay lại. Razor, người cha và cũng là Đại Tướng chỉ huy chiến dịch, bước tới. Ông không khoác áo choàng, chỉ mặc bộ quân phục đen tuyền với ba ngôi sao vàng đầy uy lực, từng bước đi của ông mang theo khí thế áp đảo.
“Cha?! À không, thưa Đại Tướng. Ngài ra đây có việc? Chẳng phải ngài sẽ bận rộn với kế hoạch chiến đấu,” Lumiere mở lời, giọng bình thản.
Razor đứng cạnh Lumiere, đôi mắt sắc sảo quét qua đội tàu hùng tráng đang nối đuôi nhau trên vùng biển băng giá. “Ta ra đây vì cậu đấy, Lumiere. Theo báo cáo từ Vasto, Thiếu Tướng Lumiere Wardenholf - chỉ huy ba quân đoàn dẫn đầu có vẻ đang bị căng thẳng quá mức.”
Lumiere nhếch môi cười, ánh mắt không rời khỏi chân trời. “Con chỉ đang nghĩ về những gì sắp đến. Không phải cha luôn nói, chiến trường không dành chỗ cho sự lơ đễnh sao?”
“Đúng. Nhưng chiến trường cũng không dành cho những kẻ chỉ biết gồng gánh mọi thứ một mình,” Razor đáp, giọng trầm nhưng dứt khoát. Ông quay sang Lumiere, ánh mắt nghiêm khắc. “Lumiere, con là một chiến binh giỏi, nhưng đừng để lòng kiêu hãnh khiến bản thân chủ quan. Con phải học cách tin tưởng đồng đội. Đây không chỉ là trận chiến của một người.”
Lumiere khẽ cười, hơi thở phả ra làn khói trắng trong không khí lạnh. “Cha luôn nói như thể con định lao vào trận địa một mình vậy.”
“Con có lịch sử làm điều đó, không phải sao?” Razor nhướn mày, vẻ mặt pha chút giễu cợt. “Lần này, hãy để đội của con chia sẻ gánh nặng. Chiến thắng không phải lúc nào cũng đến từ việc hy sinh.”
Lời của Razor khiến Lumiere im lặng một lúc. Cậu biết cha nói đúng, nhưng sự cứng đầu bẩm sinh khiến cậu khó thừa nhận điều đó. Sau cùng, cậu chỉ khẽ gật đầu.
“Con hiểu rồi, thưa ngài,” Lumiere đáp, giọng nhẹ nhàng hơn. “Nhưng nếu được, cha cũng nên nghỉ ngơi. Cha đã không chợp mắt suốt hai ngày qua.”
Razor bật cười, tiếng cười khàn khàn hiếm khi vang lên. “Lại bắt đầu giảng đạo cho ta sao? Con đang già đi nhanh hơn ta rồi đấy.”
“Con chỉ muốn nhắc cha rằng cha cũng là người, không phải một cỗ máy,” Lumiere trả lời, lần này là một nụ cười thật sự.
Razor vỗ nhẹ vai con trai, mắt ông dịu lại, ẩn chứa niềm tự hào khó nói thành lời. “Chăm lo cho mình đi, Lumiere. Nếu có thể sống sót qua trận chiến này, ta sẽ tự tay rót cho con một ly rượu.”
“Con sẽ nhớ lời cha,” Lumiere đáp, ánh mắt toát lên chất kiên định.
Razor gật đầu, quay lưng bước đi, để lại Lumiere một mình trên boong tàu.
Ánh sáng từ các chiến hạm vẫn rực lên, soi rõ khung cảnh vùng biển băng giá. Tiếng động cơ ầm ầm vang vọng, như tiếng trống thúc giục, báo hiệu rằng trận chiến khốc liệt nhất sắp bắt đầu.
“Vậy là... trận chiến cuối cùng đã bắt đầu,” Lumiere lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi đường chân trời tuyết trắng.
0