Antartika Point - Căn cứ Alsma - Zone B - 9:10 Sáng
Gió lạnh buốt quét qua chiến trường tan hoang. Không gian đẫm mùi lửa cháy khét của kim loại tan chảy. Những tòa tháp đổ nát, những mảnh vỡ của máy móc cùng xác Gemini Warden nằm rải rác khắp nơi, như điềm báo về một chiến thắng tuyệt đối của nhân loại. Nhưng trên bầu trời xám kia, một hiện tượng ngoài kế hoạch đang xảy ra, khơi lên một nổi bất an giữa những người lính.
Một binh sỉ trẻ gục xuống. Cậu ngồi thụp trên nền tuyết, đôi mắt mở to nhìn lên bầu trời.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?" Giọng cậu run rẩy, lạc đi giữa những tiếng gió rít. Không ai trả lời.
Những người lính khác cũng ngẩng đầu theo, đập vào mắt họ là thứ sắc xanh dương đậm đặc của màn chắn Chrono đang dần phủ lấy mọi phía. Ánh sáng ban ngày, vốn đã yếu ớt, nay còn bị bóp nghẹt từng chút một, để lại những dải bóng tối loang lổ trườn lên khắp mặt đất.
Không ai lên tiếng. Họ chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm như bị thôi miên bởi cảnh tượng trước mắt. Một số người lặng lẽ siết chặt v·ũ k·hí trong tay, như thể sự lạnh lẽo từ kim loại có thể kéo họ về thực tại. Sự im lặng không chỉ bao trùm không gian, mà còn len lỏi vào từng suy nghĩ, từng hơi thở.
Xa xa, vài người khác vẫn cắm cúi cố gắng liên lạc về căn cứ, nhưng tất cả nhận lại chỉ là sự im lặng vô tận. Một người lính cao lớn rít qua kẽ răng:
"Đây đâu phải kế hoạch? Tại sao không có mệnh lệnh nào? Chúng ta phải làm gì đây?"
Người lính già đứng bên cạnh không quay đầu, chỉ khẽ lắc đầu, giọng ông khàn đặc:
"Chiến tranh, toàn điều bất ngờ."
Tiếng gió đột ngột mạnh hơn, mang theo tuyết và mùi cháy khét. Tấm màn Chrono đã dần khép kín lại. Ánh sáng ngày càng mờ nhạt, bóng tối phủ xuống nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Một người lính trẻ khác, mặt lấm lem tro bụi, run rẩy bước lùi lại. Cậu quay sang người bên cạnh, giọng lạc đi:
"Chúng ta vẫn làm theo kế hoạch chứ?"
Người đồng đội không trả lời. Chỉ có ánh mắt cậu ta đáp lại, một ánh mắt mà cả hàng ngàn người lính khác đều mang: đờ đẫn, lạc lối, và sợ hãi.
Bầu trời hoàn toàn bị che khuất. Không còn ánh sáng nào lọt qua. Chiến trường chìm vào bóng tối lạnh lẽo, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ những ngọn lửa tàn le lói trong các tòa tháp đổ nát. Tiếng động duy nhất còn lại là tiếng kim loại va vào nhau từ những mảnh vỡ và hơi thở dồn dập của những người lính.
Đám lính loài người, họ không nói nữa, không phải vì không có gì để nói, mà vì không còn từ ngữ nào có thể diễn tả được sự lo lắng, bồn chồn đang gặm nhấm từng thớ thịt của họ. Tất cả chỉ biết đứng lặng, nhìn nhau trong ánh mắt hoang mang và chờ đợi.
Chờ đợi điều gì? Họ cũng không rõ. Chỉ biết rằng màn chắn đang đóng lại – giống như cánh cửa dẫn họ đến một kết cục mà không ai có thể trốn thoát.
Vươn lên khỏi nỗi u uất của chiến trường, những Mystic Accelerator, chỉ huy của các quân đoàn, họ như thể đang suy tính để chuẩn bị cho điều gì đó, để vực dậy tinh thần của một đại quân đang dần vỡ vụn trước những diễn biến kỳ lạ này.
Đứng trên gò tuyết cao, Lumiere quan sát cả trận địa, anh đã nhìn thấy, anh đã đoán đúng, mọi thứ không dễ dàng như vậy. Cứ thế, anh bắt đầu liên lạc với các chỉ huy khác qua bộ truyền tin đeo tay.
"Hãy dừng lại ngay, Campell. Chúng ta không thể tiếp tục tiến công, mọi thứ đã nằm ngoài kế hoạch tác chiến," Lumiere, chỉ huy cánh quân Tây Nam, nói qua thiết bị liên lạc, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sức nặng.
"Không có lý do gì để dừng lại lúc này! Chiến thắng đã cận kề rồi! Tôi sẽ tiếp tục tiến công, mặc cho anh có giúp hay không!" Campell đáp lại, giọng nói chứa đầy sự thách thức và kiêu ngạo.
"Tôi yêu cầu anh dừng lại ngay! Đây là lệnh của cấp trên!" Lumiere gằn giọng, cảm nhận sự bất ổn lan toả trong lòng, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Campell cười khẩy trước yêu cầu đó. "Đừng nhầm lẫn, Lumiere. Có thể thứ bậc của anh trong hàng ngũ Mystic Accelerator cao hơn tôi, nhưng chúng ta đều mang hàm Thiếu tướng."
Lumiere im lặng, giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt như muốn xuyên qua khoảng cách giữa hai người. Campell không để Lumiere có cơ hội đáp lại, tiếp tục công kích: "Thực ra, tôi khuyên anh nên bỏ cái thái độ tự cao đó đi. Việc anh được xếp vào hàng ngũ Mystic Accelerator chỉ là kết quả của sự mục nát từ ban chỉ huy. Họ đề bạt anh vì anh là con trai của Tổng Chỉ Huy! Và thật nực cười, anh không thể kích hoạt Atheria’s Mystique! Làm sao một kẻ như anh có thể gọi là Mystic Accelerator?"
"Campell, anh..." Lumiere cố gắng nói, nhưng trước khi anh kịp đáp lại, Campell đã ngắt kết nối, để lại một khoảng trống đầy căm giận trong lòng Lumiere.
"Đừng hoang mang hỡi những người lính của nhân loại! Hãy tiếp tục tiến về phía trước, tiếp tục công phá lớp màng bảo vệ Zone C và mang chiến thắng về cho loài người!" Campell lớn tiếng khích lệ binh sĩ. Với tinh thần không lay chuyển, ông lờ đi tất cả những cảnh báo, kể cả lời của Lumiere, và khích lệ q·uân đ·ội lao vào trận chiến với sự mù quáng. Những binh sĩ dưới trướng bắt đầu cầm v·ũ k·hí lên, dẹp bỏ mọi nghi vấn, và tiếp tục công phá Zone C.
Lumiere hít sâu, cố gắng kiềm nén cơn giận đang dâng lên. "Mặc kệ hắn," anh thầm nghĩ. "Phải liên lạc với cánh quân Tây Bắc của Hayato trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn."
Nhưng có gì đó không ổn. "Tại sao mình không thể cảm nhận được linh tố của No.3 và No.4? Hayato vẫn còn, nhưng những quân đoàn khác… không thể là do khoảng cách địa lý." Lumiere tập trung, cố gắng tìm hiểu điều gì đang diễn ra.
"Mystic Accelerator No.6 - Thiếu tướng Hayato Asakusa xin nghe!" Giọng bình tĩnh của Hayato vang lên qua thiết bị liên lạc.
"Hayato, dừng tiến công ngay! Có vẻ kế hoạch của chúng ta đang bị can thiệp. Hãy tìm cách vô hiệu hóa lớp lá chắn Chrono và rút quân về—"
"Campell đã liên lạc với tôi," Hayato ngắt lời. "Cánh quân phía Tây và Tây Bắc sẽ tiếp tục t·ấn c·ông Zone C, mặc cho cánh quân Tây Nam có giúp hay không. Hayato xin hết!" Hayato cắt ngang, không để Lumiere nói thêm lời nào.
"Khốn kh·iếp!" Lumiere gào lên, ném thiết bị liên lạc mạnh xuống nền tuyết. Nỗi tức giận bùng nổ trong anh, nhưng lý trí vẫn kiểm soát mọi hành động.
"Sun Yang! Wolfenz!" Lumiere gọi hai đoàn trưởng của quân đoàn II và III, giọng anh mạnh mẽ và cứng rắn.
"Thưa ngài?"
"Sun Yang, đưa quân tới vị trí của No.3 và No.4, nhưng không can thiệp, cho dù có điều gì xảy ra. Chỉ báo cáo lại cho tôi khi đã khảo sát xong tình hình."
"Không can thiệp sao?" Sun Yang hoang mang.
"Đúng vậy. Có gì đó rất bất thường đang diễn ra. Tất cả tình báo giữa các cánh quân đã bị ngắt. Chúng ta cần thêm thông tin trước khi quyết định bất cứ điều gì."
"Rõ thưa ngài." Sun Yang gật đầu, cùng q·uân đ·ội bắt đầu rời đi.
"Wolfenz, đi với ta về phía Bắc. Chúng ta sẽ quan sát từ xa, theo dõi cả Campell và Hayato, rồi hành động khi thời điểm thích hợp."
"Đã rõ." Wolfenz lặng lẽ đáp, sẵn sàng hành động theo lệnh.
Bầu trời của Nam Băng lục địa lúc này dù đã xám xịt, nay còn u tối hơn khi tấm màn ấy giăng lên. Đoàn quân của Campell vẫn tiến lên, đặt những khẩu pháo cỡ đại, khai hỏa vào lớp màn Zone C. “Đùng! Đùng! Đùng!” Tiếng nổ vang vọng, rung lắc lớp màn chắn Zone C nhưng bây nhiêu vẫn chưa đủ.
“Mau liên lạc với Hayato. Lưỡi kiếm của anh ta có thể chém vỡ lớp màn chắn đang dần suy yếu này.” Campell nhìn qua Sonia, ra lệnh.
Đột nhiên, từ bốn cực của Zone B, những vật thể màu đen tuyền với hình dạng như kim cương xuất hiện giữa không trung. Chúng không đến theo cách tự nhiên, mà là kết quả của sự dịch chuyển qua Chronosphere. Những chiến binh loài người ngước nhìn bốn thực thể kỳ dị, nhưng đôi mắt của họ không thể hiểu nổi điều gì đang đến.
Và rồi, bất ngờ chúng lao thẳng xuống mặt đất, cắm sâu vào lớp băng lạnh lẽo và bắt đầu xoay tròn với tốc độ ngày càng nhanh, họ mới nhận ra mối nguy hiểm đang cận kề. Mỗi vòng quay của chúng không chỉ làm sáng lên những tia ánh sáng xanh lạnh lùng, mà còn bóp méo và xé toạc không gian quanh đó. Lớp băng dày bị nghiền nát trong tích tắc và lớp lá chắn kiên cố của nhân loại cũng không khác gì mảnh vụn dưới làn sóng xung kích vô tận phát ra từ chúng. Nhưng chuỗi diệt vong chưa dừng lại ở đó.
Từ Zone C, một vật thể lạ có dạng ngôi sao bốn cánh v·út thẳng lên trời, trên đầu nó là một quả cầu đang xoay tròn, phát ra thứ ánh sáng pha trộn giữa xanh lục và đen tuyền. Đột ngột, bốn vật thể đang hoành hành dưới mặt đất bắn ra những tia sáng tương đồng với quả cầu, tạo thành một mạng lưới năng lượng, liên kết năm vật thể lại thành một hệ thống hoàn hảo, sẵn sàng biến cả hành tinh thành tro bụi.
[Siêu v·ũ k·hí: Psionic Storm Generator - Kích hoạt]
Quả cầu trên ngôi sao bốn cánh bắt đầu phát sáng mạnh mẽ, xoay nhanh đến mức không còn phân biệt được màu sắc đến khi chỉ còn lại một quầng sáng c·hết chóc giữa bầu trời. Trong không gian bị khóa chặt bởi lá chắn Chrono và lớp màn Zone C, những đám mây đen huyền bí từ từ xuất hiện, mang theo năng lượng hủy diệt giống như những vật thể đen đã tàn phá mọi thứ dưới mặt đất.
Những đám mây đen dày đặc phủ kín bầu trời, hàng tỷ tia sét màu xanh đen giáng xuống như lưỡi dao sắc bén, chém nát tất cả những gì chúng chạm phải. Những làn sóng xung kích hủy diệt được giải phóng qua mỗi v·a c·hạm. Mỗi lần sét đánh, từ nơi nó chạm đất, lại xuất hiện một Gemini Warden, miễn nhiễm hoàn toàn trước cơn bão diệt vong đang xé nát nhân loại.
Ở trung tâm của cuộc t·hảm s·át, quả cầu trên ngôi sao bốn cánh giờ đã trở thành một hố đen khổng lồ, hút mọi tất cả vật chất vào trong lòng và nghiền nát tất cả trong cơn bão sấm kinh hoàng. Chỉ còn lại sự hủy diệt và một cảm giác tuyệt vọng không lối thoát. Trong cơn bão sấm, hàng ngàn chiến binh loài người đứng đối diện với sự tận diệt mà họ chưa từng tưởng tượng nổi. Những bộ giáp bạch kim kiên cố của họ, giờ đây chỉ còn là những chiếc vỏ mỏng manh dưới cơn mưa sấm sét dữ dội. Từng tia chớp xanh đen giáng xuống như những lưỡi dao vô hình, xuyên qua lớp giáp, xuyên qua thịt da, biến những người lính kiên cường thành những thân xác không còn sự sống trong chớp mắt.
Cơn bão gầm rít, tiếng gào thét của thứ siêu v·ũ k·hí như hoà lẫn với tiếng kêu đau đớn của con người. Không gian rung chuyển dưới áp lực khủng kh·iếp của những làn sóng xung kích, mặt đất dưới chân các chiến binh vỡ vụn. Mỗi bước chạy trốn của họ đều trở nên vô ích, khi cơn bão không chỉ đến từ trên trời mà còn từ dưới đất. Những người lính còn sống sót cố gắng chống cự nhưng mọi nỗ lực đều vô nghĩa. Sét từ bầu trời và sóng xung kích từ mặt đất tiêu diệt bất cứ thứ gì nó chạm phải.
0