Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4


Thấy vậy, Diêu Phẩm Nhàn vội vàng bước nhanh tới, chuẩn bị cúi người hành lễ, nhưng Chu Hữu Bình đã giơ tay ngăn lại, trầm giọng nói: "Đều là người một nhà, không cần đa lễ như vậy."

Họ đã là vợ chồng năm năm, nhưng thật ra lại quá xa lạ.

Hiện tại, người đứng đầu gia tộc – Diêu Trọng Hòa, dù mới 44 tuổi nhưng đã đảm nhiệm chức Đại Lý Tự Khanh chính tam phẩm.

gia đình bên vợ

“Đêm qua vương phi chịu vất vả.”

Sau khi dùng bữa sáng đơn giản, Diêu Phẩm Nhàn liền đến thư phòng của Ngụy vương. Khi nàng đến nơi, Ngụy vương vẫn đang ở thư phòng cùng Khang An, kiên nhẫn dạy con biết chữ.

Nụ cười của Khang An khiến Diêu Phẩm Nhàn sững người trong chốc lát. Nàng thật sự không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, hai cha con họ lại có thể thân thiết đến vậy.

Vì thế, chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, quan hệ giữa hai cha con đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

So với sự long trọng của Diêu gia, sự giản dị này khiến người ta có chút buồn cười.

Cùng lúc đó, hắn vỗ nhẹ lên vai Khang An, ra hiệu cho con tiếp tục luyện chữ, rồi chậm rãi đứng dậy, hướng về phía cửa.

Vậy nên, Diêu Phẩm Nhàn muốn về Diêu gia chính là để xác nhận thực hư chuyện này.

Dĩ nhiên, hành tung của Chu Hữu Bình sẽ không ai báo cho Thanh Cúc biết. Nhưng sáng sớm nay, nàng tình cờ gặp được v·ú nuôi của Thế tử. Nhân lúc trò chuyện vài câu, Thanh Cúc mới biết được rằng Thế tử đã được Vương gia dẫn đến thư phòng.

Thế nhưng, Diêu Phẩm Nhàn từ nhỏ đã được ngoại tổ mẫu và mẫu thân dạy dỗ cẩn thận, phẩm hạnh đoan chính, tài đức vẹn toàn, không chỉ có sắc đẹp mà còn hơn người ở cốt cách thanh tao. So với tỷ tỷ Diêu Phẩm Nghiên, Diêu Phẩm Nhàn càng đoan trang, dịu dàng và mang phong thái của tiểu thư khuê các.

Đến tận bây giờ, nhắc đến tỷ muội Diêu gia, ai ai cũng không tiếc lời ca ngợi nhan sắc của cả hai người.

Thanh Cúc mỉm cười đầy ẩn ý, nhìn qua có vẻ nàng còn vui mừng hơn cả Diêu Phẩm Nhàn khi biết Vương gia đã ngủ lại đây.

Biết nàng đêm qua mệt, hắn đã chủ động căn dặn mọi người không được quấy rầy để nàng có thể nghỉ ngơi.

*

Nếu không phải vì năm đó lão thái gia từng cứu mạng Ngụy vương, thì việc Diêu gia muốn gả con gái vào hoàng thất gần như là chuyện viển vông. Chưa nói đến chính phi, ngay cả một vị trí trắc phi cũng là điều khó có thể đạt được.

Diêu Phẩm Nhàn rất tò mò không biết đêm qua Vương gia có ngủ lại đây hay không, nhưng lại ngại mở miệng hỏi, nên cũng không dò xét các nô tỳ trực đêm hầu hạ.

Trẻ con vốn dĩ luôn mong muốn được cha mẹ yêu thương, đó là bản năng.

Dù uy nghiêm trước mặt tướng sĩ, nhưng khi ở nhà, đối diện với thê nhi, Ngụy vương cũng không còn giữ vẻ nghiêm nghị như ở doanh trại.

Nhạc gia (岳家) (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước đây, nàng luôn nghĩ rằng với tính cách trầm tĩnh của Khang An và sự nghiêm khắc của Vương gia, có lẽ phải mất vài ngày họ mới có thể hòa hợp.

là bàn dùng để đọc sách, viết chữ hoặc làm việc trong thư phòng. Thường xuất hiện trong văn hóa Á Đông, đặc biệt là trong các gia đình quan lại, trí thức ngày xưa.

Khi nhận được tin Ngụy vương đích thân đến thăm Diêu gia, Diêu Trọng Hòa kích động đến mức cả đêm không ngủ được. Đến ngày Ngụy vương tới, ông đã sớm dẫn theo cả gia quyến chờ đón ngoài cửa.

Bên kia, cả nhà Diêu gia đã vội vàng tiến lên đón chào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cùng lúc đó, bên tai nàng bỗng vang lên một giọng nói xa lạ nhưng cũng có chút quen thuộc: [Đinh ~ Hệ thống Nữ Phụ Cải Mệnh kích hoạt, chúc mừng chủ nhân trở thành một trong trăm người may mắn!]

Hơn nữa, Diêu gia vẫn còn người thân đang làm quan trong triều, tương lai nếu biết cách giúp đỡ lẫn nhau, giữ gìn thanh danh, tận tâm giáo dưỡng con cái, ắt hẳn còn có cơ hội thăng tiến. Huống chi, giờ đây còn có mối quan hệ với Ngụy vương phủ.

***

Có nhiều chuyện ngay cả bản thân Diêu Phẩm Nhàn còn chưa hiểu rõ, nàng cũng không tiện chia sẻ với người bên cạnh. Vì vậy, nàng tránh né câu hỏi, chỉ khẽ hỏi lại: “Ngươi có biết Vương gia hiện giờ đang ở đâu không?”

Thế nên, không cần sai người đi dò hỏi, Thanh Cúc liền trả lời ngay: “Lúc này, Vương gia hẳn vẫn còn ở thư phòng, Thế tử cũng đang ở đó. Sáng sớm nay nô tỳ gặp v·ú nuôi, thấy bà ấy không ở bên Thế tử, nên mới hỏi thăm vài câu.”

Nếu tỷ tỷ thực sự đã hòa ly, thì giấc mộng kỳ lạ kia… quyển sách thần kỳ kia… nàng có thể sẽ tin vài phần.

Năm xưa, Quý phi xem thường việc để nữ nhi Diêu gia làm con dâu, bởi Diêu gia vốn không phải là danh gia vọng tộc hay nhà quyền quý. Diêu gia xuất thân từ dòng dõi nho học, khi lão thái gia còn tại thế, ông từng giữ chức Thượng thư chính nhị phẩm.

Chuyện lớn như hòa ly, Diêu Phẩm Nghiên chắc chắn không thể không bàn bạc với người trong nhà trước.

Diêu Phẩm Nhàn tất nhiên là đẹp. Từ khi còn nhỏ, nàng đã nổi danh là tuyệt sắc khiến cả kinh thành phải kinh ngạc.

Lần này nàng muốn về Diêu phủ không chỉ đơn thuần là thăm người thân, mà còn muốn chứng thực một chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Với người phu quân này, nàng có chút yêu thích, nhưng phần nhiều vẫn là sự kính trọng xen lẫn sợ hãi.

Nàng ra hiệu cho Thanh Cúc đến chải tóc cho mình, rồi ngồi xuống trước gương đồng, lặng lẽ quan sát dung nhan phản chiếu trong đó.

Ánh mắt nàng rời khỏi con trai, rồi dừng lại trên người nam nhân trước mặt.

“Hài nhi hiểu ạ.”

Nhắc đến chuyện đêm qua ngay giữa ban ngày, Diêu Phẩm Nhàn đâu thể mặt dày như ai kia, nàng chỉ thấy xấu hổ.

Hắn không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho người mời Vương phi vào.

Diêu Phẩm Nhàn không cho rằng dáng vẻ ôn tồn bên ngoài của hắn lúc này chính là bản chất thực sự. Hắn lợi hại thế nào, nàng hiểu rõ hơn ai hết.

Nhưng giờ Vương gia đã trở về, trong phủ mọi thứ đều lấy hắn làm chủ. Vì vậy, dù có muốn về nhà, nàng cũng cần xin phép hắn trước.

Thế nhưng, trái với sự chuẩn bị hoành tráng của Diêu gia, Ngụy vương lại xuất hiện hết sức đơn giản. Chỉ là một nhà ba người ngồi trên cỗ xe ngựa bình thường nhất của vương phủ, lặng lẽ đến mà thôi.

Không đáp lại lời hắn, nàng đi thẳng vào mục đích của mình: “Thần thiếp đã lâu chưa về nhà thăm người thân, lần này muốn xin phép Vương gia cho về Diêu phủ hai ngày.”

Nghĩ đến đây, nàng vô thức siết chặt tay lại.

Chính vì lý do đó, năm xưa, dù lão phu nhân không muốn Diêu Phẩm Nghiên phải đánh cược cả cuộc đời, bà vẫn kiên quyết giữ lấy hôn sự này.

Chu Hữu Bình không hề thấy đây là chuyện khó nói, bởi vì nàng là thê tử của hắn, hắn là phu quân của nàng. Giữa phu thê, chuyện chăn gối vốn là điều hiển nhiên. Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng giọng điệu lại mang theo sự quan tâm: “Vương phi nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Hắn cầm tay con tập viết, dù Khang An viết sai cũng không trách mắng mà nhẹ nhàng chỉ ra chỗ sai, sau đó kiên nhẫn viết mẫu lại một lần nữa. Hắn còn dặn con không cần vội vàng, chỉ khi giữ tâm tĩnh lặng thì chữ viết mới có thể đẹp được.

Thấy chủ tử bỗng nhiên biến sắc, Thanh Cúc lập tức thu lại nụ cười, lo lắng hỏi: “Nương nương, người sao vậy?”

Dù không đích thân ra đón, nhưng ánh mắt hướng ra ngoài chờ đợi kia cũng được xem là một sự tôn trọng dành cho thê tử.

Chu Hữu Bình ngồi ở vị trí cao, quan sát từng biểu cảm thoáng qua trên gương mặt nàng. Lúc này, dường như hắn mới nhớ đến những gì đã xảy ra đêm qua. Ánh mắt hắn khẽ trầm xuống, ký ức về khoảnh khắc hoang đường ấy lập tức hiện lên rõ ràng.

Nhưng với Thanh Cúc – người đã theo hầu Diêu Phẩm Nhàn từ nhỏ, trong lòng nàng, chủ tử mình vẫn là đẹp nhất.

Thanh Cúc đứng phía sau, vừa thành thạo giúp chủ tử chải tóc, vừa theo ánh mắt nàng nhìn vào gương. Ngắm khuôn mặt thanh lệ thoát tục trong gương, Thanh Cúc không kìm được lòng mà thốt lên tán thưởng: “Nương nương, người thật sự rất đẹp.”

*

Nếu không phải sợ làm quá sẽ khiến Ngụy vương khó chịu, có lẽ Diêu Trọng Hòa đã cho đốt pháo mừng rồi.

Vừa mới hồi kinh, thánh thượng đã cho Vương gia nghỉ phép, nên Diêu Phẩm Nhàn biết hôm nay hắn không cần vào triều.

Vì vậy, Chu Hữu Bình gật đầu, trầm giọng nói: “Vương phi cứ chọn ngày, ta sẽ cùng nàng đưa Khang An đến thăm Diêu gia.”

Sau khi hành lễ, Ngụy vương theo Diêu Trọng Hòa vào trong, còn Diêu Phẩm Nhàn thì bị nhóm nữ quyến kéo về hậu viện.

, tức là nhà của cha mẹ vợ. Trong bối cảnh truyện, "nhạc gia" chỉ Diêu gia, tức là nhà mẹ đẻ của Diêu Phẩm Nhàn.

Thấy nàng có vẻ mệt mỏi, hắn vươn tay dắt nàng đến một góc ghế ngồi xuống trò chuyện.

Nhưng dù sao đi nữa, quan hệ giữa trượng phu và nhi tử tốt đẹp, nàng cũng cảm thấy vui mừng.

Thư phòng của Ngụy vương là nơi quan trọng, ngoài cửa dĩ nhiên có thị vệ tâm phúc canh giữ. Khi nghe thuộc hạ báo lại rằng Vương phi xin gặp, Ngụy vương tuy cúi mắt nhưng khóe mi lại khẽ động.

Giọng trẻ con trong trẻo, mềm mại, ngọt ngào khiến lòng nàng không khỏi chua xót. Tên nhóc con này ngày thường đâu có bám nàng đến vậy! (đọc tại Qidian-VP.com)

Ban đầu, Khang An còn xa lạ với phụ thân, nhưng khi nhận ra phụ thân không hề nghiêm khắc như trong tưởng tượng, đứa trẻ tự nhiên muốn gần gũi hơn.

Thứ nhất, Vương gia quả thực đã qua đêm ở đây.

Diêu Phẩm Nhàn không muốn làm phiền con học hành, nên cũng không trò chuyện thêm.

Diêu lão thái gia đã qua đời từ lâu, hiện tại chủ gia của Diêu gia chính là phụ thân của Diêu Phẩm Nhàn – Diêu Trọng Hòa.

Tuy vậy, khi nàng đang rửa mặt, Thanh Cúc đã chủ động lên tiếng: “Vương gia dậy từ sớm, còn dặn dò bọn nô tỳ không được làm phiền đến nương nương.”

Thực ra, rất lâu rồi Diêu Phẩm Nhàn không về nhà mẹ đẻ, rất nhớ nhà. Gả vào Ngụy vương phủ 5 năm, tuy nàng quản gia rất vất vả, nhưng điều duy nhất nàng cảm thấy tốt là lúc nào cũng có thể về nhà mẹ đẻ.

Diêu Phẩm Nghiên lại khác, dung mạo nàng ta có nét yêu kiều mềm mại, người cũng như tên, dáng vẻ yêu kiều động lòng người, lại đặc biệt khiến nam nhân say đắm.

nghĩa là

Vừa xuống xe ngựa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Ngụy vương khẽ nhíu mày. Nhưng hắn không nói gì, chỉ chờ thê tử và nhi tử xuống xe rồi bế con, dìu vợ cùng bước vào cửa lớn Diêu gia.

Khang An đáp lại rồi tiếp tục cúi đầu nghiêm túc luyện chữ.

Dĩ nhiên, phong thái nghiêm trang vẫn có, nhưng lúc này, hắn dành cho Khang An sự kiên nhẫn hiếm thấy.

Vốn dĩ sau đêm xuân phong, nàng được Vương gia yêu thương, sắc mặt hồng nhuận, trong lòng vui vẻ. Nhưng khi ý nghĩ kia chợt lóe lên, nụ cười trên môi nàng lập tức tắt ngấm, sắc mặt cũng trầm xuống như có mây đen phủ kín.

Diêu Phẩm Nhàn vốn định tìm cách dò hỏi tin tức, nhưng chưa kịp lên tiếng, vừa vào đến phòng khách của lão phu nhân, nàng đã được thông báo rằng tỷ tỷ Diêu Phẩm Nghiên đã hòa ly. Hiện tại, nàng ta đang trên đường hồi kinh, chỉ vài ngày nữa là sẽ đến nơi.

Thứ hai, Vương gia rất quan tâm đến Vương phi.

Hiện tại, Ngụy vương phủ đang ở thời kỳ đỉnh cao, thậm chí còn có phần lấn át cả Đông Cung. Có một cô gia quyền thế như vậy, Diêu Trọng Hòa sao có thể không trân trọng?

Trước đây, khi Vương gia không có trong phủ, mọi chuyện lớn nhỏ đều do một mình Diêu Phẩm Nhàn quyết định. Nếu muốn về nhà mẹ đẻ, nàng chỉ cần gửi một tấm thiệp báo trước.

Sau khi cả hai yên vị, thị nữ dâng trà cùng điểm tâm lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu ở quê nhà Nhuận Châu, Diêu gia đương nhiên là danh giá hiển hách. Nhưng giữa kinh thành – nơi quyền quý hội tụ, Diêu gia với chút của cải ấy cũng không có gì quá đặc biệt.

Dù mang danh gia tộc nho học, nhưng nếu ngược dòng vài thế hệ trước, Diêu gia thực chất chỉ là một gia đình vừa làm ruộng vừa theo đuổi việc học. Phải đến đời ông tổ của lão thái gia, gia tộc mới dần dần khấm khá, có địa vị và công danh.

Trong giấc mộng kỳ lạ, nàng đã thấy cuốn sách ghi lại chuyện tỷ tỷ Diêu Phẩm Nghiên sắp mang theo hòa ly thư trở về kinh thành ngay sau khi Ngụy Vương hồi kinh. Nếu nội dung trong đó là sự thật, thì bây giờ tỷ tỷ hẳn đã trên đường về.

Khang An cũng ngước mắt lên, tươi cười gọi một tiếng: “Mẫu thân!”

Nghĩ đến chuyện hoang đường và mất kiểm soát đêm qua, dù cố che giấu thế nào, hai má nàng vẫn bất giác ửng đỏ. Lần đầu tiên trong đời, một người vốn luôn khéo léo như nàng lại không biết phải mở lời ra sao.

Câu nói của Thanh Cúc tuy hàm s·ú·c nhưng ẩn chứa hai tầng ý nghĩa:

Có trời mới biết nàng mong mỏi thế nào rằng: tất cả chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên!

Chương 4: Chương 4

Giờ phút này, người đàn ông trước mặt khoác trên mình một bộ thường phục màu nhã nhặn, áo cổ tròn thẳng thớm, đã thay quân giáp. Trang phục khiến hắn trông ôn hòa hơn, nhưng khí chất lạnh lùng được tôi luyện qua nhiều năm chinh chiến vẫn không thể thay đổi chỉ vì một bộ quần áo.

Hai tỷ muội mỗi người một vẻ, khó có thể phân cao thấp.

Nhìn đứa bé ngồi ngay ngắn trước thư án*, Diêu Phẩm Nhàn mỉm cười nhắc nhở: “Phụ thân con có nét chữ rất đẹp, nếu đã sẵn lòng đích thân dạy con, con nhất định phải dụng tâm mà học.”

Nhiều năm nay, hắn bận rộn chinh chiến, chưa từng đặt chân đến Diêu gia lần nào. Bây giờ đã trở về kinh, hắn cũng nên đích thân tới thăm nhạc gia* một chuyến.

Diêu Phẩm Nhàn lập tức đứng dậy, hành lễ cảm tạ: “Đa tạ Vương gia.”

Diêu Phẩm Nhàn chưa bao giờ đánh giá thấp nhan sắc của bản thân. Thế nhưng, khi nhìn khuôn mặt mình trong gương lúc này, nàng chợt nhớ đến một câu trong quyển sách mà nàng từng đọc trong mơ: "Dù dung mạo có hoàn hảo đến đâu, cũng khó thoát khỏi kết cục bi thảm, cả đời bị nữ chính chèn ép không ngóc đầu lên nổi."

Diêu Phẩm Nhàn vừa bước vào sân đã nghe thấy tiếng Khang An vui vẻ gọi liên tục: "Phụ thân! Phụ thân!"

Diêu Phẩm Nhàn khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Trong lòng nàng không khỏi vui mừng, nhưng vốn là người trầm ổn, nàng không đến mức lộ ra sự vui mừng quá mức.

Thư án (書案)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4