Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Quá ngầu quá nguy hiểm
"Sợ cái gì."
Lúc bảy người kia bị đốt thành thây khô, bảy người còn lạiđangbàng quang cũng phải khiếp sợ nhìn Tư Mã Tiêu. Bọn họ vốn cho rằng y bị nhốt ở đây nhiều năm như thế, Tư Mã Tiêusẽsuy yếu thêm nhiều,khôngthể ngờ được y vẫn còn đáng sợ như thế, chẳng lẽ Phụng Sơn tộc cường đại đến vậy, ngay cả trận pháp mạnh mẽ và tầng tầng lớp lớp cấm chế cũng vô dụng?
Liêu Đình Nhạn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn máu chầm chậm chảy ra từ khóe miệng tổ tông, y bị thương à?
Cả tháp trung tâm trần ngập linh lực của hai người họ, với tu vi của Liêu Đình Nhạn, chỉ hơi động đậy tí thôi là toi luôn, tóm lại cứ núp sau lưng Tư Mã Tiêu là an toàn nhất, nàng chỉ có thể thu lu ở khu an toàn này chờ cuộc chiến kết thúc.
Trong tay Tư Mã Tiêu phụt lênmộtngọn lửa, ngọn lửa ấy nhoáng cái biến thànhmộtbiển lửa, nháy mắt bao trùm cả tháp trung tâm và cả bầu trờitrênđó (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng Tư Mã Tiêukhônghề có ý muốn cho họ trờiđi, ánh mắt của y lướt qua chín người còn sống, đột nhiên cườinói: "Ta còn cầnmộtngười ở lại."
Liêu Đình Nhạn: "..." Cái gì, chị, bối phận của chị cao vậy sao. Mấy người tu tiên sống lâu quá, chẳng đếm hết được thứ bậc, thế hệ rất khó hiểurõđược.
Tư Mã Tiêu giơ tay lên, quệt vết máu bên miệngđi, cười bất cần nhìn nữ tử áo trắng đối diện: “Năm ấy ta gần như g·i·ế·t sạch trưởng lão và cung chủ ở Canh Thần Tiên phủ,hiệngiờ chỉ mình ngươi mà cũng dám g·i·ế·t ta, đúng là nằm mơnóimộng.” Trong lờinóicủa y hoàn toàn bỏ qua mấy emgáikhôngchịu nổimộtchiêu nằm góc kia.
Liêu Đình Nhạn: Ể?
Lời còn chưa dứt, thi thể của nữ tử áo trắng trong tháp cũng bay ra, chín thi thể phân bố ra các trong trung tâm tháp. Chín người này, vừa lúc có huyết mạch của Bát đại cung chủ và chưởng môn năm trăm năm trước. Năm ấy, chính các tổ tông này bày ra đại trận vây khốn ở trong đây.
Dù nàngđãđeo nút bịt tai lên, vẫn còn nghe được câu trăn trối của chịgáiđằng xa: "Đây là ngươiđangnối giáo cho giặc, sớm hay muộn rồisẽphải thấy hối hận —— "
Liêu Đình Nhạn đeo nút bịt tai lên. Nàngsẽkhônglàm theo lời nàng kia, bởi vì nàng chỉ làmộtngười đứng xem vô tội mà thôi, nàngkhôngmuốn tham dự vào tranh đấu của thế giới này. Còn nữa, cuộc đời nàng hơn hai mươi năm rồi, đừngnóigiết người, gà cònkhôngdám g·i·ế·t.nóimấy câu thôi màđãmuốn nàngđigiết người, chịu thôi,mộtcông dân tuân theo pháp luật hai mấy năm theokhôngnổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Nữ tử áo trắng khó khăn bò dậy, nàng lấymộtbình ngọc trong tay áo ra, nuốtmộtviên đan trong đó, thân thể nhanh chóng khôi phục lại, thậm chí còn nguy hiểm hơn trước đó mấy phần, nàng còn rút ramộtthanh trường kiếm trắng sáng.
Nữ tử áo trắng ho khùng khục, khàn giọng hô to: "Ngươi làm cái gì thế, nhanh lên! Mau g·i·ế·t gãđi! Gã là ma đầu, hôm nay gãkhôngchết, tương laisẽcàng nhiều người đổ máu hơn thôi!"
Đêm nay là trăng non, những kẻ biết được bí mật của Tư Mã thị như họ, lặng lẽ xâm nhập vào nơi này,đãtheo dõi rất lâu rồi. Nữ tử áo trắng mới nãy cũng chỉ là con tốt mà thôi. Mãi đến vừa rồi, vẫn còn rất nhiều người do dự, nhưng trong số họ cómộtngười có thù diệt thân với Tư Mã Tiêu, vậy nên vội vã ra tay. Ai ngờ dáng vẻ yếu ớt kia Tư Mã Tiêu giả vờ, trái lại họ lại bị vạ ngược, giờ thân hãm biển lửa. Mấy người kháckhôngkhỏi thầm mắng kia hấp tấp kia.
Ghê.
Liêu Đình Nhạn nhìn Tư Mã Tiêu thờ ơ ngồi kia.nóirathìngại,thậtra mới nãy nhìn y chảy máu, nàng cũng hơi muốn lấy sen ra hứng máu, để xem ăn vào thanh exp có nhảy vọtthậtkhông.
Mười mấy người ở đây,trênmặtthìkhó coi, trong lòng cũng rất chột dạ.nóithật, bọn họ cũng chẳng gắn bó gì, trong lòng ai cũng có suy tính riêng. Canh Thần Tiên phủđãtồn tại nhiều năm như vậy, thế lực cũng lớn đến thế, dù chỉ làmộtmạchnhỏbé thôi cũngđãkhác biệt rồi,nóichi cả cái Canh Thần Tiên phủ này. Đối với Tư Mã Tiêu, ai cũng có những ý định rất riêng.
Liêu Đình Nhạn giựt giựt tóc, nhận ratrênchiến trường chr có mình là còn nguyên vẹn. Nàng bò đên bên kia giường rồi đứng dậy, thử hỏi ông chủ: "Sư tổ? Ngài còn ổnkhông?"
Bọn họ đánh nhau cũngkhônglâu, rất nhanh, saumộttiếng nổ ầm, nữ tử áo trắng cả người đẫm mau b*n r* xa, chỉ còn thoi thóp. Mà Tư Mã Tiêu c*̃ngkhôngkhá hơn làm mấy, y lùi lại ba bước, ngã xuống giường của Liêu Đình Nhạn. Cụp mắt, hít thở khó nhọc, máu tươi bên miệng càng tuôn ra nhiều hơn.
"Chỉ cần ngươi giếthắn, về sau Nguyệt Chi cung tasẽlà chỗ dựa của ngươi. Tài nguyên hay địa vị, ngươi cần làsẽcó." Nữ tử cốnói: "Ngươi đừng sợ, giờ ngươi ăn Phụng Sơn huyết ngưng hoa cùng với máu của Tư Mã Tiêu, lập tức ngươisẽsở hữu tu vi vô cùng thâm hậu, cộng thêm Nguyệt Hoa kiếm của ta nữa. Đến lúc ấy xẻ ngực gã ra, lấy trái tim, bỏ vào hồ nước bên kia, gãsẽchết."
"Liêu Đình Nhạn."
"Tađãnhịn mấy cái phong ấn chướng mắt này rất lâu rồi." Tư Mã Tiêunóixong, chín bộ thi thể nhanh chóng rơi xuống các vị trí đặc biệt, nháy mắt đất rung núi chuyển, những xiềng xích khổng lồ rầm rầm va vào nhau, thi nhau đứt gãy, đồ ầm xuống cung điện bên dưới, biến cả cái cung điện này thành phế tích.
Liêu Đình Nhạn: "Đệt?!"
"Từ Tàng đạo quân, đây chỉ làmộthiểu lầm mà thôi, chúng takhôngcó ác ý."mộtnam tử cao gầy đứng ra: "Chí ít Thiên Chi cung chúng ta cũngkhôngcó ý bất kính với ngài."
Liêu Đình Nhạn: "..." Đến bây giờ còn kéo được cừu hận,khônghổ là tổ tông bội phục bội phục. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tác giả:
Tư Mã Tiêu thoải mái mà nhìn tràng cảnh trước mắt, pháthiệngian tế Ma vực kì là trong tay mìnhđãbị dọa cho ngu người. Y thoải mái nâng cằm nàng lên, hỏi: "Nhìn mấy kẻ nàyđi, ai trong lũ ấy cũng đều là những đại năng khiến mọi người e sợ, nhưng giờ bộ dáng bọn chúng buồn cười chưa kìa, cảm nghĩ của ngươi bây giờ là gì?"
Tư Mã Tiêu: "..."
"Từ Tàng đạo quân, những kẻ nàyđãbất kính với đạo quân, nên phải chịu trừng phạt. Sau khi chúng ta trở vềsẽxử lý hậu nhân của chúng.” Người lên tiếng càng thêm phần cẩn trọng.
Tư Mã Tiêu nhưđãđến giới hạn, trước thế công ấy, y hộc ramộtngụm máu. Thậm chí y còn đứng dậy, nét mắt cũng nghiêm túc hơn.
Bên trong những tiếng tri hô đầy kinh ngạc, Liêu Đình Nhạn nghe thấy Tư Mã Tiêu cười khẽ, là cái kiểu cười vô cùng sung sướng.
Nàng do dự vươn tay về phía y, cố sức ôm y lên giường, thuận tay đắp cả chăn.
Liêu Đình Nhạnkhôngđồng tình. Thế giới này chẳng liên quan gì đến nàng, mấy người này cũng chẳng có quan hệ gì với nàng. Chịgáiđằng kia nàngkhôngthân cũng chẳng quen, nàngsẽkhôngnghe theo nàng ta, Tư Mã Tiêu với nàngkhôngthùkhôngoán, nàng c*̃ngsẽkhônggiết y, đạo lý này đơn giản vậy thôi.
Ngọn lửa này khác với hỏa diễm của y, nhưng mà mấy kẻ có tu vi cao ngất này cũngkhôngdám bất cẩn. Cho dù bây giờ có vẻ là họđangbao vây Tư Mã Tiêu,thậtrasựthậtlà họđangbị biển lửa của Tư Mã Tiêu ngăn trở.
Chương 10: Quá ngầu quá nguy hiểm
Liêu Đình Nhạn nhìn thấy bầu trờihiệnra mấy chục bóng người, những bóng người này có nam có nữ, trẻ có già có. Ai trông cũng rất nguy hiểm, họđangbao vậy Tư Mã Tiêu. Tuynóibọn họ người đông thế mạnh, Tư Mã Tiêu chỉ cómộtngười, nhưng Liêu Đình Nhạn pháthiệnbọn họ ai trông cũng rất căng thẳng.
"Con cảm thấy giờ phút này phải có mấy thánh dược chữa thương xuấthiệnmới phải." Liêu Đình Nhạnnói.
"Đây là kiếm của sư phụ ta, Nguyệt Hoa truyền thừa của Nguyệt Chi cung. Hôm nay ta với ngươikhôngchếtkhôngngừng." Nữ tử áo trắng mỗi chữ mỗi câu, cừu hận trong ánh mắt càng sâu thêm. Trông y như nữ chínhđangchuẩn bị đại chiến với boss, nàng thâm trầmnói: "Tộc Phụng Sơn Tư Mã gia mục nát các ngươi, sớmđãnên tuyệt diệt."
Tư Mã Tiêu mới nãy cònđanghấp hối sắp c·h·ế·t giờđãkhác hẳn, y lơ lửng ngoài tháp trung tâm, nàng xem lực cánh tayđangôm mình, vẻ yếu ớt vừa nãy trăm phần trăm là giả. Liêu Đình Nhạn cứng mặt ôm eo Tư Mã Tiêu, cầu mongkhôngbị rơi xuống,hiệngiờ dưới chân nàngđanglàkhôngkhí đấy.
Liêu Đình Nhạnkhôngkìm được víu chặt lấy eo Tư Mã Tiêu, sắp bị rơi vàomộtcuộc chiến, nàng thấy hoảngthậtsự. Đây có phải phần diễn của nàng đâu, tổ tông cứ cue nàng ra làm gì, áp lực quá lớn.
Liêu Đình Nhạn nghe thấy xiềng xích khồng lồđangxầm xập ở ngoài, còn cả ngọc bài lơ lửng cũng ong ong rung động, cả tòa tháp trung tâm đều hơi chấn động. Thế công của nữ tử càng thêm quyết liệt, đấu pháp vô cùng liều mạng, cái tư thái điên cuồng ấy chỉ khiến kẻ khác liên tưởng đến bốn chữ “đồng quy vu tận”.
Có người động lòng, ánh mắt lóe lên, c*̃ng có người cúi đầu lùi lại, tỏ vẻkhôngmuốn tham dự. Phải đếnmộtnửa người lùi bước, bọn họ ai cũng từng thấy bộ dạng phát cuồng của Tư Mã Tiêu năm trăm năm trước, lòng còn sợ hãi,khôngdám hành động thiếu suy nghĩ. Số còn lạithìdo tham vọng và hận thù, hoặc đơn giản chỉ là lập trường khác biệt, nên vẫn lựa chọn ra tay với Tư Mã Tiêu.
Tầm mắt của Tư Mã Tiêu phóng tớimộtlão giả khí chất hung hiểm: "Ngươi là rác rưởi ở cung nào đấy, bị bọn ngươi nhốt năm trăm năm rồi, ta chẳng nhớrõnữa."
Nụ cười vô nhân tính của Tư Mã Tiêu cứng lại, ngỡ là mìnhđangnghe nhầm.
Nữ tử áo trắng: "..."
Tư Mã Tiêu hộcmộtngụm máu cho nàng xem, yếu ớtnói: "Ngươi nghĩ sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Móc treo cá muối lạimộtlần nữa hô hào khẩu hiệu “Ta muốn c·h·ế·t”!
Con mắt của nữ tử sáng lên đầy cuồng loạn: "Tư Mã Tiêuđãkhôngcó sức phản kháng nữa rồi, ngươi g·i·ế·t gã nhanh!"
Liêu Đình Nhạn: "Là vầy hả?"
Liêu Đình Nhạn: "Lão nhân gia, ngài vẫn ổn chứ?" Nếu ông chỉ có vấn đề gì, nàng vẫn phải suy tính lốiđiriêng cho mình thôi.
Liêu Đình Nhạn: "Eo của ngài bé ghê." BUFFnóithậtlại muốn g·i·ế·t ta, cái hàng này cứ động tí là dùng BUFFnóithậtlàm gì!
Tư Mã Tiêu mở mắt, cười cười, nhìn nàng chằm chằm, lẳng lặngnóimộtcâu —— "Mau g·i·ế·t tađinào "
Người gọi nàngkhôngphải sư tổ, là nữ tử áo trắngđanghấp hối đằng kia, nàng tanói: "Ta biết ngươi là đệ tử của Thanh Cốc thiên, sư phụ của ngươi phải gọi ta là sư thúc tổ."
Xem ra, đây là hai nhóm emgáibối cảnh khác biệt hoàn toàn.
Trải quamộtloạt chuyện, mặt mũi Liêu Đình Nhạn đầy đờ đẫ, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy —— eo của tổ tôngnhỏquáđi.
Liêu Đình Nhạn: "...?" Tổ tông nàyđangnóicái gì vậy? Thấy khó chịu à? Y nằm đó bị cấn eo, nhìn trôngkhôngthoải máithật.
So với mấy người như gặp đại địch, Tư Mã Tiêu lẻ loimộtmình lại rất thảnh thơi. Liêu Đình Nhạn tự động coi mình là đồ trang sức, im lặng bị treo. Trong cái tình cảnh này, dù có bị thiểu năngđichăng nữa nàng cũng phải hiểu, nơi này đêm nay làmộtchiến trường vô cùng nguy hiểm, nếu như vừa nãy tổ tôngkhôngbảo vệ nàng, giờ nàngđãchết ngắc rồi.
Tình cảnh tiếp theođãcho Liêu Đình Nhạn thấy cái gì gọi là quá ngầu quá nguy hiểm. Tư Mã Tiêu, dùng sứcmộtngười, đánh c·h·ế·t mấy đại lão máu mặt trong Canh Thần Tiên phủ. Việc này khiến Liêu Đình Nhạn nhận ra, tràng cảnh vừa nãy với nữ tử áo trắng trong tháp là yđangdiễn. Qủa đúng là diễn tinh, y rảnh rang quá à? Lại còn hộc máu nữa chứ, nhìn trông y nhưthật, nếu lúc đó nàng nghe lời chịgáikia, đoán chừng giờ cũngđãthành nắm tro rồi.
Nàng ta có vẻđãtắt thở, cả tầng này im lặng lại. Liêu Đình Nhạn ngồi ở mép giường, ngó ngó ông chủđãđược mình khiêng lên giường. Yđangdùng biểu tình kì quái, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Liêu Đình Nhạn vô thức ngẩng đầu, nhận ra mấy lời này là sư tổnóivới nàng. Người này cúi đầu liếc nàngmộtcái, "Takhôngmuốn ngươi c·h·ế·t, ngươikhôngchết được. Chẳng phải tađãnóirồi à, dù ta có suy yếu đến thế này, bọn chúng vẫn quá yếu."
Người mở miệng đầu tiên bỗng hét thảm, biến thànhmộthỏa nhân,khôngcó đường phản kháng. Sắc mặt những kẻ còn lại đều rất khó coi,mộtlão giả tướng mạo hàm hậu đột nhiên trừng mắt, khẽ hô: "khôngđược! Chẳng lẽ là..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn tình hình có vẻ bất ônthật, có vẻ y còn chẳng cựa quậy được, chỉ có thể nằm liệt ở đó, ngay cảnóichuyện thôi cũng khó khăn.
Lão đầu tức đến méo mặt,rõràng lão là kẻ ra tay ban nãy, giờ lão vẫn hận thù trừng Tư Mã Tiêu, nhưng lạikhôngcó ý tiếp lời y, mà là nhìn về phía những người khác, kích động hô: "Các ngươi đừng bị y đánh lừa,rõlà yđãthể suy sức yếu rồi, đêm nay chỉ cần chúng ta liên thủ là có thể giải quyết được y! Nếu giờkhônggiết, ngày sau chúng takhôngkẻ nào trốn được đâu!"
Có người vì mối hận năm trăm năm trước, muốn g**t ch*t Tư Mã Tiêu; có kẻ lại thèmnhỏdãi máu thịt của tộc nhân Phụng Sơn tộc, muốn đượcmộtchén canh; còn có ngườithìmuốn Canh Thần Tiên phủ được kéo dài như trước, lại kiêng kị tu vi của Tư Mã Tiêu nên hi vọng có thể khống chế được y.
Chỉ trong chớp mắt đây thôi, nàng nhìn thấy trong mắt Tư Mã Tiêu lóe sáng, bỗng nhiên, nàng bịmộtcánh tay kéo xuống, đụng vào ngực Tư Mã Tiêu. Tiếp theo, nàng thấy hoa mắt, khi mở mắt ra, nàngđangbị Tư Mã Tiêu ôm lơ lửng ngoài cửa sổ, mà nơi bọn họ vừa nằm, cả giường lẫn tường đều đổ vỡ hết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.