Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Phu nhân, chào ngài!
Sư Nhạn thực nhanh ngủ rồi, nàng ngủ say, Tư Mã Tiêuđivào bên nàng, ngồi ởtrêngiường, nâng cổ chân nàng lên, khóamộtcái vòng chân vào.
Sư Nhạn: Cái gì gọi là chỉ có chừng này Xíchanhquả. Ở Yên Chi đài trong Hạc Tiên Thành là loại trường hợp tiêu phí cao, siêu nhiều ma thạch mới có thể muamộtđĩanhỏ,mộtđĩanhỏbất quá chỉ có chín trái cây nhonhỏ,hiệntại các ngươi dùng sọt để đựng a!
Đông thành lại khác, thời tiết Đông thành hàng năm giá lạnh và khô ráo, ngoài thành đồi núi liên miên trùng điệp cùng với núi rừng đều làmộtmảnh trắng xóa. Nhưng trắng đókhôngphải tuyết, mà làmộtloại đá đặc thù màu trắng.
Muốn để bọn họnói, vài toà thành phía nam kia sớm nên đánh hạ rồi, nhưng ma chủ bọn họ này đôngmộtbúa, tâymộtgậykhôngbiếtđangđánh cái gì, bọn họ cấp dưới cho dù vội muốn c·h·ế·t cũngkhôngdám hỏi,hiệntại rốt cuộc chờ đượcmộtcâu chắc chắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng nằmtrênđó, cảm thấy phi thường thích ý, thở phàonhẹnhõm. Quá thích hợp, cảm giác như là vừa lúc nhắm trúngmộtcái khe lõm, có thể rơi vào toàn bộ.
“Trong thành tạm thời chỉ có chừng này.” Ma tướng đó còn rất thấp thỏm, sợ Tư Mã Tiêu ngồi ởmộtbên, mặt vô biểu tình,khônghài lòng năng lực làm việc củahắn.
Sư Nhạn thầm nghĩ, mẹanh, đâykhôngphảianhphân phó sao?
“Phu nhân, ma chủ phân phó đưa chút đồ ăn cho ngài, ngài còn muốn ăn cái gì, cứ việc phân phó.” Ma tướng râu dài thựckhôngthích ứng thân phận quản gia của mình,mộtcâunóiquákhôngthuận.
Cung điện bài trí sửa sang lại xong, kế tiếp là có người đưa đồ ăn. Vẫn là những ma tướng đó, đôi tay bọn họ cầm đao dùng kiếm để chém người, giờ bưng thức ăn đưa lên.
Sư Nhạn: “khôngmuốn,thậtsự.”
Cuồng vọng nhưhắn, tu vi cao tuyệt nhưhắn, làm sao lại suy xét “Nếu có vạn nhất”.
hắnlàm cho Liêu Đình Nhạn cái pháp bảo phòng ngự,nóicho nàng dù để người ta đánhmộtbuổi sáng cũngsẽkhôngphá được, đủ để bảo hộ tính mạng nàng. Nhưnghắnchưa từng suy xét, nếu lực lượng của chínhhắnthìlập tức có thể phá tan phòng ngự —— bởi vì căn bảnhắnkhôngnghĩ tới mìnhsẽtổn thương Liêu Đình Nhạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
khôngchỉ có người đưa giường, kế tiếp còn có người nối liềnkhôngdứt đưamộtđống lớn đồ vật vào, cái gì bình phong, ghế ngồi cùng với ngăn tủ, trường kỷ linh tinh,trênmặt đất cũng trải kín thảm hoa văn cẩm tú. Thực nhanhđãbố trí chỗ xong cung điện nơi này thànhmộtcăn phòng tân hôn.
“Sẹo của ta đâu?” Bởi vì quá kinh ngạc, theo bản năng nàng ngơ ngác quay đầu hỏi Tư Mã Tiêu.
Tư Mã Tiêu nhìn nàng, trong mắt bỗng nhiên lộ ra ủ dột, như là nghĩ đến cái gì rất khó tiếp thu,hắngiơ tay ôm Liêu Đình Nhạn, ngón cáinhẹcọ lên mặt nàng, chỗ vốn dĩ cómộtvết sẹo đó.
Tư Mã Tiêu lại đột nhiên cườimộtcái, cào cào mặt nàng, “Vẫn là như vậy, thích gạt ta.”
Nhưng mà mấy năm nay,hắntìm Liêu Đình Nhạnkhôngđược, rốt cuộc chậm rãi hiểu ra, tử vongkhôngphải bản thân nó đáng sợ, mà là ly biệt nó mang đến.
Chính là lấy kiêu ngạo củahắn,hắncũngkhôngcó khả năng thừa nhận mìnhsẽsợ hãi cái gì, chỉ có vẻ càng hỉ nộ vô thường hơn mà thôi.
Nhưngtrênthực tế, chính lực lượng củahắn, còn có lực lượng của Tư Mãthìlàm nàng gặpmộtlần tai nạn.
(Đông đây là mùa đông,khôngphải phía đông)
“Ta muốn ăn Xíchanhquả.” Nàng trịnh trọngnói.
Thái độ này biến đổi quá nhanh, có thể thấy được bị Tư Mã Tiêu dạy dỗkhôngít.
Nàng ăn Xíchanhquả mình vẫn luôn muốn ăn, lại nếm nếm đồ ăn khác, cảm thấy chư vị Đông thành có khẩu vịthậtsựph*ng đ*ng. Ma Vực có truyền thống chỉ băm, chặt, xào, hầm loạn xạ, trừ phối liệu bất đồng, phương thức nấu nướng giống nhau như đúc,khônghề có sáng tạo gì. Ở Ma Vực, chỉ có tương vịt nhập khẩu từ Tu Chân giới còn cómộtchút tư vị.
Sư Nhạnđãquen cái sẹo này tồn tại, ngẫu nhiên nàng soi gương, dùng tay che khuất vết sẹo,sẽkinh ngạc cảm thán với nhan giá trị của thân thể này, nhưng cái sẹo đó tồn tại cũng hoàn toànkhônglàm nàng cảm thấy khó chịu, chỉ lúc ngẫu nhiên nhìn thấy nàngsẽmạc danh cảm thấy có chút nôn nóng,thậtgiống như nằm mơ, mơ thấy muốnđiđâu đó dự thi,trênđường gặp chuyệnkhôngđến kịp, cảm thấy uể oải lúc này lại thi rớt rồi.
Sư Nhạn: vì cái gì ngươi phải dùng loại ngữ khí vợ chồng tân hôn cùng nhau trang hoàng phòng ởđangdò hỏi ý kiến đối phương đểnóichuyện với ta?
Xíchanhquả làmộtloại linh quả đặc sản của Ma Vực, chỉ ở có thể gieo trồng ở vài toà thành phía nam xa nhất Ma Vực, phi thường trân quý, lớn bằng ngón cái, có chút giốnganhđào. Hơn nữa linh quả này kiều quý, sinh trưởngkhôngdễ, vận chuyểnkhôngdễ, đến nơi nào giá cũng đều rất cao.
Tư Mã Tiêu ngồi ở bên cửa sổ sau bình phong,khôngchút nào ngoài ý muốn thấy Sư Nhạn chọn trường kỷ. Đó là vừa rồihắnlàm loạn lên, còn ném mấy cái ôm gối vào, Liêu Đình Nhạn trước kia thích nằm ở chỗ như thế này, nhìn thấy là muôn nằm.
Thựcrõràng, quần ma này tự mình cũngkhôngquen, lần đầu tiên làm loại chuyện này,mộtđám kì cục giống đạicônương lần đầu tiên lên kiệu hoa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông trời a, nàng rốt cuộc cầm cái kịch bản cẩu huyết thế thân thế gả gì? Mấy ngày hôm trước vẫn làmộtbảo an ở Yên Chi đài, hôm nay lại phải trở thành phu nhân của ma chủ hung tàn, nhân sinh trải qua cũngkhôngtránh khỏi quá lên xuống nhấp nhô.
Sư Nhạn: “A?” Ta oan uổng, takhôngcó a! Ta làm cái gì chọc ngươi cười?
Dựa theo thói quen dĩ vãng, nàng ăn xong là muốn tìmmộtchỗ nghỉ ngơi, trước kia làtrêntán cây to ở hậu hoa viên Yên Chi đài, hoặc là dưới bóng câytrênnóc nhà Sư gia, tới nơi này…… ngủ ở chỗ nào? (đọc tại Qidian-VP.com)
Sư Nhạn nhìn mà có chút đau mắt, cảm giác mười phần ma huyễn, cái tình cảnh này nếu giải thích thông tụcthìchính là hoàng đế bắt các đại thần văn võ bá quan tâm phúc đến làm cung nữ thái giám.khôngbiết nênnóihoàng đế thao tác này quá tao hay là bức cách quá cao.
Từ lúc vào cấm cung này, nàngkhôngthểđira ngoài. Cấm cung của Tư Mã Tiêu phi thường rộng lớn, lại trống vắng, trừmộtTư Mã Tiêu mặc hắc y cùng vớimộtĐại Hắc Xà du đãng nơi nơi, cũng chỉ còn lại nàng vừa mới tới, đến thị nữ cònkhôngcó.
khôngbiết khi nàohắncao hứng, vì sao lại bắt đầu nổi cáu. Cũngkhôngbiếtnóicái gìhắnmới có thể cao hứng,nóicái gìhắnsẽtức giận. Tóm lại, chính là cân nhắckhôngra.
Sư Nhạn nhớrõma tướng này, đây là vị chủ tướng mang binhđitấn công Hạc Tiên Thành. Lúc trước ởtrênđường nhìnhắnuy phong lẫm lẫm đứng ởtrênngười kỵ thú, vung tay lên chính là muôn vàn ma tu dữ tợn đều xuấthiện, nàng còn cảm thấy đại lão này nhìn qua là loại hình hung tàn, cuồng tiếu băm thi thể, đại đaotrêntay càng phủ kín sát khí.hiệntại thế nào,hắncười như là lão công công bên người Thái Hậu.
Sư Nhạn cũngkhôngquá quen thân phận mới là phu nhân của mình, bất quá hỏi nàng có muốn ăn gì haykhông, vậy nàng liền có chuyện đểnói. Quảnhắnrốt cuộc là cốt truyện gì, dân dĩ thực vi thiên!
“Xích Lao, Quái Xa, Cửu Phong ba thành,điđánh hạ cho ta.” Tư Mã Tiêu đột nhiên mở miệngnóimộtcâu.
Tư Mã Tiêu lại sờ sờmộtkhốitrênmặt nàng, bỗng nhiên đứng dậy, trực tiếpđira ngoài.
Sư Nhạn cảm thấy, lấy ấn tượng của nàng khi nhìn thấy đầy đủ khuôn mặt Tư Mã Tiêu lần đầu tiên mànói, vị này hẳnkhôngphải nhân vật thận trọng như phát, cũngsẽkhôngchiếu cố người khác. Cho nên nàng ở cấm cung muốn cái gì cũngkhôngcó này, chỉ sợsẽphải chịu tội. Phỏng chừng là ănkhôngngon, ngủkhôngtốt. Nhưng cũngkhôngcó cách nào, nàng coi như mình bị bắtđingồi tù.
Sau nữa trong quá trình tìm kiếm Liêu Đình Nhạn,hắnnghĩ, còn có phương pháp gửi hồn đầu thai, dù ngườithậtsựđãchết,hắncũng có thể làm nàng sống lại, hết thảy đềusẽkhôngthay đổi.
Trong thành nhiều người lấy loại đá này xây nhà cửa, bởi vậy toàn bộ Đông thành nhìn qua chính là tòa thành trắng như tuyết, cũng vì thế mới có cái danh hào Đông thành này.
Đâythậtsựso với quả vải của Dương Quý Phi còn khoa trương hơn.
Nàng cảm thấy chỗtrênmặt bịhắns* s**ng ngứa lên, cũng duỗi tay cào.
Nàng tránh ra sau, Tư Mã Tiêu liền giữ cái ót nàng, kéo nàng trở về,hắnnhìn chằm chằm mặt nàng. Sẹokhôngcó, còn cómộtchút hồng nhàn nhạt, đại khái thực nhanhsẽkhôi phục như ban đầu, tựa như nàng cũngsẽkhôi phục như lúc ban đầu.
Nàngnóiramộtcâu, bất quámộtlát, mấy cái tướngđãđưa lênmộtsọt to Xíchanhquả.
Nhưnghắnquá tự tin vào chính mình, cảm thấy Sư Thiên Lũkhôngthể tìm được tung tích của mình,hắngiấu Liêu Đình Nhạn rất chắc chắn, lại cảm thấy lúc ấy mình ở trong phủ làm ra động tĩnh lớn như vậy, cũng đủ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt. Liêu Đình Nhạn ở Phong Hoa Thành, đương nhiênsẽkhôngcó bất kì kẻ nào chú ý tới nàng, căn bản nàngsẽkhôngcó nguy hiểm.
Sư Nhạn vì bị ngón tayhắnhơi lạnh cọ vào mà phía sau lưng tê rần, da đầu căng thẳng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là bộ tịch làm ma chủ phải có sao?nóithực ra lúc trước nàng còn tưởng rằng hẳn phải có đãi ngộ hoàng đế, bên cạnh có cả đống người hầu hạ.
Sư Nhạn: “……”khôngphải vì ta chứ?
Bất quá cũng may dù chọchắntức giận,hắncũngkhôngđổ cục tức lên người nàng. Chỉ dùngmộtloại biểu tình ‘hiệntại nàng sinh bệnh, takhôngso đo với nàng, nàng chờ tađihết giận lại trở vềnóichuyện’ mà nhìn nàng.
Sư Nhạn chần chờ vào trong điện, pháthiệntrong phòngkhôngcó ai, có hai nơi có thể ngủ,mộtcái giường lớn,mộtcái trường kỷ.
hắntừnhỏchính là độc thânmộtmình, ngày tháng quá lâu, cũngkhôngsuy xét người khác, đối với Liêu Đình Nhạn cũngđãdùng hết toàn bộ cẩn thận.
Tư Mã Tiêu vốnkhôngđể ý đến sinh mệnh, huống chi trong tay còn có phương pháp khiến người sống lại, càngsẽkhôngcó bất kì kính sợ đối với tử vong.
Chương 57: Phu nhân, chào ngài!
Ngón tay Tư Mã Tiêu vỗ về mặt nàng nặng hơn,nói: “khôngđược chọc ta cười.”
Sư Nhạn:khôngdámnóilời nào.jpg
Sư Nhạn:hiệntại trongkhôngkhí giống như cómộtloại đau đớn kịch liệt kỳ quái!khôngxong, nhìn vẻ mặt củahắnhình như là lâm vào hồi ức gì đókhôngtốt, bây giờ hai người đối diện như vậy, dựa theo tình hình chung mànói, kế tiếp khẳng định là muốn hôn, này, nàngkhôngdám đâu!
Sau đó lập tứcđãbị vả mặt.
Cho nênnóicái gì cũng phải mắt thấy mới làthật, tựa như lúc trước còn chưa nhìn thấy Tư Mã Tiêu, nàng cũngkhôngdám tin tưởng Tư Mã Tiêu có hung danh bên ngoài này kỳthậtlà nam nhân giống như mèo điên.
Nhưng trước mặt cómộtđống lớn đồ ăn, siêu tuyệt,khôngcần lãng phí thời gian nữa.
Sư Nhạn: Đừng đừng đừng, cũngkhôngphải là ta làm, tathậtkhônglừa lão nhân gia ngài, lá gan của ta nào dám đâu.
Chúng ma tướng nghe vậy, thoáng chốc tinh thần phấn chấn. Người Ma Vực hiếu chiến thích g·i·ế·t chóc, đó tuyệt đốikhôngphảinóichơi, đối với bọn họ mànói, tranh đoạt địa bàn và tài nguyên, tận tình hưởng thụ sinh hoạt, chính là việc quan trọng nhất. Hơn nữa những ma tướng phụ thuộc vào Tư Mã Tiêu phần lớn có lý tưởng vĩ đại kiến công lập nghiệp, thống nhất Ma Vực, chỉ chờ Tư Mã Tiêu dẫn bọnhắnđithựchiện.
Tư Mã Tiêukhôngquá muốn nhớ lạimộtngày vào mười năm trước.
Sư Nhạn cảm thán: Ngươikhôngbiếtmộtcon mèo vì cái gì đột nhiên chạy tới cọ tay ngươi, cũngkhôngbiết vì cái gì nó lại đột nhiên quay đầu rờiđi.
Lúc trước ở Hạc Tiên Thành, ngẫu nhiên nàng có nghe thấy người tanóivề Đông thành cùng với Tư Mã Tiêu, nhưng khi đó nàng chỉ coi như nhàn thoại, cũngkhôngtìm hiểuthậtgiả. Kỳthậtnhững ngườinóichuyện đó phần lớn chưa từng tới Đông thành mà chỉ nghe nhầm đồn bậy. Ở trong miệng bọn họ, Đông thành xácthậtlàmộttòa thành bị tuyết bao trùm.
Kết quả, nàng cũngkhôngbiết thế nào, vết sẹo này lại đột nhiên biến mất, là sau khi nàng ngủ, Tư Mã Tiêu chữa khỏi cho nàng sao?
“…… Ừ, còn tạm được.” Sư Nhạn chần chờnói. Ít nhất là so với lúc trước càng giống nơi cho người ở.
KỳthậtSư Nhạn cảm thấyhắnnhư vậy còn quá thú vị.
Sư Nhạn ở chỗ này não bổ kịch bản thế thân, não bổ nửa ngày. Còn suy nghĩthậtlâu, nên đào hôn như thế nào, hoặc lànóinên trốn tránh đêm tân hôn như thế nào. Kết quả Tư Mã Tiêu trở về nhìn thấymộtphòng đỏ rực, so với nàng còn ghét bỏ hơn, mày nhăn lại hỏi nàng: “Đây đều là cái lung tung rối loạn gì, ai làm?”
Sư Nhạn nhìn hết thảy mà có chút đau đầu, chẳng lẽ Tư Mã Tiêu muốn cùng nàng kết hôn ở chỗ này?
Còn có phu nhân là cái quỷ gì?!
Ma Vực bất đồng với ngoại giới,khôngcó linh lực nồng đậm, cũngkhôngcó bốn mùa phân biệtrõràng. Nơi chốn đều khô hanh, làm người ta có loại phiền muộn khónói.
Sư Nhạn đứng ở phía trướcmộtcánh cửa sổ cấm cung nhìn ra xa bên ngoài, mới thấyrõràng bộ d*ng ch*n chính của Đông thành này. Trắng thuần khiết kéo dài đến chân trời, nhìn quakhôngquá phù hợp cùng cái địa danh Ma Vực này. Nàng bị Đại Hắc Xà ngậm tới đây,trênđường cũngkhôngbiết là say xe hay choáng rắn, cái gì cũngkhôngnhìn thấyrõràng.
…… Chờđã?
Đầu tiên cómộtđám ma tướng nơm nớp lo sợ nâng vàomộtcái giường siêu cấp to.trêngiường tràn đầy đồ dùng chỉnh chỉnh tề tề. Đệm giường, chăn gấm, gối ômkhôngthiếu thứ gì. Sư Nhạn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chữ hỉ đỏ rực phíatrên, đương nhiên những ma tướng đó biểu tình cũngkhôngthể tốt chỗ nào.
Tư Mã Tiêu quay đầu hỏi Sư Nhạn: “Nàng cảm thấy thế nào?”
Vết sẹo này từ lúc nàngđivào thế giới nàyđãcó, lão cha và lão ca Sư gia đềunóilà Tư Mã Tiêu đốt, linh hỏa củahắnđặc thù, gây ra vết thương dùng các phương pháp đềukhôngthể xử lý, cho nên chỉ có thể vẫn luôn để đấy. Nếukhông,mộtvết sẹo như vậy, với nhân sĩ tu tiên xem ra là thực dễ chữa khỏi.
Ở Yên Chi đài mấy năm, còn muakhôngnổimộtđĩa Xíchanhquảnhỏ,khôngnghĩ tới bị bắt tới đây rồi có thể tùy tiện ăn no Xíchanhquả,hiệntại nàngđãcó chút dao động.
Xích Lao thành, Quái Xa thành cùng với Cửu Phong thành, đều là đại thành phía nam Ma Vực gieo trồng Xíchanhquả.
Cái pháp bảo phòng ngự mới này,hắnđãchuẩn bịthậtlâu, giờ rốt cuộc có thể đưa ra.
mộtcâu của Tư Mã Tiêu, như là hoàng đế động viên trước trận chiến,mộtđám ma tướng hưng phấn xoa xoa tay gấpkhôngchờ nổi rờiđi.
Tư Mã Tiêu nhìn nàng, “Còn muốn cái gì?”
Nàngkhôngchút do dự lựa chọn trường kỷ, bởi vì giường lớn quá sạchsẽ, mà trường kỷ nhìn càng mềm mại,mộtđộ cong khéo léo phi thường thích hợp với cái đầu của nàng, còn có gối ôm cũng thực phù hợp thẩm mỹ, hơi mang cảm giác hỗn độn càng làm nàng cảm thấy buồn ngủ nồng đậm.
Tư Mã Tiêu lão ca táo bạo này thực nhanh gọi những ma tướng sửa sang lại phòng trở về,mộtđám ma tướng ngoan ngoãn đứng ở trước mặthắnchờhắnlên tiếng.
Nàng s* s**ngtrênmặt trong chốc lát, lấy ramộtcái gương soi, tức khắc kinh ngạc, cái sẹo to bằng đồng tiềntrênmặt nàngđiđâu rồi?
Hơn nữa vạn nhất tin tức này truyền ra ngoài, nàng sợsẽlàm lão cha Sư gia tức c·h·ế·t —— nàng cònkhônglàmrõràng chân tướng, tạm thời trước vẫn nhận tên Sư Nhạn này.
“Phu, phu nhân, đây là ma chủ phân phó chúng ta đưa tới, ngài xem bày nơi này có thể chứ?”mộtvị ma tướngnói.
Tư Mã Tiêumộtcâukhôngnói, chỉ chỉ mấy thứ kia, bọn họ liềnmộtđám sợ tới mức tè ra quần dọn các thứ mà hoả tốc rờiđi, lại nhanh chóng dọn vềmộtít gia cụ bình thường khác, mắt trông mong lại kinh sợ chờ chỉ thị của Tư Mã Tiêu.
Mười năm trướchắnđạp lên mảnh đất khô cằn kia, trong lòng đều là phẫn nộ và các loại cảm xúc kịch liệt, nhất thờikhôngthể nghĩ được chuyện khác, sau đó mấy năm, trong lòng mới chậm rãi cảm giácmộtchút tâm tình có thể gọi là ‘ sợ hãi ’. Sợ hãi đối với mấtđi, làhắnchưa bao giờ từng có.
Nơi nàynóivề cảnh sắc, so với Hạc Tiên Thành đẹp hơn rất nhiều. Nhưng mà quá lạnh, nàng đứng ở bên cửa sổ nửa ngày, thiếu chút nữa bị đông lạnh thành cây băng. Nơi này lạnh đến mức có thể làm nàng,mộttu sĩ Hóa Thần kỳ còn cảm giác được, làthậtsựlạnh kinh người, cũngkhôngbiết tu sĩ cấp thấp khác sống như thế nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.