Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69: Đời này nàng không thể quên được ta
Tư Mã Tiêu ôm nàngđivàomộtcái hồ nước bích sắc, nơi nàyđãtừng nở ra huyết ngưng hoa, dưỡng ngọn lửa, nhưng Liêu Đình Nhạnđãthậtlâukhôngthấy ngọn lửa đó, nàngkhôngrõvì sao phải ở chỗ này,khôngmuốn nghĩ, chỉ theo bản năng ôm cổ Tư Mã Tiêu, thử dán cái trán vào tránhắn, nửa đường bịmộtbàn tay Tư Mã Tiêu bưng kín.
Liêu Đình Nhạn cảm giác máu trong thân thể mình sôi trào lên, sắp cháy, “Đến tột cùng chàng……đanglàm cái gì a.”
“Lúc ta sinh rađãthừa nhận các loại đau đớn, nàng làmmộtchút này,khôngđaukhôngngứa, biếtkhông.”hắnbuông Liêu Đình Nhạn ra, ngón cái sát sát môi nàng, thấp giọngnóinhư vậy, phảng phất như tình nhân thân mậtthìthầm.
Nơi xa chân trờimộtđàm chin cánh lớn bay tới, chúng nó bay thành hình chữ nhân, cánh trắng giống như mây,nhẹnhàng dừng ở Nhạn Thành. Đó làmộtloại linh thú mà rất nhiều môn phái tu tiên thích thuần dưỡng, bình thường dùng để đưa hàng hóa này nọ, Liêu Đình Nhạn có thể nhận ra đó là chim được Cốc Vũ ổ thuần dưỡng, bởi vì chúng nó đều mang rau dưa trái cây cùng các loại thịt mới, là các sư huynh đệ đưa đến cho nàng.
Có thể tới gần bậc thang kia chỉ có hắc xà và Liêu Đình Nhạn, nhưng hắc xà tới bậc thang cũngkhôngthể tiếp tục tiến lên, còn duy nhất Liêu Đình Nhạn là có thểđitới cửa.
Liêu Đình Nhạn túm miệnghắn.
Liêu Đình Nhạn: “……” Lời này nàngnóikhôngnên lời, tính tình cũngkhôngnháo nổi.
“Xin thương xót, tổ tông, nửa đêm ngài đừng đánh thức ta đượckhông? Ngườiđãtrở lạithìtrực tiếp ngủđi? Ta để lại chỗ cho người.” Nàng thống khổ mà nằm liệt ranói.
Tư Mã Tiêumộttay chế trụ tay nàng, giữ chân nàng, thuận thế đè nặng đầu nàng vùi vào ngực mình. Liêu Đình Nhạn giãy giụamộtlúc lâukhôngđứng dậy được, nằm liệttrênngườihắn, nghe tiếng cười chấn động ngực Tư Mã Tiêu, bất giác thấy bi ai.
hắnnói: “Ta luyện hóa Phụng Sơn linh hỏa, luyện vào huyết nhục thần hồn ta, lại quamộtlát, nó đều thuộc về nàng.”
đãnóng như vậy, sao nàng cònkhôngnhừ ra? Saokhôngbỏng c·h·ế·t trước mặt đồ đại móng heo tự cho là đúng này?
Hồng Loa đánh giá nàng, vỗ vỗ bàn tay, “côbảo trì biểu tình này, tốt nhất là u buồnmộtchút, ừ, nữ tử mang theo thanh sầu u buồn, sau đócôcó thể đứng trước cửa điện tạo hình, ta dám cam đoan, thực nhanh ma chủsẽtừ trong cửa ra dỗ dànhcô.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Liêu Đình Nhạn trong thống khổ lửa đốt ở đây, bỗng nhiên nhớ lạimộtcảnh tượng xa lạ, cũng là lôi và điện đầy trời, nàng nhìn lên bóng dáng Tư Mã Tiêu, thấyhắnchắn ở trước người mình, xé rách lôi đánh xuống, giốnganhhùng đỉnh thiên lập địa, chính là cái loạianhhùng cái thế như ban lan tiên tử dẫm lên đám mây bảy màu.
Nàng liền giơmộtkhuôn mặt ngủkhôngđủ cuốn chăn lăn đến bên sườn.
Liêu Đình Nhạn cảm thấy mình giống như cùng đạo lữđãtới thất niên chi dương.
Liêu Đình Nhạn bắt lấy tayhắn, tayhắnấm áp, tản ra nhiệt độ người bình thường.hắnbình thường mới làkhôngbình thường.
Liêu Đình Nhạn trong nhất thời tức giận muốn đập nam nhân nàymộttrận, trong nhất thời lại vì vết thươngtrênngườihắnmà kinh hãi. Duỗi tay liền ngừng lại.
Nhạn Thành có rất nhiều ma tu, cũng cókhôngít tiên tu, đều là mấy năm nay dọn tới, bởi vì Liêu Đình Nhạn thích ăn các loại đồ ăn, trong thành đặc sản lớn nhất chính là mỹ thực, mười mấy con phố chung quanh đều xếp các cửa hàng mỹ thực đặc sắc, đặc biệt là bên ngoài hành cung Liêu Đình Nhạn ở,mộtcon phố mỹ thực nổi tiếng nhất.
Mấy năm trước, Tư Mã Tiêu còn thường bồi Liêu Đình Nhạn cùngđilên đường ăn cái gì, Liêu Đình Nhạn ăn,hắnngồi ở bên cạnh nhìn. Ngẫu nhiên cònsẽmang Hồng Loa hoặc là hắc xà Ti Ti, số lần mang hắc xà tương đối nhiều, bởi vìhắnở phương diện ăn này, như là thân sinh với Liêu Đình Nhạn.
Hắc xà Ti Ti cũng thích quấntrênnhánh cây, gia hỏa này tuy rằng có thể biến thành thân người, nhưng mấy năm quakhônghề có ý tứ lớn lên, vẫn là bộ dáng đứa bé kia, lúc Tư Mã Tiêukhôngthấy nó, nó càng thích dùng thân rắn, Liêu Đình Nhạn cũng mặc kệ.
Tư Mã Tiêu bế nàng lên, chống ót nàng gõ hai cái, “khôngđược, bây giờ nàng tiến vào, thần hồnsẽbị thiêu cháy.”
“khôngđược.” Lòng bàn tayhắnnóng cháy, đầu tiên là che cái trán của nàng, sau đó dời xuống, che khuất đôi mắt nàng. Liêu Đình Nhạn vừa hútkhôngkhí vừa túm cánh tayhắn, cảm giác môi bị lấp kín, chất lỏng ấm áp tràn vào. Như là nước gì thơm ngọt nồng đậm, thứ này tiến vào trong thân thể, cảm giác ấm áp liền nảy lên khắp người.
Liêu Đình Nhạn bên cạnh có Hồng Loa, có hắc xà,hiệntại lại thêm tuyết linh hồ Ngang Ngang, càng thêm náo nhiệt. Đềunóigà bay c·h·ó sủa, nhiệm vụ ‘ cẩu ’ này thuộc về hắc xà, tuyết linh hồ cũng chỉ có thể đảm đương làm ‘ gà ’ bay lên, hai vị này chỉ số thông minh tám lạng nửa cân, rất có chút hương vị kỳ phùng địch thủ, mỗi ngày ở bên Liêu Đình Nhạn trình diễn truy đuổi.
mộtcon tuyết linh hồ gầy yếu,đitheo Liêu Đình Nhạn ăn ăn uống uống nửa tháng, liền từ to bằng bàn tay béo thành quả bóng rổ, khuôn mặtnhỏnhòn nhọn đều tròn hơnkhôngít. Bởi vì tiếng nó kêu ang ang ——, tên của nó là Ngang Ngang.
"Thất niên chi dương" - đôi lứayêunhau nếu vượt qua ngưỡng 7 nămthìcoi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, nếukhôngthìxa nhau vĩnh viễn,khôngthể tái hợp.
thậtsự, cuộc sống này sốngkhôngnổi nữa, Tư Mã đại lãokhôngbiết xuất phát từ nguyên nhân gì tựa hồđangtìm c·h·ế·t, nàng hoài nghi mình sắp biến thành quả phụ.
Càng khoa trương chính là, nửa tháng trướchắnbắt đầu nhốt mình trong điện, ai cũngkhônggặp. Cái ‘ ai ’ này cũng bao gồm cả Liêu Đình Nhạn. Những năm gần đây, khi nào Liêu Đình Nhạn muốn gặp Tư Mã Tiêu đều có thể dùhắnđanglàm gì, nhưng lần nàykhôngđược, Tư Mã Tiêu đến nàng cũng cự tuyệt gặp.
Liêu Đình Nhạn: “Chờ…… Chờđã, chàng…… cho ta, uống, cái gì……”
Liêu Đình Nhạn chỉ cảm thấy cả người khó chịu, đôi mắtđãđỏ, khó chịu mà cắn tay Tư Mã Tiêu, muốn hung hăng cắn rớtmộtmiếng thịt củahắn.
Hôm nay Nhạn Thành trời trong nắng ấm, màu xanh da trời sạchsẽlại thuần túy, mây trắng xếp thànhmộtđoàn ở đỉnh núi xa, núi rừng màu xanh lục lúc trước là tảng lớn phấn hồng của Xíchanhhoa,hiệngiờ màu xanh đặc biệt tươi mới.
Đúng vậy, cả đời nàng đềukhôngquên được Tư Mã Tiêu.
rõràngđangở trong ao, những nước đó lạikhôngmang đến cho nàngmộttia mát lạnh, ngước lại chúng đều như biến thành ngọn lửa, chui vào trong thân thể nàng.
Nhưngtrênđời này sao lại có nam nhân làm người ta vừayêulại hận như vậy.
Cây đại thụ này gọi là thanh mộc trầm,khôngphải cây bình thường, dưới ánh mặt trời nósẽtản mát ramộtloại hương khí nhàn nhạt, hương khí này có thể giải sầu thanh tâm, làm tâm tình thư hoãn thả lỏng.
Ban ngày này, Nhạn Thành bay tới rất nhiều chim trẳng, đây làmộtđám chim chóc thân thể duyên dáng, đặc sắc lớn nhất là chúng có thể ngắn ngủi biến ảo thành hình người, khoác vũ y khiêu vũtrênbầu trời.
Nhạn Thành hôm nay lại thực náo nhiệt, ma tướng đưa tớimộtcon tuyết linh hồ dị thường quý hiếm, thứ này bởi vìmộtít nguyên nhânđãsắp diệt sạch,khôngbiết bọn họ tìm đượcmộtcon từ nơi nào, ma chủ riêng đưa tới cho đạo lữ chơi đùa giải buồn.
mộtlần tuyết lớn rơi ba ngày bốn đêm, Nhạn Thành đều biến thành màu trắng, có chút giống Đông thành màu trắng bên trong Ma Vực kia.
Liêu Đình Nhạn: “Ta cảm giác chàngđanglàm việc nguy hiểm.”
“Chàng bế quan xong rồi?”
Phi, cái gìanhhùng cái thế! Nàng tức phát khóc, tay túm Tư Mã Tiêu màkhôngngừng run rẩy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu khả ái lông nhung quả thực là thuốc hay, vuốt hồ ly làm thân tâm thoải mái, ngay cả hắc xà cũng trầm mê vuốt lông, thậm chí nguyện ý vì càng dễ vuốt cục lông này mà mỗi ngày bảo trì hình người nửa ngày.
Tư Mã Tiêu chỉ cười ở bên tai nàng, chặt chẽ che lại đôi mắt nàng, cũngkhôngnóilời nào. Liêu Đình Nhạn có chút nổi giận, thầm nghĩ thằng nhãi này lại làm chuyện xấu gì, quay đầukhôngmuốn uống, nhưng tay Tư Mã Tiêu chặt chẽ giữ đầu nàng, nàng căn bảnkhôngcó cách nào nhúc nhích.
Sáng sớm, Tư Mã Tiêu chuẩn bị trở về bế quan,hắnkéo tay Liêu Đình Nhạn, hônmộtcái lên ngón tay đeo nhẫn, ngay sau đó buông nàng ranói: “Cho người tìmmộtlinh thú lông trắng xinh đẹp cho nàng, hôm naysẽđưa đến Nhạn Thành, chờ lát nữa chính nàng chơiđi, chơi vui vẻ chút.”
Tư Mã Tiêu cách mười ngày nửa tháng từ trong cung điệnđira,đira liềnsẽtới tìm Liêu Đình Nhạn, cơ hồ đều vào nửa đêm, mạnh mẽ đánh thức nàng xong, bồi nàngmộtđêm, sau đó buổi sáng biến mất, Liêu Đình Nhạn sắp hoài nghi có phảihắntự g**t ch*t mình rồi,hiệngiờđãbiến thành u linh linh tinh gì đókhôngthể xuấthiệnvào ban ngày.
Mà Tư Mã Tiêu,hắnlà người duy nhất trong tộc có linh hỏa hóa luyện ở trong thân thể, cũng làmộtkẻ điên duy nhất dùng thân thể của mình sống sờ sờ luyện hóa hỏa này.
Vừa dứt lời, bóng người liền tiêu tán.
Liêu Đình Nhạn: “Lời này có bản lĩnhcôđinóitrước mặt Tư Mã Tiêu.”
Cường đại là phải trả giá. Tộc Tư Mã chú định diệt vong,hắnsẽchết,hắnchết, lửa trong thân thể cũngsẽtắt theo.
“Trời muốn ta c·h·ế·t, nhưng takhôngmuốn đem mệnh này cho nó, thế gian này ta duy chỉyêunàng, đương nhiên phải cho nàng.”
Khiến chokhôngchỉ có ma tu, rất nhiều tiên tu chính đạo cũng theo đến mở cửa hàng, cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, bọn họ dọn cửa hàng đến nơi này, cho người đưa tới đầu bếp giỏi nhất. Liêu Đình Nhạn lạimộtlần cảm thấy mình giống như BOSS có thể rơi xuống vật phẩm hi hữu, gọi các đạo nhân mã cùng nhau tới xoát.
Liêu Đình Nhạn: “Chàng cảm thấy takhôngđủ náo nhiệt sao?”
Tư Mã Tiêuthậtra rất vui vẻ, cườimộtlúc lâu cũng chưa ngừng.
Liêu Đình Nhạn sửng sốt,khôngnhớrõviệc này phát sinh ở nơi nào …… Là đoạn kí ức trong trí nhớ nàng quênđikia sao?
Sao có thể, bọn họ hai người tiến vào tư duy lẫn nhau nhiều lần như vậy, dù thế nào nàng đềusẽkhôngbị thiêu, trừ phi xú đại lão điên đến mứcđithiêu chính thần hồnhắn, mới có thể liên lụy nàng cũng bị thiêu.
Hình người nàng rất quen thuộc đứng cách đókhôngxa,hắnđangnhìn núi nơi xa, còn cómộtmảnh hồ sóng nước lóng lánh.hắnchắp tay sau lưng, tóc dài và vạt áo ngẫu nhiênsẽphất qua lá cây hình bầu d·ụ·c của cây thanh mộc trầm.
Nàng sắp bị nam nhân này bức điên rồi. Tư Mã Tiêu nhìn nàng khó thở, lại cười ha hả, kéo cằm nàng lên, lại độ huyết biến dị cho nàng. Liêu Đình Nhạn cắn lưỡihắn, bắt được cái gìthìcắn c** **,mộtchân muốn đáhắnra xa vạn dặm, Tư Mã Tiêu ấn sau cổ nàng, nửa bướckhônglùi.
Liêu Đình Nhạn: “???” Cái thứ vớ vẩn gì?
Năm này vào lúc mùa đông lạnh nhất, Tư Mã Tiêu hoàn toàn xuất quan,hắnở bên người Liêu Đình Nhạn, tựa hồkhôngcó gì bất đồng với trước kia.
Liêu Đình Nhạn: “???” Chờđã, xin hỏi xe này vì sao dựng lên a?
“Chàng tưởng bở, chàng muốn thế nàothìsẽthế ấy sao, ta càngkhôngđể chàng như ý!”
Hồng Loa: “khôngđược, cái biểu tình nàykhôngđược, phải cái vừa rồi kia.”
Là thứ nàng vừa uống.
Liêu Đình Nhạn:…… Đâykhôngphải đoàn ca vũ sao?
“Vì sao a,đangyên ổn vì sao chàng muốn làm như vậy, ta lạikhôngmuốn……” Liêu Đình Nhạn cảm giác mình chảy xuống nước mắt, nhưng nước mắt ởtrênmáđãbị cực nóng chưng bốc hơi rồi.
“côcảm thấy đây là vấn đề cảm tình?” Hồng Loa tu luyện công pháp đặc thù, thời gian mấy nămđãlớn lênkhôngít, nhìn giống tiểucônương mười hai mười ba tuổi lên sơ trung —— đương nhiên ngữ khí thần tháinóichuyện vẫn là lão bánh quẩy bạo hoàng kia, “Nam nhân đều như vậy,côquảnhắnnghĩ cái gì, ngủ phụchắnlà được, đạo lữ mà, có cái gì mà song tukhôngthể giải quyết a.”
Đặc sản Xíchanhquả của Ma Vực, bởi vì nàng thích ăn, mấy năm trước Tư Mã Tiêu lệnh cho người thụ dọn những cây Xíchanhđó tới Nhạn Thành, bởi vì mọckhôngtốt, còn mời người Cốc Vũ ổ đến hỗ trợ trồng cây, vì thế mấy năm nay mỗi mùa xuân,trênnúi đều là mảng lớn màu phấn hồng, lại tới tháng bảy nóng bức nhất, Xíchanhquả đầy núiđãcó thể ăn.
Tuyết linh hồ to bằng bàn tay, có lông mềm mại lại màu trắng, đôi mắt đen ngập nước ướt dầm dề, lỗ tai to lại mềm, cùngmộtcái đuôi to xoã tung như mây, còn có móng vuốt có đệm thịt phấn nộn.
Chỉ cầnhắnmuốn khống chế,khôngai có thể tránh thoát, nhưng Liêu Đình Nhạn là lần đầu tiên gặp loại đãi ngộ này, bình thường nàngkhôngmuốn cái gì, Tư Mã Tiêu cũngkhôngbức nàng.
‘hắnlà quỷ hút máu sao, tại sao luôn đột nhiên xông ra lúc nửa đêm. ’ Trong đầu Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên toát ra ý niệm này, nàng động đậy, đột ngột nhớ lạimộtcảnh tượng, hình như cũng là nửa đêm, nàng bị người ta đánh thức trong lúc ngủ, nhìn thấy mép giường cómộtngọn đèn khắc hoađangnhẹnhàng đong đưa, Tư Mã Tiêu ở mép giường nàng,mộtnửa người chìm trong bóng đêm,mộtnửa chìm trong ánh đèn ái muội mờ nhạt.
Sấm sét nhanh chóng mà phẫn nộ bổ xuống, Liêu Đình Nhạn cảm giác được lực lượng kh*ng b*, mang theo ý vịkhôngthểnóinào đó, nàng mượn từ trạng tháihiệntại này cảm ứng đượcmộtít,khôngtự chủ được run bần bật.
Lúc trước ở Canh Thần Tiên Phủ,hắncắn nuốtmộtđóa tân hỏa mà tộc Sư thị tốn nhiều năm luyện ra, lại cơ hồ tiêu hao quá mức mà dùng toàn bộ linh hỏa của mình thiêu hủy nội hạch Canh Thần Tiên Phủ cùng hơn phân nửa tu sĩ tộc Sư thị, từ đó về sau, thân thểhắnbắt đầu sinh ra dấu hiệu hỏng mất.
……
Lúc này Tư Mã Tiêu đứng ở kia quay đầu lại nhìnmộtcái, “Nửa thángkhônggặp ta mà thôi,khôngnhận ra?”
Chương 69: Đời này nàng không thể quên được ta
“Chàngkhôngcần ngâm nước sao?”
“Yên tâm,sẽkhôngđau, ta để lại hỏa này cho nàng, về sau thế gian nàykhôngcó gì có thể thương tổn nàng, thù địch đều bị ta g·i·ế·t xong, ta để lại cho nàng đều là những thú mà nàng thích.”
Mấy ngày hôm trước có ma tướng từ Ma Vực tới, giải mấy gian tế ý đồ xâm nhập cấm cung, chuẩn bị giao cho ma chủ. Kết quả những người đó vừađiđến phía trước cung điện Tư Mã Tiêu bế quanđãbị thiêu cháy, ngọn lửa vô sắc, người bị thiêu cũng chưa kịp phản ứng lại, mớiđiphía trước vài bước, huyết nhụctrênngườiđãbiến thành bụi vừađivừa rớt xuống,điđến trước bậc thang, bị đốt đến còn dư lạimộtchút đập lên mặt đất, nháy mắt biến thành vôi, trường hợp quỷ dị lại hung tàn.
Liêu Đình Nhạn ngồi dậy xếp bằng, nhìnhắnđitới từ ngọn cây bên kia, giống con mèo đen lặng yênkhôngmộttiếng động trong đêm tối.
“Làm gì?” Liêu Đình Nhạn mơ hồ hỏi.
Lôi rơi xuống, dừng ở bên hồ nước, dù thế nào cũngkhôngđánh trúng hai người.
……khôngphải đâu.
Mấy năm nay,khôngít người Cốc Vũ ổ rốt cuộc cũngđãbiết thân phận của nàng, đạo lữ của ma chủ Ma Vực. Ngoài dự đoán, tất cả mọi người đều rất hài hòa,khôngai dám nháo ra chuyện, ít nhất bề ngoàikhôngai dám, còn phát triển ramộtcái chợ trao đổi đặc sắc.
“không.” Tư Mã Tiêunói, nhéo cổ tay nàng,mộtcái tay khác theo gương mặt nàng sờ đến sau tai, cuối cùng ngừng ở sau cổ, kéo nàng sát vào mìnhmộtít, “khôngcao hứng? Vì cái gì?”
Tư Mã Tiêu: “Cho nên nàng lo lắng ta, lo lắng vô cùng? Muốn cáu kỉnh với ta?”
Đại bộ phận thời gian nàng nằmtrênmộtthân cây sau hành cung. Câu đại thụ này phá lệ cao lớn, góc nhìn thựckhôngtồi, ở chỗ này nàng có thể thu hết toàn bộ hành cung vào tầm mắt, nhìn phía dưới từng khoảng phường thị đường phố, còn có những ngọn núi trồng đầy cây Xíchanh.
Tư Mã Tiêu kéo tay nàng xuống, nắm ở trong tay, “Sống náo nhiệtkhôngtốt?khôngphải nàng rất thích?”
trênđường những lão bản đó sợ hãi lại kích động, sau đó quen thuộc rồi còn dám cùng Liêu Đình Nhạn đáp mấy câu, bọn họ pháthiệnma chủ g·i·ế·t người như ma trong truyền thuyết, cũngkhôngtùy tiện g·i·ế·t bọnhắn—— nếu bọn họ có thể làm ra đồ ăn Liêu Đình Nhạn thích, còn có thể được đến rất nhiều chỗ tốt, nếu mà đặc biệt vừa lòng, thậm chísẽrơi xuống vật phẩm hi hữu, đan dược thuật pháp linh khí cao cấp linh tinh.
Nhưng cái gì? Liêu Đình Nhạnkhôngthể hiểu được, quần áo bị cởi.
Liêu Đình Nhạn ngủmộtngày ởtrênnhánh cây, buổi tối cũngkhôngđixuống, nửa đêm nàng mơ mơ màng màng cảm giác được cái gì, như là cómộtcây dây leonhỏnhẹnhàng lôi kéo tim nàng, làm nàng từ trong lúc ngủ mơ tự nhiên tỉnh lại.
Tư Mã Tiêu chăm chú nhìn nàng, ánh mắt thực ôn nhu, ôn nhu lại điên cuồng.
Phụng Sơn linh hỏa là thần hỏa, nó ở tộc Tư Mã tổng cộng bị luyện sáu lần,mộtlần là Tư Mã Ngạc, vì luyện linh hỏa thành thuần tịnh, để Tư Mã Tiêu có thể dung hợp, nàng dâng ra thân thể và thần hồn, bị hỏa cắn nuốt đếnkhôngdư thừa cái gì.
Bên ngoài vang lên tiếng sấm, tiếng sấm phi thường vang dội, cơ hồ nổtrênđỉnh đầu, Liêu Đình Nhạn hoảng hốt, cảm giác thần thức tránh thoát khống chế của Tư Mã Tiêu, bay lên. Bên ngoài cuồng phong cuốn tuyết, lôi vân đôi cuốn, điện quang loạn vũ, nàng còn nghe thấykhôngít tiếng quát tháo ồn ào.
Tư Mã Tiêu cười to trong tiếng sấm, nhéo sau cổ nàng, dựa vào bên tai nàngnói: “sẽkhôngcó người khác, đời này nàngsẽkhôngquên được ta.”
Lúc ấy các nàng mới vừa chuyển đến hành cung Nhạn Thànhkhôngbao lâu, cómộtđoạn thời gian có thể là song tu quá thường xuyên, Liêu Đình Nhạn bị ngọn lửa tư duy nóng rực của Tư Mã Tiêu ảnh hưởng, luôn cảm giác trong ngực rầu rĩ, cho nên Tư Mã Tiêu cho người tìm loại cây này. Từ đó về sau, mỗi khi trời trong có thái dương, Liêu Đình Nhạn đều thích nằmtrêncây gỗ này, tìm cái nhánh cây có góc nhìn thực tốt làm ổ để ngủ.
Liêu Đình Nhạn nhào lên kéo ót Tư Mã Tiêu, giương nanh múa vuốt, “Để tađivào!”
“Sai người thuần dưỡngmộtít chim thú cho nàng, đợi vận chuyển đến,thìđixem.” Trước khi biến mất như sương sớm, Tư Mã Tiêu lưu lạimộtcâu như vậy.
…… (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồng Loa lập tức co rụt cổ, “khôngđượckhôngđược, chínhcôđithôi,hiệnai còn dámđigặphắna,sẽbị g·i·ế·t! Lão nhân giahắncàng ngày càng thích đốt người!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng chỉ có hàng hóa Cốc Vũ ổ mới có thể trực tiếp bay vào thành,khôngcần dừng ở ngoài thành rồi tiến vào từ cửa thành.
Tư Mã Tiêu ấn nàng vào trong lòng ngực,hắnbuông đôi mắt nàng ra, Liêu Đình Nhạn ôm cổhắn, mở mắt ra nhìn thấy ngựchắnphá ramộtcái miệng to, huyết lưu động bên trong là kim sắc,khôngcó huyết tinh khí, chỉ cómộtchút hương khí giống như hoa.
Tư Mã Tiêu: “Chưa, ra nhìn nàng xem.”
Tư Mã Tiêu vào ban đêm lắc tỉnh Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhạn mắt trợn trắng, nằm xuống, “Thôi,hắnmuốn làm cái gìthìlàmđi, tính cáchhắnđó, muốn làm cái gì người khác đềukhôngngăn cản được, bạo quân nhất ýcôhành này, ta đành phải chờhắnlàm xong rồi tựnóicho ta.”
“Chàng chờ đấy, chờ chàng c·h·ế·t, ta chính là phú bà kế thừa vô số di sản, chàng vừa c·h·ế·t, ta liền nuôi mấy trăm dã nam nhân!”
“khôngđược.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Liêu Đình Nhạn trầm trầm phù phù, cảm giác tu vi mình đột nhiên cất caomộttiết lạimộttiết, lấy tốc độ đột phá khiến nàng hoảng sợ.
“Ai muốn chơi lông trắng, cái đồ lông đen thối này.” Nàng lầm bầm lầu bầu, cảm thấy cuộc sống nàykhôngthể chịu nổi.
Linh khítrênngườihắnđiên cuồng ùa vào thân thể của nàng, hồ nước xanh biếc lập loè bốc ánh sáng màu đỏ, làmộttrận pháp phức tạp, trận pháp này kết nối hai bọn họ.
Tư Mã Tiêu liền cười, lôi tay nàng nhảy xuống, hai người giống hai con cú tản bộtrênnóc nhà ở hành cung.
Tư Mã Tiêu gật đầu, “Có thể.”
Nàng bị bắt nuốt xuống miệng chất lỏng đổ vào, nếukhôngphảikhôngcó huyết tinh khí, nàng còn cảm thấy đây kỳthậtlà máu. Theo chất lỏng ùa vào yết hầu, nàng cảm giác cả người giống như bị vứt vào biển lửa, đến đầu óc cũng bị đốt thànhmộtđống hồ nhão.
Tư Mã Tiêu gần đấy đối với nàng có chút lãnh đạm,khônglôi kéo nàng cùng nhau ngâm nước, cũngkhôngcùng nàng song tu. Dù mỗi đêmhắnngủkhôngđược, trong ánh mắt đều là tơ máu, cũngkhôngmuốn cùng nàng song tu giảm bớt.
Liêu Đình Nhạn đứng ởtrênnóc nhà, sau lưng là bầu trời vừa lộ ramộtđường ánh sáng.
Tư Mã Tiêu che mặt nàng lại, “Ta vốn dĩkhôngthể lâu dài, ngườikhôngthể lâu dài, mới có thể điên giống ta, nàngrõràng nhất, tư duy ta có ngọn lửa quanh nămkhôngtắt, nó cho ta hết thảy lực lượng siêu việt, cũngsẽcướpđinhững thứ khác của ta.”
Nhưnghắnkhôngcam lòng, cũngkhôngyên tâm.
mộtthìùng ục ùng ục,mộtlại chẹp chẹp chẹp.
Liêu Đình Nhạn: “……” Chàng còn có mặt mũi hỏi vì cái gì.
Cho nên nhiều nămhắnthử, rốt cuộc thành công luyện chính mình thànhmộtcây ‘đuốc’, dùng thân thểhắnchâm tẫn, thần hồn thiêu diệt, là có thể thay hình đổi dạng hỏa này, đưa cho Liêu Đình Nhạn. Từ nay về sau, nàng chính làhắnthứ hai, có thể có được lực lượng vượt qua hết thảy sinh linh, chỉkhôngcần thừa nhận thống khổ ngọn lửa mang đến, đây làmộtđóa tân sinh hỏa chân chính,khôngcòn là Phụng Sơn linh hỏa.
……
Tư Mã Tiêu xây dựng cho nàngmộthoàn cảnh thoải mái, vô ưu vô lự.khôngcần sầu lo ngoại vật nữa, nàng duy nhất cần lo âu để ý cũng chỉ còn lại Tư Mã Tiêu.
Có đôi khi nàng cảm thấy người này cố ý, cái đồ tâm cơ này.
Trong khoảng thời gian Tư Mã Tiêu bế quan, số lần Liêu Đình Nhạnđiphố mỹ thực đều ít rất nhiều.
Lần thứ ba xuất quan nhìn Liêu Đình Nhạn, Tư Mã Tiêu đột nhiên hỏi nàng: “Dọn Cốc Vũ ổ đến phụ cận Nhạn Thànhthìthế nào?”
“Lập tức bắt đầu cái gì, chàng con mẹ nóthậtranóivới ta a!” Liêu Đình Nhạnthậtsựnhịnkhôngđược thét lên. Người này đến tột cùngđanglàm cái gì mà thiên lôi đánh xuống, lôi kia mang theo hơi thởđãdị thường đáng sợ.
Thái độ này củahắn,thậtsựkhônggiống nhưsẽphát sinh đạisựgì ghê gớm, Liêu Đình Nhạn có chút mê mang,khôngbiết đến tột cùnghắnđanglàm cái gì.
Liêu Đình Nhạn ngồitrênmộtnhánh cây của cái câythậtlớn, nhìn tòa cung điện Tư Mã Tiêu bế quan. Nàngnhẹnhàng nhăn mi, Hồng Loa cố ýnóiđùa chọc cười cũngkhôngthể làm nàng nhoẻn miệng.
“khôngcần.” Tư Mã Tiêu thân mật hôn hôn ởtrêntóc nàng, “Lập tức bắt đầu rồi.”
Liêu Đình Nhạn nhìnhắnsaumộtlúc lâu, duỗi tay ôm lấy eohắn, “Ta có thể tiến vào tư duy chàng xemmộtcái sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.