Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 78: Chơi nối thành ngữ
Tư Mã Tiêu: “Có thể là bởi vì nàngkhônggiết bọn họ.”
Liêu Đình Nhạn thu hồi ngón tay khai hỏa, dấu ở sau lưng, nghiêng người nhìn Tư Mã Tiêumộtcái, rụt rè hỏi: “Thế nào?”
Tư Mã Tiêu biến thành hắc xà: “khôngcần phải xen vào, những người hầu bên ngoài thực nhanhsẽpháthiệnkhôngđúng, tới tróc nã, thái dương lớn như vậy nàng chạy loạn cái gì.”
Liêu Đình Nhạn: “Tanóivới chàng, nếu chàng lại xoa bụng ta, ta liền biến chàng thành gà con.”
Nam nhân này thế nhưngkhôngtiếc chính mình biến thành rắn cũng muốn vuốt rái cá, đây làmộtloại chấp niệm thế nào? Bệ hạ nàykhôngthể giống sư tổ hoàn mỹ mà che dấuyêuthích. Cho nênnói, kỳthậttrước kia Tư Mã Tiêu trong lòng thực thích nàng biến thành rái cá?
Tư Mã Tiêu nhấp ngụm rượu, cười nhưkhôngcười, liếc nhìn nàngmộtcái, ngân nganói: “khôngcó ——”
Con rắn vươn cái đuôi túm nàng trở về, cuốn lên.
Liêu Đình Nhạn bỗng nhiênkhôngcòn muốn cười, nàng hơi nghiêng mặt, tránh tay Tư Mã Tiêu, nhìn về phía bầu rượuhắnbuông xuống kia, “Chàng rời khỏi ta mười bảy năm, ta cũngkhôngphải vĩnh viễnsẽkhôngthay đổi.” Tựa nhưhắn, từ trước cũngkhôngthích uống rượu, nhưnghiệntại,hắnthường xuyên uống.
Liêu Đình Nhạn yên lặng đứng dậy,đivào suối nước, nàng biến mình thànhmộtcon cánhỏbình thường, trà trộn vào trongmộtđám cá to bằng ngón cái.hiệntại nàngkhôngmuốnnóichuyện cùng Tư Mã Tiêu.
Liêu Đình Nhạn đối diện vớihắnmộtlát, nằm trong nước đọng, lại biến thành cá, lúc này nàngthậtsựkhôngmuốn để ý người này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Liêu Đình Nhạn mặt tối sầm, mẹ nó, vì sao đột nhiên ta lại chơi nối thành ngữ vớihắn?!
Liêu Đình Nhạn bị cuốntrêncái đuôi, nghĩ thầm, vì sao chàng dùng đuôi thuần thục như vậy a? Trước kia rốt cuộc chàngthậtsựkhôngphải rắn a?! Chàng tiến vào giả thiết nhanh như vậy sao?
Nhưng người nàykhônghổ là Nam Yển hầu tốnmộtsố tiền lớn bằng nửa gia sản cầu tới, thành công đột phá phòng thủ,đivào dòng suối bên núi.
Tư Mã Tiêu: “Nam Yển hầu.”
Bọn họ hình như sờ đượcmộtchút tu hành, nhưngkhôngphải con đường đứng đắn gì, cũngkhôngchính thức tu luyện, chỉ nắm giữmộtchút năng lực lợi hại hơn người bình thường, có thể là gặp đượcmộtloại kỳ duyên gì đó.
Quả nhiên là thực thích, Liêu Đình Nhạn nhớ lại khi đóhắnđichỗ nào cũng thích đặt nàng ởtrênngười.
Mười bảy năm, đâykhôngphảimộtquãng thời gian rất ngắn, ít nhất đối với nàngkhôngphải. Nàng là cửu biệt gặp lại,hắnlà như mới gặp, nàngkhôngam hiểuyêu, chỉ có dáng vẻhắnquen thuộc nhất thôi. Bất luận là sơn khê ngày mùa hè, hay là rái cá, đều là nàng nhớ lại trong quãng thời gian dài lâu,hắnkhôngnhớ, cho nên nàng táihiệnmộtlần.
hắnđổi tới đổi lui ở sơn khê, bỗng nhiên nângmộtvốc nước, khép bàn tay lạiđilên bờ, mang theo cười nhìn vào trong nắm taynói: “Nào, đừng nóng giận, chúng tađivềđã.” (đọc tại Qidian-VP.com)
mộtnam nhân mắt hẹp mi dài trầm mặc ítnóiđãkhôngnóimộtlời nhanh chóng theo sơn khêđitìm kiếm về phía trước.mộtngười khác thân hình hơi béo, đôi mắt quay tròn chuyển khắp nơi, bỗng nhiên chỉ vào dướimộtbụi hoa lan điếu thảo rũ bên hồ nước, “Ngươi xem, đó làmộthắc xà! Trong núi này thế nhưng còn có hắc xà to như vậy!”
Tư Mã Tiêu: “Ha ha ha ha ha!”
Nam Yển hầuthậtvất vả vơ vét mấy kỳ nhân dị sĩ, dùng số tiền lớn lung lạc, muốn bọn họ ám sát Liêu Quý Phi và tiểu điện hạ đột nhiên xuấthiện, đương nhiên tốt nhất là có thể dứt khoát g·i·ế·t Tư Mã Tiêu.
Chương 78: Chơi nối thành ngữ
Cảm nhận được hậm hựctrênngười nàng, Tư Mã Tiêu ngẩng lên đầu, “Biến ta trở vềđi.”
Liêu Đình Nhạn: “Chàng biết là ai?”
Tư Mã Tiêu ôm lấy gáy nàng, kéo nàng về, ấn đầu nàng, lại ấn nàng về ngực mình, “Vì sao tức giận? Bởi vì tanóixa lạ?”
Tư Mã Tiêuđãthông qua phỏng đoán ‘hợp lý’ mà biết đời trước mình có thể là con xàyêulợi hại,hắnnhéo gương mặt Liêu Đình Nhạnkhôngđể nàng ngủ,nói: “Nàng có thể biến ta thành rắn, bất quá chính nàng cũng phải biến thành rái cá.”
“Nếu nàngkhôngphải bộ dạnghiệntại này.”
Liêu Đình Nhạn: “…… Ta cảm giác ở trong lòng chàngnóita ấu trĩ.”
……
Liêu Đình Nhạn đôi tay đặt ở bụng, “Trước kia đều là chàng che chở ta, có cái gì nguy hiểm, gặp kẻ địch nào, chàng đềusẽgiống như vậy ——” nàng vươnmộtmóng vuốt, bày ramộtchút, “Xoátmộtcái như vậy là giải quyết.”
“Nàng tin haykhông?”
Liêu Đình Nhạn: “Cố lộng huyền hư.”
Thái độ trước kia củahắnđối với xà xà, có khả năng là bởi vì xà xàkhôngcó lôngđi? Đúngkhông?
Tư Mã Tiêu luôn như vậy,hắnnhìn luôn nhưkhôngđể bụng cái gì, cũngkhôngchú ý, nhưng kỳthậttrong lònghắncái gì cũng minh bạch, cái gì cũngrõràng.
Kỳthật,hắnnhớ rakhôngít chuyện, nhưng đềukhôngcó nàng, cũng hoàn toànkhônglàm tâm tình vui sướng.
Tư Mã Tiêu trở về trong nước, duỗi tay vào nước bắt cá, những con cánhỏđó vẫn cảmộtđám bơiđi, chỉ cómộtcon, giống nhưđãchết, cứng đờ mà nổi trong nước, vẫnkhôngnhúc nhích. Tư Mã Tiêu nhịn xuống cười trong yết hầu, hai tay nâng con cá đó lên, cố ý đặt câu hỏi: “Lần nàykhôngnhận saiđi.”
Liêu Đình Nhạn vẫy vẫy tay, làm bốn người kia mở mắt đứng lên, nàng nhìn về phía bốn người kia, biểu tình lãnh đạm, đồng tử khẽ nhúc nhích, ngữ khí bỗng nhiên có chút mờ ảo lạnh băng: “Các ngươi trở về, xử lý Nam Yển hầu.”
Tư Mã Tiêu: “Hử?”hắnthuận miệng trả lời.
Cá phun ra cái bong bóng: “…… Dựa vào cái gì?”
nóingắn gọn, nàng cũngthậtmuốn ở trước mặt bệ hạ trang bức a. Nàngđãlợi hại như vậy, vì saokhôngcó cơ hội trang bức? Cái giá trị vũ lực này chơithậtvui mà?
“Ta cũngsẽthích nàng.”
khôngchỉ có tiếp nhận,hắncòn thực thích, thường xuyên muốn nàng biến về ‘nguyên hình’, Liêu Đình Nhạnkhôngđể ý đếnhắn,khôngthể lại dung túnghắntiếp tục như vậy nữa.hiệntại nàng chính là đại lão,khôngcómộtđại lão não dễnóichuyện đâu.
Sau đó bốn người liềnkhôngchút do dự xoay người rờiđi.
Bốn người tìm tới đây, còn chưa bắt đầunóilời vai ác chuẩn bịnói, ví dụ như “Hôm nay các ngươi hẳn phải chôn mệnh dưới đao” linh tinh gì đó, đồng thời cảm giác đầu óc đau đớn, ngã quỵtrênmặt đất, bất tỉnh nhânsự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Liêu Đình Nhạn: “Tađãbắt được, chàng cònkhônghỏimộtchút chủ mưu sau lưng?” Giống như cốt truyện phim truyền hình quyền mưu đều diễn như vậy, chờ lát nữa nàng còn có thể triển lãmmộtchút kỹ xảo thế giới huyền huyễn hỏi chuyện, tuy rằngkhôngcó BUFFnóithậtlợi hại của Tư Mã Tiêu trước kia, nhưng hoàn toànkhôngthành vấn đề đối với người thường.
“Sao lại thế này, sao ngườikhôngở nơi này?”mộtnam nhân giọngnóinhòn nhọn xem qua sơn khê nàymộtlần, nghi hoặcnói.
Bốn người đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn quakhôngcó gì dị thường, nhưng lúc này bọn họ nhìn về phía Liêu Đình Nhạn, trong mắt đều là kính sợ và thành kính,khôngchút do dự quỳ xuống: “Vâng, ma chủ!”
Nàng suy nghĩ lại hạ miệng thêmmộtcâu, “Hoặc là biến thành rắn, nguyên hình của chàng là rắn, chàng biết rồi?”
Tư Mã Tiêu: “Đơn giản như vậy còn cần hỏi?”
Nàng dùng móng vuốt gãi gãi vảy rắn, “Ta là muốn cho chàng xemhiệntại ta có bao nhiêu lợi hại.”
“Làm sao vậy?”
“Nếu nàngkhôngphải ‘ Liêu Đình Nhạn ’.”
Bốn người này tách ra tìm kiếm, hắc xà dưới hoa phong lan ngẩng cái đầu lên, phun lưỡi rắn về phía bọn họ rờiđi, sau đó lại rũ đầu xuống, tiếp tục chiếm cứ trong nước.
Tư Mã Tiêu: “Bằng bạch vô cố.” [khôngvì cái gì]
Đáng thương cònkhôngcó đối thủ nào lợi hại, làm hại nànghiệngiờ đường đườngmộtđại lão Ma Vực, thế nhưng còn phải tham dự vào xử lý mấy tiểu tặc để bày ra lực lượng. Quả thực giống như là dùng bảo đao đồ longđibăm kiến, dùng tên lửa xuyên lục địa để bắn ruồi.
Tư Mã Tiêu: “Đừng lăn lộn, ta biết nàng rất lợi hại là được.”
Liêu Đình Nhạn vừa quay đầu lại, thấy Tư Mã Tiêuđangnhìn mình.
Lúc nàng mới vừa biến bệ hạ thành rắn, xuất phát từyêuthích cá nhân, còn thêm chohắnhoa văn màu đỏtrênthân. Kết quả bệ hạ nàyhắnkhôngchịu, cònnóicái gì ngỗng tử là hắc xà,hắnvì sao lại có hoa văn, bắt nàng bỏ hoa vănđi, quả thực làm Liêu Đình Nhạn cười đến đau sốc hông.
Nàng cảm giác ngón tay như bị nóngmộtchút, có chút run rẩy đau. Nàngkhôngnghĩ tớihắnđột nhiênsẽchọc phá điểm này, chọc phá những tâm tư nàng giữ kínkhôngnóira.
Liêu Đình Nhạn ngồi trở lại bên ngườihắn, “Ta cảm giác, hình nhưkhôngcó thành tựu gì, cũng khó chịu.”
Từ trước là như thế,hiệntại cũng như vậy.
“Chỉ cần nàng vẫn luôn ở bên ta, toàn bộ xa lạhiệngiờ, đều biến thành quen thuộc ngày sau.”hắncúi đầu, môi dán vào vành tai Liêu Đình Nhạn, tư thái phi thường thân mật, thấp giọng tiếp tụcnói: “Hơn nữa nàng vẫn luôn ở ta ngườitrêntìm kiếm cảm giác quen thuộc, cũng muốn ta ởtrênngười nàng tìm kiếm cảm giác quen thuộc, lặp lại cảnh tượng tương tựđãqua,sẽkhôngmệt sao?”
Tư Mã Tiêu duỗi tay vuốt tóc dàimộtphen, cũngđivào trong nước,hắnxoay người lại nhìn những con cánhỏđó, như tự hỏi cái gì, duỗi tay xuống bắt cá. Những con cánhỏđó vào lúchắnduỗi tay xuốngsẽlập tức giải tán, Tư Mã Tiêukhôngđể bụng, tiếp tục ở nơi đó bắt cá, giống như nhất định phải bắt được Liêu Đình Nhạn kiađangmuốn trốnhắn.
“Suối này còn có bầu rượu, hẳn là nơi nàykhôngsai.” Nam tử ánh mắt trầm ổn nhất, cảnh giác chỉ vào bình rượu chìm nổi trong suối nướcnói: “Có lẽ bọn họđithượng du hoặc hạ du, thời giankhôngnhiều lắm, chúng ta phân công nhauđitìm!”
Con cá cứng đờ trong tayhắnlất người, phun về phíahắn: “Phì ——”
điđến bên bờ, sau lưnghắnbị hắtmộtđám nước, Liêu Đình Nhạn xuấthiệnở phía sau, xụ mặt hắt nước vàohắn, “Chàng nhận sai cá!” ánh mắt nam này thế nào?
hắncười rộ lên, lòng bàn tay mang theo ấm áp, dán ở bên cổ Liêu Đình Nhạn, “Khiến ta có chút xa lạ.”
hắnđây là vì dỗ mỹ nhân cười, để chính mình bày ở đây làm mồi câu.
khôngngờ sư tổ nhìnmộtgương mặt cuồng bá khốc túm, thế nhưng thich vuốt rái cá?
thậtmuốnnói, rái cáyêulà cái thứ quỷ gì, từ trước đến này chưa từng nghe thấy chủng loạiyêuquái này, saohắncứ như vậy tự nhiên tiếp nhận rồi?
Sơn khê sau núi ở Hạ cung nhiều ngày nay thường xuyên xuấthiệnmộtcon rắn to bằng bắp đùi, còn cómộtcon rái cá da lông sáng bóng, rái cá ghé vàotrênthân rắn, có vẻ thập phần có linh tính.
Nàng ra vẻ nghiêm túcnóixong, cảm thấykhôngsai biệt lắm nên đến phiên mình lóe sáng lên sân khấu, đứng lên xoa xoa lông ướt áttrênbụng: “Hôm nay cho chàng kiến thứcmộtchút năng lực của ta.”
“Bọn họ ở đây!”
Tư Mã Tiêu bỗng nhiên cười, ngửa đầu lại rótmộtngụm rượu, mớinói: “Trước kia nàngnóichuyện hay hànhsựđều làm ta cảm thấy rất quen thuộc, nhưng mà vừa rồi, bộ dáng của nàng…… Ta cảm giác tựa hồ ta chưa từng gặp.”
Hai bọn họ biến trở về thành người, Tư Mã Tiêu thuận tay sửa sửa tóc nàng, sau đó lôi kéo nàng ngồi xuống, tự mình vớt ra cái bình rượu trong nước, uốngmộtngụm, “Được, chờ xem, chờ lát nữa bọn họkhôngtìm thấy ngườisẽtrở về, đến lúc đó tùy tiện nàng làm saothìlàm.”
Tư Mã Tiêu quay đầu lại như sớm có đoán trước, buông tay ra, trong lòng bàn tayhắnchỉ cómộtvốc nước,khôngcó cá.hắntách chân ra ngồi ởtrêntảng đá lớn bên bờ, mang theo cười chống cằm nhìn nàng, phi thường hư hỏng.
Mấy người dò dẫm xong, biết được bệ hạ và Quý Phi sau giờ ngọsẽhóng mát nghỉ ngơi ở sơn khê sau núi, mà lúc này bên cạnh bọn họ đềukhôngcó cung nhân hầu hạ, có thểnóilà cơ hội xuống tay tốt nhất. Sau núi thủ vệ trong lỏng ngoài chặt, chỉ cần có thể đột phá phòng tuyến bên ngoài, vào bên trong, bọn họ muốn mạng cẩu hoàng đế và Quý Phi, đương nhiên dễ như trở bàn tay.
Liêu Đình Nhạn: “……”
Vì yểm hộ mấy người này, Nam Yển hầu hy sinhkhôngít thủ hạ, hai đợt thích khách ban đầu đều là dùng để làm Tư Mã Tiêu buông lỏng cảnh giác, dời tầm mắtđi,mộtđợt mấy người cuối cùng này mới là đòn sát thủ. Bọn họ được hai đám người phía trước trợ giúp, trà trộn vào trong thủ vệ hạ cung, những kỳ nhân dị sĩ này còn biêt ‘ dịch dung ’, lặng yênkhôngmộttiếng độngkhôngchớp mắtđãthay thế mấy nội thị trong Hạ cung.
“Thôi, đây là khi nào, ngươi còn quản hắc xà với bạch xà, nhanh tìm g·i·ế·t được cẩu hoàng đế cùng với Quý Phi mới là chuyện quan trọng!” Nam tử trầm ổn nhìnmộtcái đại xàkhôngcó ý tứ phản ứng vân nằm trong dòng suối, chợt dời ánh mắtđi.
Liêu Đình Nhạn vốn chỉ định đùa Tư Mã Tiêumộtchút, ai biết lập tức hố chính mình, gia hỏa này từ khi nghe nàngnóiđùa, liền nhận định nàng là rái cáyêu.
Tư Mã Tiêu cười ha hả, nâng nàng trở về. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nam Yển hầu? Chính là người này khi dễ bệ hạ của ta sao, thực tốt, ngươiđãthành công đắc tội ma chủ Ma Vực.
mộtcon rái cá ghé vào thân rắn, vén lên phong lan dùng để che thái dương, nhìn nhìn phương hướng mấy người kia biến mất, móng vuốt gãi gãi chòm râutrênmặt, bỗng nhiên miệng phun nhân ngôn: “Sao lại có thích khách, bốn thích khách này có điểmkhôngbình thường a.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêu: “Hư dữ ủy xà.” [Lá mặt lá trái]
Liêu Đình Nhạn: “……” thành ngữ mở đầu bằng chữ xà có cái gì? Xà hạt tâm tràng? Nhưng mà ‘ xà ’ trong hư dữ ủy xàâmđọc cũng là ‘ di ’, vậykhôngđược rồi.
Tư Mã Tiêu buông bầu rượu, bình đạm mà vỗ tay hai lần, “khôngtồi.”
Liêu Đình Nhạn nằm trở về, “Ta cảm giác có chút nghẹn khuất.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.