Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 28: Chương 28

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Chương 28


Hoặc ít nhất, cũng đã đoán ra được mọi chuyện.

Hạ Thuần cầm điện thoại lên, bấm một dãy số quen thuộc.

Từ Cẩn Mạn bình tĩnh đáp: "Sao có thể như vậy được? Chỉ là hôm nay cô ấy có chút việc bận thôi."

...

Lục Vân quay trở lại phòng bệnh, thấy Từ Cẩn Mạn đang đứng thất thần bên cửa sổ.

Sự xuất hiện của Lục Vân đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Mặc dù lần này Lục Vân không mang theo hành lý, nhưng nhìn sắc mặt của bà, rõ ràng chuyến đến này không hề đơn giản.

Thẩm Thù nhìn vào ảnh đại diện trên WeChat của Từ Cẩn Mạn. Không biết cô ấy đã đổi ảnh đại diện từ lúc nào, nàng cũng quên mất trước đây ảnh đại diện của cô là gì rồi, tóm lại là trông không được nghiêm túc cho lắm.

Cảnh quay thứ hai diễn ra rất suôn sẻ.

Từ Cẩn Mạn dừng bước, kéo chiếc khăn tắm đang trùm trên đầu xuống, bước vào trong.

Ít nhất thì trước đây, cô vẫn còn nghe lời bà.

Cô đang mặc chiếc áo màu vàng nhạt, vải áo bị ướt liền dính sát vào da thịt. Vì chất vải khá mỏng, nên đường cong mềm mại nơi b** ng*c càng trở nên lộ rõ hơn.

Hàn Văn Phương, con trai cả nhà họ Hàn, bước tới trước mặt cô: "Từ tiểu thư đích thân đến dự, thật khiến chúng tôi vô cùng bất ngờ và vinh hạnh."

Ngón tay cô siết chặt lại, chiếc váy đen mềm mại nhàu nát trong lòng bàn tay, như một lời chế nhạo tàn khốc khiến cô rùng mình kinh hãi –

"Chuẩn bị!"

Cả người Hạ Thuần khẽ run lên, cô nhìn Thẩm Thù, sắc mặt dịu đi đôi chút: "Em đang quan tâm chị đấy à?"

Từ Cẩn Mạn: "..."

Cô khẽ nâng cằm, sải bước tiến vào hội trường, khí thế ngời ngời không ai sánh bằng.

Cả người Thẩm Thù khẽ run lên.

Cô bất giác nghĩ, có lẽ sau khi nói ra câu trả lời tiếp theo, mình sẽ không còn được phép bước chân vào đây nữa.

Tiệc rượu của tập đoàn HP được tổ chức tại khách sạn năm sao thuộc sở hữu của nhà họ Hàn.

Hạ Thuần bước vào, sắc mặt trông đã khá hơn nhiều, cô đặt hộp nho xuống cạnh chiếc túi xách của Thẩm Thù. Những trái nho đã được rửa sạch sẽ, những giọt nước trong veo còn đọng lại long lanh trên thành hộp nhựa.

"Chuyện này mà còn không quan trọng sao?" Lục Vân càng thêm giận dữ: "Số tiền con đưa ra là toàn bộ tiền mặt hiện có trong sổ sách của con, con nghĩ mẹ không biết chắc? Con không chịu nhận tiền của mẹ, nhưng lại mang hết tiền của mình đi đổ vào túi người khác. Con bảo mẹ phải đứng yên nhìn con làm những chuyện đó mà không can thiệp sao?"

"Đúng là Alpha số một của giới giải trí có khác, quả nhiên có sức hút vô cùng."

"Tối nay nhà họ Hàn có tổ chức tiệc rượu, mẹ không đi được rồi. Trước đây con không thích tham dự mấy chỗ đó, nhưng hôm nay con thay mẹ đi một chuyến vậy. Con đã ra mặt giúp đỡ nhà họ Thẩm, thì chút thể diện này cũng nên dành cho nhà họ Hàn."

"Mặc cái này không?"

Chuyện vừa phát hiện ra ban nãy, cô cần thời gian để suy nghĩ kỹ càng hơn.

Có người nghe thấy vậy đột nhiên im bặt——

"Dạ dày tôi hơi khó chịu một chút." Hạ Thuần nói: "Bệnh cũ ấy mà."

Ngón tay cô khẽ cuộn tròn lại, mi tâm nhíu chặt.

Nàng ngẩng mắt lên, ánh nhìn bỗng dừng lại trên người Từ Cẩn Mạn.

"Hiện tại huyết áp và các chỉ số khác đều bình thường, không có vấn đề gì lớn. Đêm nay người nhà cố gắng ở lại trông chừng, ngày mai tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng hơn."

Cô có chút chán nản bước ra ngoài, bất ngờ nhìn thấy cô lao công đang dọn dẹp giường ở phòng bệnh đối diện. Từ Cẩn Mạn bước tới hỏi: "Cô ơi, quần áo trong phòng vệ sinh bên kia cô có thấy đâu không ạ?"

Từ Cẩn Mạn nghe thấy phản ứng đầu tiên của bà là an ủi mình, lòng khẽ thở dài: "Mẹ nghỉ ngơi trước đi, chuyện khác chúng ta để sau hẵng nói."

Cô nhặt nó lên, quay trở về phòng bệnh. Trên lớp vải đen mềm mại, cô có thể dễ dàng cảm nhận được sự khô cứng của những vết máu đã đông lại.

Hạ Thuần thu lại ánh mắt, cơ thể khẽ run lên. Ngoài nguyên nhân thể chất, việc cô lại thất thần khi đang diễn xuất thế này là một điều cực kỳ thiếu chuyên nghiệp.

Lẽ nào, người bị hại ở nhà họ Từ, không chỉ có một mình nguyên thân?

"Ở trong xe đẩy rác ngoài hành lang ấy, người ta bảo bẩn rồi, kêu tôi mang đi vứt."

Lục Vân thấy cô không có ý từ chối, ngược lại còn lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng không khỏi dâng lên một chút chua xót. Bà dường như nhận ra – Mạn Mạn của bà thực sự đã thay đổi rồi.

Thẩm Thù kinh ngạc nhìn Từ Cẩn Mạn. Hôm nay Ngụy Ngô Thanh tìm gặp nàng, đúng là để đòi tiền, và cũng có ý bảo nàng nhờ Từ Cẩn Mạn giúp đỡ.

Quả nhiên như cô dự đoán, Lục Vân vừa bước vào đã lạnh lùng ngồi phịch xuống sofa. Chiếc túi da cá sấu đắt tiền, còn vương vệt nước mưa, bị bà ném mạnh xuống bàn trà kêu một tiếng 'bộp'. "Tôi thật sự đã đánh giá quá thấp cô rồi đấy," bà rít lên, ánh mắt sắc như dao lườm thẳng về phía Thẩm Thù.

Phản ứng mạnh mẽ của Lục Vân ban nãy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.

Đầu óc cô lúc này có chút hỗn loạn.

Sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, cũng là Từ Cẩn Mạn đứng ra bảo vệ nàng.

Nghiêm túc suy nghĩ lại, khi còn ở nhà họ Thẩm, chính Từ Cẩn Mạn đã che chở cho nàng.

Hạ Thuần cảm thấy dạ dày lại bắt đầu quặn lên từng cơn. Cô ngồi phịch xuống ghế, cảm giác hối hận, đau đớn và ghen tị đan xen vào nhau, giày vò tâm trí cô.

Từ Cẩn Mạn mặc một bộ lễ phục màu đen bó sát cơ thể, phần ngực khoét sâu gợi cảm, tà váy xẻ cao táo bạo, bên ngoài khoác một chiếc áo gió dáng dài. Trên tay cô cầm chiếc túi xách nhỏ màu bạc lấp lánh, đôi giày cao gót cùng màu cao đến 10cm càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ c·h·ế·t người.

Từ Cẩn Mạn im lặng vài giây, cuối cùng không từ chối.

Từ gia chủ yếu kinh doanh trong lĩnh vực xuất nhập khẩu và bất động sản. Còn HP lại tập trung vào thương mại điện tử và năng lượng mới, vài năm gần đây cũng bắt đầu lấn sân sang lĩnh vực phát triển địa ốc.

"Không sao rồi, bà ấy đang nghỉ ngơi."

Hàng năm vào dịp này, HP đều tổ chức một buổi tiệc rượu quy mô lớn, mời đến những nhân vật hàng đầu trong giới kinh doanh, các minh tinh nổi tiếng, cùng các nghệ sĩ thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau.

Từ Cẩn Mạn hít một hơi, mở miệng định nói: "Thực ra tôi..."

"Số tiền con đưa cho nhà họ Thẩm không phải là cho không, con đã ký hợp đồng đàng hoàng." Cô giải thích: "Không cần phải chia nhỏ ra nữa, trả hết nợ một lần là được. Nếu trong vòng ba tháng không thực hiện đúng hợp đồng, họ sẽ phải dùng cổ phần công ty để thế chấp."

Cô ngẩng đầu lên nhìn Lục Vân đang ngồi làm kiểm tra ở phía xa, một cảm giác cực kỳ khó chịu từ sâu thẳm trong lòng dâng lên, cuộn trào trong dạ dày.

Chuyện xảy ra ở KTV hôm đó, trong tình huống nguy hiểm như vậy, Từ Cẩn Mạn vẫn không ngần ngại che chắn cho nàng.

Trên ga giường có vài vệt màu đỏ sẫm.

Nghe vậy, Từ Cẩn Mạn quay lại, nhẹ giọng nói với Thẩm Thù: "Cô vào phòng trước đi?"

"Con biết." Từ Cẩn Mạn bình tĩnh đáp.

Mở cửa bước vào nhà, cơn mưa xối xả ban nãy đã làm nước ngấm ướt đến tận bắp chân, giờ đây đang len lỏi theo làn da chảy xuống đôi giày cao gót. Một cảm giác lạnh buốt lan tỏa.

"Con nghĩ bọn họ có khả năng trả được sao?"

"Mẹ, có lẽ mẹ không chỉ đơn thuần là ghét Thẩm Thù." Từ Cẩn Mạn nhìn thẳng vào mắt Lục Vân, giọng nói rõ ràng từng chữ: "Mẹ chỉ cảm thấy con đang dần thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ, nên mẹ không thể chấp nhận được điều đó, đúng không?"

Ngay khi cô vừa bước vào sảnh tiệc, xung quanh chợt lặng đi trong giây lát, rồi lập tức có người tiến đến chào hỏi.

Hạ Thuần vào vai V, một thành viên của tổ chức chuyên truy bắt các sát thủ nguy hiểm.

Cảnh quay này chủ yếu là màn thăm dò lẫn nhau giữa hai nhân vật, không có quá nhiều chi tiết thừa thãi, cảm xúc và lời thoại mới là yếu tố quan trọng nhất.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, những tiếng đập mạnh mẽ và nặng nề như tiếng trống trận, lồ lộ vẻ thiếu kiên nhẫn của người gõ.

Lời vừa dứt, bên cạnh đã có người lên tiếng:

Đưa chiếc váy ra trước ánh sáng yếu ớt, Từ Cẩn Mạn lờ mờ nhận ra đó là vài vết hằn dài, song song.

Nhận ra ánh mắt của nàng, Từ Cẩn Mạn nhún vai: "Tôi chưa kịp thay đồ."

Từ Cẩn Mạn ngồi xuống bên cạnh Lục Vân, cố gắng giữ giọng hòa nhã nhất có thể:

Số tiền cô cung cấp cho nhà họ Thẩm chỉ là tám trăm vạn vốn lưu động, so với hơn hai ngàn vạn lúc cưới thì chẳng thấm vào đâu.

Ngày đó Từ Cẩn Mạn nói muốn cưới nàng là vì nhắm vào gia sản nhà họ Thẩm, nhưng cho đến tận bây giờ, cô ấy dường như chưa từng đòi hỏi bất kỳ lợi ích thực tế nào từ nàng cả.

Nàng đồng ý một tiếng, cúp máy xong thì thấy Hạ Thuần đang cầm một hộp nho tươi đứng ở cửa phòng.

Thẩm Thù đang ở trong phòng nghỉ hậu trường thu dọn đồ đạc thì Ngụy Ngô Thanh gọi điện đến, nhắc nhở nàng đừng quên chuyện tối nay.

Từ Cẩn Mạn không phải chưa từng hình dung đến khoảnh khắc phải đối mặt với sự thật này, nhưng khi nó ập đến bất ngờ như vậy, cô thực sự có chút... luống cuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nhưng con đã lớn rồi, con có suy nghĩ riêng, có cách sống của riêng mình." Từ Cẩn Mạn nói tiếp: "Mẹ cũng nên học cách buông tay thôi."

Màn hình điện thoại tự động tối đi.

Thẩm Thù nhìn sắc mặt cô, đưa cốc nước lọc trong tay mình tới.

Bằng không thì cái đêm nhận được tin Thẩm Quốc Lương gặp tai nạn, nàng đã không trằn trọc khó ngủ đến vậy.

Thẩm Thù lắc đầu: "Cô chăm sóc mẹ cô trước đi đã."

"Còn bảo không phải là vì con yêu tinh này! Mẹ thật sự hối hận vì đã để con cưới cô ta!"

"Trước đây vì chuyện đó, em chỉ cần nhìn thấy Alpha là đã thấy khó chịu rồi, đến cả chị chạm vào người em một chút em cũng không cho phép. Tại sao cô ta lại được chứ? EM thích cô ta rồi sao? Không thể nào, Từ Cẩn Mạn là một người bẩn thỉu như thế..."

Thẩm Thù vốn sở hữu khí chất lạnh lùng, nhưng nhờ có đôi mắt hoa đào trời phú, nên khi nàng cố tình để lộ ra sự dịu dàng, cái lạnh lùng ấy lại hóa thành một vẻ quyến rũ c·h·ế·t người.

Chương 28: Chương 28

Từ Cẩn Mạn nghe Chu Bái giới thiệu qua, cũng đại khái hiểu được ý tứ trong lời nói của Lục Vân. Một nơi cần phải giả vờ khách sáo và xã giao như thế này, nguyên thân chắc chắn sẽ ghét cay ghét đắng, khó mà chịu đựng nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Thù liếc nhìn cô ta: "Đừng làm mấy chuyện vô ích này nữa."

Sáng sớm hôm sau, Từ Cẩn Mạn đưa Lục Vân đến bệnh viện. Thẩm Thù ở nhà vào phòng ngủ phụ dọn dẹp lại giường chiếu.

"Cô không biết cô ấy là ai sao?" Thẩm Thù lạnh lùng đáp: "Tại sao tôi phải đẩy cô ấy ra?"

Từ Cẩn Mạn đưa tay lên, theo phản xạ muốn lau đi vệt nước tưởng như nước mắt trên mi nàng, rồi nói: "Lên nhà rồi nói chuyện nhé?"

Không biết đã nghĩ đến điều gì, đôi mày cô nhíu chặt lại.

Lục Vân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi thở có phần nặng nề và gấp gáp, mi tâm nhíu chặt, trên trán lấm tấm mồ hôi. Lúc này cô mới nhận ra mình ban nãy đã quá chủ quan rồi.

Hàn Văn Phương nhấp một ngụm rượu vang, cười như không cười nói: "Từ tiểu thư, không phải vợ cô nói là có việc bận sao? Sao bây giờ lại đến đây cùng với một Alpha khác thế này?"

Cô nhắm mắt lại, cố gắng tĩnh tâm.

Trên xe cô đã chợp mắt được một lát, khi đến nơi, Chu Bái mới đánh thức cô dậy.

Bà chỉ tay về phía bóng lưng Thẩm Thù: "Có phải tất cả đều là vì cô ta không?"

Vừa hay lúc đó nhà họ Thẩm cũng đang gặp khó khăn về tài chính. Chuyện vừa được nhắc đến, bên kia đã vội vàng đồng ý ngay lập tức.

Phòng khách vang lên tiếng đóng cửa phòng ngủ nhẹ nhàng.

Hàn Văn Phương đang cố tình nhắc đến vụ việc xảy ra ở bệnh viện với Ân Tuyết.

Hạ Thuần nhìn thấy nàng, khẽ nở một nụ cười có phần gượng gạo. Hình ảnh nàng và Từ Cẩn Mạn kề sát bên nhau trong phòng khách ngày hôm đó vẫn còn ám ảnh tâm trí cô.

Nghe đến câu đầu tiên, sắc mặt Thẩm Thù đã lập tức thay đổi. Nàng quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Hạ Thuần.

Mái tóc Từ Cẩn Mạn vẫn còn ướt lòa xòa, trên người chỉ mặc độc chiếc váy ngủ dài bằng lụa mỏng manh.

Từ Cẩn Mạn có mở một công ty đầu tư mạo hiểm, gần đây thường xuyên phải đi khảo sát bên ngoài, chuyện này nàng biết.

【Cô xem lại lưng mẹ cô xem, hình như bà ấy bị thương thì phải?】

Trong tình huống này, nàng ở lại chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi.

Nàng đi đóng phim, việc này chẳng mang lại lợi ích gì cho Từ Cẩn Mạn cả, nhưng cô ấy vẫn luôn ủng hộ nàng hết mình.

Đó là toàn bộ số tiền mặt cô có được ở thời điểm hiện tại, đương nhiên cô đã phải điều tra kỹ lưỡng ngọn nguồn sự việc trước khi quyết định ra tay.

Nói với Lục Vân một tiếng, Từ Cẩn Mạn quay trở lại phòng bệnh đêm qua. Bên trong phòng vệ sinh, giỏ đựng đồ bẩn đã trống không, không còn bộ quần áo bà vừa thay ra nữa.

Đây là cảnh quay đối diễn giữa nữ chính sát thủ Dạ Oanh và nữ phụ.

Lời còn chưa nói hết, Thẩm Thù đã quay người rời đi.

Một người đối xử rất tốt với nàng.

"Thật sao..." Dạ Oanh khẽ tiến lại gần hơn một chút: "Vậy nói lại lần nữa xem nào?"

Còn về bữa tiệc rượu, chỉ cần đến lộ mặt một chút là được.

Lục Vân đang lúc nổi nóng, thấy Thẩm Thù định rời đi, liền cau mày nói với Từ Cẩn Mạn: "Mẹ đến đây là để tìm cô ta, con bảo cô ta đi đâu? Con nói cho mẹ nghe xem nào, con không cần nhà họ Từ, không cần gia sản, không nhận tiền của mẹ..."

Thẩm Thù thoáng sững người, nhưng Từ Cẩn Mạn đã nhanh chóng bước lên một bước, đứng chắn giữa nàng và Lục Vân.

Đây là cảnh quay đối diễn giữa nàng và Hạ Thuần. Nàng đã chuẩn bị cho cảnh quay này suốt hai ngày qua, diễn tập trong đầu và trước gương không biết bao nhiêu lần, nhưng vì thất bại ở lần trước, nên khi đối mặt với thực tế, nàng vẫn không tránh khỏi cảm giác căng thẳng.

"Mẹ cô vẫn cảm thấy không khỏe lắm, bác sĩ riêng của bà ấy sắp đến rồi." Thẩm Thù tắt bớt đèn lớn trong phòng, chỉ để lại ánh đèn ngủ dịu nhẹ, giúp mắt Lục Vân dễ chịu hơn.

Cô bảo Chu Bái về trước, sau đó cùng Thẩm Thù đi lên lầu.

Thẩm Quốc Lương trực tiếp tìm đến Hàn gia gây chuyện, đúng là hành động ngu xuẩn hết chỗ nói.

Phim trường này khá vắng vẻ, nhưng khu vực hậu trường lại rất đông đúc, có hơn chục phòng nghỉ mà chỉ có vài phòng được sử dụng.

Hạ Thuần cảm thấy hơi thở của mình trở nên căng thẳng, mùi hương thảo mật ong ngọt ngào thanh mát cứ quẩn quanh bên chóp mũi, khiến gò má cô bất giác ửng hồng...

Vừa lật tấm chăn lên, ánh mắt nàng bỗng dừng lại.

Từ Cẩn Mạn vội vàng cúi xuống đỡ lấy bà, giọng hốt hoảng: "Mẹ, mẹ sao vậy?"

Thẩm Thù đã chạm đến giới hạn cuối cùng của bà.

Từ Cẩn Mạn nói: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi. Thù Thù không hề nói gì với con cả, là con tình cờ biết được chuyện này thôi."

Bà biết Mạn Mạn từ nhỏ đã mang một vết sẹo lòng khó phai, liên quan đến một cô bé. Chu Bái từng thay bà đi tìm cô bé đó, và ngày hôm ấy đã xảy ra một số chuyện không hay.

Đặc biệt là khi cô ngày càng cảm nhận rõ hơn h*m m**n kiểm soát mãnh liệt từ bà.

Phía dưới tin nhắn là hình ảnh chụp lại vết máu trên ga giường.

Thân hình Thẩm Thù cứng đờ lại trong giây lát, nhưng nàng không dừng bước.

Giọng nói của nàng không nặng không nhẹ, vừa đủ để trợ lý và chuyên viên trang điểm đứng bên cạnh nghe thấy, họ vội vàng chạy đến hỏi han tình hình của Hạ Thuần.

Nhưng bà thà rằng cô đừng thay đổi còn hơn.

Nàng nhấn mở ảnh ra xem. Bức ảnh hiện tại là hình ảnh nửa trên là mặt nước trong xanh, nửa dưới là ánh mặt trời rực rỡ.

Thẩm Quốc Lương ỷ vào Từ gia mà đi đắc tội với Hàn gia, cách xử lý tốt nhất của Từ gia lúc này chính là tự bảo vệ mình trước. Dù sao một Thẩm Quốc Lương nhỏ bé, đối với Lục Vân và Từ Thao mà nói, chẳng là cái thá gì cả.

"Cô đi tắm rửa trước đi, xong việc thì gọi tôi." Thẩm Thù vội dời mắt đi chỗ khác, nói: "Sau đó chúng ta nói chuyện."

Từ Cẩn Mạn hỏi: "Là bệnh tim sao?"

Hai nhân cách hoàn toàn khác biệt của Từ Cẩn Mạn giống như một người ở trên trời, một người ở dưới đất vậy, hoàn toàn đối lập nhau.

Cơn mưa đến thật nhanh, may mà lúc nãy Chu Bái đã đưa cho cô một chiếc ô trước khi rời đi. Đoạn đường từ cổng chính vào đến tòa nhà của Thẩm Thù chỉ mất khoảng nửa phút đi bộ.

Từ Cẩn Mạn tự nhận mình không phải kẻ máu lạnh vô tình. Dù không có tình cảm sâu đậm với Lục Vân, dù biết rõ bà và nhà họ Từ còn che giấu những bí mật không trong sạch... cô vẫn cảm thấy có chút thương cảm cho bà dưới góc độ một người mẹ.

"Cô làm gì vậy?" Thẩm Thù hỏi.

Hạ Thuần cười đáp: "Mọi người trong đoàn đều có phần cả, chị tiện tay mang qua cho em một hộp thôi."

Buổi tiệc này rất có tiếng tăm ở Bắc Thành. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bàn tay vô thức đặt lên vị trí trái tim, cô dường như lại cảm nhận được nỗi đau đớn nào đó của nguyên thân đang trỗi dậy.

Cô đứng bất động tại chỗ một lúc lâu.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt của Thẩm Thù, bà đã không ưa nổi rồi.

Lục Vân tức giận như vậy, phần lớn là vì bà vốn đã ghét Thẩm Thù và cả nhà họ Thẩm, lại chủ quan cho rằng chính Thẩm Thù đứng sau lưng xúi giục cô làm vậy.

Thẩm Thù hỏi: "Lát nữa mẹ cô nhìn thấy thì sao?"

Bức ảnh mang lại một cảm giác dễ chịu và thư thái lạ thường.

Xem ra cô vẫn chưa giỏi trong việc xử lý những mối quan hệ phức tạp kiểu này.

"Tôi nói tôi thích em, vậy mà em lại không tin." V đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc mai của Dạ Oanh, ánh mắt đầy vẻ mờ ám.

Không hiểu sao, khi nhìn thấy tin nhắn này, trái tim cô đột nhiên đập mạnh một cái.

Giống như cảm nhận hiện tại của nàng về con người cô ấy vậy – phần lớn thời gian đều khiến người ta cảm thấy thoải mái, đôi khi còn có thể cảm nhận được sự ấm áp chân thành.

...

Từ Cẩn Mạn vừa đưa Lục Vân đến bệnh viện thì nhận được tin nhắn WeChat của Thẩm Thù.

Đây là lần đầu tiên cô biết Lục Vân mắc bệnh tim.

Những việc xã giao kiểu này ở thế giới trước cô cũng đã từng làm qua rồi.

Từ Cẩn Mạn tắm qua loa rất nhanh, đứng ở cửa phòng khách nhìn vào bên trong xem tình hình Lục Vân thế nào, lại phát hiện Thẩm Thù cũng đang ở đó.

Thực ra cô cũng nhìn ra được, Thẩm Thù vẫn còn mềm lòng với gia đình mình.

Cô chợt nhớ lại cuộc trò chuyện mà mình đã vô tình nghe được ban nãy.

Thẩm Thù đang đứng cạnh bàn bếp: "Mẹ cô ổn rồi chứ?"

Lý do cô che giấu thân phận thật sự của mình cũng khá đơn giản: một phần vì cuộc khủng hoảng niềm tin trước đây, phần khác là vì sự kháng cự rõ ràng của Thẩm Thù đối với Alpha. Mặc dù cô vẫn chưa biết nguyên nhân cụ thể nào đã khiến Thẩm Thù bài xích họ đến vậy.

Cho dù là diễn viên khác cảm thấy không khỏe, nàng cũng sẽ hỏi thăm một câu theo phép lịch sự. Thẩm Thù nhàn nhạt đáp: "Trông sắc mặt cô không được tốt lắm."

Từ Cẩn Mạn hy vọng rằng tất cả chỉ là do cô suy nghĩ nhiều mà thôi.

...

Lời còn chưa dứt, bà đã ôm ngực khom người xuống.

Nhưng tại sao Từ Cẩn Mạn lại phải che giấu thân phận thật của mình với nàng? Đó mới chính là điều khiến nàng không thể hiểu được.

Lục Vân tiếp tục ca thán: "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Đừng bao giờ tin tưởng những người ngoài kia, bọn họ không đáng tin đâu! Trên đời này chỉ có mẹ là người duy nhất sẽ không bao giờ làm hại con! Con nhìn lại mình bây giờ xem ra cái dạng gì kìa, cái gì con cũng không muốn..."

Từ Cẩn Mạn đứng ngay ở cửa ra vào, nhìn Thẩm Thù cúi xuống thay đôi dép lê đi trong nhà.

Từ Cẩn Mạn khựng lại trong giây lát, đưa tay lau đi vệt nước còn đọng nơi khóe miệng, rồi gật đầu: "Được."

Ông ta không hề nghĩ rằng trong giới thương trường, lợi ích luôn được đặt lên hàng đầu. Cho dù có Từ gia chống lưng, cũng chẳng còn mấy ai dám mạo hiểm giới thiệu mối làm ăn cho ông ta nữa. Lỡ như lại xảy ra chuyện gì, chẳng phải là tự rước họa vào thân hay sao?

Câu hỏi này đã cứ luẩn quẩn trong đầu cô suốt từ tối hôm đó đến giờ.

Lục Vân uống thuốc xong, vài phút sau sắc mặt mới dần khá hơn.

Từ Cẩn Mạn vội vàng mở túi xách của Lục Vân, tìm thấy một lọ thuốc nhỏ màu trắng bên trong.

Lời thoại của Dạ Oanh được nàng cố tình ngắt quãng, ngữ khí chậm rãi, hơi thở ấm nóng như ẩn như hiện trong không khí.

Cô mở cửa phòng khách, nằm tạm xuống chiếc sofa để có thể nghe ngóng được động tĩnh bên trong. Thỉnh thoảng cô lại đứng dậy vào xem Lục Vân thế nào, cho đến hơn một giờ sáng, xác định bà đã ổn định trở lại, cô mới yên tâm thiếp đi.

Cô xoa nhẹ cần cổ, cảm giác ngứa ran khó chịu đã giảm đi rất nhiều. Trước khi xuống xe, cô còn cố ý nhắc nhở bản thân, tối nay tuyệt đối không được uống một giọt rượu nào.

Cô cầm lấy cốc nước từ tay nàng, chiếc cổ trắng ngần hơi ngửa ra sau, yết hầu khẽ chuyển động theo từng ngụm nước nuốt xuống.

Cô thấy rõ Lục Vân đã chuẩn bị sẵn tâm lý để thuyết phục cô, nhưng vào lúc này, cô thực sự không muốn tranh cãi về những vấn đề đó nữa – chúng không phải là trọng điểm mà cô muốn hỏi.

Suy nghĩ kỹ càng hơn một chút, Thẩm Thù lại đặt ra một giả thiết khác: Nếu như Từ Cẩn Mạn thực sự là một Alpha...

Nhưng ông ta làm vậy cũng là vì có chỗ dựa là Từ gia sau lưng.

Dòng suy nghĩ của Thẩm Thù vẫn tiếp tục tuôn chảy.

Nàng hít vào một hơi thật sâu, rồi mới bước tới vị trí đã định.

Chỉ hơn hai ngàn vạn, coi như mua một món quà làm Mạn Mạn vui lòng cũng đáng.

Từ Cẩn Mạn: [Tối nay tôi có chút việc, ngày mai cô có rảnh không?]

Ngay giữa lằn ranh ấy, trên ống kính máy ảnh có một giọt nước nhỏ đọng lại, khiến cho vầng mặt trời phía sau trở nên lấp lánh với vài chấm sáng nhỏ mơ hồ.

Lại là thứ cảm xúc không thuộc về cô.

Bác sĩ đến rất nhanh, sau khi kiểm tra xong liền nói rằng bà bị kích động mạnh, mặc dù đã uống thuốc nhưng vẫn chưa hoàn toàn ổn định trở lại.

...

Từ Cẩn Mạn đỡ bà nằm xuống ghế sofa trong phòng khách, định gọi điện cho bệnh viện thì bị Lục Vân ngăn lại. Bà trấn an: "Uống thuốc rồi là không sao nữa đâu."

Đến lúc này Thẩm Thù mới để ý thấy, ống tay áo bên phải của Từ Cẩn Mạn đã bị nước mưa làm ướt sũng.

Hàn Văn Phương nâng ly rượu lên chạm nhẹ vào ly của Từ Cẩn Mạn, liếc nhìn ly nước trái cây trong tay cô, khéo léo che giấu cảm xúc thật, cười nói: "Hôm nay sao cô lại đi một mình thế này, không giống với tính cách của cô lắm... Hay là Thẩm tiểu thư vẫn còn nhớ chuyện lần trước, nên không nể mặt đến dự?"

Mà Từ gia và tập đoàn HP của nhà họ Hàn tuy bề ngoài luôn giữ hòa khí, nhưng trên thực tế lại là đối thủ cạnh tranh gay gắt.

Cô vốn không nghĩ mình sẽ phải ở lại đây thêm một đêm nữa, nên chỉ mang theo đúng một bộ đồ ngủ. Bộ tối qua đã bị ướt hơn nửa, không thể mặc lại được nữa. Mà quần áo trong tủ của cô cũng đều là những chiếc váy kiểu tương tự.

Lục Vân cười khẩy một tiếng, ánh mắt sắc lạnh lại hướng về phía người phụ nữ đang đứng sau lưng Từ Cẩn Mạn: "Cô ta thì hay rồi, lời mẹ nói vợ chồng nhà họ Thẩm không thèm để vào tai, hay là cô ta coi lời mẹ nói như trò cười? Quay đầu lại đã dám thổi gió bên tai con, xúi giục con mang tiền đi đổ sông đổ bể?"

Nhưng bây giờ thì tình hình đã khác.

Từ Cẩn Mạn lập tức tìm thấy chiếc váy ngủ màu đen của Lục Vân trong xe rác.

Nàng suy nghĩ vài giây, rồi trả lời: [Buổi tối thì được.]

Tiếng đạo diễn vang lên từ đầu loa: "Cô Hạ, biểu cảm không đúng rồi."

Dù sao cũng phải nể mặt nhà họ Hàn, nhưng cũng không thể để người ta nghĩ rằng mình đến đây là để yếu thế được.

Nhưng nàng hoàn toàn không có ý định mở lời với Từ Cẩn Mạn về chuyện này.

Tuy chưa đủ tình tứ, nhưng lại khiến người ta mê đắm khó rời mắt.

"Chị vừa mới rửa xong."

Nhân viên hiện trường hô lớn một tiếng, Thẩm Thù lập tức thu lại dòng suy nghĩ miên man, đặt điện thoại xuống bàn trang điểm, đứng dậy bước ra ngoài.

Đối mặt với thái độ lạnh lùng của Thẩm Thù, Hạ Thuần cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn. Cô thực sự không thể hiểu nổi, tình huống lúc đó rõ ràng Thẩm Thù không phải là không thể đẩy Từ Cẩn Mạn ra, mà là nàng đã không làm vậy.

Từ Cẩn Mạn chậm rãi quay đầu lại. Thẩm Thù đang mặc một bộ lễ phục đuôi cá màu xanh đậm quyến rũ, đi cách Hạ Thuần chừng hai bước chân, một người trước một người sau, đang chậm rãi tiến về phía này.

Giống như việc cô nói không hứng thú với gia sản nhà họ Từ, phản ứng đầu tiên của Lục Vân vẫn là đổ lỗi cho Thẩm Thù – mặc dù xét về mặt logic, Thẩm Thù chẳng có lý do gì để làm thế cả.

Đầu dây bên kia trả lời ngay lập tức: [OK]

Ánh mắt giận dữ của Lục Vân lập tức chuyển sang Từ Cẩn Mạn. Bà nhìn cô chằm chằm, giọng nói đầy vẻ trách móc: "Từ khi hai đứa kết hôn, nhà họ Thẩm đã dựa vào danh tiếng Từ gia để kiếm được bao nhiêu lợi ích, mẹ không muốn nhắc lại nữa. Hơn hai ngàn vạn đầu tư cho nhà họ Thẩm làm của hồi môn khi cưới, mẹ cũng coi như ném tiền qua cửa sổ rồi. Nhưng mẹ đã nói rất rõ ràng với nhà họ Thẩm, lần này Từ gia tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện của họ nữa, càng không được phép đánh chủ ý lên người của chúng ta..."

Thẩm Thù đang ở phim trường thì chiếc điện thoại di động trong túi áo khẽ rung lên.

"Hôm đó tại sao em không đẩy cô ta ra?"

Hạ Thuần lúc này mới nhận ra mình vừa nói điều gì, trong mắt thoáng lóe lên vẻ hoảng hốt, vội vàng nói: "Xin lỗi, chị không cố ý..."

Quay xong cảnh này, phân cảnh của Thẩm Thù trong ngày hôm nay cũng kết thúc, lúc này đã là hơn bốn giờ chiều.

Còn bây giờ, cô chỉ nghe lời người khác mà thôi...

Từ Cẩn Mạn không nói gì thêm, chỉ cảm ơn rồi tiễn bác sĩ ra cửa.

"Mạn Mạn đừng sợ, mẹ không sao thật mà." Lục Vân dù đã ổn hơn, nhưng tinh thần rõ ràng không còn mạnh mẽ và đanh thép như lúc mới đến nữa.

Lục Vân khăng khăng không chịu đi, Từ Cẩn Mạn thấy sắc mặt bà đã hồng hào trở lại, đành gật đầu đồng ý.

Mãi cho đến khi Mạn Mạn chủ động đề nghị muốn kết hôn với Thẩm Thù, bà mới biết, hóa ra Thẩm Thù chỉ là một kẻ thế thân.

Hai người sóng vai bước đi, cả đoạn đường không ai nói một lời nào.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Cô ta có thể làm lung lay những lựa chọn và quyết định của Mạn Mạn. Sau khi kết hôn, tính tình Mạn Mạn trở nên mềm mỏng hơn, tâm tính cũng có phần yếu đuối đi.

Không đáng vì bọn họ mà phá vỡ thế cân bằng mong manh này.

Thẩm Thù im lặng vài giây rồi gật đầu.

Nhưng thương cảm không đồng nghĩa với việc cô chấp nhận cách hành xử này.

"Kia chẳng phải là Hạ Thuần sao? Hàn nhị tiểu thư, nhà các cô đúng là lợi hại thật đấy, nghe nói Hạ Thuần trước nay chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động thương mại nào cả."

Bác sĩ đáp: "Cao huyết áp kèm theo bệnh tim, đã nhiều năm rồi. Từ tiểu thư, mẹ cô giấu cô lâu như vậy cũng là vì sợ cô lo lắng thôi. Lục phu nhân đúng là người mẹ tốt nhất mà tôi từng gặp đấy."

Ban đầu khi Thẩm Thù xuất hiện, bà không hề nhận ra vấn đề. Nét tương đồng trên gương mặt ấy rất khó để người ngoài nhận ra.

"Con đã cưới Thẩm Thù, bây giờ lại khiến Từ gia và Hàn gia có chút căng thẳng, vậy mà con vẫn liều mạng đi giúp đỡ nhà cô ta. Con làm như vậy mà thấy đúng đắn sao?"

Có lẽ nghe thấy tiếng động bất thường, cửa phòng ngủ bật mở. Thẩm Thù bước nhanh ra ngoài, vào bếp lấy một cốc nước ấm mang tới.

"Thuốc... thuốc ở trong túi..."

Thẩm Thù im lặng đi vào phòng ngủ, một lát sau quay ra với một bộ đồ ngủ trên tay. Đó là một chiếc áo phông cotton rộng rãi màu đen, chiều dài chỉ đến trên đầu gối.

Lúc đó bà đã nghĩ, nếu chỉ là thế thân thì cũng chẳng có gì đáng lo ngại. Nếu Mạn Mạn không thể vượt qua được khúc mắc trong lòng, tìm một người để trút giận một chút cũng không sao.

Từ Cẩn Mạn bước đến nhận lấy: "Cảm ơn."

Giọng cô trong trẻo như thủy tinh, sắc bén nhưng vẫn giữ được sự ôn hòa.

Quay trở lại phòng khách, cô thấy Thẩm Thù đang khép hờ cửa phòng. Ánh mắt hai người chạm nhau, Từ Cẩn Mạn lên tiếng trước: "Bây giờ nói chuyện được không?"

Nhưng dự cảm lần này lại chân thực đến đáng sợ.

Từ Cẩn Mạn là một người tốt.

Nhưng chẳng lẽ thật sự như lời Lục Vân nói sao? Tại sao cô ấy lại làm như vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghĩ đến đây, nàng chợt nhận ra mình dường như không còn bài xích Alpha nhiều như mình vẫn tưởng nữa.

Chỉ cần nhìn qua là biết ngay đó là vết máu, nằm ở vị trí ngang lưng.

Trong suốt thời gian họ ở chung phòng, thậm chí là chung giường, Từ Cẩn Mạn chưa bao giờ có bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn, ngay cả việc lên giường ngủ chung cũng là do nàng chủ động mở lời trước.

Theo tiếng hô của đạo diễn, cả hai người cùng đứng vào vị trí diễn xuất.

Thẩm Thù đã hỏi thẳng như vậy, chắc chắn là đã biết hoặc phát hiện ra điều gì đó rồi, nhưng vẫn có thể bình tĩnh đối diện với cô như thế này.

Ai ở Bắc Thành mà không biết đến hai đế chế thương mại hùng mạnh nhất: một là Từ gia, hai là tập đoàn HP của Hàn gia. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sắc mặt Lục Vân lập tức trở nên tái nhợt: "Con nói cái gì..."

...

"Con biết??" Lục Vân sửng sốt.

Đứng dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, Từ Cẩn Mạn ngửa đầu ra sau, mặc cho dòng nước ấm nóng xối thẳng lên đầu và cơ thể.

Cô nhìn gương mặt thanh tú tựa mặt hồ tĩnh lặng của Thẩm Thù. Bất chợt, một giọt nước mưa từ mái hiên rơi xuống, lấp lánh lăn dài trên gò má mịn màng của nàng, rồi hòa vào tiếng mưa tí tách trên mặt đất.

Nhưng nếu Thẩm Thù đã chủ động hỏi thẳng, thì trong lòng cô cũng không muốn tiếp tục che giấu nữa.

Từ Cẩn Mạn đáp: "Cũng chẳng sao cả."

Cô khép hờ cửa phòng khách, bước ra ngoài.

"Hàn tổng, không phải anh nói tối nay tập đoàn HP có tổ chức tiệc rượu sao? Tôi rảnh rồi... Không cần anh đến đón đâu, tôi tự đến là được."

Câu hỏi của Thẩm Thù đến quá đột ngột, như một gáo nước lạnh dội xuống.

Thẩm Thù ngồi thẳng lưng trên ghế, lặng lẽ nhìn cô. Đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp ấy dường như có thể xuyên thấu qua lớp ngụy trang của Từ Cẩn Mạn, đâm thẳng vào tận linh hồn sâu thẳm. Như thể nàng đã nhìn thấu tất cả.

Có trợ lý ở bên cạnh chăm sóc rồi, Thẩm Thù cũng chỉ khách sáo dặn dò cô chú ý giữ gìn sức khỏe, rồi không nói thêm gì nữa.

Với địa vị của nhà họ Hàn, cho dù cậu con trai út có cố tình gài bẫy đi chăng nữa, nhà họ Thẩm cũng không thể ngang nhiên đến tận cửa đòi lại công bằng như vậy được.

Từ Cẩn Mạn cảm thấy khá bất ngờ.

"Cắt!"

"Cô không sao chứ?" Thẩm Thù hỏi.

"Có phải cô Hạ nhập vai quá rồi không?" Vì đây là cảnh quay đầu tiên, nên phó đạo diễn cười nói vài câu để hòa hoãn bầu không khí. "Mau dặm lại phấn đi."

Chuyện của nhà họ Thẩm lần này, Từ Cẩn Mạn đã vì nàng mà cãi nhau với Lục Vân, thậm chí còn khiến bà tức giận đến mức phải nhập viện.

Cả hai cứ thế im lặng nhìn nhau vài giây.

"Người đi bên cạnh cô ấy mới là đỉnh cao kìa, là bạn gái sao? Trời ơi... vừa nãy không nhìn rõ, kia chẳng phải là Thẩm Thù, nữ thần số một Bắc Thành đó sao?"

Từ Cẩn Mạn cầm ô, vô thức nghiêng cán ô thêm vài phân về phía Thẩm Thù.

Lục Vân cười lạnh: "Đôi vợ chồng đó chỉ là một lũ vô dụng. Con có biết lần này tại sao lại xảy ra cơ sự này không? Là vì thằng con trai quý tử nhà họ Thẩm bị người ta gài bẫy trong một dự án lớn. Mà người giới thiệu dự án đó chính là cậu con trai út của nhà họ Hàn. Bây giờ xảy ra chuyện, lão già ngu xuẩn Thẩm Quốc Lương kia lại chạy đến tận nhà họ Hàn để đòi lại công bằng."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Chương 28