Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16: Chương 16

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Chương 16


Ta muốn đáp lại, nhưng cổ họng như bị nhét bông, chẳng thốt nổi một lời. Nước mắt rơi xuống, làm đôi mắt ta dần rõ ràng hơn, và rồi ta lại thấy đại nha hoàn Thuỵ Gia trong phòng di mẫu cùng thị vệ Trọng Vân bên cạnh Hoắc Tuần.

Ta có chút nản lòng, lần trước hẳn nên bảo Lưu Tam Lang viết thư làm tin mới phải.

Hà thẩm an ủi ta.

"Chúng ta không sợ cực khổ, việc gì cũng có thể làm!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Kinh Xuân và Đãi Nguyệt! Là Kinh Xuân và Đãi Nguyệt đã theo ta suốt ba năm ở phủ Quốc Công!

Nhưng bây giờ, các nàng lại đứng ngay trước mặt ta, ôm ta mà gọi một tiếng "Cô nương!"

"Nếu đã không có vấn đề gì, chúng ta lập tức đi lập khế ước."

"Các ngươi bàn xong chưa? Có phải chuyện liên quan đến Hiến Vương không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Giữa đám đông tấp nập, Hoắc Tuần cũng trông thấy ta, hắn vội vàng xuống ngựa, sải bước lớn đi về phía ta. Phía sau có người vỗ vai, ta giật nảy mình, quay đầu liền thấy gương mặt thư sinh thanh tú của Lưu Tam Lang.

Hai nàng liên tục gật đầu, nói ngày mai có thể bắt đầu làm việc. Thế là ta cùng họ đến xưởng thuê nhân công, lập khế ước ngay tại chỗ. Vậy là đã tìm được người làm, hai ngày nữa ta có thể lên đường đi Khúc Châu một chuyến.

"Muội làm gì?" Hoắc Tuần cúi đầu liếc ta cảnh cáo, sau đó cảnh giác nhìn về phía Lưu Tam Lang.

27.

Thật đúng là một niềm vui bất ngờ. Ta hỏi kỹ bọn họ về những việc đã từng làm, nơi ở hiện tại, có điều gì lo lắng hay không.

Sắp đến cửa, bên ngoài vừa lúc có một nhóm người đi vào, mấy kẻ đi đầu thân hình cao lớn, nét mặt lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không phải người bản địa.

Ta muốn mỉm cười chào bọn họ nhưng nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng.

"Đừng nhìn ta như vậy! Nhà ta là phú hộ lớn nhất Khúc Châu, hơn nữa, lần này đám người của Hiến Vương gây ra động tĩnh không nhỏ đâu."

"Được rồi, khóc lóc giữa phố không sợ nhiễm phong hàn sao? Có chuyện gì về nhà rồi nói!"

"Biểu ca... Hoắc Tuần," giọng ta khàn khàn, "Ta trông thấy..."

Hai người tự giới thiệu là cặp tỷ muội họ Hồ, tỷ tỷ tên Ngưng Hoa, muội muội tên Chân Anh.

Hoắc Tuần bất đắc dĩ liếc ta một cái, rồi lại quay sang Lưu Tam Lang, nghiêm giọng nói:

Trong khoảnh khắc ấy, một tia sáng lóe lên trong đầu, ta nới ra rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói rồi, hắn liếc mắt về phía Lưu Tam Lang phía sau. Lưu Tam Lang vẫn mang vẻ mặt ngây thơ, thấy chúng ta nhìn hắn, còn nhoẻn miệng cười.

Buổi sáng, ta thong dong đến xưởng thuê nhân công, bỏ ra hai mươi tiền dán bảng tuyển dụng. Nghĩ rằng nếu hai ngày sau vẫn chưa tìm được người, ta sẽ đến tìm đến trung gian môi giới. Không ngờ buổi chiều đã có hai cô nương đến tìm.

Vừa khóc vừa cười mà gọi một tiếng “Cô nương”, ta như rơi vào cơn mộng ảo, không dám tin vào mắt mình.

"Chính là kẻ dắt ngựa cho hắn vào ngày dì phụ được an táng."

Ta tự tay viết thiệp, đến đưa cho Lưu Tam Lang, mời hắn đến góp vui vào ngày khai trương. Dù sao thì con rắn đầu đàn như Lưu Tam Lang, vẫn nên kết giao cho tốt!

Lúc về đến nhà trời đã tối, di mẫu và Thẩm ma ma vừa dùng bữa xong. Đột nhiên một nhóm người đông đúc xông vào, lấp đầy cả căn phòng khiến di mẫu và Thẩm ma ma đều kinh ngạc đến mức giật nảy mình.

Hà thẩm kéo ta tránh qua một bên, đợi bọn họ đi qua mới tiếp tục ra ngoài. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, ta cảm thấy người đi đầu có chút quen mắt. Hơn nữa, kiểu dáng và chất liệu y phục bọn họ mặc đều là phong cách đang thịnh hành trong kinh thành.

Ta muốn quay đầu lại khách sáo đôi câu, nhưng đã bị Hoắc Tuần ấn c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u, không cách nào nhúc nhích.

Hoắc Tuần một đường kéo ta đến đầu một con hẻm. Bị hắn lôi đi suốt khiến ta bực bội, vừa hất tay ra đã muốn nổi giận. Nhưng chưa kịp lên tiếng, từ trong hẻm lao ra hai nữ tử ôm chặt lấy ta.

"Ta thấy người bên cạnh Hiến Vương xuất hiện ở Tiên Khách Lai."

"Nhà các ngươi mở cửa làm ăn buôn bán, vẫn nên giả câm giả điếc thì hơn."

Ta đã nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại các nàng nữa.

Tiệm tổng hội Tiên Khách Lai có ba tầng lầu, điêu lan ngọc thế, lộng lẫy xa hoa. Ta báo danh với gã tiểu nhị chạy bàn vừa đi ra đón, nào ngờ lại bị xem như nữ tử muốn trèo cao, dù nói năng hòa nhã nhưng trong mắt lại mang theo khinh thường, chỉ nói vài câu qua loa đã có ý định tiễn khách.

"Lý cô nương yên tâm, đến ngày đó ta nhất định tới!"

"Không sao, chúng ta đến phủ đệ của hắn chờ xem sao."

Người kia là thị vệ bên cạnh Hiến Vương!

28.

Huyện Vân Thủy cách Khúc Châu tám, chín mươi dặm, nếu cưỡi khoái mã thì chỉ nửa ngày là đến. Nhưng biểu ca không có nhà, ta một mình đi Khúc Châu, di mẫu kiên quyết không đồng ý.

Ta cố gắng điều chỉnh tâm tình, giới thiệu Hà thẩm với mọi người, rồi cả nhóm vừa nói vừa cười, cùng nhau trở về huyện Vân Thủy.

Ta túm lấy tay áo hắn, vội vàng nói: "Lưu lang quân, có thể giúp ta một chuyện không?"

29.

Nỗi sợ hãi suýt bị b·ắ·t· ·c·ó·c hôm đó lại cuộn trào, ghim chặt ta tại chỗ. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Lý cô nương tới Khúc Châu tìm ta sao? Có chuyện gì à?"

"Tiệm tuy nhỏ nhưng tiền công ghi trên bảng ta sẽ trả đầy đủ, nếu sau này làm ăn phát đạt, tất nhiên sẽ tăng lương, không để các ngươi chịu thiệt."

"Mẫu thân chúng ta là người Tiền Đường, biết làm rất nhiều loại bánh điểm tâm Giang Nam, chúng ta cũng học được chút ít."

Nhận ra Lưu Tam Lang vẫn đang ở đây, ta lập tức im bặt. Hoắc Tuần kéo ta xoay người một vòng, chặn ta sau lưng hắn, tách ra khỏi Lưu Tam Lang.

Ta thò đầu ra từ sau lưng Hoắc Tuần, hỏi: "Vậy Tiên Khách Lai của các ngươi có nghe được bọn chúng bàn bạc gì trong phòng không?"

Hắn ngẩn ra rồi nhẹ gật đầu. Ta vừa định mở miệng thì bỗng có người túm lấy cổ áo ta, kéo thẳng ra khỏi bên cạnh Lưu Tam Lang.

"Nghe nói là đến tìm báu vật cho Hiến Vương đấy."

Hôm rời đi, ta đã để lại cho các nàng một ít trâm vòng quý giá nhưng dễ giấu, bởi khi đó chính ta còn chưa biết tương lai sẽ ra sao, càng không đoán được số phận các nàng sẽ là bị bán đi hay sung làm nô dịch. Đến tận khi chúng ta rời khỏi kinh thành, toàn bộ gia nhân trong phủ Anh Quốc Công vẫn còn bị giam giữ, chẳng rõ tin tức. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lưu Tam Lang cười hề hề ngây ngô: "Hiểu rồi hiểu rồi, ta về sẽ bảo với cha và huynh. Thế tử gia cũng nói rồi, chúng ta cẩn thận một chút."

Ta vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ, đã từng gặp hắn ở đâu nhỉ?

Thế là ta thu xếp việc nhà, việc quán xá, cùng Hà thẩm lên đường đến Khúc Châu dưới sự hộ tống của tiêu cục.

"A, a," Suýt chút nữa thì quên, "Mồng Hai tháng Hai, cửa hàng của ta khai trương, đích thân tới mời ngươi đến ủng hộ."

Ta khẽ nhón chân, thì thầm với Hộc Tuấn. Hắn đưa tay đè ta xuống, trấn an: "Đừng sợ, có ta ở đây. Nhưng mà... muội tìm hắn ta làm gì?"

Càng nghĩ càng bực bội, ta vô thức quay đầu lại, bỗng nhìn thấy biểu ca cưỡi trên một con ngựa đen, chậm rãi đi trong phố chợ nhộn nhịp.

Chương 16: Chương 16

Hà thẩm nghe chuyện liền nói có thể nhờ tiêu cục, thuê họ áp tải, dù phải bỏ tiền nhưng an toàn hơn nhiều. Đây đúng là một chủ ý hay. Di mẫu lại nhờ Hà thẩm đi cùng ta một chuyến, Hà thẩm cũng không do dự mà nhận lời.

Ta và Hộc Tuấn đều sửng sốt. Người này sao lại biết được?

Lưu Tam Lang còn chưa kịp trả lời, ta đã bị Hoắc Tuần kéo đi, chỉ nghe thấy giọng hắn vọng lại từ phía sau:

Nói xong, hắn không thèm để ý đến gương mặt sầm sì của Hoắc Tuần, thò đầu hỏi ta:

Sao lại giận nữa rồi?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Chương 16