Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
Minh Nguyệt Sương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Chương 22
Ta lấy làm lạ, không hiểu cớ gì nhà họ Lưu lại cam tâm tình nguyện trèo lên con thuyền của Tĩnh vương, nhưng Hoắc Tuấn không nói nhiều.
“Đời sau… Nếu có đời sau, ta cầu còn không được.”
Lưu Tam Lang nóng lòng đến nếm thử, sau đó lập tức mua lại tiệm bên cạnh chi nhánh ở Khúc Châu, mở rộng một khu lớn dành riêng cho khách ngồi thưởng trà.
Ta không muốn suy nghĩ, không muốn trả lời, nhưng hắn lại quay đầu nhìn ta, ánh mắt vô thanh thúc giục. Ta nghiêm túc nghĩ ngợi một chút, cân nhắc câu từ, bất tri bất giác bật cười khẽ.
40.
“Không nghe, không nghe! Ta không rời bỏ huynh và di mẫu, huynh nhất định phải báo đáp ta đàng hoàng đấy?”
"Ước chừng là sắp rồi. Vậy nên qua Thượng Nguyên, ta sẽ bí mật hồi kinh."
Di mẫu và Thẩm ma ma tuổi tác đã cao, sau bữa cơm cùng náo nhiệt một hồi liền quay về phòng nghỉ ngơi. Bọn hạ nhân cũng rôm rả nói cười rồi dần dần tản đi, trong sân thoáng chốc yên lặng, mang theo một chút trống vắng sau náo nhiệt.
Thanh âm Hoắc Tuấn rất nhẹ nhưng lại nghiêm túc vô cùng. Bất chợt, tiếng pháo cùng lúc nổ vang, phá vỡ tĩnh lặng, kéo dài hồi lâu rồi dần lắng xuống. Giờ Tý đã qua, năm mới đã đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lưu gia muốn tiến thân, nhưng một khi đã xuống cờ thì không còn đường lùi.”
Sợ hắn làm hỏng danh tiếng của Xuân Nhật Nhàn, ta đặc biệt ở lại nửa tháng, đích thân giám sát sửa chữa và trang trí, chọn từng bộ bàn ghế, bộ trà cụ đến khi hài lòng mới thôi.
Hoắc Tuần ồn ào, "Thuỵ Gia, mau đòi biểu tiểu thư của ngươi cho ngươi bao lì xì thật lớn, nhỏ thì không cần nhận."
Loại trà này rất được khách quý ưa chuộng, tuy không thơm nồng, đượm vị như đoàn trà, nhưng lại có một hương vị thanh nhã, tinh khiết riêng biệt.
39. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Năm sau... có phải gió đông sẽ nổi lên rồi chăng?"
Sau khi Hoắc Tuấn rời đi, cuộc sống vẫn trông như bình thường. Di mẫu sớm đã xem nhẹ sống c·h·ế·t, cố gắng sống tiếp chỉ để tận mắt chứng kiến ngày thanh danh của dượng và phủ Anh Quốc công được rửa sạch oan khuất.
"Huynh cẩn thận một chút, đừng một mình mạo hiểm."
Đôi mắt Hoắc Tuấn từ lâu đã thâm trầm sắc bén vì quyền mưu, giờ phút này lại nhu hòa như gió xuân. Dường như hắn nghiền ngẫm từng lời ta nói, rồi bỗng nhiên mỉm cười.
41.
“Huynh cũng biết ta tham tiền nhất, nếu đời này huynh không trả nổi, đời sau ta vẫn sẽ đuổi theo mà đòi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoắc Tuấn rất biết thời biết thế, trực tiếp bám lấy di mẫu đòi lì xì, bị dì mẫu đánh mấy cái, mắng hắn mặt dày.
Ta chưa buồn ngủ, dứt khoát ra hậu viện thưởng tuyết ngắm sao. Hoắc Tuần không biết đến từ khi nào, cũng đứng đó, chẳng nói chẳng rằng.
Hoắc Tuấn kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn nhìn ta, khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng đến nước đó, cũng không thể quá tin vào Lưu gia.”
"Hừ!" Ta lườm hắn một cái, lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Thuỵ Giai.
Cuối cùng, Tĩnh vương hối thúc Hoắc Tuấn lập tức hồi kinh. Thế nhưng Hoắc Tuấn lại không vội vã rời đi, trái lại còn đến Khúc Châu một chuyến. Trở về, hắn chỉ nói có việc phải tìm Lưu Tam Lang.
Sân sau của phủ này không lớn, thỉnh thoảng có tiếng pháo vang lên, càng làm tiểu viện này thêm phần tĩnh mịch. Nhưng sự tĩnh lặng ấy lại khiến người ta an tâm.
Một câu quan tâm bình thường, giữ đúng lễ độ giữa biểu ca biểu muội.
"Hiện tại tại... vẫn giữ ý niệm làm thiếp đế vương, làm thê tử công hầu sao?"
Thuỵ Gia cười cười, hào phóng nhận lấy, "Tạ ơn tiểu thư. Chúc tiểu thư năm mới tài nguyên rộng mở, bốn phương tiến bảo!"
Trước thềm thượng nguyên, tin tức từ phủ Tĩnh vương truyền đến.
Chương 22: Chương 22
Nhưng ta biết, số lần di mẫu thất thần ngồi lặng lẽ đã nhiều hơn trước, cũng ngủ muộn hơn một chút. Ta âm thầm lo lắng, liền đẩy nhanh một số sắp xếp trong việc làm ăn.
“Nếu đại sự thất bại, hộ vệ sẽ bảo vệ mẫu thân và muội đến Lĩnh Nam, Lưu gia cũng sẽ đi theo.”
Trước tiết Thanh Minh, ta mua không ít trà non tươi từ trà viên gần đó, dẫn theo mấy nha hoàn đã ký bán đứt thân phận, lặp đi lặp lại thử nghiệm, xác định kỹ càng lửa và mức độ vò, cuối cùng cũng có kết quả.
"Ta đã sớm chuẩn bị rồi. Có người nào đó đừng ở đây ly gián nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)
Di mẫu và Thẩm ma ma mỗi ngày không phải ngồi đánh bài lá thì cũng có người bầu bạn đi dạo, thăm hỏi, hai người vui vẻ hơn hẳn. Mà ta cũng có thể yên tâm đến cửa hàng, không cần lo lắng hai lão nhân gia ở nhà có xảy ra vấn đề gì hay không.
"Người ta không thích, dù là công hầu ta cũng không gả. Người ta thích, dù là Đế vương ta cũng gả."
Từ khi Thuỵ Gia đến, nàng tự nhiên tiếp nhận chức đại quản gia. Từ dạy dỗ tôi tớ, lập quy củ, sắp xếp công việc, đều một tay nàng quán xuyến.
Ta vẫn mỗi ngày bận bịu với việc kinh doanh, bận rộn thử nghiệm các loại điểm tâm mới, bận rộn mở chi nhánh cửa hàng ở Khúc Châu.
Bỏ lại một Hoắc Tuấn đang ngẩn ra với vẻ mặt phức tạp giữa trầm tư và kinh ngạc, ta nhảy bước xuống bậc thang, khẽ mỉm cười trở về phòng.
"Hà tất chỉ nói lời suông, cửa tiệm của muội năm nay hẳn là kiếm không ít đâu." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhận lấy hồng bao, nàng lại cố ý giả vờ sợ hãi: "Xin lão phu nhân cũng ban cho thế tử gia một bao đi, bằng không Thế tử gia nhìn bằng ánh mắt thèm thuồng thế kia, nô tỳ phải làm sao đây?"
“… Chỉ là, khổ cho muội rồi.”
Ta bịt tai, không muốn nghe lời này.
Vậy nên, trong yến tiệc đoàn viên đêm ba mươi, ta đặc biệt lấy trà thay rượu, kính Thuỵ Gia một chén.
Nếu đại sự thất bại, chúng ta cần bạc để sinh tồn; nếu thành công, ta lại càng cần bạc để tiêu dao trọn kiếp.
Ta kinh ngạc ngoảnh lại, chỉ thấy Hoắc Tuấn nghiêng mặt, biểu cảm bình tĩnh.
Năm mới, Hoàng thượng không xuất hiện trong triều hội, lại lệnh cho Hiến vương thay mặt ngài đến Thái miếu tế tổ. Hiến vương nhân đó làm lớn chuyện, điều động Ngự Lâm vệ, Kim Ngô vệ tăng cường phòng bị kinh thành, khiến lòng người hoang mang bất an.
"Ta xưa nay rất biết quý trọng mạng sống."
Sau Thanh Minh, ta đặt mấy bàn ghế trên khoảng đất trống sau tiệm Xuân Nhật Nhàn, chính thức mở thêm dịch vụ trà quán.
Không ngờ lại nhanh như vậy. Kinh ngạc, lo lắng, sợ hãi... đủ loại cảm xúc dâng lên, ta chỉ trầm mặc.
"Không, ta không còn nghĩ như vậy nữa."
Lời này từ khi nào vậy? Sao hắn còn nhớ rõ?
Mọi người cười nói vui vẻ, trong không khí tràn đầy hương vị năm mới, năm cũ đã lặng lẽ trôi qua.
Lại thêm phủ Minh Châu gần Tiền Đường, cuối năm có một đoàn thuyền lớn cập bến, nói là thương nhân Bắc địa đến buôn bán, thu mua không ít nô bộc trai tráng. Song khi trở về lại xuôi theo vận hà ngược bắc, chỉ e trong đó có điều khuất tất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.