Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
Minh Nguyệt Sương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Chương 24
"G·i·ế·t hết đi! Giữ lại cũng chẳng còn tác dụng gì."
43.
Trước mắt là bảy tám món ăn bày đầy bàn, ta cố nén sợ hãi, không dám nhìn ngang ngó dọc, chỉ lặng lẽ cầm đũa gắp thức ăn, chan với cơm mà ăn. Ăn no mới có sức, có sức mới tìm được cơ hội chạy trốn.
Giờ thì hay rồi, b·ắ·t· ·c·ó·c ta vừa có thể lấy lòng thái tử, vừa có thể trả đũa Hoắc Tuần.
Ban ngày bị bịt miệng, trói chặt trong xe ngựa, buổi tối bị trói lại ngủ chung phòng với nữ tỳ kia, nàng ta biết võ nhưng lại câm lặng như một khúc gỗ. Chỉ đến lúc dùng cơm và đi vệ sinh, ta mới được thả lỏng đôi chút.
Buổi tối, nữ tỳ kia cởi trói cho ta để ta dùng cơm, sau đó lại định trói lại như cũ.
"Tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, đừng để ta tức giận rồi lại tính cả nợ của Hoắc Tuần lên đầu ngươi."
Hôm sau, đoàn người đổi sang thuyền, đi đường thủy. Nữ tỳ kia vốn định trông giữ ta dưới khoang hàng nhưng Quỳ vương ngăn lại. Cuối cùng, ta và nàng ta được xếp ở căn phòng ngay sát phòng Quỳ vương.
Nhận thức này khiến da đầu ta tê rần, không tự chủ được mà vội vàng ngồi thụp xuống, sợ bị hắn phát hiện rồi g·i·ế·t người diệt khẩu.
Ta bèn nói: "Giữa sông thế này ta có thể chạy đi đâu được? Ngươi có thể cầm khay ra ngoài trước, lát nữa vào rồi hãy trói lại không? Nếu ta có gì tổn hại, chủ nhân ngươi cũng không yên đâu."
Tĩnh vương và Hoắc Tuần có lẽ vẫn chưa biết chuyện này, phải làm sao bây giờ? Giờ ta đang ở trong hang cọp, thân còn khó giữ, dù vắt óc suy nghĩ cũng không ra biện pháp nào.
"Quả nhiên là một mỹ nhân, nhưng đừng sợ, ta không động vào ngươi đâu. Dù sao a huynh cũng vẫn nhớ thương ngươi lắm."
Ta dần dần cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng sau mấy ngày bị trói chặt, toàn thân ta đã đau nhức tê dại, chẳng còn chút sức lực nào. Có lẽ di mẫu ta ở huyện Vân Thủy đã nhận được tin, không biết lúc này bà đã lo lắng đến mức nào.
44.
Ta thò đầu nhìn xuống mặt nước sâu không thấy đáy, cắn răng nhắm mắt, nhảy xuống!
Lại mấy ngày trôi qua, đoàn người đến một trấn nhỏ ven sông.
"Nếu còn lắm lời, ta khỏi cần bịt miệng ngươi nữa, mà sẽ cho người đổ thuốc câm thẳng vào họng ngươi."
Ta thở phào một hơi, đứng lên, toàn tâm toàn ý hoạt động vai và cánh tay. Đang định lén lút cởi trói chân, bỗng "rầm" một tiếng, cửa sổ phía trên đầu bị vật nặng nào đó đập trúng, mảnh gỗ vỡ rơi lả tả xuống đầu ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chắc chắn là có vị vương gia nào đó biết được hành tung của Quỳ vương, cố ý phái người đến gây rối. Nhân lúc mọi người đều lao ra boong tàu, ta nhanh chóng tháo dây trói ở chân, hoạt động lại tay chân rồi trèo ra ngoài cửa sổ.
Xe ngựa dừng lại, một nữ tỳ cầm theo sợi dây bước vào, không nói không rằng đã trói chặt ta lại. Ban đầu ta còn giãy giụa, thậm chí hứa với Quỳ vương rằng sẽ không bỏ trốn, nhưng tên khốn đó làm như không nghe thấy. Cuối cùng, tay chân ta bị trói chặt, bị nữ tỳ kia kéo lên, dựa vào vách xe.
Có lẽ hắn cho rằng ta đã lên thuyền thì sẽ không thể tiếp xúc với ai, nên cũng không còn chặn miệng ta nữa. Ta tranh thủ cơ hội, không ngừng bắt chuyện với nữ tỳ và Quỳ vương, muốn moi thêm chút tin tức. Nhưng nữ tỳ kia dường như thực sự là người câm, còn Quỳ vương thì trực tiếp cảnh cáo: (đọc tại Qidian-VP.com)
Giữa sân chất đầy từng đống rương hòm lớn, Quỳ vương đứng bên cạnh, có người mở một cái ra để hắn kiểm tra. Lúc này trời đã tối mịt, trong sân chỉ có bốn góc thắp đèn lồng, ánh sáng lờ mờ không rõ. Nhưng như thế cũng đủ để ta thấy rõ thứ Quỳ vương thò tay lấy ra từ trong rương chính là một thanh đao.
"Được rồi, lát nữa đem chỗ này cùng số còn lại lên thuyền. Còn đám người Nam Chiếu kia…"
Cũng chính khi xuống xe đi vệ sinh, ta phát hiện chiếc xe ngựa này chính là cỗ xe ta đã thấy vào ngày đầu đến Khúc Châu, hôm đó phố xá còn bị quan binh dọn sạch. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cứ thế, con thuyền trôi dạt trên sông bao nhiêu ngày ta chẳng thể đếm nổi. Ta bị nhốt mãi trong khoang thuyền, đến mức chẳng còn cảm giác rõ ràng về tứ chi nữa.
Ánh mắt Quỳ vương vẫn lượn lờ trên người ta như một con sói đang nhìn con thỏ có thể b*p ch*t bất cứ lúc nào. Mãi đến khi ta buông đũa, hắn mới gõ nhẹ vào vách xe.
Giữa đêm trên dòng sông, bốn bề tối đen như mực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xem ra vị thái tử này, từ lâu đã có ý đồ mưu phản rồi.
Hắn định dùng ta làm mồi nhử, ép Hoắc Tuần xuất hiện. Lòng ta nóng như lửa đốt, nhưng hoàn toàn không có cách nào.
Ta lập tức bám vào khung cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa nhìn đã giật mình, trên boong thuyền đã đánh nhau rồi!
Không biết có phải trời cao có mắt, khiến nàng ta hồ đồ một lúc hay không, nhưng sau khi suy nghĩ một lát, nàng ta thật sự không trói tay ta lại, mà cầm khay rời đi.
Nhẫn nhịn chuyện nhỏ mới có thể làm được chuyện lớn. Ta nhanh chóng cân nhắc rồi dịch bước ngồi xuống ghế tròn bên phải án ăn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta không đáp, cũng không nhìn hắn, nhưng hắn lại ép ta phải nhìn bằng con dao trong tay.
Tim ta đập dồn dập, trong nháy mắt bỗng hiểu ra vì sao Thái tử lại muốn tiếp xúc với người Nam Chiếu. Chắc chắn là vì quặng sắt của Nam Chiếu, hắn hứa hẹn lợi ích lớn để đổi lấy việc họ rèn vũ khí cho mình. Cộng thêm đám binh lính tư quân nuôi trên đảo hải tặc…
Nhìn sắc mặt hắn không giống nói đùa, ta đành ngậm chặt miệng, không dám tùy tiện mở lời nữa.
Dĩ nhiên, cửa phòng vẫn bị khóa.
Ta giãy giụa cử động thân mình, dựa vào tường làm điểm tựa, vất vả lắm mới đứng lên được, sau đó nhẹ nhàng nhảy đến bên cửa sổ, dùng đầu lưỡi l**m mở một lỗ nhỏ để nhìn ra ngoài.
"Lý tiểu nương tử, nếu đã tỉnh thì đến dùng bữa đi!"
Ta vẫn bị trói chặt như bánh mà nhốt trong phòng. Đến khi màn đêm buông xuống, bỗng nhiên nghe thấy trong tiểu đ**m mà Quỳ vương bao trọn vang lên rất nhiều tiếng bước chân, sau đó là từng đợt âm thanh trầm đục như vật nặng bị đặt xuống đất.
Chương 24: Chương 24
"Đang mong Hoắc Tuần đến cứu thêm lần nữa sao? Đừng vội, đến kinh thành rồi, hắn tự khắc sẽ tìm đến thôi."
Hôm sau tỉnh dậy, một cơn đau đầu quen thuộc kèm theo choáng váng ập đến, mãi một lúc sau tầm nhìn mới rõ ràng. Lắc lư chao đảo, trước mắt ta không còn là phòng khách của Tiên Khách Lai đêm qua mà là bên trong khoang xe ngựa.
Quỳ vương vẫy tay cho người dọn bàn ăn, rồi ngồi xổm trước mặt ta, dùng con dao vừa cắt thịt vỗ nhẹ lên mặt ta.
Chợt cảm thấy ông trời thật bất công, ta vất vả buôn bán kiếm tiền, vậy mà hắn lại tình cờ nhìn thấy ta sao?
Ta hoảng hốt thất sắc, nghiến răng bật dậy, vừa quay đầu đã thấy ác mộng hiện hình, trước mắt thế mà lại là Quỳ vương.
"Lần trước bị tên khốn Hoắc Tuần kia làm mất mặt, chẳng những không lấy lòng được a huynh mà còn bị a huynh trách mắng một trận. Lần này xem ngươi còn chạy đi đâu cho thoát."
Chuyện gì thế này?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.