Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
Minh Nguyệt Sương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Chương 6
"Vậy nên?"
Hàng mày hắn khẽ nhíu lại, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào vết thương vương máu trên cổ ta. Nhưng lời nói thốt ra lại mang theo ý vị tự giễu lẫn xa cách.
“Lý cô nương, đừng có rượu mừng không uống lại thích uống rượu phạt, Lý tiên sinh có bức 《Thu Cúc Giải Yến Đồ》, ngươi đã giấu ở đâu?”
“Tranh của phụ thân ta? Tranh gì?”
Biểu ca đứng bên ngoài gõ nhẹ lên cửa: "Muội ngủ đi, ta ở ngay ngoài này."
Phụ thân ta vẽ vô số bức tranh, cái gì mà 《Thu Cúc Giải* Yến Đồ》, ta hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Nói đến đây, ta bỗng nhiên khựng lại, một kẻ không quyền không thế như ta, lấy gì để đền đáp ân tình to lớn này đây? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vậy muội định đi đâu? Sẽ sống như thế nào?"
Ta không dám động cựa, chỉ có thể run rẩy lên tiếng: “Các ngươi muốn gì?”
"Tốt... rất tốt!"
Vừa dứt lời, lưỡi đao lập tức khẽ động, rạch qua da thịt, máu nóng trong nháy mắt chảy xuống. Có người nôn nóng không nhịn nổi mà rống lên.
Biểu ca thu kiếm lại, đi tới gần, ánh sáng sau lưng khiến gương mặt hắn mờ tối không rõ, giọng nói mang theo sự quan tâm. Ta nhịn không được khẽ sụt sịt, ngẩng đầu chân thành nói lời cảm tạ.
Trong phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Tóc tai ta rối bù, y phục xộc xệch trốn trong góc phòng, nước mắt đã chảy thành vệt trên mặt, chật vật không thể tả nổi.
Đêm qua mới chỉ có kẻ lén lút muốn bắt ta đi, vậy mà đêm nay lại là một thanh đao sáng loáng đặt ngay trên cổ!
“Các ngươi tìm ta, chi bằng đi tìm những người đã dự tiệc cùng phụ thân ta vào năm đó thì hơn.”
Lần này, ta không dám ngủ quá sâu, dùng bàn ghế chặn cửa, lại lấy thêm chậu rửa mặt chắn trước cửa sổ. Dù vậy, ta vẫn trằn trọc đến nửa đêm mới vô thức ngủ thiếp đi, còn chưa kịp thả lỏng thì… Không biết có phải năm nay ta phạm Thái Tuế hay không, sao tai ương cứ liên tiếp kéo đến thế này?
"Từ trước đến nay muội vẫn luôn có chủ ý riêng, cần gì ta lo lắng?" (đọc tại Qidian-VP.com)
“Yên tâm, chúng ta không cần vàng bạc châu báu. Chỉ là nghe nói lệnh tôn chính là Lý tiên sinh vang danh thiên hạ, tiểu tử ngưỡng mộ đã lâu.”
"Biểu ca, nếu không có huynh hai lần ra tay tương trợ, e rằng ta khó thoát khỏi cái c·h·ế·t."
Kẻ đang dùng đao kề cổ ta thoáng phân tâm nhìn ra phía cửa, ta lập tức đẩy mạnh cánh tay hắn, vung chăn trùm lên đầu hắn, nghiêng người dùng sức lăn xuống đất rồi bò về phía góc phòng, hô to cứu mạng.
"Liên lụy đến di mẫu đang bệnh và cả huynh đang mang mình thương tích, ta cảm thấy vô cùng áy náy. Ta không muốn vì ta mà mọi người lại gặp nguy hiểm thêm nữa."
"Hơn nữa, từ nhỏ ta đã theo mẫu thân lo liệu việc nhà, nấu nướng bếp núc, đợi tìm được chỗ dừng chân, ta sẽ mở một quán cơm nhỏ, ít nhất cũng không đến nỗi c·h·ế·t đói."
Ta cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, "Ba năm trước ta vào kinh đã từng cải trang thành một bé ăn xin, lần này cũng có kinh nghiệm rồi, đảm bảo bọn họ không nhận ra ta."
"Ta cũng chưa biết, nhưng thiên hạ rộng lớn, chẳng lẽ lại không có chỗ cho ta dung thân?"
Bóng dáng biểu ca bên ngoài cánh cửa khẽ xoay lại, như thể đang chờ ta nói ra cách báo đáp. Ta cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, cẩn trọng nhưng chân thành cam đoan:
“Không có gì đáng ngại, cảm ơn biểu ca lại cứu ta một lần nữa.”
10.
Ta cảm thấy kỳ quái, muốn xem tranh của phụ thân ta, sao phải bày ra trận thế như vậy?
Biểu ca rõ ràng sững sờ, "Vì sao phải đợi sau này? Huống hồ, dù là nha hoàn nhà ta cũng không cần phải làm trâu làm ngựa."
Cả bên trong lẫn bên ngoài cánh cửa đều rơi vào trầm mặc hồi lâu. Ta đưa tay gảy nhẹ những mảnh gỗ vụn trên khung cửa, đắn đo một hồi vẫn quyết định nói trước với biểu ca một tiếng.
“Hơn nữa, bức họa này chỉ nghe tên đã biết là vẽ cái gì mà yến tiệc cua, phụ thân ta giao du rộng rãi, nói không chừng đã tùy ý tặng cho bằng hữu nào đó rồi.”
Ta lặng lẽ xuống giường, bước đến cạnh cửa, có chút do dự nhưng vẫn chân thành nói lời cảm tạ.
Lời vừa dứt, bóng dáng hắn trên khung cửa sổ cũng lập tức biến mất. Ta đứng lặng thật lâu, đến khi hoàn hồn mới phát hiện trên mặt đã ướt đẫm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nếu ngươi không nhớ, vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể mời ngươi đổi sang chỗ khác để từ từ nghĩ lại mà thôi.”
Chương 6: Chương 6
"Nhưng ta chỉ là một cô nhi lưu lạc, thân như tấm bèo trôi, không có gì để báo đáp..."
“Có bị thương không?”
Bởi vì ta bị thương, lại khiến di mẫu, Thẩm ma ma và biểu ca vất vả cả đêm, trong lòng ta áy náy vô cùng. Điều đáng sợ là ta cũng không biết sau này chuyện như vậy có tiếp tục xảy ra hay không. Ta không còn buồn ngủ nữa, trong lòng dấy lên ý định rời đi.
"Nhưng nếu đã quyết định rời đi, còn gọi ta là biểu ca làm cái gì!"
11.
Cả căn phòng tức khắc hỗn loạn. Nhưng bọn áo đen dường như không muốn để lộ hành tung, đấu với biểu ca vài chiêu đã vội tìm cơ hội bỏ chạy.
Không sao cả. Từ sau khi mẫu thân mất đi, ta vốn đã chỉ có một mình.
Ta giật bắn mình tỉnh giấc, lập tức cảm nhận được lưỡi đao lạnh lẽo áp sát vào da thịt. Đèn trong phòng đã sớm bị dập tắt, dưới ánh trăng lờ mờ ngoài cửa sổ, ta mơ hồ thấy được trong phòng có ba kẻ áo đen. Ta muốn lần mò tìm vật gì đó để phát ra tiếng động nhưng ngay khoảnh khắc ấy, mũi đao lập tức ấn chặt về phía cần cổ ta hơn.
“Cô nương, thời khắc mấu chốt nên biết điều một chút.”
"Biểu ca, những kẻ đột nhập tối nay là vì một bức họa của phụ thân ta. Nhưng... từ sau khi mẫu thân qua đời, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi tất cả. Ta không hiểu một bức tranh có gì đặc biệt mà khiến bọn chúng không chịu từ bỏ."
“Sau này, đừng thầm mắng ta trong lòng là được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một tiếng cười khẽ xuyên qua cánh cửa khiến lòng ta run lên.
“Cho nên muốn mượn Lý cô nương một bức họa của Lý tiên sinh để chiêm ngưỡng một chút.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày hôm sau, chúng ta gắng gượng chạy suốt bảy, tám chục dặm, mãi đến khi ráng chiều đỏ rực phía chân trời mới tìm được một trấn nhỏ để dừng chân.
"Biểu ca, sau này nếu có cơ hội, ta nhất định làm trâu làm ngựa, ngậm cỏ kết hoàn để báo đáp huynh."
"Vậy nên... Ta muốn chờ đến sáng để từ biệt di mẫu."
“Các ngươi đã có thể tìm được ta, vậy hẳn cũng biết trận hỏa hoạn lớn thiêu rụi tòa Tĩnh Viên ở Ngô Quận đã khiến mọi thứ hóa thành tro bụi, ta cũng vất vả lắm mới có thể thoát ra được.”
Càng nói, ta càng cảm thấy kế hoạch này khả thi. Thế nhưng biểu ca bên ngoài cửa lại không nói một lời nào. Ta cẩn thận gọi một tiếng, "Biểu ca?"
Ta cố tình nói nhiều, định thừa cơ đánh động người bên ngoài, nhưng đúng lúc này cửa phòng bất ngờ bị đá văng ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.