Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11


Nếu thật sự bị hạ phóng, có tiền trên người ngược lại còn dễ bị dòm ngó, cho nên hai người chỉ để lại một chút tiền sinh hoạt , còn lại đều thêm vào hành lý cho con.

Từng chiếc áo ấm, hộp thuốc cảm, đôi tất len cũ… tất cả đều là tâm ý, là tình thương gom góp từ những tháng năm nhọc nhằn của cha mẹ.

Dưới ánh đèn dầu leo lét, trong căn nhà gỗ cũ kỹ, cảba nhà người ngồi bên nhau ăn bữa cơm đơn giản mà ấm áp. Rau luộc, chút cá kho, vài lát đậu phụ rim xì dầu, thêm bát canh dưa cải… tuy chẳng phải cao lương mỹ vị, nhưng mỗi người đều ăn rất chậm, như thể muốn níu giữ chút hơi ấm cuối cùng trước khi tiễn biệt.

Do thể trạng yếu ớt của cô , vợ chồng Lý Đoan Ngọc sớm đã bàn bạc với hai người con trai: tất cả tài sản trong nhà, về sau đều sẽ để lại cho Dạng Dạng. Hai anh trai không những không phản đối mà còn gật đầu đồng thuận. Họ hiểu rõ em gái là người cần được bảo vệ nhất, từ nhỏ đến lớn cũng đã quen việc gánh vác thay em. Nay cha mẹ nói ra, họ lại càng thấy trách nhiệm của mình nặng nề hơn.

Cô muốn chia sẻ thứ phúc phần ấy với cha mẹ – những người đã yêu thương cô không điều kiện, không so đo, không toan tính.

“Dạng Dạng, đây là số tiền tiết kiệm cha mẹ tích cóp bao năm nay. Cả cha và mẹ đều gửi vào sổ đứng tên con. Đây là tem phiếu – phiếu mua gạo, phiếu vải, cả phiếu dầu nữa – đều là thông dụng trên cả nước, lúc cần thì lấy ra dùng. Còn đây... là đồ của hồi môn của mẹ, với ít đồ trang sức bà nội để lại cho mẹ năm xưa, giờ tất cả đều giao cho con.”

Phương Tri Ý nghe mẹ dặn dò, lòng như có ai cào xé.

Càng gần giờ chia ly, lòng Lý Đoan Ngọc càng rối bời. Buổi tối cuối cùng trước khi con gái lên đường, bà kiên quyếtở lại, muốn cùng con ngủ một đêm. Phương Tuấn Khanh hiểu, không ngăn cản, chỉ lặng lẽ đứng bên nhìn hai mẹ con chuẩn bị hành lý, ánh mắt ông ẩn chứa bao nỗi niềm khó nói thành lời. Người làm cha, dù có cứng rắn đến đâu, đến phút chia ly cũng chẳng nỡ buông con gái nhỏ.

Từng câu từng chữ đều là tình thương vô điều kiện của cha mẹ. Chưa từng được yêu thương như thế ở mạt thế , giờ đây có được , lại càng khiến côtham luyến , vừa thấy ấm lòng, lại không nỡ rời xa. Nhưng , càng nhiều , chính là quyết tâm tồn tại , phải sống thật tốt , không làm cho cha mẹ thất vọng và buồn lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Tuấn Khanh vốn là người nề nếp, cẩn trọng. Nhưng từ khi gió đổi chiều, vì để chuẩn bị cho ngày này , hai vợ chồng ông đã thống nhất: những gì tốt đẹp nhất, nên dành hết cho đứa con cần được che chở nhất. Những gì còn lại, ông và vợ mình có thể nhịn, có thể chịu, chỉ mong con gái được yên ổn mà sống tiếp.

Bà vừa nói vừa cẩn thận khâu bọc nhỏ đựng tiền vào lớp lót áo trong của con gái, dặn kỹ:

“Con xem, ra ngoài thì cứ treo như vầy, đừng tự ý lấy ra. Trên đường đi cũng đừng để ai biết trong người con có gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Đoan Ngọc thấy cô con gái nhìn đống hành lý thì không khỏi mỉm cười mà nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Một đêm cuối – yên tĩnh, ấm áp, và chan chứa bao điều không nói thành lời.

Lý Đoan Ngọc nghe vậy, chỉ mỉm cười, dịu dàng nói :

Lý Đoan Ngọc cực kỳ cẩn thận, khâu tiền giấy vào lớp trong quần áo lót, còn trang sức thì dùng khăn tay bọc kỹ rồi giấu vào túi nhỏ bên người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hành trình của Phương Tri Ý đến Tây Bắc, cũng coi như đã định xong. Ngày kia, cô sẽ theo dì Tuệ Trân lên tàu đi Dung Thành, nghỉ lại hai ngày rồi tiếp tục lên đường – hướng về Tây Bắc , nơi hai người anh trai đang đóng quân. Thời cuộc rối ren, xã hội đầy biến động, vật tư khan hiếm, lòng người khó dò , chẳng ai dám đoán trước được điều gì. Vì thế, mỗi quyết định rời đi, đều như một lần đánh cược sinh tử.

“Lúc đến Tây Bắc, con cứ để bọc này trong áo khoác, không được lấy ra tùy tiện. Chờ khi gặp được anh con, sắp xếp ổn thỏa rồi hãy mang ra cất kỹ, nhớ chưa?”

Chương 11 (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Tri Ý không hiểu tường tận chuyện thời cuộc, nhưng ba chữ “hoài bích cótội” cô lại rất rõ. Có tiền có của tuy là tốt , nhưng đôi khi nó lại chính là tai hoạ chí mạng,đặc biệt làtrong thời buổi lòng người khó đoán, mạng người rẻ như cỏ rác, thì chút tiền trong tay lại chính là cái cớ để người khác giẫm đạp.

Thế nên từ nhiều năm trước, số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng đều được gửi đứng tên con gái út.

“Mẹ, cha mẹ không giữ lại gì cho mình sao?”

Cũng là một đêm ... không một ai trong họ có thể thật sự ngủ .

Tuy không phải là số tiền quá lớn, nhưng cũng tích được vài ngàn đồng, thêm một đống phiếu cùng vài món trang sức quý. Năm xưa nhà họ Phương và nhà họ Lý đều không phải dạng tầm thường. Trải qua chiến loạn, đồ để lại không còn nhiều, nhưng mỗi món đều tinh tế. Dù là vòng ngọc hay phỉ thúy, ở thời này mà nói, chỉ một món cũng đủ đổi lấy một căn nhà nhỏ.

“Có chứ con. Mẹ với cha con có để lại ít tiền sinh hoạt, hơn nữa cha mẹ còn có công tác , sau này còn có lương tháng.”

Trong mắt người lăn lộn ở mạt thế gần như cả đời như cô , cuộc đời chẳng có gì quý bằng hai chữ “ăn uống”. Ở mạt thế, có đồ ăn là ông trời. Ở thời này, vật tư cũng là thiếu thốn, lương thực càngquý giá, tóm lại đồ ăn chính là phúc phần !

Cô cúi đầu, khẽ nắm lấy tay mẹ, lòng âm thầm thề nguyện. Cô còn có không gian, còn có vật tư, còn có vô số đồ ăn quý báu. Chờ đến khi ổn định ở Tây Bắc, nhất định cô sẽ tìm cách gửi đồ về cho cha mẹ.

Khi thấy mẹ như sợ bỏ sót dù chỉ một đồng tiền lẻ, Phương Tri Ý cuối cùng không nhịn được, khẽ hỏi:

Lý Đoan Ngọc lải nhải từ chuyện nhỏ nhất , chỉ cần là nghĩ đến , bà đều nói ra , từng lời từng chữ đều như khắc vào lòng Phương Tri Ý. Côim lặng nghe, không biết từ lúc nào, đôi mắt đã đỏ hoe, ngân ngấn nước.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11