Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 201
Phương Tri Lễ nghe vậy bước đi lên: “Em gái, anh cõng em.” Nói xong liền đẩy Bùi Từ ra, sau đó đưa đèn pin cho Bùi Từ: “Cậu cầm đèn chiếu sáng đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sau này đừng để cậu ấy cõng em nữa, cũng đừng ở một mình với cậu ta quá khuya như vậy.”
Chương 201
“Đội trưởng Bùi, cậu có muốn vào không?” Từ Vệ Dân thấy anh em tốt đi ngang qua liền vẫy tay.
Thối muốn c·h·ế·t còn không biết tự thu thập cho bản thân mình, lại nhiều kinh nghiệm đến mấy cũng vô dụng, anh không tin bọn họ có thể tìm được đối tượng.
Bùi Từ: Ngươi mới đến tuổi làm ông nội đó? Nói chuyện không ra gì, khó trách không ai muố.
Phương Tri Lễ cảm giác bây giờ đối với ai cũng không yên tâm, bao gồm cả Bùi Từ.
Phương Tri Lễ cõng em gái mình, nương theo ánh sáng từ người phía sau chiếu tới, đi nhanh ra khỏi rừng cây. Sau đó thấy Bùi Từ vẫn còn ở phía sau, lại cố ý bước nhanh đi xa thêm một chút rồi mới nhỏ giọng nói với em gái mình: “Dạng Dạng, sau này em không được để Bùi Từ cõng em đâu đấy.”
“Tôi sốt ruột cái gì?”
Phi công chuẩn bị cưới vợ thì gặp được vợ tương lai qua một lần đi bệnh viện căn cứ khám bệnh, kết quả "nhất kiến chung tình" với bác sĩ, sau đó triển khai thế công theo đuổi mãnh liệt, theo đuổi một tháng thì cưa đổ, sau đó hai người lén lút hẹn hò nửa năm, hiện tại chuẩn bị kết hôn.
“Dạng Dạng, em lớn rồi, là cô gái trưởng thành rồi. Dù bình thường vẫn gọi Bùi Từ ca, nhưng hai người đâu có máu mủ ruột rà gì. Con trai con gái khác nhau, phải biết giữ khoảng cách.”
“Anh hai của em mới không cãi nhau với hắn đâu.”
Từ Vệ Dân thấy anh em tốt của mình tránh còn không kịp, cho rằng anh bài xích việc tìm đối tượng, lại nhanh chóng chạy ra chặn đường anh: “Bùi Từ, cậu thật sự không sốt ruột à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùi Từ nhìn một phòng đông nghịt người, còn chưa bước vào đã ngửi thấy mùi mồ hôi, mùi chân thúi khắp phòng… Anh nhìn lại bộ đồ mới giặt sạch sẽ của mình, lập tức tránh xa ba thước: “Không được, cậu cứ từ từ nghe đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chẳng để Phương Tri Ý kịp phân bua gì, anh hai đã ngồi xổm xuống trước mặt cô, ra hiệu cô trèo lên.
Phương Tri Ý nhìn tấm lưng quen thuộc ấy, lại trừng Bùi Từ một cái, cuối cùng cũng ngoan ngoãn leo lên lưng anh trai.
Phương Tri Ý nằm gọn trên lưng anh hai, nghe anh vừa đi vừa lải nhải, trong lòng chỉ quẩn quanh một ý nghĩ: Ngày mai nếu Bùi Từ đến nhà, không biết anh hai có giận không nhỉ?
Phương Tri Lễ: “…"Xem ra hình tượng anh trai của mình trước kia không được vĩ đại cho lắm."
Phương Tri Lễ: Chắc chắn là Phương Tri Lễ thiếu niên khinh cuồng không hiểu chuyện.
Còn Phương Tri Lễ, cái người làm anh trai này á ?
Bùi Từ đi ngang qua nhìn thấy cửa ký túc xá của phi công đó mở rộng, một đống người ngồi vây quanh, ai nấy đều nghe đến kích động dị thường, như thể ngày mai là có thể tìm được đối tượng vậy.
Tối đó, sau khi Bùi Từ trở về, anh vội vàng chạy đến Cung Tiêu Xã mua một đống đồ, sau đó việc đầu tiên khi về là tắm rửa giặt quần áo. Hành vi ồn ào này của anh tối nay lại không gây ra sóng gió trong ký túc xá, vì tối nay ký túc xá có một chuyện lớn hơn xảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó không khỏi phân trần trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt Phương Tri Ý.
“Tại sao?” Phương Tri Ý nằm trên lưng anh hai khó hiểu hỏi. Anh hai và Bùi Từ cãi nhau sao? Cho nên không cho mình thân thiết với Bùi Từ?
Tối nay Bùi Từ là đội trưởng Bùi rộng lượng, dễ nói chuyện.
Nhà lại xa, dựa vào bản thân thì căn cứ chính là nơi nhiều "lang" ít "thịt", phi công vốn dĩ bận rộn hơn các binh chủng khác. Dù có khó khăn lắm mới có người yêu mến, chưa kịp bận xong đã bị người khác cướp mất.
Từ Vệ Dân nhìn vẻ mặt tự tin của Bùi Từ, nghe xong lời hắn nói thì mày đều nhíu lại, người này đang khoác lác đúng không?
Không thể nào!
Nhưng bây giờ thì khác, anh trai này đã trưởng thành rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Tri Ý: Vậy trước kia mỗi ngày cãi nhau là ai?
Bất quá anh cũng chỉ hừ lạnh trong lòng, không biểu hiện ra ngoài: “Tôi không hoảng, hơn nữa cậu không có tin tức không có nghĩa là người khác không có tin tức.” Thật là khinh thường ai vậy chứ?
Anh nhẹ giọng dặn:
Đây rõ ràng là độc thân bằng thực lực, anh thì khác, anh có người muốn rồi.
Đó chính là có một phi công sắp kết hôn, rất nhiều người đàn ông độc thân đều kéo đến ký túc xá của anh ta học hỏi kinh nghiệm. Đặc biệt là Từ Vệ Dân, mấy năm nay quả thực là "chạy đôn chạy đáo", bởi vì chuyện của Tôn Thành Vĩ trước đó, rất nhiều chị dâu, thím ở căn cứ đều không dám giới thiệu đối tượng cho họ nữa.
Phương Tri Lễ: Tôi không tức giận, tôi chỉ đánh người thôi!
Giọng anh hai rất nhỏ, nhưng không giấu được vẻ nghiêm túc hiếm có:
“Người ta còn nhỏ tuổi hơn chúng ta, sắp có vợ con, chăn ấm đệm êm rồi, tôi và cậu thì vẫn còn độc thân, cậu không hoảng sao? Lại lùi một vạn bước mà nói, tuổi tôi và cậu như thế này ở nông thôn thêm hai năm nữa là làm ông nội rồi, mà bà nội của các cháu còn chưa tìm thấy tung tích.”
Tính đi tính lại cũng chỉ có một lần cơ hội lúc này thôi, anh cần gì phải so đo.
Vì chuyện như vậy trước kia đã xảy ra không ít, nên theo Phương Tri Ý liền theo bản năng mà nghĩ như vậy: “Anh hai, anh lại cãi nhau với Bùi Từ à?”
Anh quá mệt tâm.
Cậu ta mà có đối tượng á ???
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.